Chương 15: Giao dịch
Ta thật không ngờ, ta vậy mà nhìn thấy Yên Trì.
Kể từ khi biết nơi giam giữ Phệ Hồn Thú, ta mỗi ngày đều sẽ đến nơi này, lẳng lặng ngồi bên ngoài, đưa mắt nhìn căn bản không thấy được Phệ Hồn Thú. Ta có bao nhiêu khát vọng nhớ thương của ta có thể thông qua gió, rơi vào trong lòng Yên Trì.
Ta cuối cùng có loại dự cảm, Yên Trì hiện tại còn sống, còn chưa bị Phệ Hồn Thú nuốt thành tro tàn.
Mười ngày sau, nhớ thương của ta rốt cuộc truyền đạt tới trên người Yên Trì, y báo mộng đến gặp ta.
Thế nhưng một giấc mộng này, đối với ta mà nói, rồi lại là một hồi dày vò tr.a tấn.
Yên Trì cũng không đến, vuốt đầu ta nói ta ngốc, không cười nói với ta Không ta rất nhớ ngươi, y chỉ dùng ánh mắt xuyên thấu qua thân thể ta, giãy giụa trong không trung, khàn giọng hô to, khuôn mặt vặn vẹo.
Ta dường như nhìn thấy, trên hồn thể của y bị một sợi dây thừng trói thật chặt, giam cầm y. Y kịch liệt giãy giụa, sợi dây thừng này ngược lại càng lúc càng siết chặt, khiến cho da thịt y đều bị kéo căng.
Ta tận mắt nhìn thấy một màn này, ta sắp điên rồi. Yên Trì như thế nào có thể thừa nhận đau đớn lớn như vậy, như thế nào bị tr.a tấn như vậy!
“Không, cứu ta… cứu ta…”
Tiếng gọi yết ớt như sấm nổ bên tai ta, ta sững sờ nghe tiếng rên thống khổ của Yên Trì, nước mắt rơi như mưa.
Cứu, ta muốn cứu Yên Trì, cứu thoát Yên Trì!
Ta bừng tỉnh khỏi giấc mộng, mồ hôi lạnh đầm đìa, ta thiếu chút nữa ngăn không được cảm xúc của ta, vọt thẳng tới nơi giam giữ Phệ Hồn Thú.
Thế nhưng ta nghĩ lại, ta đi như vậy, nhất định sẽ bị bắt trở về.
Ta cần phải làm cái gì đó, trốn đến bên cạnh Phệ Hồn Thú.
Sau ta lại lục tung, tìm ra một quyển linh thuật trước kia phụ thân cho ta học, chọn lấy một thuật ẩn thân ở bên trong, cẩn thận suy nghĩ. Linh thuật này nói khó cũng không khó, nhưng muốn làm đến tinh thông, rồi lại vô cùng khó. Linh thuật này ai cũng có thể học, nhưng không phải ai có thể học đến thuật ẩn thân, về sau liền hoàn toàn không bị bất luận người nào phát hiện.
Thế nhưng ta không biết vì cái gì, linh thuật rất khó này, ta lại sau ba ngày ba đêm học tập, hoàn toàn thông thạo. Nếu đặt về trước, đây là chuyện ta nghĩ cũng không dám nghĩ.
Ta không dám chậm trễ một khắc nào, dưới vững tin sẽ không bị người nào phát hiện, ta thừa lúc Âm vệ thay phiên, theo y đi đến nơi giam giữ Phệ Hồn Thú, lại sau đó, dưới cơ duyên xảo hợp, ta rốt cuộc đi đến trước mặt Phệ Hồn Thú.
Đây là lần đầu tiên nhìn thấy Phệ Hồn Thú, hình dạng của nó vậy mà không đáng sợ như trong tưởng tượng, ngược lại hiền lành giống như trung khuyển bình thường. Nhưng có lẽ chính là nhờ gương mặt thiện lương như vậy, mê hoặc mọi người, mới khiến cho mọi người không chút nào phòng bị nó.
Ta ẩn thân bên trong vẫn không đi ra, ta tự nhận có thể thông qua canh giữ nghiêm ngặt của Âm vệ tới được chỗ này, thuật ẩn thân vẫn là thật không tồi. Lại không nghĩ rằng, ta vừa quan sát xong hình dạng của nó, nó liền nhận ra ta.
“A? Một tên mao đầu tiểu tử.”
Đột nhiên phát ra giọng nói, khiến ta càng hoảng sợ, ta nhìn trái nhìn phải, không thấy bất luận bóng dáng người nào, Âm vệ đều canh giữ ngoài trăm bước, giọng nói này từ đâu mà đến.
“Dám đến tìm ta, lá gan không nhỏ. Xem ra, ngươi chính là tình nhân của phàm nhân bị ta nuốt kia.”
Ta lập tức hiểu ra, kinh ngạc nhấc mắt, liền thấy Phệ Hồn Thú.
Thì ra nó, đang dùng tâm ngữ nói chuyện với ta.
Phàm nhân bị nó nuốt! Ta tức giận hô, trả Yên Trì lại cho ta!
“Yên Trì? tên rất hay, nhưng đáng tiếc y không có phúc phận hưởng thụ cái tên này. Ngươi muốn cứu y có thể, nhưng ngươi phải giao dịch với ta.”
Giao dịch gì?
“Ngươi giúp ta thoát khỏi nơi này, ta liền cho ngươi gặp y.”
Hồn phách của Yên Trì vẫn còn!
“Đương nhiên, tiểu tử này đối với phàm trần chấp niệm quá sâu, đến nay cũng chưa bị ta tiêu hóa. Như thế nào, giao dịch này ngươi có động tâm?”
Không.
Ta từ chối. Phệ Hồn Thú là thứ Linh Đạo Thiên Quân vất vả bắt về, vì bắt nó, hao phí nhiều ít tinh lực, tổn thương bao nhiêu người, ta sao có thể vì bản thân mình mà thả nó ra, huống hồ, ai biết nó mà nói có thể tin được hay không.
Ta lặng yên quay người rời đi, chỉ cần biết rằng hồn phách Yên Trì vẫn còn, ta liền có một tia hy vọng có thể cứu ra.
Nhưng mà ta đánh giá thấp Phệ Hồn Thú rồi.
Tại một khắc ta xoay người, ta bỗng nhiên nghe được tiếng gọi khẽ: “Không…”
Ta đột nhiên quay đầu, liền thấy hồn thể của Yên Trì bay lơ lửng trên Phệ Hồn Thú, y hai mắt nhắm nghiền, vẻ mặt bình thản, nhưng lông mày nhíu chặt rồi lại tiết lộ thống khổ của y.
Y vẫn trẻ trung tuấn lãng như năm đó, chỉ là y không tỉnh, nói với ta một câu: Ngốc.
Ta đương nhiên biết đây là quỷ kế của Phệ Hồn Thú, nhưng ta lại nhịn không được bị lừa, nghĩ đến đây là tiếng kêu nhớ thương của Yên Trì đối với ta, là y đang cầu ta cứu y.
Ta muốn điên rồi. Nhớ nhung tại một khắc ta gặp Yên Trì vọt tới trong đầu ta, dục vọng của ta lại lần nữa bành trướng, ta khát vọng nhìn thấy Yên Trì càng nhiều hơn nữa, khát vọng cứu y!
“Muốn cứu y sao? Vậy liền giao dịch với ta. Bằng không thì cố gắng tám năm mười năm sau, hồn phách của y đã bị ta cắn nuốt.”
Ta không phải không thừa nhận, Phệ Hồn Thú đang lợi dụng lòng ta.
Ta lại đang giờ khắc này sinh ra do dự.
Nếu như ta giao dịch với Phệ Hồn Thú, ta có thể cứu ra Yên Trì, có thể sống với Yên Trì.
Thế nhưng, nếu như thả ra, tất cả vất vả của Linh Đạo Thiên Quân đều uổng phí, linh lực cha ta hao tổn đều là phí công.
Ta nên lựa chọn thế nào, lựa chọn như thế nào!
Ta không muốn tiếp tục đợi ở chỗ này, nhưng ánh mắt ta dừng ở người Yên Trì dời không ra. Ý niệm muốn cứu Yên Trì càng lúc càng lớn, gần như đem ta nuốt hết.
Lúc này, Phệ Hồn Thú rất khôn khéo mà hút Yên Trì về, lười biếng nằm rạp dưới đất, từ trên cao nhìn xuống ta.
Ta thấy được khinh miệt trong mắt nó, bởi vì ở trước mặt nó, ta ngay cả phương pháp mở bụng nó lấy ra Yên Trì cũng không có.
Ta về tới phòng của mình, rồi lại đứng ngồi không yên.
Hai loại mâu thuẫn như hai tiểu nhân đánh trong đầu ta, ông ông bên tai. Ta biết, lựa chọn của ta có khả năng thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, cho nên ta phải thận trọng.
Ta hít sâu một hơi, bắt buộc chính mình trấn định, nằm lên giường, nhắm mắt đi ngủ. Có lẽ đang ở trong mộng, liền sẽ không có bất luận buồn rầu.
Nhưng ta sai rồi, ác mộng bắt đầu tới tìm ta, vẻ mặt thống khổ của Yên Trì khi bị dây thừng trói lại một lần lại một lần quay vòng trong mộng ta.
Ta cả người mồ hôi lạnh mà bật dậy, chạy ra ngoài lấy mấy vò rượu về, điên cuồng rót xuống miệng mình.
Dùng rượu tiêu sầu, ta muốn dùng rượu tiêu sầu.
Rượu mạnh vào cổ, rất nhanh trước mắt ta liền xuất hiện ảo ảnh.
Một Yên Trì, hai Yên Trì, vô số Yên Trì lúc ẩn lúc hiện trước mắt ta, mà trên mỗi khuôn mặt đều là vẻ thống khổ.
Ta uống đến say mèm, ta đau đến rơi lệ không dứt.
Về sau, ta bắt đầu khống chế không nổi mà nhiều lần đi tới nơi giam giữ Phệ Hồn Thú, chỉ vì để nhìn thấy Yên Trì. Phệ Hồn Thú rất thông mình, cách mấy ngày mới cho ta gặp Yên Trì, không hề cắt đứt dụ dỗ ta, vẫn nói với ta, ta chỉ cần mơ chốt, cởi bỏ phong ấn là có thể thả nó ra ngoài.
Thống khổ giày vò thân thể cùng trái tim ta, mỗi một ngày đều là giày vò.
Rốt cuộc, sau một tháng, ta dứt khoát làm ra lựa chọn, ta muốn thả Phệ Hồn Thú, cứu ra Yên Trì!
Ta là tên điên ích kỷ, cũng là một đứa con bất hiếu.
Một khắc thả ra Phệ Hồn Thú này, địa ngục Hoàng tuyền đại loạn, cánh cổng Hoàng tuyền thông tới nhân giới mở ra, rất nhiều linh hồn bất tử tuôn về phía nhân giới, công kích đệ tử cực đảo.
Mà ta tức thì đuổi theo Phệ Hồn Thú, lệ rơi cáo biệt phụ thân ta, từ đây bắt đầu cuộc đời phiêu bạt dài đến trăm năm của ta.