Chương 15
St.Clair đang say.
Mặt cậu vùi giữa hai đùi tôi. Trong một tình huống khác chắc tôi sẽ phấn khởi lắm. Nhưng xét đến khả năng cậu sắp nôn thốc nôn tháo trong vài phút nữa thì điều này kém hấp dẫn đi nhiều. Khi tôi đẩy đầu St.Clair về phía đầu gối để tạo một tư thế dễ coi hơn thì cậu rên rỉ. Lần đầu tiên tôi chạm vào tóc cậu. Nó mềm mại như tóc Seany lúc bé.
Josh và St.Clair xuất hiện cách đây mười lăm phút, người nồng nặc mùi khói thuốc và đồ uống có cồn. Vì họ không hút thuốc nên chắc chắn đã đến tiệm rượu.
“Xin lỗi. Anh ấy cứ bảo tụi nài pải đến đơi.” Josh kéo lê cơ thể rũ rượi của bạn mình vào trong phòng tôi. “Không im miệng đực. Đực. Ha ha.”
St.Clair lè nhè thứ tiếng Anh nặng nề khó nghe. “Bố tôi là một gã khốnnn. Tôi sẽ giết lão. Sẽ giết lãooo. Khó chịu quááá.” Đầu cậu gật gù làm cằm đập mạnh vào ngực. Tôi hốt hoảng đưa cậu vào giường và cho dựa lưng vào thành giường.
Josh nhìn chằm chằm vào bức ảnh thằng Sean đang treo trên tường. “Đực,” cậu ta nói. “Đực.”
“Ahhh-nuuuu, lão khốn kiếp lắm. Tôi nghiêm túc đó.” St.Clair trợn mắt nhấn mạnh.
“Mình biết, mình biết mà.” Thật ra tôi không biết gì cả. “Em có thôi đi không?” Tôi cáu kỉnh với Josh. Cậu ta đang đứng trên giường tôi, dán mũi vào ảnh thằng Sean. “Cậu ấy không sao chứ hả?”
“Mẹ anh ấy sắp ch.ết. Em không nghĩ là anh ấy HÔNG SAO.” Josh loạng choạng và chụp lấy điện thoại của tôi. “Quên hông gọi cho Rashmi dồi.”
“Mẹ cậu ấy không phải thế. Sao em có thể nói như thế?” Tôi quay lại với St.Clair. “Bà ấy sẽ ổn thôi. Mẹ cậu sẽ ổn, cậu nghe mình không?”
St.Clair ợ hơi.
“Chúa ơi.” Tôi đã không chuẩn bị cho tình huống này.
“Ung thư.” Cậu cúi đầu. “Bà ấy không thể bị ung thư.”
“Anh nè Rashmi,” Josh oang oang trong điện thoại. “Mer hả? Gọi Rashmi nghe máy mau. Chuyện khẩn cấp.”
“Khẩn cấp cái con khỉ!” Tôi rống lên. “Chỉ say rượu thôi mà.”
Vài giây sau Meredith đập cửa phòng tôi nên tôi để nó vào. “Sao chị biết chúng tôi ở đây?” Josh nhăn trán với vẻ kinh ngạc. “Rashmi đâu?”
“Tôi nghe cậu qua vách tường đó đồ ngốc. Cậu đã gọi tôi chứ không phải bạn gái cậu.” Mer đưa điện thoại lên và gọi Rashmi, một phút sau nó đã có mặt. Họ đứng nhìn trân trối trong lúc St.Clair lảm nhảm còn Josh tiếp tục thoảng thốt trước sự xuất hiện của hai cô bạn. Căn phòng nhỏ xíu của tôi càng lúc càng ngột ngạt bởi năm con người.
Cuối cùng Mer quỳ xuống. “Cậu ấy không sao chứ?” Nó sờ trán St.Clair nhưng cậu ấy gạt tay ra. Mer trông có vẻ khổ tâm.
“Mình khỏe. Bố mình là đồ khốn, mẹ mình thì sắp ch.ết, Chúa ơi, mình khó chịu quá.” St.Clair lại nhìn tôi. Mắt cậu lấp lánh như đá hoa cương đen. “Khó chịu. Khó chịu. Khó chịu.”
“Bọn mình biết cậu khó chịu với bố cậu,” tôi nói. “Được rồi. Cậu nói đúng, ông ta là một gã khốn.” Tôi có nên nói thế không nhỉ? St.Clair vừa mới phát hiện mẹ mình bị ung thư.
“Cậu ấy khó chịu vì bị say thôi,” Mer nói.
“Ồ,” tôi nói. “Ừm. Hẳn cũng vì thế rồi.”
Trong lúc đó, Cái Cặp Kia vẫn đang đấu khẩu. “Anh đã ở đâu?” Rashmi hỏi. “Anh nói đã về đây ba tiếng trước rồi mà!”
Josh đảo mắt. “Ra ngoài. Bọn anh ra ngoài. Ai đó phải giúp anh ấy…”
“Anh gọi thế này là giúp đó hả? Cậu ấy say khướt rồi. Rũ rượi. Còn anh! Chúa ơi, anh bốc mùi như cái bô xe và hốc nách…”
“Anh ấy không thể uống một mình.”
“Đáng lý ra anh phải trông chừng St.Clair chứ! Nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Bia. Rượu. Có vậy thôi. Đừng có đoan trang như vậy chứ Rash.”
“Mẹ khiếp,” Rashmi nói. “Nghiêm túc đấy Josh. Mẹ kiếp nhà anh!”
Josh nhào tới và bị Mer đẩy trở lại giường tôi. Cơ thể nặng nề của cậu ta ngã uỳnh xuống đệm làm St.Clair lảo đảo, đầu cậu lại gục xuống và cằm lại đập bộp độp vào ngực. Rashmi hùng hổ bỏ đi. Một nhóm nhỏ tụ tập ngoài hành lang, cô nàng vừa rủa xả vừa vượt qua đám người đó. Mer đuổi theo – “Rashmi! RASHMI!” – và cánh cửa phòng tôi đóng sập.
Đó là lúc đầu St.Clair chui tọt giữa cặp đùi tôi.
Thở đi, Anna. Thở nào.
Có vẻ Josh đã say không biết trời đất gì nữa. Khỏe rồi. Tốt quá. Bớt được một gánh nặng rồi.
Có lẽ tôi nên lấy cho St.Clair một ít nước. Bạn nên đưa nước cho mấy tay say xỉn phải không? Để họ không bị ngộ độc rượu hay sao đó? Tôi đẩy St.Clair ra khỏi chân nhưng cậu lại ôm chặt bàn chân tôi. “Mình sẽ quay lại ngay,” tôi nói. “Hứa luôn.”
St.Clair sụt sịt. Ôi không. Không phải cậu sắp khóc đấy chứ? Dẫu rằng cảnh tượng các chàng trai khóc lóc khá dễ thương, nhưng tôi không được chuẩn bị tâm lý cho việc ấy.
Các nữ sinh hướng đạo sinh đâu có dạy tôi phải làm gì với những anh bạn say lúy túy và tinh thần bất ổn. Tôi chụp lấy chai nước trong tủ lạnh và ngồi xổm xuống. Nâng đầu St.Clair lên – lần thứ hai tôi chạm vào tóc cậu – tôi kề chai nước vào môi cậu. “Uống đi.”
St.Clair chậm chạp lắc đầu. “Nếu còn uống nữa mình sẽ nôn đấy.”
“Không phải rượu. Là nước thôi.” Tôi nghiêng chai để rót vào miệng cậu, nước chảy cả xuống cằm. Cậu cầm cái chai rồi lại đánh rơi nó. Nước văng tung tóe khắp nền nhà.
“Ôi không,” cậu thì thầm. “Mình xin lỗi, Anna. Mình xin lỗi.”
“Không sao.” Trông cậu buồn bã đến mức tôi phải đến ngồi cạnh. Vũng nước làm ướt cả quần tôi. Á á. “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tiếng thở dài của St.Clair sâu thăm thẳm và rời rã. “Ông ta không cho mình đi thăm mẹ.”
“Sao cơ? Cậu bảo sao?”
“Bố mình là thế, luôn luôn là thế. Đó là cách ông ta nắm quyền kiểm soát.”
“Mình không hi…”
“Ông ta ghen tị. Vì mẹ yêu mình hơn ông ta. Nên ông ta không cho mình thăm mẹ.”
Đầu óc tôi quay cuồng. Chuyện này không hợp lý tẹo nào. “Sao ông ta có thể làm vậy? Mẹ cậu đang ốm. Bà sẽ cần hóa trị, bà cần cậu bên cạnh.”
“Ông ta không muốn mình gặp mẹ mình cho đến Lễ Tạ ơn.”
“Nhưng còn cả tháng mới đến ngày đó! Bác sao có thể…” Tôi im bặt. Tôi cảm thấy buồn nôn khi hoàn tất câu nói trong đầu. Không đời nào. Mấy đứa tầm tuổi tôi đâu có bị mồ côi. Mẹ cậu sẽ phải tiếp nhận hóa trị và việc điều trị sẽ phát huy tác dụng. Bác sẽ khỏe lại. “Vậy cậu định làm gì? Vẫn bay về San Francisco phải không?”
“Bố mình sẽ giết mình ngay.”
“Thì sao nào?” Tôi nổi khùng. “Cậu phải đi gặp mẹ chứ!”
“Cậu không hiểu. Bố mình sẽ rất rất giận dữ.” Cái cách cậu nói làm sống lưng tôi lạnh toát.
“Nhưng… mẹ cậu không xin bố cậu cho cậu về à? Ý mình là ông ta không thể từ chối mẹ cậu đúng không? Mẹ cậu đang… ốm mà?”
“Mẹ mình sẽ không làm trái ý bố mình.”
Làm trái ý. Nghe như bác là một đứa trẻ. Lý do St.Clair không bao giờ nói về bố cậu nhanh chóng trở nên rõ ràng. Bố tôi có thể hơi tự huyễn hoặc, nhưng ông không bao giờ chia cách mẹ con tôi. Tôi cảm thấy áy náy. So ra thì vấn đề của tôi chẳng đáng là gì? Bố tôi chỉ đưa tôi chỉ đưa tôi sang Pháp. Hừ hừ.
“Anna?”
“Sao?”
St.Clair ngập ngừng. “Đừng bận tâm.”
“Cái gì?”
“Không gì cả.”
Giọng cậu rõ ràng là có gì. Tôi quay sang nhưng mắt cậu đã nhắm chặt. Nước da nhợt nhạt và ủ rủ. “Sao thế?” tôi ngồi lên và hỏi lại. St.Clair mở mắt, nhận ra tôi đã dịch chuyển. Cậu cố gắng ngồi lên với sự giúp đỡ của tôi. Khi tôi rút tay về, cậu liền nắm chặt bàn tay tôi.
“Mình thích cậu,” St.Clair nói.
Cơ thể tôi cứng đờ.
“Và không phải như bạn bè đâu.”
Tôi cảm thấy như đang nuốt phải lưỡi của chính mình. “Ờ. Ừm. Còn…” Tôi giật tay ra. Tên chị ta nặng nề và thật khó phát ra thành tiếng.
“Không đúng. Chuyện đó không đúng, từ khi mình gặp cậu.” Mắt cậu nhắm nghiền, cơ thể lả đi.
St.Clair đang say. Chẳng qua là cậu đang say.
Trấn tĩnh lại đi Anna. St.Clair say rượu và đang trải qua một biến cố lớn. KHÔNG ĐỜI NÀO cậu biết mình đang rên rỉ cái gì? Tôi phải làm gì? Ôi Chúa ơi, con phải làm gì đây?
“Cậu có thích mình không?” St.Clair hỏi. Cậu nhìn tôi bằng đôi mắt nâu to tròn hơi tấy đỏ do rượu và nước mắt – và tim tôi vỡ vụn.
Có chứ, St.Clair. Mình thích cậu.
Nhưng tôi không thể thú nhận điều đó vì St.Clair là bạn tôi. Tình bạn không có chỗ cho những tuyên bố trong cơn say và mong đợi việc đó trở thành sự thật vào ngày hôm sau.
Nhưng mà… đây là St.Clair. Đẹp trai, hoàn hảo, tuyệt vời…
Và hết sẩy. Hết sẩy luôn.
Cậu nôn lên người tôi.