Chương 59

Lâm Khâm Hòa dẫn Đào Khê ra khỏi cổng trường, nhưng họ không quay về nơi mình ở mà tới một tiệm hoành thánh trong khu vực nội thành cũ. Bởi vì nơi này cách đại học Văn Hoa khá gần nên trong con phố cũ có không ít sinh viên qua lại. Khu chợ đêm dựng lên các quầy bán ven đường, trong bầu không khí se lạnh hương thơm thì là từ gian hàng thịt nướng lan tỏa khắp nơi. Dưới mái tôn màu đỏ treo một tấm biển hiệu tên là “Hoành thánh Lão Tôn” có một ông lão tóc hoa râm đang cán bột mì trước cái vạc bốc đầy hơi nước trắng, nhìn thấy Lâm Khâm Hòa dẫn theo một chàng trai vào thì dừng tay, cười hỏi: “Lại trốn học à?”


“Không ạ, tối nay cháu được nghỉ.” Lâm Khâm Hòa đáp, để cậu ngồi trong góc khuất gió của bàn ăn, còn mình thì đi tráng chỗ bát đĩa dùng một lần qua nước sôi.


“Sạch lắm rồi, rửa làm gì nữa, nhóc con nhà cậu đúng là để ý quá rồi đấy!” Ông lão nhìn Lâm Khâm Hòa cẩn thận rửa bát thì không nhịn được mà mắng mấy câu.


Đào Khê ngồi trên ghế nhựa tò mò nhìn bọn họ nói chuyện. Cậu không ngờ rằng Lâm Khâm Hòa cũng tới những góc nhỏ phố phường như này, có vẻ như còn rất quen thuộc với ông cụ tên Lão Tôn này. Lão Tôn thấy tầm mắt của Đào Khê hướng tới thì nở nụ cười hòa nhã với cậu, còn tỉ mỉ ngó cậu một lúc, nói với Lâm Khâm Hòa cái gì đó, anh cười nhạt rồi đáp lại một câu. Chẳng bao lâu sau, Lâm Khâm Hòa đặt một bát hoành thánh đầy ắp trước mặt cậu.


“Hoành thánh ở đây rất ngon, em nếm thử xem.”
Đào Khê bưng bát lên hít thử, một mùi thơm hấp dẫn mau chóng ngập tràn trong khoang mũi. Cậu cầm lấy cái thìa mà Lâm Khâm Hòa đưa cho vùi đầu ăn mấy miếng liền, quả thật rất ngon, nước canh đậm đà khiến dạ dày cậu dần trở nên ấm áp hơn.


Cậu hỏi Lâm Khâm Hòa ngồi bên cạnh mình: “Anh hay tới đây sao?”
Lâm Khâm Hòa cũng đang ăn một bát hoành thánh, vừa định trả lời thì nghe thấy Lão Tôn đang nhúng mì cười ha hả nói: “Năm thằng nhóc này lên sáu hay bảy tuổi gì đấy thì bỏ nhà đi tới chỗ ông đó!”


available on google playdownload on app store


Đào Khê ngạc nhiên nhìn Lâm Khâm Hòa: “Bỏ nhà đi á?” Lại còn là lúc bé tí như thế.
Sắc mặt Lâm Khâm Hòa có chút không được tự nhiên, hơi ngoảnh mặt đi nói: “Chỉ là đi bộ từ nhà tới đây ăn một bát hoành thánh rồi về, cũng không coi là bỏ nhà ra đi.”


Lão Tôn nghe vậy cười nói: “Cuối cùng bát đó vẫn là do ông mời, nó còn nói với ông là sau này chắc chắn sẽ về báo đáp ông cơ.”


Đào Khê không nén nổi nụ cười, dưới ánh đèn dây đốt treo lủng lẳng ý cười lấp lánh trong đôi mắt ảm đạm của cậu. cậu hỏi Lâm Khâm Hòa: “Vì sao lúc đó anh lại bỏ nhà ra đi vậy?”
Lâm Khâm Hòa hờ hững đáp: “Không nhớ lắm, có lẽ là cãi nhau với người nhà.”


Lão Tôn nghe Lâm Khâm Hòa nói vậy thì chỉ cười lắc đầu. Có một vài sinh viên bước vào trong quán, lão Tôn bận rộn chào hỏi và buôn bán, những cơn gió lạnh gào rít bên ngoài tấm che bằng nhựa, còn bên trong lại ấm áp vương cả những giọt nước đọng.


“Vậy sau đó anh lại tự quay về à? Hay là người nhà đến đón ạ?” Đào Khê tò mò hỏi.
Lâm Khâm Hòa suy nghĩ rồi đáp: “Người nhà đến đón anh về.”


“Thế thì tốt.” Một tay Đào Khê chống cằm, nhớ lại điều gì đó, “Thật ra em cũng từng bỏ nhà ra đi đó, quên mất vì chuyện gì rồi. Em còn đi đến tận ngọn núi bên cạnh nữa, nhưng trời vừa tối cái là em chạy về nhà luôn.”
Lâm Khâm Hòa hỏi: “Trên đường về em có sợ không?”


Đào Khê gật đầu: “ Buổi tối trên núi tối lắm, mà cũng yên tĩnh nữa, em nhát gan lại sợ tối, nghe tiếng chó sủa mà còn giật mình thon thót ấy. Lúc ấy em nghĩ là nếu như qua một đêm mà lá gan to hơn tí thì thật tốt, thế thì em chẳng còn sợ nữa mà bỏ đi luôn.”


Lúc đang kể, cậu cảm giác được lòng bàn tay Lâm Khâm Hòa nắm lấy ngón tay mình rồi ôm chặt lấy. Anh nhìn cậu, hơi nhướng mày: “Hình như anh chưa bao giờ thấy em nhát gan trước mặt anh cả.”


Đào Khê ngơ ra, cậu nhớ lại bản thân khi vừa tới Nhất Trung Văn Hoa, lúc nào cũng nhảy nhót lượn qua lượn lại trước mặt “tảng băng” Lâm Khâm Hòa, làm gì thấy rụt rè chỗ nào chứ.
“Không giống nhau.” Cậu mỉm cười.


Chạy về phía Lâm Khâm Hòa là chuyện dũng cảm nhất mà cậu từng làm. Nhưng quay về một căn nhà xa lạ, cậu vẫn sẽ cảm thấy sợ hãi, cũng giống như bỏ nhà ra đi rồi lại tự mình quay về lúc còn bé vậy, cậu sợ người nhà sẽ rầy la trách mắng mình vì chuyện này nhưng cũng sợ bọn họ không làm vậy, trong lòng vừa mâu thuẫn mà lại thấp thỏm không yên. Đào Khê nhìn bát hoành thánh mà ngẩn người, Lâm Khâm Hòa nắm lấy tay cậu cùng im lặng. Một lúc sau cậu cất lời, giọng nói hơi trầm, như nói với Lâm Khâm Hòa mà cũng như đang nói cho chính mình nghe.


“Lúc trước anh hỏi em vì sao không nói sớm với anh, em nói rằng vì em đã đồng ý với Quách Bình, thực ra không phải như vậy.”


“Bởi vì em cảm thấy có chút sợ hãi, em sợ những điều mình tưởng tượng quá đỗi tốt đẹp, nhưng cuối cùng mọi chuyện lại chẳng hề như vậy, em sợ bọn họ thất vọng vì em, không bằng lòng nhận em, cũng sợ rằng họ tìm đủ mọi cách đối xử tốt với em chỉ vì họ áy náy và hổ thẹn mà thôi, sợ bọn họ sẽ cảm thấy khó xử vì em và Dương Đa Lạc…”


Cậu chưa bao giờ nói với Lâm Khâm Hòa về những suy nghĩ mâu thuẫn và phức tạp này của mình, đây là mặt hèn nhát nhu nhược của bản thân mà cậu không hề muốn bày ra bên ngoài.
Ánh mắt Lâm Khâm Hòa vẫn luôn rơi trên người cậu và thanh âm vô cùng ấm áp: “Anh biết rồi.”


Đào Khê gật đầu, từ lúc ra khỏi trường cậu vẫn không nói gì, lúc này lại giống như một người chỉ thích nói chuyện, muốn trút hết tất cả những thứ trong lòng, tiếp lời: “Hôm nay em gặp… bọn họ, thực ra em biết họ tới tìm mình là vì chuyện gì, mặc dù có hơi bất ngờ về bức “Đơn thông cảm” đó nhưng em cũng hiểu được lý do họ làm như thế. Nếu đổi lại là em, em nghĩ họ cũng sẽ làm vậy vì bản thân.”


Cậu cảm nhận sự ấm áp từ lòng bàn tay của Lâm Khâm Hòa, dường như đó đã tiếp thêm dũng khí để cậu bộc lộ nỗi lòng: “Nhưng đáng tiếc là em đã không thể kiểm soát tốt được cảm xúc của mình, em cũng không biết tại sao mà giây phút ấy em bỗng, bỗng cảm thấy hơi tủi thân, rõ ràng em muốn nói cho họ biết về tất cả, nhưng lại chẳng thể cất lên lời.”


Đào Khê cảm thấy lúc mình nói đến hai chữ “tủi thân” thì người bên cạnh như siết chặt lấy tay cậu hơn. Cậu nói xong cũng cảm thấy hơi ngượng, ngẩng đầu lên chớp đôi mắt rồi quay sang nhìn Lâm Khâm Hòa, lúc này đôi mắt cậu chan chứa ý cười lấp lánh.


“Có điều hình như bây giờ em không còn sợ nữa rồi.”


Tất cả những bất an thấp thỏm đều bắt nguồn từ sự kỳ vọng, nhưng rồi cũng biến mất trong những mong đợi lớn hơn. Lúc nhìn thấy Lâm Khâm Hòa trong phòng họp, cậu bỗng nhận ra rằng, cậu có một mong đợi lớn hơn. Đó chính là những kỳ vọng về tương lai và cuộc sống của bản thân.


“Thật sự không sợ nữa sao?” Lâm Khâm Hòa nhìn cậu hỏi.
Đào Khê gật đầu, giọng nhẹ nhõm: “Cùng lắm thì em vẫn ở với anh mà, với lại cũng đâu phải cứ ngẩn ngơ ở mãi căn nhà đó được chứ, sau này còn đi du học rồi đi làm nữa, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài thôi.”


Lâm Khâm Hòa nghe vậy thì nhướng mày: “Cùng lắm thì ở với anh? Em có về nhà đi chăng nữa thì vẫn phải tiếp tục ở bên anh.”
Đào Khê cảm thấy hơi buồn cười: “Vậy nhỡ đâu bọn họ cứ muốn giữ em ở nhà thì sao?”


“Chỗ của anh không phải cũng là nhà của em sao?” Lâm Khâm Hòa hỏi ngược lại.


Đào Khê sững sờ, đôi mắt cậu yên lặng nhìn Lâm Khâm Hòa, Lâm Khâm Hòa nhìn cậu nói tiếp, “Có lẽ sau này cũng không có giấy tờ nào chứng minh, nhưng điều này sẽ không bao giờ thay đổi, cũng không cần chứng minh, em biết chưa?”


Mối quan hệ của bọn họ không thể được pháp luật trong nước công nhận, cũng không thể chuyển về cùng một sổ hộ khẩu, nhưng thế thì sao chứ? Một gia đình vốn dĩ không cần phải được công nhận.


Đào Khê nhìn Lâm Khâm Hòa thật lâu, cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, cậu hơi rũ mắt nhưng khóe môi lại cong lên: “Em biết rồi.”
Cậu nắm ngược lấy bàn tay Lâm Khâm Hòa, gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh, nghiêng đầu khẽ nói: “Vậy anh cũng đừng giận nữa, nhé anh?”


Hôm nay, trước khi Lâm Khâm Hòa dẫn cậu đi, anh có hơi thất lễ đối với các bậc cha chú. Sau khi đưa cậu rời khỏi đó, anh đã đèn nén những cảm xúc đó lại, nhưng cậu biết trong lòng anh vẫn còn khó chịu.
Lâm Khâm Hòa im lặng một lúc rồi đáp: “Anh không tức giận.”


Anh chỉ cảm thấy thất vọng đối với bản thân vì đã chẳng thể làm được gì. Sao Đào Khê lại không cần người thân chứ? So với Đào Khê, anh càng hy vọng cậu có tình thân toàn vẹn hơn bao giờ hết.


Sau khi tiếp đón một bàn khách, lão Tôn bước tới bàn hỏi họ có muốn dùng thêm hoành thánh nữa không, Đào Khê gật đầu nói lời cảm ơn rồi ăn tiếp hết nửa bát, cuối cùng no đến nỗi không thể đứng dậy nổi. Hai người ăn xong thì định rời đi, nhưng bỗng Đào Khê ngửi thấy mùi thơm từ quầy thịt nướng bên ngoài nên xúi Lâm Khâm Hòa đi mua cho mình.


“Em vẫn còn ăn được nữa à?” Lâm Khâm Hòa hỏi một câu nhưng vẫn đi mua thịt nướng cho cậu. Tối đến nên quầy thịt nướng buôn bán rất đông khách, anh xếp hàng đợi mất một lúc thì mới nướng xong, quay lại thì thấy Đào Khê nghe lão Tôn kể gì đó, vừa thấy anh bước tới thì hai người không nói nữa. Đào Khê nhìn sắc mặt hơi nghiêm túc của anh, vừa định hỏi thì anh bước tới nói với cậu chuyện Phương Tổ Thanh bị ngất.


Lúc Lâm Khâm Hòa đang đợi ông chủ nướng thịt thì nhận được cuộc gọi từ Tô Vân, biết được rằng Phương Tổ Thanh bất tỉnh trong phòng họp và đã được đưa tới bệnh viện Hán Nam. May mắn sao ông cụ không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ là tâm lý bị sốc nên dẫn tới ngất xỉu, bác sĩ nói ông cụ sẽ sớm tỉnh lại. Khoảnh khắc Đào Khê nghe được tin đó, trái tim cậu đập loạn lên, sau đó là nỗi hoang mang lo sợ cuộn trào trong lòng, cậu không thể tưởng tượng được nhỡ Phương Tổ Thanh xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây.


Lâm Khâm Hòa cầm lấy cánh tay cậu vỗ về: “Ông nội Phương sẽ không sao đâu.”


Lúc này tiếng chuông điện thoại của Lâm Khâm Hòa lại vang lên, anh lấy ra xem, là Dương Tranh Minh gọi tới. Dương Tranh Minh rất hiếm khi liên lạc với Lâm Khâm Hòa, mối quan hệ giữa ông ta là La Trưng Âm không hề tốt một chút nào, nhưng vì cậu con trai nên thi thoảng ông ta sẽ liên hệ với Lâm Khâm Hòa. Lần này gọi điện cho anh lại là vì con trai ruột, Lâm Khâm Hòa không khỏi cảm thấy có chút mỉa mai.


Giọng của Dương Tranh Minh trong điện thoại hơi khàn, vòng vo hỏi thăm vài câu, cuối cùng vẫn uyển chuyển hỏi Lâm Khâm Hòa rằng ông ta có thể nói chuyện với Đào Khê không. Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Khê đứng bên cạnh mình, cậu nhẹ giọng nói với anh: “Anh với tới ông ta là ngày mai em sẽ tới bệnh viện Hán Nam.”


Phương Tổ Thanh bị bệnh, theo lý mà nói thì cậu nên tới thăm, sớm hay muộn thì cũng phải nói cho rõ chuyện này, chẳng thể lảng tránh mãi được. Lâm Khâm Hòa nói với Dương Tranh Minh, ông ta có vẻ cảm thấy hơi khó tin, sau khi lúng búng thốt ra mấy câu “Tốt” thì mới tỉ mỉ nói cho anh số phòng bệnh, rồi lại hỏi ngày mai ông ta có cần đến đón Đào Khê không, Lâm Khâm Hòa từ chối.


Lâm Khâm Hòa cúp điện thoại, nói với Đào Khê: “Ngày mai anh đưa em đi.”
Đào Khê gật đầu đồng ý.


Tối đó sau khi hai người về nhà, lúc Đào Khê tắm rửa, Lâm Khâm Hòa gọi điện cho ba mình là Lâm Trạch Thực. Trước khi Dương Tranh Minh cúp máy có nói với anh rằng tình trạng của mẹ anh La Trưng Âm không được tốt lắm, Lâm Trạch Thực đã tới đón bà về. Anh biết, sau khi sự thật được phơi bày thì ngoại trừ hai ông bà cụ nhà họ Phương ra, mẹ anh cũng là những người sốc nhất vì đứa trẻ mà mình hao tâm tổn sức chăm sóc, nuôi dưỡng suốt mười mấy năm lại không phải là con đẻ của Phương Tuệ. Đối với La Trưng Âm mà nói còn khó chấp nhận chuyện này hơn cả Dương Tranh Minh và đồng thời cũng đau đớn hơn gấp vạn lần. Hiển nhiên là Lâm Trạch Thực đã biết chuyện của Đào Khê qua lời của Tô Vân từ lâu, ông nói với Lâm Khâm Hòa rằng chứng bệnh trầm cảm của La Trưng Âm lại tái phát, bây giờ ông đang ở bên bà ấy trong viện điều dưỡng, bảo Lâm Khâm Hòa đừng quá lo lắng.


Đào Khê tắm xong, dùng khăn khô lau tóc rồi bước vào phòng ngủ thì thấy Lâm Khâm Hòa đang ngồi trước cửa sổ nhìn về phía ánh đèn neon bên ngoài, sắc mặt anh trầm lặng tựa như đang nghĩ chuyện gì đó. Nhận thấy được tiếng bước chân của Đào Khê Lâm Khâm Hòa mới lấy lại tinh thần, anh vươn tay ôm lấy eo cậu đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi lấy máy sấy sấy tóc cho cậu. Không biết vì sao nhưng có vẻ như Lâm Khâm Hòa rất thích làm chuyện này, Đào Khê ngáp một cái, chẳng có chút sức lực nào mà gật gà gật gù, cảm nhận làn gió nóng ấm áp và những ngón tay thon dài luồn qua mái tóc. Sấy tóc xong, Đào Khê với tay xoa xoa đầu, không ngờ là đầu tóc mình lại bù xù rối loạn cả lên, cậu lặng lẽ thở dài một hơi, nhắm mắt tựa vào ngực Lâm Khâm Hòa, một lúc sau mới hỏi: “Có phải anh muốn nói với em chuyện gì đó phải không?”


Lâm Khâm Hòa còn đang tính xem nên cứu vớt mái tóc của cậu thế nào, nghe vậy thì hơi ngừng tay, đắn đo một lúc mới đáp: “Mẹ… mẹ nuôi của em đang nằm trong bệnh viện.”


Đợt trước đồng nghiệp của Đào Kiên thấy ông ta ở bệnh viện Hán Nam nên đã báo với Tô Vân, sau đó bọn họ nhanh chóng điều tr.a ra được rằng Đào Kiên ở đó là vì chăm sóc cho Quách Bình. Sau khi Lâm Khâm Hòa biết được điều này, anh do dự rất lâu vẫn không nói cho Đào Khê biết. Trong kế hoạch ban đầu của mình, anh chưa bao giờ muốn để một mình Đào Khê nói ra sự thật với người nhà họ Phương, anh không nỡ.


Lúc biết rằng Quách Bình tới thành phố Văn Hoa, anh định bắt kẻ chủ mưu đã làm ra mọi chuyện này đi thú nhận tất cả, bà ta cũng đã đồng ý, thậm chí còn chủ động đưa ra yêu cầu muốn nói lời xin lỗi với gia đình họ Phương bởi Quách Bình nằm trên giường bệnh không tiện đi lại nên cuối cùng chỉ đành quay một đoạn video. Chỉ có điều không ngờ tới sau này lại xảy ra chuyện về Dương Đa Lạc, khiến kế hoạch của anh đổ bể.


Đào Khê nghe tin Quách Bình đang nằm viện thì thân thể cứng đờ trong giây lát, một lúc lâu sau mới bình tĩnh hỏi: “Bà ta bị bệnh gì vậy?”
Lâm Khâm Hòa nói: “Nhiễm trùng đường tiểu (*), giai đoạn cuối.”
(*) Là một trong những bệnh nhiễm trùng do vi khuẩn thường gặp nhất ở phụ nữ.


Đào Khê nhắm chặt hai mắt, tựa cằm lên vai Lâm Khâm Hòa. Khoảnh khắc đó, cậu không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, nặng nề phức tạp và rối loạn vô cùng. Đào Khê cố gắng nhớ tới những triệu chứng trên người Quách Bình, nhưng hai năm vừa rồi cậu rất ít khi về nhà, khuôn mặt luôn mang vẻ lo âu sầu khổ của Quách Bình lại càng thêm mơ hồ.


Cậu hận Quách Bình không? Đương nhiên là có. Nhưng mà…
Đào Khê vùi mặt vào cổ Lâm Khâm Hòa, hít một hơi thật sâu, anh nhẹ nhàng vuốt ve gáy cậu, hôn lên mái tóc cậu, thấp giọng nói: “Ngủ thôi em.”


Nhưng Đào Khê cũng không ngủ ngon giấc, cậu nằm mơ thấy một giấc mơ rất dài, có lúc là Quách Bình, có lúc là Đào Kiên, cuối cùng lại là Đào Lạc. Cô nhóc ôm lấy cậu mà khóc, miệng nói gì đó nhưng cậu chưa kịp nghe rõ thì đã bị Lâm Khâm Hòa đánh thức.
*


Buổi sáng, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa tới bệnh viện Hán Nam, cậu mua một chút trái cây gần bệnh viện, giống như mọi bậc con cháu khác tới thăm người lớn. Chỉ là cậu không ngờ rằng sẽ gặp được Đào Kiên ở khu phòng bệnh. Đào Kiên kéo loẹt quẹt đôi dép lê, râu ria trên mặt thì cứ như mấy ngày rồi chưa cạo, trông vô cùng nhếch nhác, Đào Khê suýt chút nữa thì không nhận ra. Vị cha nuôi này đang cầm trong tay một cái túi nilon, bên trong có lẽ là bữa sáng, lúc chạm mặt Đào Khê thì lão ta cũng sững sờ, ánh mắt rơi trên giỏ trái cây Đào Khê đang cầm, rồi lại nhìn sang Lâm Khâm Hòa lạnh lùng bên cạnh.


Đào Kiên cười nói: “Cuối cùng cũng chịu tới thăm mẹ mày rồi sao?”


Đào Khê nghe vậy thì nhíu mày. Đào Kiên phản ứng rất nhanh, thấy sắc mặt cậu như vậy thì biết là mình đã nói sai. Lão ta nặn ra một nụ cười châm biếm rồi giở giọng quái gở: “Chao ôi, xem ra đã nhận lại ba ruột rồi nhỉ, vội tới tận hiếu à?”


Ánh mắt Lâm Khâm Hòa nhìn Đào Kiên trở nên âm trầm. Đào Khê không phản ứng gì với những lời này của Đào Kiên, chỉ bình tĩnh nói: “Tôi không có thời gian tranh cãi với chú.”


Nói xong, Đào Khê và Lâm Khâm Hòa xoay người bước tiếp về phía thang máy, nhưng chưa đi được bao xa thì nghe thấy tiếng kéo dép lê lẹt xẹt sau lưng, cậu dừng bước lại. Đào Kiên vươn tay muốn nắm lấy cánh tay Đào Khê nhưng Lâm Khâm Hòa ôm lấy cậu lùi về sau một bước khiến cho bàn tay lão ta rơi vào khoảng không. Ông ta cũng không làm gì tiếp, chỉ dựng đứng lông mày hỏi Đào Khê: “Mày có biết thằng nhãi con Dương Đa Lạc đang ở đâu không?” Ba chữ Dương Đa Lạc này lão ta gằn từng tiếng mà nói, có vẻ như cực kỳ tức giận.


Đào Khê hỏi ngược lại: “Không phải chú vẫn luôn tìm cậu ta để đòi tiền sao? Sao lại không biết vậy?”
Sắc mặt Đào Kiên bỗng xanh mét, gầm lên: “Tao là thằng ba nó, mẹ nó bị ốm, xì tiền ra mà chữa bệnh chẳng lẽ không phải điều nên làm sao?!”


Đào Khê cau mày: “Tôi không biết, chú tự tìm cậu ta đi.”


Đào Kiên im lặng. Giây phút ấy dường như Đào Khê nhìn thấy trên gương mặt người đàn ông mà cậu đã gọi là ba suốt bao năm qua một sự uể oải và sa sút vô cùng tận. Cuối cùng Đào Kiên buông tay xoay người rời đi, nhưng đi chưa được mấy bước thì bỗng quay lại, tỏ vẻ không kiên nhẫn mà ném lại cho Đào Khê một câu: “Có thời gian thì tới thăm mẹ mày đi, bà ấy muốn gặp mày”, rồi cũng chẳng đợi Đào Khê trả lời mà đi thẳng.


Đào Khê đứng lặng yên ở đó. Lâm Khâm Hòa cầm lấy tay cậu trước dòng người đang đổ xô ra, siết chặt đôi tay ấy trong lòng bàn tay mình rồi kéo cậu vào thang máy, nói với cậu về bệnh tình của Quách Bình. Quách Bình đang trong giai đoạn cuối của căn bệnh nhiễm trùng đường tiểu, khoảng thời gian này vẫn luôn phải ở bệnh viện để lọc máu, có điều bác sĩ khuyến cáo rằng tốt nhất vẫn nên ghép thận. Đào Lạc quá nhỏ, hơn nữa còn đang mắc bệnh lupus ban đỏ, Đào Kiên vội vã tìm Dương Đa Lạc như thế có lẽ là vì chuyện này. Nhưng Đào Khê cảm thấy đây không phải là ý của Quách Bình. Quách Bình sẵn sàng vì con trai mình mà đưa cậu ta cho người khác nuôi, chịu đắng cay giữ bí mật suốt mười mấy năm, lẽ nào bà ta nỡ lòng để cậu ta hiến thận cho mình chứ? Những cũng chẳng liên quan gì tới cậu nữa rồi.


Cửa thang máy mở ra, Đào Khê nhìn thấy Dương Tranh Minh đứng cách đó không xa nhìn về phía mình, có vẻ là đang đợi cậu tới. Dương Tranh Minh vẫn mặc bộ đồ ngày hôm qua, lớp vải vóc phẳng phiu đắt tiền đã có chút nếp nhăn, gương mặt anh tuấn như gió xuân ấm áp cũng lộ ra vẻ mệt mỏi, trên cơ thể vẫn vương mùi khói thuốc chưa tan. Tuy rằng cả đêm qua Dương Tranh Minh không nghỉ ngơi, nhưng lúc nhìn thấy Đào Khê vẫn nhanh chóng nở một nụ cười. Chỉ có điều lúc gọi tên Đào Khê, Dương Tranh Minh bỗng có chút không được tự nhiên. Loại cảm giác mất tự nhiên này càng thêm rõ ràng hơn khi ông ta muốn cầm hộ Đào Khê giỏ trái cây trong tay cậu thì Đào Khê lại nói: “Không cần đâu, chú Dương”.


Dương Tranh Minh thu lại đôi bàn tay cứng ngắc, khóe miệng nở nụ cười, quay người dẫn đường cho bọn họ. Từ trước đến nay ông ta là một người giỏi ăn nói, lúc này đây lại chẳng biết nên nói gì với người con trai ruột thịt nhưng xa lạ trước mặt mình, chỉ đành nói rằng Phương Tổ Thanh đã tỉnh rồi và bảo cậu đừng quá lo lắng. Đào Khê tự nhiên mà đón lấy câu chuyện của Dương Tranh Minh, không tỏ vẻ kháng cự nhưng cũng không có ý muốn gần gũi. Thật lòng mà nói, cậu không có ấn tượng tốt lắm về Dương Tranh Minh, chỉ một Quan Phàm Vận có vẻ bề ngoài giống mẹ nhưng ngu xuẩn kia cũng đủ để khiến cậu có cái nhìn cực kỳ xấu về người ba này.


Căn phòng bệnh cách thang máy không quá xa, Dương Tranh Minh nhanh chóng dẫn Đào Khê tới cửa phòng. Lâm Khâm Hòa dừng bước, nghiêng đầu thấp giọng nói với Đào Khê: “Lát nữa anh tới đón em.”


Dù sao đây cũng là chuyện giữa nhà họ Phương và nhà họ Dương, Lâm Khâm Hòa tự biết mình không nên can dự vào, anh cầm lấy tay Đào Khê, khẽ khàng nhéo một cái. Đào Khê gật đầu, nắm ngược lại tay Lâm Khâm Hòa rồi buông ra. Dương Tranh Minh nhìn bàn tay vừa nắm lấy nhau của hai người thì cũng không nói gì, kéo cửa phòng bệnh. Đào Khê nhìn cánh cửa được mở ra, bỗng nhớ tới cái đêm ở bệnh viện hôm ấy, cậu trốn bên ngoài phòng bệnh, nhìn thấy ông bà ngoại mình đau lòng lau nước mắt vì Dương Đa Lạc đang nằm giường bệnh. Rõ ràng chỉ cách một cánh cửa nhưng dường như lại là cả một thế giới. Lúc này đây, cũng cùng một bệnh viện, cũng đứng bên ngoài cánh cửa phòng bệnh như vậy, cậu hít một hơi thật sâu cất bước đi về phía hai ông bà trong phòng.






Truyện liên quan