Chương 2: Tranh chấp

_Mời các em vào lớp! Thầy giáo vui vẻ nói.
_Woa!!!!!!!!!!!!!!!
Cả lớp tôi ồ lên.
_Xin chào!
Năm chàng trai nhìn cả lớp với khuôn mặt tỏa nắng nói.
_Ui ui ch.ết mất!!!!!!!!!!!!!!!!
Lũ con gái lớp tôi lăn ra xỉu đồng loạt.


Cái nhóm 5T này cũng thông minh gớm,vừa vào đã lấy lòng lũ con gái trước tiên rồi.À mà cũng đúng,trường này toàn lũ hám trai mà.
_Mình là Lục Vương Tử!
_Mình là Mộc Khinh Ưu!
_Tôi là Lục Vương Y!
_Tôi là Bùi Thanh Kiến!
_Tôi là Hàn Trọng Phi!
Năm chàng trai lần lượt giới thiệu.


*Lục Vương Tử(17t):Dễ thương,hài hước,luôn tự cho mình là người giỏi nhất.Là thành viên thứ năm của nhóm.
*Mộc Khinh Ưu(17t):Tốt bụng,dễ mến nhưng đôi khi rất toan tính,đẹp trai,học giỏi.Là thành viên thứ hai của nhóm.


*Lục Vương Y(17t):Là anh trai của Vương Tử.Trầm lặng,ít nói và rất thích đọc sách.Là thành viên thứ ba của nhóm.
*Bùi Thanh Kiến(17t):Tính cách chả khác Vương Y là mấy nhưng có phần đáng sợ hơn.Là thành viên thứ tư của nhóm.


(còn Trọng Phi thì các bạn đều bít rồi nên thôi ko giới thiệu lại nữa^.^)


Ngay lập tức cả lớp tôi xúm lại hỏi han chụp ảnh rối rít khiến tôi hơi ghen.Tôi uể oải nằm trườn ra bàn chứ chả biết làm gì với họ,ngay cả thầy giáo cũng lao vô chụp ảnh tới tấp thế kia thì tôi còn làm được gì?Thôi thì cứ để họ xả láng một lần vậy!-.-


available on google playdownload on app store


Tôi đang gục mặt xuống bàn bỗng có một người gọi tôi:
_Nè bạn gì đó ơi!
_Cậu gọi tôi hả?
Tôi ngước mặt lên hỏi.Thì ra là tên Lục Vương Tử gọi tôi.
_Ừ,cậu là lớp trưởng à?
Vương Tử hỏi.
_Ừ!
Tôi trả lời.


_Vậy thì phiền cậu quản lí học sinh lớp mình cho tốt,chứ để họ quấy rối chúng tôi thế này là ko được đâu!
Vương Tử xua tay đầy tự kiêu nói.
_Ừ!
Tôi nghe mà ngứa hết lỗ tai,cau mày đáp lại.
_Mọi người về chỗ đi!
Tôi nói tiếp,đưa tay ra hiệu kêu mọi người về chỗ.


_Thế mơi tốt chứ!Thế bây giờ tụi tôi ngồi đâu?
Vương Tử cười rồi hỏi.
_Thế các cậu muốn ngồi đâu?
Tôi lại tiếp tục hỏi.
_Tôi và Khinh Ưu thì ko kén chỗ đâu còn Vương Y,Thanh Kiến và Trọng Phi thì thích chỗ yên tĩnh,ko ồn ào.Tôi thấy chỗ cậu được đó!


Vương Tử đưa mắt nhìn một vòng quanh lớp nói rồi chỉ tay về phía tôi la lên.
_Hả?!
Tôi ngạc nhiên.Đùa à?Sao tự nhiên lại cướp chỗ của tôi?
_Ưh hưm,phiền cậu sang chỗ khác ngồi nha!
Vương Tử cười.
_Thôi thì đành vậy!


Tôi thở dài rồi cắp sách ra chỗ khác.Mặt tỏ rõ sự ko hài lòng nhưng thôi,ko nên đôi co nhiều với mấy người này.Giữ hòa bình vẫn hơn.
_Trọng Phi,cậu và Khinh Ưu ngồi bàn đó nhé!
Vương Tử quay sag nói với Trọng Phi và Khinh Ưu.


_Tôi ko ngồi vào chỗ của thằng ăn mày này đâu!Cậu thích thì đi mà ngồi!
Trọng Phi hất tay nói.
_Thôi mà!Người ta đa nhẫn nhịn rời chỗ cho cậu ngồi rồi còn gì?Cậu còn muốn sao nữa?
Vương Tử cố thuyết phục Trọng Phi.
_Ko thích!
Trọng Phi xẵng giọng.


Thế này thì quá đáng lắm rồi!Cái gì?!Ăn máy á?Trông tôi giống ăn mày lắm sao?Sao anh ta có thể nói thế,coi thường người ta vừa vừa phải phải thôi chứ?!Nể họ là học sinh mới vả lại còn là nhóm nhạc nổi tiếng được mọi người yêu thích nên tôi mới nhường nhịn nhưng thái độ của họ thế này ko xứng đáng để tôi nhường nhịn mà phải giáo huấn lại thì đúg hơn!


Tôi nghĩ rồi đập bàn quát:
_CÂM MỒM ĐI!Tôi nghe anh nói mà ngứa tai lắm rồi!
_Ngứa sao ko gãi đi,ăn mày vốn ở bẩn mà!
Trọng Phi câng mặt nhìn tôi khinh mệt nói.
_Tôi ko phải ăn mày!Nhà tôi có côg ăn việc làm đàg hoàng đấy nhé,ko biết gì thì đừg có nói!
Tôi cáu.


_Nhờ cái học bổng của trường nên mới được vào đây học còn bày đặt lên lớp người khác!
Trọng Phi nhìn tôi bằng nửa con mắt nói.
_Thì sao?Đấy là do tôi tự lỗ lực mới có được chứ ko như ai kia nhờ "cái mặt"để vào đây học!
Tôi cũng nhìn Trọng Phi bằng nửa con mắt đốp lại.


_Cậu dám nói thế à?
Trọng Phi lườm tôi nói.
_Ô hay con người sinh ra có mồm để nói chứ để làm gì?Tôi ko ngờ"bạn đây"trông cái mặt thông minh thế kia mà ko biết đến cái lẽ thường tình này đấy!Có cần tôi chỉ thêm cho vài điều bổ ích ko?
Tôi cười phì coi thường nói.


_Tôi ko cần thằng ăn mày như cậu dạy dỗ!
Trọng Phi khép mắt vênh cằm lên nói.
_Đã bảo đừng gọi tôi là ăn mày rồi cơ mà!!!!!!!!!!!!
Tôi thét ầm lên.






Truyện liên quan