Chương 2
Sáng nay là một ngày chẳng có gì đặc biệt. Nó vẫn trong tình trạng mặc bộ đồng phục đi học (sơ mi tay ngắn, váy xếp, cà vạt xanh lá cây tông màu với váy), mái tóc thắt bính con tôm cộng với đôi giày Adidas màu hồng cá tính. Vác thêm cái ba lô đựng xách vở dày cộm nữa.
- Con đi học đây.
Từ nhà đến trường đi bộ khoảng 10 phút là tới. Năm nó mới vào lớp 10 ba chở nó đi học, nhưng nó từ chối với lí do vô cùng cũ rích "" Đi bộ giúp cho tinh thần con được thoải mái lại còn tốt cho sức khỏe "".
Vừa vào cổng trường nó đã bị Mỹ Anh - con bạn lớp bên túm cổ.
- Hi! Thục Nghi bà đi ăn sáng với tui nha.
- Ăn sáng hả? Tui ăn ở nhà rồi.
- Vậy hả làm tui đợi bà nảy giờ nè.
OMG! nó với Mỹ Anh có quen biết nhiều đâu mà lúc nào gặp nó, con nhỏ đó cũng toả ra bạn tốt của nó.
- Thôi tui lên lớp nha.
- Khoang đi đã - Mỹ Anh ấp úng - Bà đưa hộ tui hộp quà này cho Vũ Khanh nha.
Gì hả trời! Mắt nhỏ có cần đi khám không ta. Lúc nào cũng Vũ với chả Khang.
Do dự một chút, nó gật đầu.Mỹ Anh vui vẻ cảm ơn ríu rít.
Đến lớp đã thấy cái tên Vũ Khang khó ưa đó.
- Good morning Thục Nghi.
Cái giọng nói đậm chất "" Bắc Kỳ "" còn ai khác ngoài Vũ Khang.
Nó đến chỗ Vũ Khang đưa hộp quà cho tên đó mặc kệ tụi bạn đang nhìn.
Vũ Khang thích thú đưa anh mắt nhìn nó và hộp quà trên tay nó.
- Thục Nghi à! sao cậu không nói sớm là cậu thích tôi đi.Tôi không có hứng thú với con gái tặng quà kiểu này đâu. Thời đại nào rồi hành động chân thật một chút đi để tôi có thời gian suy nghĩ nữa.
Vũ Khang chỉ vào môi mình ngụ ý "" Hôn vào đây "".
Tụi bạn trong lớp mở miệng 0 mắt A nhìn về phía Vũ Khang.
Kiềm chế một chút sẽ không sao đâu. Tôi đã hứa với Mỹ Anh rồi, phải gửi hộp quà này đến Vũ Khang.
Nhớ lại gương mặt vui vẻ của Mỹ Anh mà nó không nỡ làm cô bạn lớp bên thất vọng đành nhịn tên khó ưa này.
Tên đó vẫn cao ngạo chỉ vào môi.
- Nhanh lên nào.
- 1.
- 2.
- 3.
- Bốp.
Hộp quà bay thẳng vào người Vũ Khang một cách không thương tiếc.
Lớp học bỗng nhiên im lặng như thời gian bị ngừng lại. Nét mặt ai cũng khá lo lắng nhìn bộ dạng Vũ Khang ngoại trừ nó.
- Này Vũ Khang ông có trí tưởng tượng phong phú nhở cho vào trại "" The King "" được rồi đó. Hộp quà này có người nhờ tui đưa đến cho ông. Do tui nể tình cô bạn ấy đợi tui từ sớm ở sân trường để đưa quà cho ông chứ Hoàng Thục Nghi không đâu lo chuyện vớ vẩn. Ha ha xin lỗi nhé dù tui có hôn Chí Phèo cũng không thèm hôn ông. Ok.
Cứ tưởng Vũ Khang sẽ tức điên người làm loạn lớp. Ai ngờ tên đó nhìn vào nó.
- Cậu rất cá tính. Tôi thấy chúng ta rất hợp nhau cho nên:
- Tôi Vũ Khanh chính thức theo đuổi Hoàng Thục Nghi.
Tiếng "" ồ "" lớn của dân tình 11A còn nó nghe như sét đánh ngang tai. Mới ném cho cái hộp mà tên này đã chập hay đứt dây thần kinh rồi nào rồi.
Nó giả vờ ngây ngô như chưa thấy gì.
- Gì gì, ông khen tui ngầu á hả. Cảm ơn nghen.
Nói rồi đi về chỗ ngồi với bao ánh mắt tiêu cực nhìn nó.
- Tôi theo đuổi cậu đấy.
Nó bịt tay lại ngầm chửi trong lòng " Đồ thần kinh "".
(*) Vũ Khang: Đối với nó là một con người khó ưa, đáng ghét. Ỷ mình học giỏi, đánh nhau giỏi, gia đình giàu có ba mẹ lại là nhà tại trợ chính cho trường nên không xem người khác ra gì.
( Nhìn bề ngoại vậy thôi chứ anh nam phụ Vũ Khang cũng rất đáng yêu và là người sống đầy tình cảm đấy nhé."" Nam chính là để yêu nữ chính còn nam phụ để đọc giả yêu ^^"". Đón nhận nam phụ được cho là khó ưa nào mọi người.)
***
- Con trai sinh nhật vui vẻ nhé! Sẽ có người chuyển quà cho con. Ba mẹ yêu con.
Mấy lời chúc của mẹ và những món quà đắt tiền làm hắn cảm thấy quá nhàm chán và nhạt nhẻo.
Buổi tối.
Hắn ra ngoài với một bộ dạng khác. Lần này sẽ không hàng hiệu, không xe hơi, không điện thoại và không thẻ tính dụng.... Hắn muốn làm một điều gì đó mà bản thân chưa từng trải qua.
Việc đầu tiên phải ra trạm chờ xe buýt sẽ là phương tiện chính tối nay của hắn may là tuyến giờ này khá vắng khách không cần chen chúc nhau. Đây là lần đầu tiên hắn được đi xe buýt, ngắm nhìn xe cộ qua lại, các quán ăn....Có lẽ lúc trước hắn đã quá vô tâm với mọi thứ xung quanh.
Xuống xe, hắn bỏ tay vào túi quần đến một cửa tiệm đồ uống gần đó.
Vì hắn có một chiều cao nổi bật nên việc làm tâm điểm chú ý của mọi người là một điều không đáng để ngạc nhiên.
- Quý khách dùng gì ạ.
- Một ly matcha.
- 49. 000 đ
Cô nhận viên trong quán chỉ là vô tình thấy được khuôn mặt hắn che bởi chiếc nón lưỡi trai đã không kìm lòng thốt bằng việc mở to mắt hết cỡ: ""Đẹp trai quá ""
Rời đi nhưng hắn không biết rằng chỉ là vô tình nhưng khiến bao nhiêu cô gái loạn nhịp đấy.
Khi đi trên đường hắn có thấy một cậu bé bán vé số đi theo hắn. Lúc đầu hơi bàng hoàng nhưng rồi hắn quay lại cuối người xuống nhìn cậu bé bằng ánh mắt ấm áp.
- Nhóc đi theo anh hả.
Cậu bé thật thà gật đầu.
- Anh đẹp trai mua vé số hộ em nhé.
Hắn xoa đầu cậu bé.
- Anh không biết dùng vé số.
Cậu bé nhìn chăm chăm vào ly nước của hắn rồi nuốc nước nuốt miếng. Hắn nhanh ý hiểu ra vấn đề.
- Anh mới mua nên chưa uống đâu. Cho nhóc.
Cậu bé lắc đầu nhưng rồi tươi cười nhận lấy.
Thằng nhóc thật lanh lợi. Tuổi đời còn quá nhỏ để mưu sinh bên ngoài, nhưng ánh mắt của nhóc vẫn hồn nhiên như chưa than phiền vì cuộc sống đã không may mắn với mình.
Dáng người hắn dần hoà vào dòng người qua lại.
***
Tối nay ba đi ăn cùng khách hàng nên nó đành ăn ở ngoài. Từ nào đến giờ toàn là được ba nấu cho ăn trừ khi ba về trễ hay gặp khách hàng nó tự ăn một mình.
Nghĩ đến chuyện sáng nay là nó ăn gì cũng nuốt không nổi. Không biết cái tên Vũ Khang đó tính bày cho gì với nó đây. Mà thôi mặc kệ đi, muốn phiền phiếu thì cứ việc.
Nó đâu có sợ chiêu trò cái tên cà chớn đó. Nhưng nghĩ đến việc ngày mai tới trường thế nào Mỹ Anh cũng túm cổ lại hỏi tên đó nhận quà chưa. Tội lỗi ngập đầu nó, nếu Mỹ Anh biết được hôm quà đó nó dùng ném thẳng vào người Vũ Khang chắc cô bạn lớp bên sẽ thất vọng nhiều lắm vì đã không tạo được điểm trong mắt tên đó.