Chương 58: Mong rằng ngày nào đó chúng ta có thể cửu biệt trùng phùng
Chu Minh Khiêm theo đường cũ trở về đã là 11 giờ 30 phút.
Cửa hàng khoai nướng vẫn chưa đóng cửa, đèn vẫn sáng rực.
Chu Minh Khiêm bước nhanh vào cửa hàng, ông chủ vừa xem video vừa đợi anh, "Biết con sẽ về đây mà."
"Chú Tô, thật ngại quá, làm trễ thời gian về nhà của chú rồi."
Ông chủ đóng cửa cuốn lại, "Đi lên lầu, chú làm cái gì đó cho con ăn." Vừa nãy ông đến một siêu thị gần đây mua ít nguyên liệu nấu ăn về.
Cửa hàng có hai tầng, lầu dưới bán khoai nướng, lầu trên có một phòng nghỉ đơn giản và một phòng bếp nhỏ.
Bàn ăn đơn giản, một cái bàn và bốn cái ghế.
Chu Minh Khiêm ngồi trước bàn ăn, lạnh run người.
Ông chủ thỉnh thoảng liếc nhìn anh, lắc đầu.
Cho đến khi bát mì sợi nhỏ được nấu xong, bốn phía cũng tràn ngập hương thơm khiến Chu Minh Khiêm hoàn hồn.
"Nếm thử tay nghề của chú đi."
Ông chủ đặt tô mì xuống trước mặt Chu Minh Khiêm, lấy đũa đưa cho anh.
Ở phim trường Chu Minh Khiêm cũng thường xuyên ăn mì tôm, đều là lấy nước nóng trụng mì chứ không cầu kì thêm rau thêm củ.
Tô mì trước mắt sặc sỡ hương vị có đủ. Màu xanh của rau, màu đỏ của cà chua, màu hồng của lạp xưởng xông khói, còn có màu trắng pha vàng của trứng trần nước sôi.
"Mau ăn lúc nóng đi." Ông chủ thúc giục.
Đã lâu rồi Chu Minh Khiêm không cảm nhận loại ấm áp như đang ở nhà này. Vì không muốn nghe mẹ mình cằn nhằn nên một năm cũng không về nhà được mấy lần.
Lần cuối cùng ăn đồ ăn nhà làm là đêm giao thừa, thức ăn mà Dư An nấu. Hương vị cũng tựa như tô mì này.
Ông chủ lại rót cho anh thêm một ly nước ấm.
Chu Minh Khiêm bỗng nhiên ngẩng đầu, "Chú Tô, vừa nãy con đuổi theo cô gái mua khoai nướng đó. Tuổi cũng không nhỏ, đã kết hôn. Cô ấy tên là Hề Gia."
Ông chủ: "Lúc con đi ra ngoài thì chú đã đoán được con quen người ta rồi. Con bé không nhớ ra con nữa à?"
Chu Minh Khiêm nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu. Anh cúi đầu ăn mì.
Phòng ăn nho nhỏ yên tĩnh lại.
Ông chủ cũng không hỏi nhiều, đặt ly nước vào tay Chu Minh Khiêm, "Ăn từ từ thôi."
Trầm mặc, Chu Minh Khiêm thấp giọng nói, "Cô ấy là biên kịch của đoàn phim tụi con. Trước đó con còn mắng cô ấy giả vờ câm điếc." Có thể là bị nghẹn thức anh nên anh trở nên nghẹn ngào.
Anh vuốt vuốt lồng ngực.
Ông chủ cũng không an ủi anh nữa, nghĩ nửa ngày mới nói: "Người không biết không có tội."
Chu Minh Khiêm lắc đầu: "Lúc ấy cô ấy có nói là không nghe thấy nhưng con không tin."
Ông chủ cũng không biết nên nói gì mới được, dứt khoát im lặng. Ăn xong một tô mì, Chu Minh Khiêm cảm thấy dạ dày ấm hơn nhưng cũng đau hơn.
Chạng vạng tối hôm sau, Chu Minh Khiêm mới về đoàn làm phim trên núi.
Mọi người đều quan tâm hỏi Chu Minh Khiêm thế nào, anh khoát khoát tay, nói mọi người ai làm việc nấy. Anh lấy kịch bản đi phân tích cảnh quay với diễn viên.
Dư An nhìn ra được từ sắc mặt của Chu Minh Khiêm, anh xuất sơn không thuận lợi. Cô rót một ly trà sữa vị khoai môn mà Hề Gia yêu thích nhất.
Chờ Chu Minh Khiêm ngồi vào máy giám thị, Dư An đưa trà sữa cho anh.
Chu Minh Khiêm liếc nhìn nó, không nhận.
Dư An đặt lên bàn, "Vị trà sữa này tốt cho dạ dày." Cô đoán mò một phen.
Hồi lâu sau, Chu Minh Khiêm mới lên tiếng: "Cô ấy không nhận ra tôi." Anh châm điếu thuốc.
Dư An khẽ giật mình. Cầm ly trà sữa lên tự mình uống. Lúc nuốt xuống, bên trong toàn là vị đắng chát. Bây giờ nguyện vọng sinh nhật mỗi năm chỉ hy vọng Hề Gia còn sống.
Mãi cho đến buổi tối, chỉ có khi phân tích cảnh quay với diễn viên Chu Minh Khiêm mới ở trạng thái bình thường, thời gian còn lại đều trầm mặc đắm chìm vào thế giới đầy tâm sự của mình.
Cũng không chửi người như thường lệ.
Diệp Thu có cảnh diễn chung với Hoắc Đằng, không biết vì lí do gì mà Diệp Thu mãi vẫn chưa nhập vai được. Chu minh Khiêm nhẫn nại làm mẫu cho cô ba lần.
Diễn lại, vẫn là NG.
Nếu là trước đây thì Diệp Thu sớm đã bị Chu Minh Khiêm mắng cho lên bờ xuống ruộng. Hôm nay lại làm mẫu cho cô ba bốn lần mà không có trách cứ gì.
Dư An không biết Chu Minh Khiêm có phải là yêu ai yêu cả đường đi lối về mà đối xử tốt với Diệp Thu hay không. Hay anh vẫn đang tự mình xoáy mình trong dằn vặt tự trách.
Cô quyết định lấy bi thương trị bi thương. Hi vọng anh sớm ngày giải thoát.
Sáu giờ tối kết thúc công việc, Chu Minh Khiêm ngồi cùng xe với Dư An.
Trên đường về khách sạn, Dư An lấy điện thoại mở nhạc, mở một bài có giai điệu bi thương nhẹ nhàng.
Chu Minh Khiêm đỡ đầu, nhìn ra cảnh ngoài cửa, suy nghĩ bay cao bay xa. Tối hôm qua, anh vẫn luôn đi sau lưng Hề Gia, đưa cô đến trước cổng chung cư.
Cô không ăn khoai nướng, từ đầu đến cuối đều cầm tỏng tay.
Tiếng âm nhạc quá lớn. Chu Minh Khiêm ngại ồn, ra hiệu Dư An vặn nhỏ âm thanh lại.
Dư An đáp ứng, vặn nhỏ lại nhưng cũng không khác gì ban đầu.
Chu Minh Khiêm xoa xoa lỗ tai, còn tưởng là do trong lòng bực bội. Anh quay người hỏi Dư An: "Đây là bài gì?"
Dư An: "
[There should be a GIF or video here. Update the app now to see it.]
Chu Minh Khiêm: "....."
Trong tay vừa khéo cầm kịch bản, anh vỗ nhẹ lên đầu Dư An mấy cái, "Lá gan mập ra rồi nhỉ, còn dám cà khịa sếp của mình."
Dư An chỉnh lại tóc. Không so đo với ông già bên ngoài thất tình bên trong đau dạ dày bên cạnh. Cô nói: "Lúc tôi chia tay tôi cũng lặp đi lặp lại cuộc sống độc thân bình thường rồi dạt đến đây thôi."
Chu Minh Khiêm nhìn cô từ trên xuống dưới, có chút ấn tượng. Trước khi tiến tổ, cô nhìn như mới chia tay với bạn trai.
"Bạn trai cũ làm nghề gì?"
Dư An mím môi: "Võ Dương."
Chu Minh Khiêm nhất thời nghẹn lời.
Người tên Võ Dương này nhìn có vẻ như là hoa hoa công tử, có tiền có sắc. Cô trợ lý nhỏ ngây thơ này của anh.... ừ thì chia tay cũng là sớm muộn thôi.
"Hôm đó làm cô khó xử rồi." Anh xin lỗi nói.
Nếu anh biết Võ Dương là người bạn trai cũ cô không muốn nhắc đến thì anh đã không nhờ cô tìm Võ Dương xin phương thức liên lạc của Hề Gia.
Giọng nói Dư An khẽ khàng, "Không có gì. Căn bản tôi cũng muốn biết tình hình của chị Hề Gia gần đây."
Bây giờ ngược lại lại là Chu Minh Khiêm an ủi Dư An: "Chia tay thì chia tay thôi. Đây cũng không phải chuyện xấu. Một đời người dài vậy mà chỉ yêu một người đàn ông thì thật nhàm chán."
Dư An: "....." Cô ho nhẹ hai tiếng, không biết làm sao trả lời tiếp vấn đề này.
Trong xe chỉ có tiếng nhạc, bài hát kia được phát lại lần nữa.
Chu Minh Khiêm nhấn mi tâm, khả năng não bị ngập nước nên mới cùng cô trợ lý nhỏ đơn thuần nói những lời này. Anh điều tiết lại bầu không khí ngộp ngạt.
"Trước đó ở trên mạng chẳng phải có một câu được lưu truyền rộng rãi, gì mà tạm biệt thì tạm biệt...."
Dư An: "Tạm biệt thì tạm biệt, người tiếp theo sẽ tốt hơn. Chia tay thì chia tay, cuộc tình tiếp theo sẽ dài hơn."
Chu Minh Khiêm: "Ừ đấy."
Sau đó, không ai nói gì nữa.
Người sếp như anh, suy cho cùng thì cũng là sếp nam, không nên thảo luận cùng trợ lý khác phái về những chuyện tình cảm riêng tư như vậy quá nhiều.
Tiếng âm nhạc vờn quanh trong xe.
Dạ dày chủa Chu Minh Khiêm lại ngày càng đau.
Lúc này, ở Bắc Kinh.
Hôm nay Mạc Dư Thâm về sớm, dì trong nhà gọi điện cho anh nói Hề Gia có ra ngoài lúc chập tối. Ở nhà viết kịch bản cả ngày nên cô muốn ra ngoài đi dạo.
Mạc Dư Thâm mua một bó hoa hồng, cắm vào bình hoa rồi đem vào phòng ngủ của Hề Gia.
Hương thơm nhàn nhạt bay lung tung trong nhà.
Vào phòng ngủ, bước chân của Mạc Dư Thâm đình trệ. Những tờ giấy note dán đầu giường đều bị bóc ra hết.
Có một suy nghĩ không hay nổi lên lại bị anh đè cho xuống dưới.
Mạc Dư Thâm đóng cửa phòng ngủ, vội vàng đi xuống lầu, "Dì ơi."
Dì giúp việc đang ở trong phòng bếp nấu cơm cho mạc Dư Thâm, "Dư Thâm, làm sao vậy?" Bà từ phòng bếp đi ra.
Mạc Dư Thâm: "Dì có biết vì sao Hề Gia lại gỡ hết những tờ giấy dán ở đầu giường không ạ?"
Dì giúp việc lắc đầu, biểu cảm mơ hồ. Bà không biết.
Mạc Dư Thâm nói không cần làm cơm. Anh cầm chìa khóa xe lên đi ra ngoài. Hỏi tài xế vị trí cụ thể, anh lái xe đến đó.
Hôm nay Hề Gia không ngồi xe, nhưng lái xe vẫn một mực đi theo. Đi được hai tiếng, sắp tới nhà hàng của Quý Thanh Thời.
Một đường đi Hề Gia đều đeo tai nghe, tiện tay ấn một đoạn ghi âm, chính là cái mà Mạc Dư Thâm ghi âm cho cô câu nói kia, nhưng cô nghe không được, cũng không biết nội dung bên trong là gì.
Hôm nay khí trời rất tốt, trời trong gió nhẹ, nhiệt độ đang tăng trở lại.
Cây liễu trong công viên có màu xanh tươi, nụ hoa cây hải đường thì có màu hồng.
Trong công viên, có cặp đôi đan chặt mười ngón tay tản bộ, thỉnh thoảng cười đùa.
Hề Gia chăm chú nhìn vài lần. Nhiều năm về trước, có phải dì Tần và chồng trước cũng vui vẻ như thế này hay không?
Còn cô thì sao?
Cô có từng thích ai chưa? Có từng cùng người mình thích đi dạo trên từng con đường giống như vậy không?
Không biết.
Cái gì cũng không nhớ được.
Hề Gia qua công viên, đi đến một ngã tư phía trước. Dựa vào cảm giác quen thuộc, cô rẽ trái.
Đến trước nhà hàng của Quý Thanh Thời, cô ngừng bước.
Chắc là cô hay ăn cơm ở đây.
Hề Gia đi vào.
Mạc Dư Thâm tới nhà hàng trước năm phút so với Hề Gia. Anh chờ ở sảnh, thấy cô đi vào, anh cũng đi ra để vô tình gặp gỡ.
Ánh mắt Hề Gia khẽ lướt qua mặt của Mạc Dư Thâm nhưng không dừng lại.
Bước chân Mạc Dư Thâm cứng đờ. Anh chần chừ mấy giây rồi xoay người lại.
Hề Gia chờ thang máy, Mạc Dư Thâm thì leo thang bộ đến phòng ăn bên trên, anh lần nữa tạo ra cuộc gặp mặt ngẫu nhiên với cô.
Lần này Mạc Dư Thâm lấy quyển tạp chí trong nhà hàng, kẹp thẻ căn cước của mình ở giữa, đến nơi cách Hề Gia vài mét, anh cô ý làm rơi thẻ xuống.
Hai người sượt qua vai nhau.
Hề Gia thấy thẻ rơi, khom lưng nhặt lên. Chắc là của người đàn ông vừa rồi. Cô quay người, "Tiên sinh, chờ một chút."
Mạc Dư Thâm dừng lại, mong cô nói một câu: "Đã lâu không gặp."
Hề Gia đi tới, "Thẻ căn cước của ngài bị rơi."
Mạc Dư Thâm còn giả vờ nghi ngờ, làm bộ lục túi.
Hề Gia nhìn ảnh trên thẻ căn cước rồi lại nhìn người đàn ông trươc mặt, không khác nhau mấy. Mạc Dư Thâm, cái tên thật dễ nghe. Cô trả thẻ căn cước cho Mạc Dư Thâm.
Mạc Dư Thâm nhận lấy, "Cảm ơn."
Hề Gia đoán được anh đương nhiên nói cảm ơn rồi, cô mỉm cười quay đi.
Mạc Dư Thâm dùng sức vuốt thẻ căn cước. Trước mặt mờ mịt hư ảo. Cô không nhớ được anh, không nhớ tên của anh, cũng không nhớ ra anh là chòng cô nữa.
Cái gì cũng không nhớ được.
Mạc Dư Thâm đứng thẩn thờ một hồi mới rời khỏi nhà hàng.
Về lại chung cư của Quý Thanh Thời, Mạc Dư Thâm nói với dì giúp việc là sẽ về nhà ở, nhờ bà chăm sóc cho Hề Gia thât tốt.
Dì vội hỏi: "Sao vậy? Có phải công ty bận lắm phải không?"
Mạc Dư Thâm: "Hề Gia không còn nhớ được là mình từng kết hôn."
Anh đi lên phòng Hề Gia, mở sổ xé cái trang "Tôi và Mạc Dư Thâm đã ly hôn" đi.
Mạc Dư Thâm gửi tin nhắc cho Quý Thanh Thời: 【Hề Gia không còn nhớ em là ai nữa.】
Quý Thanh Thời đang hút thuốc ở sân, không trả lời.
Người tiếp theo Hề Gia quen, có lẽ là anh.
Quý Thanh Thời dập điếu thuốc, hỏi Hề Gia: 【Gia, đang ở đâu?】
Lúc bấm gửi, đầu ngón tay còn run lên.
Rất nhanh, Hề Gia trả lời lại: 【Vừa ăn cơm xong, em đi dạo một chút.】
Hề Gia từ nhà hàng đi ra, đi dọc theo hướng bắc.
Đầu xuân, gió thổi lên mặt, trong cái lạnh cũng có chút ấm áp.
Hề Gia lấy điện thoại di động ra, trong danh bạ không đến mười liên hệ. Cô vẫn còn nhớ rõ người nhà, thế nhưng cô đã quên người tên là Diệp Thu.
Võ Dương là người trong câu lạc bộ cưỡi ngựa, cô có chút ấn tượng.
Hề Gia xóa số của Diệp Thu, gửi cho Võ Dương một tin nhắn thoại: 【Dương Dương, mấy thớt ngựa kia đưa cậu, nhớ chăm sóc bọn chúng thật tốt. Có khả năng ngày mai tôi sẽ quên mất cậu là ai. Đừng buồn. Mong rằng ngày nào đó chúng ta có thể cửu biệt trùng phùng. Đến lúc đó tôi tham gia thi đấu lại đem về cho cậu mấy cái huy chương. Đừng trả lời lại.】
Sau đó cũng xóa phương thức liên lạc của Võ Dương luôn.
Cất điện thoại di động, cô tiếp tục đi về phía trước.
Trên đường cây ngô đồng, nhánh cây đâm chồi lộ ra một lá mầm nhỏ.
Đã 10 giờ 20 phút mà tiệm khoai nướng vẫn mở cửa.
Hề Gia đi vào, "Ông chủ, vẫn còn khoai chứ?"
Ông chủ gật đầu, giải bộ như không biết cô, "Còn."
Hề Gia: "Cho con một củ to một chút. Ông chủ, con không nghe được, chút viết giá tiền lên giấy giúp con nhé."
Ông chủ cân cho cô xong rồi bỏ vào túi giấy cho cô, trên giấy có ghi giá tiền.
Hề Gia trả tiền, cầm khoai nướng đi, "Cảm ơn chú."
Chủ tiệm cười ôn hòa, gật đầu.
Hề Gia rời đi.
Ông chủ nhìn theo ra ngoài, có chút thở dài rồi chuẩn bị dọn dẹp về nhà.
Hề Gia lần nữa đi đến đường cây ngô đồng.
Mạc Dư Thâm dừng xe ven đường, hạ cửa sổ xuống.
Rất nhanh, Hề Gia đi lướt qua xe của anh.
Mùi thơm ngọt của khoai lang nướng bay vào trong xe.
Mạc Dư Thâm đưa mắt nhìn bóng lưng của Hề Gia cho đến khi nó biến mất trong màn đêm. Anh vẫn luôn ôm một ảo tưởng, ảo tưởng Hề Gia sẽ quên anh sau kỷ niệm bên nhau tròn một năm của họ.
Cách ngày kỷ niệm chỉ còn có hơn hai mươi ngày.
Anh không cần nhiều thời gian, chỉ cần hơn hai mươi ngày nữa là được.
Nhưng bây giờ cũng không thể chờ đến ngày đó.
*
04052020