Chương 8: Kỳ cuộc
Trong đại điện Hư Không tự có một bàn cờ. Bàn cờ rất cũ, quân cờ rất cũ, kỳ thế rất cũ, hai tấm bồ đoàn hai bên cũng đã bạc màu.
Nói thời gian đã ngưng lại trên bàn cờ ấy, tuyệt nhiên không có gì quá đáng.
Chỉ là hôm nay, trên tấm bồ đoàn, xuất hiện thêm một người, trầm mặc ngồi đó. Vô Trí đại sư.
Lão giống như đang chờ ai. Lại như đang suy nghĩ một vấn đề gì, ánh mắt đăm đắm dán vào bàn cờ trước mặt, nhưng có nhìn mà không có thấy.
Bất chợt lão nhướng mắt lên, người lão chờ đợi đã tới.
Một người lão già hình dáng cao lớn, như hiện lên từ không khí đứng sừng sững giữa đại điện, thoải mái sải bước tiến về phía bàn cờ, không chút khách khí ngồi xuống đối diện Vô Trí đại sư, toét miệng cười một cái.
Vô Trí im lặng ngắm nhìn kẻ mới tới một lát, chầm chậm thốt :
- Vương Hào huynh.
Bá Long Thần Vương Hào, Cung chủ Ảo Long thần cung, cười cười nói :
- Đại Trí.
Vô Trí lắc đầu :
- Là Vô Trí.
Vương Hào ngửa mặt lên trời :
- Thì Vô Trí, bất quá chỉ là cái danh của huynh tự xưng thôi mà.
Vô Trí ngoảnh ra phía cửa chính :
- U Linh Vô Ảnh, không ngờ ba mươi năm không gặp, thân pháp của đệ đã tiến tới bực này, lão ca quả thật khâm phục, sao không vào đây tương kiến.
Phía cửa chính, giọng của Long chủ Vô Ảnh âm âm vọng vào :
- Tiểu đệ vốn kỳ nghệ dốt nát, không muốn làm mất nhã hứng của hai vị ca ca, tiểu đệ đứng ngoài này thôi
Vô Trí không nói gì nữa, quay sang nhìn Vương Hào :
- Vương huynh đến đây giải quyết cuộc cờ ba mươi năm trước sao?
Vương Hào lắc đầu :
- Không, mười năm trước ta đã nghĩ thông suốt, trận cờ năm đó ta tuy chưa thua nhưng quả thật đã không còn cách để cứu vãn, từ đó đã gác bỏ cuộc cờ này sang một bên rồi.
Vô Trí hỏi :
- Vậy thì...
- Thua cờ thì bày cuộc đánh lại, đánh mãi không lại thì xóa cờ, hủy bàn, giết kỳ thủ.
Vô Trí thở ra một hơi, bất ngờ hỏi :
- Hỏa Diệm đao, mười năm qua chắc huynh cũng không dùng tới nữa.
- Ta hủy nó rồi. Môn võ công ấy, bá đạo thì có thừa nhưng âm hiểm thì không đủ.
Cả hai lại trầm mặc chẳng nói gì. Vô Trí cúi mặt xuống xuất thần nhìn bàn cờ trước mặt. Vương Hào lại chăm chú quan sát Vô Trí. Hư Không tự đại điện, chợt rơi vào cảnh im lặng như tờ.
- Ba mươi năm, ba mươi năm, huynh đã thông ngộ ra như những điều như vậy ư? - Giọng Vô Trí bất chợt có đôi chút nghẹn ngào.
- Ba mươi năm, tuy ta cùng đường phải nhập ma, vì hận thù mà phải nhập ma, nhưng ít ra là còn hơn đệ, ba mươi năm qua, đệ đã biết mình phải đi đâu chưa.
- Huynh sai rồi, huynh sai rồi.
- Đại Trí đệ, đến lúc này, người duy nhất có thể nói ta sai, chỉ là chính ta mà thôi. Cũng như đệ, dù cho đệ chọn con đường ẩn cư nơi tự miếu này, gửi thân vào chốn Phật môn, nhưng chân chính chỉ có đệ mới biết tư vị của quyết định đó. Đệ vì niềm hy vọng đã mất mà nhập đạo, ta vì hận thù mà nhập ma. Đệ dựa vào đâu để phán quyết ta. Chỉ là con đường của ta và đệ giao nhau, tại chỗ tương tụ đó chỉ có một người được đi tiếp.
Vô Trí cười khẽ, bàn tay nhẹ nhẹ thò xuống phía dưới bàn cờ.
- Đệ hiểu rồi, hôm nay huynh đến đây để tận diệt Ngô gia, thứ lỗi cho đệ chẳng thể phụng bồi.
Bàn tay lão, đã cầm trên tay một chuôi kiếm không có lưỡi, từ từ chỉ thằng vào Vương Hào.
Trong Hư Không đại điện vắng lặng, chợt dạt dào ánh kiếm, cuồng nộ xô đẩy, lấp lóa trong không trung, sau lưng Vô Trí bất chợt sinh ra một luồng đại lực vần vũ, tưởng như hàng trăm vạn quân lính đang hò reo. Vương Hào nhắm mắt lại, khẽ than :
- Hư Không kiếm, quả thật đã đạt đến cảnh giới hư không. Hôm nay lão ca ta sẽ cho đệ thấy chân chính ma công là thế nào.
Lão dang hai tay ra, bàn cờ trước mặt cả hai, bỗng như có một bàn tay vô hình nhấc những quân cờ lên, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh bày thành một trận thế. Giữa không trung xuất hiện một lằn chỉ đỏ như máu từ từ vẽ trong không khí thành một bàn cờ thực thụ. Bàn cờ máu này trải rộng giữa hai người, vị trí của Vô Trí và Vương Hào thay thế cho hai vị trí chủ tướng. Phía bên Vương Hào ngồi, tưởng như là một hố sâu thăm thẳm vạn trượng, ma khí bức nhân, hút sạch mọi sinh cơ.
Vô Trí tay cầm chuôi kiếm rạch ngang một đường, giữa bàn cờ xuất hiện một ánh kiếm rạch đôi sơn hà, nhu nhuyễn như sóng. Cuộc đấu giữa hai đệ nhất cao thủ đương thời, chính thức bắt đầu.
Vương Hào nhè nhẹ phất tay một cái, từ bàn cờ phía lão bất chợt bốc lên một luồng sát khí thông thiên, tựa hàng vạn thiết kỵ đang tung vó trên sa trường, thét vang những tiếng thét xung trận ào ạt xông đến. Vô Trí sắc mặt không đổi, bàn tay cầm chuôi kiếm ngửa ra, tùy tiện ra chém một chiêu.
Thiên địa phân ly.
Tang thương thảm khốc.
Rồi tất cả đều trở về Hư Không.
Ba mươi năm tĩnh tĩnh lặng lặng, Hư Không kiếm lại một lần nữa xuất thế.
Ba mươi năm trước, Đại Trí vốn là một kiếm thủ phi thường, thanh kiếm bình phàm nhất, vào tay ông ta cũng trở thành thứ thần binh, dưới lưỡi kiếm đại trí đó, tuyệt đối không ai sống sót quá bốn mươi chiêu. Cùng với Triêu Phong Kiếm Ngô Đình, tề danh là giang hồ song tuyệt kiếm.
Cho đến ngày ông ta trong một lần du ngoạn, tình cờ ấn chứng võ công với một lão nhân câu cá. Kiếm của ông, chưa kịp xuất ra chiêu thứ năm đã bị đánh rơi xuống hồ. Đại Trí sau trận thua, đã quỳ tại nơi đó mười tám ngày đêm liên tục, bất kể mưa nắng. Cho đến khi kiệt sức ngã xuống thì mới được lão nhân bí ẩn nhận làm đồ đệ, truyền cho Hư Không kiếm.
Vương Hào khi đó còn là Long cung chủ của Thông Thiên giáo, oai trấn tứ phương với tuyệt học Hỏa Diệm đao, nghe danh tìm đến. Cả hai bên bờ hồ đã triển khai một trận đấu vô tiền khoáng hậu, vừa đấu sức vừa đấu trí, vừa vung đao kiếm tấn công đối thủ vừa tranh dành thắng bại trên bàn cờ. Cuối cùng Vương Hào bị Đại Trí chém đứt một ngón tay, chịu thua rút lui, bỏ lại một kỳ cuộc còn đang dang dở. Đại Trí sau trận đấu đó, tưởng như trờ thành thiên hạ đệ nhất kiếm thủ, chẳng ngờ lại cự tuyệt lời kêu gọi của Liên Minh, bẻ gãy Hư Không kiếm rồi ẩn tích.
Đó cũng là lúc ông ta ngộ ra cảnh giới Hư Không, cải tên thành Vô Trí, đến ẩn dật tại Hư Không tự.
Đến hôm nay, bảo vệ hậu nhân Ngô gia, Hư Không kiếm lại một lần nữa xuất chiêu.
Kiếm không có lưỡi.
Kiếm không có kiếm.
Khắp nơi đều là kiếm.
Đất trời đều là kiếm.
Nhát kiểm tưởng như bình phàm đó, chẳng ngờ lại mang một lực lượng có thể xẻ đôi cả trời đất, băng băng quét tới, nhất tề xung sát, đánh cho luồng sát khí u ám kia tán loạn tan tác.
Vương Hào điềm nhiên gảy ngón tay như gảy đàn. Từ bàn tay của lão, từng sợi từng sợi huyết khí vươn ra, nhu nhu nhuyễn nhuyễn quấn chặt lấy nhát kiếm hư không. Trên thế gian này, lực lượng nào có thể đối chọi với sức mạnh của thiên địa.
Vương vấn vấn vương, lãng đãng nhẹ nhàng, mãnh liệt bão tố, đánh vào nơi sâu kín nhất trong tâm khảm con người, từng sợi từng sợi, như hạt mưa thấm vào lòng đất, như nỗi niềm dần chìm sâu trong ký ức. Huyết khí vẽ giữa không trung một bóng hình, lãng đãng bốc lên cao. Ba mươi năm trước, những lời sôi nổi chân tình của một thời son trẻ, người có nhớ hay chăng.
Giữa chốn hư không, tìm người trong mộng.
Vời vợi đất trời, ai kẻ tình si.
Hư không kiếm mang, tưởng như không gì chống nổi, bất ngờ chậm lại, rồi tiêu tán vô hình vô tích. Từng sợi huyết khí đó như lại bừng lên mạnh mẽ, hồng khí quang mang, ào ạt lấn sang phía Vô Trí. Thiên Huyết ma công của Vương Hào, chẳng ngờ lại là thứ tâm công đánh vào nơi yếu nhất của con người.
Vô Trí đại sư, lần đầu tiên trên gương mặt trầm tĩnh, để lộ một nét thống khổ. Bàn tay cầm chuôi kiếm Hư Không khẽ xoay một vòng, nửa như cố gắng chống lại, nửa như níu kéo không rời, để rồi dứt khoát chém xuống một đường, cuốn tất cả huyết khí vào một nơi. Vương Hào lộ nét khẩn trương, bàn tay cong lại thành đao cũng xiên xiên chém ra một nhát.
Bùng một tiếng trầm sâu, vang vọng ra tứ phía, đại hồng chung của Hư Không tự không ngờ đều u u ngân lên một tràng dài không dứt. Những quân cờ lơ lững giữa không trung, vỡ tan thành bột cám, rắc xuống mặt đất một lớp bụi màu ngà. Cả hai đối thủ thân hình đều chấn động run lên, bàn cờ máu nhạt dần rồi biến mất, huyết khí từ từ tan vào không trung, Hư Không kiếm cũng mất đi khí thế hủy thiên diệt địa, trở thành một chuôi kiếm bình phàm như trước.
Vương Hào phất áo đứng dậy, cười dài :
- Phóng mắt trong thiên hạ ngày nay, ngang nhiên chống lại được Thiên Huyết ma công của ta, e là chỉ có ba người. Coi như tiểu tử đó còn sống thêm được một khoảng thời gian. Đại Trí đệ, hôm nay ta đến đây, vốn là muốn báo cho đệ một tin nữa.
Vô Trí đại sư chắp tay :
- Đệ không muốn nghe.
- Đệ không muốn nghe, ta vẫn cứ muốn nói, còn để tâm hay không là chuyện của đệ. Nàng ta vẫn còn tồn tại trên thế gian này, hiện đang ẩn thân tại U Vân cốc, sớm tối làm bạn với cỏ cây hoa lá, sống một cuộc sống vô ưu vô phiền. Chỉ là cũng giống như đệ vậy, ngoài mặt thì vô ưu vô phiền, nhưng cánh phượng đó, mãi mãi chẳng bao giờ cất lên tiếng hót ngày xưa được nữa.
Vô Trí nhắm mắt lại, chẳng nói gì. Vương Hào cười lên ha hả, quay lưng bỏ ra khỏi Hư Không tự. Ra đến cửa, Vô Ảnh đã đứng sẳn đó, hỏi :
- Cung chủ, hợp công giết y luôn nhé.
Vương Hào lắc đầu :
- Không, Hư Không kiếm quả thật là tuyệt thế kiếm pháp, cách duy nhất để giết y, là tự y giết chính mình, ta đã gieo vào tâm y một hạt giống, để xem Hư Không kiếm có thật sự hư không hay không. Chúng ta đi, vừa rồi ta hảo tổn chân nguyên, chí ít phải bồi phục ba tháng mới có thể hồi phục lại được. Hừ, nếu hắn ta không còn vương vấn chút gì trong tâm khảm, có lẽ thật sự sẽ trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, chỉ là, ha ha ha, thế gian này có ai thật sự đạt được tối thượng hư không.
Phía bên trong, Vô Trí vẫn trầm mặc ngồi đó, bất chợt thổ ra một búng máu, ướt cả bàn cờ bên dưới, ướt cả tăng bào, xiên xiên ngã ra nằm bất động.
Máu tươi vẽ trên bàn cờ, lập tức thấm vào lớp bụi lưu cữu, xỉn thành một màu nâu, thành hình một vệt nước mắt của thời gian.
...
- Đại sư, người cảm thấy thế nào rồi.
- Đa tạ thí chủ, bần tăng không có chuyện gì nữa rồi.
Vô Trí đại sư dựa người vào bệ thờ, sắc mặt xanh xao vàng vọt, hơi thở ngắn mà đứt đoạn. Đứng trước mặt đại sư là một bóng trắng phiêu dật. Thiếu chủ Ảo Long thần cung, không ngờ lại xuất hiện vào lúc này.
- Vương thí chủ, không biết bần tăng có thể hỏi thí chủ một việc được không.
- Đại sư hỏi gì, tại hạ cũng rất sẵn lòng, nhất định không giấu diếm chút gì.
- Thí chủ rốt lại đang mưu tính chuyện gì vậy?
Ngạo Thiên bật cười khẽ, không ngờ chẳng có chút tị hiềm, phất áo ngồi phịch xuống đối diện Vô Trí đại sư.
- Đại sư, người cảm thấy tại hạ hành động bất thường, nên mới hỏi câu này có phải không?
- Lệnh tôn vì truy sát hậu nhân Ngô gia mà cất công tìm đến tận đây, thật bần tăng không sao tưởng được thí chủ lại cứu bần tăng, nếu vừa rồi thí chủ nhập vào Ma động, chỉ e là chẳng một ai có thể cản lại.
- Đại sư, năm xưa người vì cái gì mà xuất đấu giang hồ.
Vô Trí trầm ngâm một lát, gật đầu :
- Bằng hữu khó tìm, đối thủ lại càng khó tìm hơn.
Ngạo Thiên ngửa mặt lên trời, thành kính nói :
- Ngũ đại kỳ công, hôm nay tận mắt chứng kiến hai trong năm môn tuyệt học ấy, quả thật khiến con người ta kinh tâm động phách. Đại sư, không giấu gì người, Ngạo Thiên thập thức của tại hạ, tuy cũng là một trong Ngũ đại kỳ công nhưng hỏa hầu tại hạ vẫn chưa thể sánh với phụ thân và đại sư được. Mà trong cả thế gian, chỉ có Hư Không kiếm mới xứng đáng là đối thủ của Thiên Huyết ma công. Chỉ có đại sư mới xứng đáng là đối thủ của Bá Long Thần. Phụ thân tại hạ đã có thể chọn cho mình một đối thủ như vậy, thì tại hạ vì sao lại không có quyền đó chứ.
Vô Trí cười nhẹ :
- Xem ra Ảo Long thần cung có một Thiếu chủ thật sự kém, nhưng có một võ giả thật sự tuyệt vời. Vương thí chủ, người quả nhiên rất giống phụ thân người năm xưa. Người ba lần bốn lượt tha mạng cho Quân Hào, là muốn dùng Ngạo Thiên thập thức đối chọi cùng Vô Tình kiếm ư, còn truyền nhân của Phong đao, người cũng đã tìm ra rồi à.
- Đại sư sao lại hỏi thế, tại hạ có thể kiếm Phong Đao lão nhân cũng được mà.
- Thí chủ không cần đùa cợt bần tăng, dưới đao của Phong Đao lão nhân, Thiếu chủ bảo đảm không qua được mười chiêu, vả lại bần tăng thấy, người cũng không có hứng thú gì mới mấy lão già bọn ta đâu. Tre già thì măng mọc mà.
- Tại hạ cũng chỉ là đem hết sức mình ra đánh cược một phen, Vô Tình kiếm, vô tình như thời gian, một đi không trở lại, chỉ lưu lại cho người ta những ký ức khổ đau. Phong đao nhất xuất, vô tình như gió mà cũng hữu tình như gió, đi rồi lại đến, đem theo cả tư vị lưu luyến khắc khoải mà cũng hạnh phúc tận cùng. Chỉ có những tuyệt học võ công đó, mới có thể làm cho con người ta sống đến quên mình trong cảm giác thống khoái.
- Thí chủ chắc cũng đã hiểu, Ngạo Thiên thập thức, là đem tính mạng của mình ra đối chọi với chữ thiên định, đi ngược lại với lý lẽ của trời đất, nghịch thiên phản địa, tự dìm vào bể khổ trầm luân.
Ngạo Thiên bật cười ha hả, kỳ lạ là trong tiếng cười sảng khóai đó lại ẩn chứa chút dư vị chua chát đắng cay :
- Đại sư, ngay từ khi sinh ra, tên tại hạ là Thuận Thiên, nhưng mới vừa sáu tuổi, đã phải bước vào con đường nghịch thiên rồi. Nhưng mà thôi, dù sao chuyện đã qua cũng không cần phải níu kéo làm gì, đại sư đoán rất đúng, tại hạ tìm ra một kẻ rất có tư chất kế thừa Phong đao, chỉ là bây giờ hắn chưa gặp được Phong Đao lão nhân mà thôi. Còn về phần Quân Hào, tin rằng đại sư sẽ dẫn hắn đi học Vô Tình kiếm chứ.
Vô Trí nhắm mắt, khẽ niệm một tiếng :
- A di đà Phật.
Ngạo Thiên đứng dậy, thần tình bất chợt trở nên băng lãnh :
- Đại sư, tuy ván cờ của đại sư và phụ thân tại hạ đã kết thúc, nhưng đại sư đã đi nước mở đầu trong ván cờ của đại sư và tại hạ rồi, tuy đại sư chìm trong cõi hư không, nhưng thế gian này lại chẳng phải là chốn hư không, người tại giang hồ, thân bất do kỷ, câu nói đó, trăm năm ngàn năm, chưa bao giờ sai. Tại hạ cũng đã nhiều lời, xin phép được cáo từ.
Vô Trí dõi mắt theo bóng bạch y nhân ảnh đang từ từ ly khai đó, trong lòng lại dâng lên một nỗi niềm khó gọi tên ra, bất chợt trước mắt tưởng như lại thấy một bóng thiếu nữ bạch y, dưới chân núi Thông Thiên, vũ điệu Vô Tình kiếm.
Thiếu nữ như hoa, vô khuyết hoàn mỹ, kiếm vô tình mà lại hữu tình.
Thời gian như sương rơi, chỉ là ký ức, sau ba mươi năm tưởng đã ngủ yên, lại cuồn cuộn tràn về.