Chương 42
“Ôiii!” St. Clair xua tay.
Mike xông vào St. Clair nhưng tôi đã nhảy ra đứng giữa bọn họ. “Không!”
Dave rên rỉ trên nền đất. Mike đẩy tôi ra, St. Clair đẩy nó vào tường, giọng cậu căm tức. “Đừng chạm vào cô ấy!”
Mike kích động phản công. “Đồ tâm thần!” Nó nhào tới đúng lúc Giáo sư Hansen bước đến và ngăn nó ra đòn.
“Này này NÀY! Có chuyện gì ở đây vậy?” Thầy dạy Lịch sử của chúng tôi trừng mắt với cậu học trò cưng. “Cậu St. Clair. Đến phòng hiệu trưởng. BY GIỜ.” Dave và Mike liên tục kêu oan nhưng Giáo sư Hansen gạt phăng bọn họ. “Im ngay, cả hai em, nếu không thì đi theo Étienne.” Hai tên đó liền câm mồm. St. Clair không nhìn tôi, cậu chỉ cắm đầu về phía trước.
“Em không sao chứ?” Giáo sư Hansen hỏi tôi. “Có thằng ngốc nào làm em đau không?”
Tôi vẫn còn bần thần. “St. Clair đã bênh vực em. Không… không phải lỗi của bạn ấy đâu ạ.”
“Ở trường này chúng ta không bênh vực bằng nắm đấm. Em biết mà.” Thầy ném cho tôi cái nhìn ẩn ý trước khi đi xuống lầu để cùng St. Clair đến phòng hiệu trưởng.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tôi chứng kiến từ đầu đến cuối nhưng… vẫn không sao hiểu nổi. St. Clair không ghét tôi phải không? Tôi cảm thấy hi vọng tràn trề, cho dù vẫn còn một lý do là cậu ghét Dave và Mike hơn ghét tôi. Suốt buổi học tôi chẳng thấy cậu đâu và khi tôi đến phòng cấm túc thì cậu đã ngồi sẵn ở hàng cuối cùng.
St, Clair trông mệt lử. Chắc hẳn cậu đã ở đây cả buổi chiều. Giáo sư phụ trách hôm nay vẫn chưa đến nên chỉ còn hai chúng tôi trong phòng. Tôi chọn ghế ngồi như thường lệ - buồn là tôi có một chiếc ghế thường lệ - ở góc đối diện phòng học. St. Clair nhìn đăm đăm xuống hai bàn tay. Chúng lấm lem than chì nên tôi biết cậu đang vẽ tranh.
Tôi hắng giọng. “Cảm ơn cậu đã bênh vực mình.”
Không thấy trả lời. Được thôi. Tôi quay lưng với tấm bảng phấn.
“Đừng cảm ơn mình,” một phút sau cậu nói. “Mình nên đấm thằng Dave đó từ lâu rồi.” Giày cậu nện xuống sàn nhà lát đá hoa cương.
Tôi lại liếc trộm cậu. “Cậu bị cấm túc bao lâu?”
”Hai tuần. Mỗi tuần cho một thằng khốn kia.”
Tôi khụt khịt cười, đầu cậu vội ngẩng lên. Hy vọng của tôi lóe sáng và phản chiều trên nét mặt cậu. Nhưng nó biến đi gần như ngay tức thì. Tôi cảm thấy đau đớn.
“Cậu biết điều Dave và Amanda nói,” tôi cay đắng nói, “là không đúng sự thật.”
St. Clair nhắm mắt. Một lúc sau cậu vẫn không lên tiếng. Khi cậu mở miệng, tôi nhận thấy cậu trông nhẹ nhõm hẳn. “Mình biết.”
Phản ứng chậm chạp của cậu làm tôi khó chịu. “Cậu chắc chứ?”
“Ừ. Mình chắc chắn.” Cậu đối mặt tôi lần đầu tiên trong hơn một tuần. “Nhưng nghe chính cậu nói lại càng hay. Đúng không?”
“Đúng.” Tôi quay đi. “Mình có thể hiểu được.”
“Cậu muốn nói gì?”
“Thôi quên đi.”
“Không. Không quên được. Mình phát ốm và mệt mỏi vì việc phải quên đi lắm rồi, Anna.”
“Cậu mệt vì phải quên đi ư?” Giọng tôi run lên. “Mình chỉ không thể làm gì NGOÀI việc phải quên đi. Cậu nghĩ ngồi trong phòng hằng đêm nghĩ về cậu và Ellie thì dễ dàng lắm hả? Cậu nghĩ những chuyện thế này dễ dàng cho mình lắm sao?”
Vai Étienne sụp xuống. “Mình xin lỗi,” cậu thì thầm.
Nhưng tôi đã khóc mất rồi. “Cậu nói rằng mình xinh đẹp, rằng cậu thích mái tóc và nụ cười của mình. Chân cậu kề sát chân mình trong những rạp phim tối tăm, rồi cậu lại cư xử như chẳng có gì xảy ra khi đèn sáng lại. Cậu đã ngủ trên giường mình ba đêm liên tiếp và rồi… lơ mình cả tháng sau đó. Mình phải làm gì mới đúng hả St. Clair? Vào ngày sinh nhật mình cậu đã nói cậu sợ ở một mình, nhưng mình đã luôn ở đây cơ mà? Luôn luôn!”
“Anna.” Cậu đứng lên và tiến về phía tôi. “Mình xin lỗi vì đã làm tổn thương cậu. Mình đã có những quyết định rất sai lầm. Có thể mình không xứng được cậu tha thứ vì mình đã mất quá nhiều thời gian để đi đến bước này. Nhưng mình không hiểu tại sao cậu không cho mình một cơ hội. Cậu thậm chí không cho mình giải thích việc của cuối tuần trước. Cậu đả kích mình, nghĩ ra những điều xấu xa nhất. Sự thật duy nhất mà mình biết là thứ mình cảm nhận được khi chúng ta bên nhau. Mình đã nghĩ cậu cũng tin tưởng vào những cảm xúc đó. Mình đã nghĩ cậu tin tưởng mình, cậu hiểu mình…”
“Vậy ư!” Tôi òa khóc, bất thình lình cậu ở ngay cạnh tôi. “Mình chẳng hiểu gì về cậu cả. Mình kể cậu nghe mọi chuyện, St. Clair à. Về bố mình, về Bridgette và Toph, về Matt và Cherrie. Cả chuyện mình còn trong trắng.” Tôi quay đi, ngượng ngùng vì đã nói huỵch toẹt như thế. “Và cậu đã kể mình nghe những gì? Không gì cả! Mình không biết gì về cậu hết, từ bố cậu đến Ellie…”
“Cậu biết về mình nhiều hơn bất cứ ai.” Cậu giận dữ. “Và nếu cậu chịu để tâm thì cậu sẽ biết quan hệ của bố con mình ngay lúc này vô cùng kinh khủng. Mình không thể tin cậu nghĩ rằng mình chờ cả năm để hôn cậu và khi chuyện xảy đến mình lại… chấm dứt với cậu. Đúng, tối đó mình đã đến chỗ Ellie, ĐỂ CHIA TAY CÔ ẤY.”
Sự tĩnh lặng làm tôi choáng váng.
Họ đã chia tay? Chúa ơi. Tôi không thở được. Tôi không thở được. Tôi không…
Cậu nhìn xoáy vào mắt tôi. “Cậu nói mình sợ ở một mình và sự thật đúng là như vậy. Mình không tự hào về điều đó. Nhưng cậu nhìn lại mình đi, Anna, mình không phải người duy nhất gặp phải vấn đề đó đâu.”
Cậu đứng quá gần nên tôi cảm nhận được lồng ngực cậu đang phập phồng dữ dội. Tim tôi cũng đập thình thịch. Cậu nuốt khan. Tôi cũng nuốt khan. Cậu ngập ngừng nghiêng người, cơ thể tôi phản bội và bắt chước phản ứng của cậu. Cậu và tôi đều nhắm mắt lại.
Bỗng cửa phòng mở toang, chúng tôi giật mình rời ra.
Josh bước vào phòng cấm túc và nhún vai. “Em đã trốn tiết Toán học cơ sở.”