Chương 63
“Cô… không làm sao chứ? Không phải tôi cố ý!” Nói tóm lại thì Trần Tư Tư này cũng ko phải người xấu, nhìn em bị sặc như vậy mà vẫn cuống cuồng, liền đưa cho em một cái khăn tay! Đúng, làm một chiếc khăn tay hiếm thấy! Loại đồ cổ này lâu rồi em không dùng. Mặc dù mọi người nói dùng khăn tay là không bảo vệ môi trường, nhưng mà cô vẫn điềm nhiên dùng, vì tiện mà!
Em cầm chiếc khăn tay tơ tằm lau qua hai cái, rồi cẩn thận trả lại cho người ta, anh xã liền đưa một tờ giấy đến trước mặt em. Kết quả anh xã mười phần khó chịu nhíu mày, dùng một tay giữ chặt đầu em, tỉ mỉ lau sạch sẽ mới buông ra.
“Chính Thái là bạn thân của tôi, cô hỏi cậu ấy có chuyện gì không?” Em uống một ngụm nước cho đỡ sợ, ngẩng đầu hỏi Trần Tư Tư đang rất chăm chú.
“Bạn thân? Là… bạn thân thôi?” Cô ấy nháy mắt mấy cái, nhìn rồi lại nhìn em, lại nhìn tiếp sang anh xã em, cuối cùng đôi mắt cũng dừng lại trên người anh xã em.
“Nếu tôi đoán không sai, thì Trần tiểu thư với Trịnh Thái cũng có quan hệ không tồi đúng không! Nếu không cũng sẽ không biết chuyện cậu ta quen bà xã tôi. Nhưng mà để tôi nói rõ một chút, Trịnh Thái là bạn tốt của hai người chúng tôi, quen nhau cũng mấy năm rồi. Dạo trước nghe cậu ta về nước, nhưng do công việc bận rộn, chúng tôi còn chưa gặp cậu ấy!” Lời của anh xã khiến em để ý, thứ nhất, cái cô này có quan hệ không tồi với Trịnh Thái, có thể tới trình độ nào đó? Cái người đàn ông mà cô ấy nói chẳng lẽ là chỉ Trịnh Thái? Nói vậy, bên người em ngoại trừ anh xã ra, mấy năm qua cũng chỉ quen với Trịnh Thái, gần gũi… cũng không phải không có khả năng. Nhưng mà rõ ràng quan hệ của em với Trịnh Thái là quạn hệ bạn bè nam nữ thuần khiết, vì cái gì mà từ miệng cô ấy em lại biến thành kẻ thứ ba hả?
Thứ hai, Trịnh Thái về nước rồi! Trước kia cậu ta mà về nước chắc chắn sẽ đến chỗ em, nhưng bây giờ nếu không phải anh xã nói ra thì ngay cả chuyện cậu ta trở về em cũng không biết. Trong lòng tự dưng có cảm giác là lạ. Giống như là lúc bé nghe thấy người bạn thân nhất của mình nói xấu mình.
“Thì ra là thế! Thì ra là Trần tiên sinh cũng quen Trịnh Thái, thật sự là duyên phận! Tôi là hôn thê của Trịnh Thái, sở dĩ tìm Trần phu nhân là do có chút hiểu nhầm! Tôi lấy trà thay rượu, kính hai người một ly, vì hiểu nhầm nho nhỏ này giải thích!” Trần Tư Tư cứng ngắc dứt khoát đem vụ đánh ghen này lấp ɭϊếʍƈ hết đi rồi hảo sảng uống hết ly trà không còn một giọt, cuối cùng còn học đại hiệp trong TV dốc ngược chén, quả là cẩn thận.
Cái cô Trần Tư Tư này không chỉ xinh xắn mà còn có tâm kế, lời ăn tiếng nói, hành động cử chỉ hào sảng, khiến người ta vui vẻ.
“Không có gì, không có gì!” Một bên anh xã trả lời Trần Tư Tư, một bên lặng lẽ cướp lấy ly trà trong tay em.
“Uống từ từ thôi!” Anh nhỏ giọng nhắc nhở em. Ặc! Chẳng lẽ anh xã là con giun trong bụng em? Sao anh biết em muốn bắt chước Trần Tư Tư uống một hơi cạn sạch.
“Thoạt nhìn hai vị như là vợ chồng son, vừa mới kết hôn đúng không?” Trần Tư Tư hỏi rất bình tĩnh. Nhưng mà cả em với anh xã đều đờ người ra, con chúng em còn có cả tá rồi (hơi khoa trương một chút), chẳng lẽ nhìn còn giống vợ chồng son sao?!
“Tôi chỉ hỏi bừa thôi. Trong nhà tính để tôi với Trịnh Thái cuối năm thành hôn, cho nên bây giờ tôi cũng quan tâm đến chuyện kết hôn, tưởng hai người mới tân hôn, hỏi hai người để tư vấn chút xu hướng kết hôn bây giờ mà thôi.” …. Giết người không thấy bóng, nói dối mà cũng có thể che dấu sạch sẽ như vậy.
“Chúng tôi kết hôn ba năm rồi. Lúc tôi quen Trịnh Thái thì cũng qua giai đoạn tân hôn khá lâu, càng không nói tới bây giờ.” Cô đã mười phần muốn biết thì tôi cũng thành thật trả lời, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tôi. Giải thích sớm một chút càng đỡ một hồi ghen tuông.
Tạm biệt với Trần Tư Tư xong, lên xe, anh xã cũng không vội vã lái xe, mà im lặng không lên tiếng nhìn em, thấy em ngạc nhiên. Nếu chuyện đã sáng tỏ như vậy rồi, anh còn hoài nghi cái gì nữa? Cái chuyện lông gà, vỏ tỏi giữa em với Trịnh Thái không phải anh rõ ràng nhất sao? Nhớ năm em quen cậu ta, lúc cậu ta biết chuyện của em cũng không đành lòng, nói cho mẹ em biết. Đương nhiên, đây là chuyện sau này mẹ nói lại cho em, mẹ nói em có thể coi Trịnh Thái là bạn, nhưng không thể thân thiết quá mức, càng không thể bước qua Lôi Trì, vời vì em đã có gia đình. Đức mẹ Maria, lúc đó em sợ phát khiếp, bởi vì trong lòng em Trịnh Thái là một tiểu thụ chính hiệu, chẳng khác gì với bọn Tiểu Nhan, Bổn Bổn! Nói đi cũng phải nói lại, kỳ thật, lúc ấy Trịnh Thái không phải không biết cả nhà em đã ngả về phía anh xã, cậu ấy nói chuyện này cho mẹ em chẳng khác nào nói cho anh xã cả. Nếu sau khi quay lại với nhau, anh xã còn ăn dấm chua này thì em đã có cơ hội thật tốt để cười nhạo anh một phen. Rõ là đồ hẹp hòi! (về chuyện em ăn dấm chua cả anh xã, đó là đặc quyền của phụ nữ, không được phản đối!)
“Anh có chuyện gì?” Em ngẩng đầu, híp mắt nhìn anh xã.
“Não hôm nay hoạt động nhanh nhỉ.” Kết quả anh xã trầm mặc một lúc, gầm gừ hai tiếng dí đầu em xuống, anh nói một câu làm em hộc máu! Nói não em hôm nay hoạt động nhanh? Não Kim Bảo Bối em ngày nào cũng hoạt động nhanh! Chỉ là em lười hoạt động mà thôi!
“Em giải thích rõ rồi chứ? Cô ấy sẽ không tìm em về chuyện này nữa chứ?” Em quan sát một lúc, cô Trần Tư Tư này cũng không cao hơn em bao nhiêu. Những người có chiều cao nửa vời như chúng em đều thích đi giày cao gót. Cô ấy cũng không ngoại lệ, cái gót kia còn đặc biệt mảnh! Em không tưởng tượng được hiệu quả của cái gót giày như vậy nện thẳng vào trán, cũng không dám tưởng tượng. Cho nên, em cật lực cảnh báo bản thân cái chuyện em đã từng trải nhiệm qua này, nói gì thì cũng phải giải thích với cô ấy rõ ràng, em với Trịnh Thái quả thật không có gì. Một Tiểu Chính Thái với một người đã có gia đình như em có thể sinh ra cái gì được, đúng không?
“Không có việc gì, có anh ở đây cô ấy dám làm gì em.” Anh xã cúi xuống muốn hôn một cái lên mặt em, kết quả em ngẩng đầu, chuẩn xác dùng môi đón lấy môi anh, thừa dịp anh xã còn đang bất ngờ vì nhầm địa điểm mà há miệng, em vươn đầu lưỡi đảo một vòng trong miệng anh, sau đó nhanh chóng rút lui.
“A! Có mùi ớt xanh!” Anh xã cau mày chắt lưỡi, tiến lại cắn em một cái nữa mới lái xe.
Ở thành phố A, anh xã cũng không có bạn bè hay anh em đặc biệt thân thiết nào cả. Thời trung học anh cũng có một đám bạn thân, nhưng kể từ sau khi anh vào bộ đội, người đi học vẫn đi học, người buôn bán, kẻ thì chuyển nam người bắc. Mặc dù cũng có còn ở thành phố A, nhưng sau 6 năm xa cách, cũng chẳng còn nhiều chuyện để nói, nhiều nhất vẫn chỉ là quan hệ làm ăn mà thôi. Mà đối với chiến hữu trong quân ngũ thì anh lại rất tích cực liên lạc, nhưng mà mọi người đều từ ngũ hồ từ hải tụ họp, xuất ngũ xong là về nhà với gia đình, cơ hội gặp nhau không nhiều. Còn lại là bạn nhậu sau khi xuất ngũ trở về mở công ty thì càng không cần phải nói, bọn họ đều vì lợi ích của nhau, thương trường như chiến trường, chẳng sai chút nào. Một khắc trước còn vì một lợi ích nào đấy mà anh tôi đánh nhau người ch.ết ta sống, nhưng ngay sau đó cúng có thể vì một lợi ích khác mà anh tôi cũng có thể ôm vai bá cổ vui vẻ bình thường!
Cho nên, sinh nhật anh xã rất đơn giản, chỉ là ở nhà với gia đình, gói cái bánh chẻo, ăn miếng bánh ngọt là được. Anh coi nhẹ, cũng không gọi hai chị qua đây. Theo lời bố chồng thì, ngoài việc bố mẹ khỏe mạnh ra, làm con gái, kỳ thật không có tư cách sinh nhật, chỉ cần tự mình thoải mái là được. Bố mẹ em cũng rất tán thành, thuận tiện phê bình hành vi phô trương lãng phí trước kia của em. Em bĩu môi không cho là đúng, mỗi lần em làm sinh nhật đều tổ chức ở nhà cả, cái loại party không lớn không nhỏ. Bởi vì bố mẹ ngại chỗ ăn chơi bên ngoài không an toàn, không đồng ý cho em tổ chức. Nếu là sinh nhật người khác mà nói, bọn họ không có quyền can thiệp nên mới dành ngàn vạn lời dặn dò cho em. Kỳ thật sinh nhật của em mà gặp người ta thì có mà gặp sư phụ, nhỏ không đáng kể. Đây là phô trương lãng phí của em, nếu là người ta thì phải là cực kỳ xa hoa.
Lúc làm vằn thắn quả nhiên anh xã không nuốt lời, một mình anh gói bánh chỉ để cho em ăn. Mẹ nói em có lòng tham không đáy.
“Hôm nay con ăn không hết thì còn có ngày mai! Mẹ để lên tủ đá cho con!” Ăn bánh chẻo của anh xã gói mà dễ à? Còn không để em ăn trong bát nhìn trong xoong.
“Cùng một loại nhân, cùng một loại vỏ, mùi vị sao lại không giống nhau được? Thật không biết đầu lưỡi con làm từ cái gì!” Mẹ liếc mắt nhìn em một cái, thầm oán vẻ cưng chiều.
“A —- Cho mẹ xem lưỡi của con làm từ cái gì.” Em nâng má đén trước mặt mẹ, thè lưỡi ra cho mẹ xem.
“Hả? Sao lại rách da như thế này?” Mẹ ngạc nhiên phát hiện vết thương của em như Colombo phát hiện ra lục địa thứ 6, nhưng mà lúc Colombo phát hiện Châu Mỹ thì vui mừng như kẻ điên, còn mẹ thì lại xót em, nhíu mày nhìn đầu lưỡi em.
“…. à” Em trộm nhìn anh xã cũng đang mang vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng không thể không nói dối là do em không cẩn thận cắn phải. Không thể nói thật là trong lúc chúng em hôn nhau, anh xã cắn em thành như vậy!
“Trong nhà cũng không thiếu thịt cho con ăn, sao lại còn phải tự cắn đầu lưỡi mình?” Mẹ nhéo hai má em, không hỏi chuyện này nữa. Em mưng thầm… lè lưỡi với anh xã một cái, lão trời đánh này còn không thèm nhìn em, làm ra bộ nghiêm trang lắm tiếp tục làm vằn thắn! Có bản lĩnh thì lúc hôn em anh cũng nghiêm túc như vậy em! Hứ!