Chương 45: Lời mời

“Truyền thuyết người cá.”
Nghiêm Kính không thể tin lời mình nghe thấy, lập tức ngẩng đầu lên nhìn Tạ Trì, mở to mắt nhìn: “Anh à, anh vừa nói…”
Cậu len lén nhìn về phía Lục Văn, Lục Văn mỉm cười gật đầu với cậu, “Anh Tạ của cậu nhận lời rồi.”


Đôi mắt Nghiêm Kính sáng bừng lên, ánh mắt dường như cũng đang hân hoan nhảy múa, câu len lén nhìn Lục Văn, nhân lúc mình còn nhìn thấy, không ngừng chớp mắt về phía Lục Văn ―― “Anh nghe thấy chưa, anh ấy nhận lời rồi! Anh nghe thấy chưa! Anh nghe thấy chưa!!”
Lục Văn hết cách gật đầu.


Tạ Trì chỉnh lại vạt áo và ống tay áo, vô cùng nghiêm túc đưa tay về phía Nghiêm Kính: “Như vậy sẽ tương đối chân thực hơn đúng không?”
Nghiêm Kính nhìn bàn tay đẹp đẽ khôn cùng kia hồi lâu, mới hiểu được ý anh, mũi cay cay, chỉ sợ anh sẽ đổi ý, nhanh chóng bắt tay với Tạ Trì.


Tạ Trì mỉm cười, đến là hết cách.
Hết ba phút ngắn ngủi, đôi mắt của Nghiêm Kính lại rơi vào bóng tối, cậu nhớ lại bàn tay ấm áp trắng trẻo kia, cậu có bạn rồi, cậu lại có động lực sống tiếp rồi.


“Anh à,” Nghiêm Kính đột nhiên hơi ngượng ngùng, “Em đi học hỏi trước, nếu không thì mất thể diện quá, các anh có việc gì thì liên hệ trực tiếp với em qua app là được rồi, gọi là em tới liền!”


Cậu không nhìn thấy, nhưng app có chức năng đọc tiếng người, chỉ là hơi tốn thời gian, nhưng dù sao cậu cũng rảnh lắm mà.
Nghiêm Kính có phần không chờ được, còn chưa đợi Tạ Trì và Lục Văn đáp lời, đã nhanh chóng cầm lấy điện thoại của mình rời khỏi văn phòng.


available on google playdownload on app store


“Cậu nhóc này vội vàng thế,” Tạ Trì nhìn về phía Lục Văn, anh tiếp tục ngồi xuống, chân dài vắt lại, trượt ghế tới trước mặt Lục Văn, hai tay đan trước ngực, bình tĩnh nói, “Hỏi anh chuyện này, không tiện nói thì không cần phải trả lời.”


Lục Văn ngạc nhiên trong thoáng chốc, nhanh chóng phản ứng lại: “Gương mặt tôi à?”
Tạ Trì rất thản nhiên: “Ừm, bởi vì chúng ta cùng một thế giới, nhưng hiển nhiên anh không hoàn toàn là người, cho nên tôi tương đối tò mò.”


Tạ Trì buông mi, nhìn chòng chọc xuống ngón tay mình, rốt cuộc còn điều gì anh không biết về thế giới của mình?
Lục Văn trầm mặc mấy giây, cười rằng: “Thực ra cũng không có gì để giấu, đúng là tôi không hoàn toàn là người.”
Tạ Trì thoáng giật mình.


Lục Văn nói: “Nhà tôi ở ven biển, chỉ ra khỏi cửa nhà mấy trăm bước là có thể thấy biển xanh thăm thẳm rồi, ở chỗ chúng tôi, người lớn tuổi thường xuyên cảnh cáo những cô gái trẻ, tuyệt đối không được ăn mặc hở hang bơi lội dưới biển, bởi vì có thể sẽ bị người cá trời sinh bản tính ɖâʍ đãng ép buộc quan hệ.”


Tạ Trì hỏi: “Anh chắc chắn có sinh vật người cá tồn tại sao?”
Lục Văn gật đầu, cười bảo: “Không thì những chiếc vảy trên gương mặt tôi từ đâu mà ra chứ?”


Bởi vì Nghiêm Kính cởi mở và Tạ Trì đối xử bình đẳng, anh đã nghĩ thoáng về những chiếc vảy xấu xí kia, cảm thấy có thể bộc lộ bất cứ chuyện gì với Tạ Trì.


Tạ Trì thoáng giật mình, nhanh chóng tiếp nhận, còn rất nhiều thứ anh chưa từng thấy, chưa từng nghe qua, không có nghĩa là nó không tồn tại, chỉ là anh chưa có cơ hội tìm hiểu rõ.


Lục Văn tiếp tục nói: “Trong truyền thuyết, mấy trăm năm trước, nhóm ngư dân bên bờ thậm chí còn tôn sùng người cá làm thần linh, cứ một thời gian lại ném xử nữ xuống biển hiến cho người cá, để cầu ngài ấy phù hộ.”
Tạ Trì hỏi: “Ngoại hình người cá như thế nào?”


Lục Văn nói: “Chưa từng có người trông thấy, nhưng nó thực sự tồn tại, tôi từng thấy bản phác thảo của con người mấy trăm năm trước trong viện bảo tàng gần nhà, dường như có người vẽ được dáng vẻ của người cá, nhưng tôi không biết nó là thật hay giả, trong bản vẽ, bọn họ có gương mặt xấu xí, môi cá nhám, mắt trắng xanh, chỉ có hai cái mũi nhỏ, cả người chi chít vảy cá, còn có… trần trụi bên ngoài.”


Lục Văn khẽ ho hai tiếng: “Cậu hiểu ý tôi mà.”
“Ừm,” Tạ Trì hơi lúng túng nói lảng sang chuyện khác, “Vậy những thiếu nữ được hiến cho người cá thế nào rồi?”


Lục Văn nói: “Một phần bị ch.ết chìm, thi thể trôi nổi trên biển, được mọi người vớt lên, một bộ phận thì bình yên vô sự, được mọi người phát hiện trên bờ cát.”


Tạ Trì hỏi: “Những người gặp được người cá thì được người cá cứu sống, không gặp được thì ch.ết chìm à?”


“Đúng vậy, những người còn sống chính là đã được người cá hưởng dụng qua,” Lục Văn nói, “Trong số họ có một bộ phận sẽ có thai sinh con, không thể sảy thai, chỉ có thể sinh ra.”


Tạ Trì nhìn gương mặt chi chít vảy cá của Lục Văn, lập tức hiểu ra, Lục Văn biết Tạ Trì đang nói chuyện nghiêm túc, cũng không cảm thấy lúng túng, thẳng thừng cởi áo ra, quay lưng lại, lộ tấm lưng chi chít vảy cá cho Tạ Trì nhìn.


Tạ Trì nhìn những vảy cá kia, lập tức hiểu rõ, “Thế nên mẹ anh là..” Anh cảm thấy hơi mạo phạm, lập tức dừng đề tài này lại: “Xin lỗi.”


Lục Văn ngược lại rất thản nhiên, cười rằng: “Chuyện không như anh nghĩ, mẹ tôi không phải xử nữ bị ném xuống biển, hồi trẻ mẹ tôi hoạt bát, thích lái thuyền đánh cá ra biển chơi, sau đó có một lần gặp bão tố, thuyền bị sóng đánh lật, mẹ tôi suýt chút nữa mất mạng, được người cá cứu lên bờ, đến khi lên bờ đã mang tôi.”


“Mẹ tôi là một người phụ nữ rất lãng mạn, bà ấy vui vẻ sinh tôi ra, cũng luôn miệng nói với tôi không có gì phải xấu hổ, tại tôi trước đó nghĩ quẩn, cứ để tâm hoài.”
“Vậy bà ấy cũng không nhớ rõ dáng vẻ người cá thế nào à?” Tạ Trì hỏi.


“Không nhớ rõ,” Lục Văn cười, “Nhưng điều này cũng không cản trở việc bà ấy rơi vào lưới tình, hai mươi năm như một ngày, vẫn tin tưởng rằng cuối cùng sẽ có một ngày mình được gặp lại người cá đã cứu mình.”


Tạ Trì đột nhiên hiểu sự thiện lương chính trực của Lục Văn được kế thừa từ ai.
“Cho nên anh có dòng máu lai giữa người và người cá?” Tạ Trì hỏi.


Lục Văn nói, “Xem như vậy, lúc tôi vừa mới chào đời, hoàn toàn có dáng vẻ con người, dần dà lớn lên, trên người dần xuất hiện vảy cá, càng tới gần biển, càng gần nước biển, vảy cá trên người càng xuất hiện nhiều, cho nên sau này tôi mới ầm ĩ đòi vào nội thành cách xa bờ biển, bởi vì tôi không muốn cuối cùng cả người mình toàn vảy, không thể sống thiếu nước.”


“Thế hệ sau của người và người cá có hai hướng phát triển, một là bị biển cả cảm hóa, cuối cùng cả người chi chít vảy cá, không thể rời khỏi biển, một ngày nọ nhảy xuống biển, không thể trở về được nữa, còn một phương hướng là rời xa biển cả, gắng gượng duy trì hình người.”


Tạ Trì gật đầu, kinh ngạc qua đi lại cảm thán, anh hỏi tiếp: “Thế thức tỉnh huyết thống mà anh nói đến?”


Lục Văn: “Người cá muốn thức tỉnh huyết thống rất khó, sau khi thức tỉnh, những chiếc vảy trên mặt sẽ rút đi, nhưng khi nghĩ tới chúng nó, chúng nó sẽ lập tức xuất hiện bảo vệ thân thể, bình thường cũng không đem lại khó xử cho tôi, cho nên tôi mới tới đây, tôi không muốn tiến hóa theo phương hướng bị biển cả cảm hóa rồi trở thành cá, tôi muốn duy trì hình người, thức tỉnh huyết thống người cá, làm một người bình thường.


Tạ Trì gật đầu: “Vì sao chuyện kì dị như vậy lại không ai biết, không được truyền thông đưa tin?”
Lục Văn nói: “Tôi cũng không biết, có thể do một lực lượng thần bí nào đó quấy phá chăng?”
Anh ta nói xong cũng cảm thấy câu này huyền ảo tới nhường nào, ngượng ngùng cười.


Tạ Trì nói: “Cho nên thế giới của chúng ta ẩn chứa rất nhiều bí mật.”
Lục Văn gật đầu biểu thị đồng ý.
Điện thoại đột nhiên đổ chuông, Tạ Trì cúi đầu nhìn, là Nghiêm Kính tìm anh.
Anh đứng lên, nói lời xin lỗi: “Tôi đi trước.”
Lục Văn nói: “Được rồi.”


Tạ Trì cất điện thoại vào trong túi, đi về phía cửa văn phòng, sắp tới cửa, anh đột nhiên dừng bước, xoay người tựa vào cánh cửa: “Thực ra hồi nhỏ tôi không nghĩ mình sẽ trở thành họa sĩ kinh dị.”
Giọng Tạ Trì thản nhiên, anh buông rèm mi.
Lục Văn kinh ngạc: “Nghĩa là sao?”


Tạ Trì ngước mắt lên: “Ba mẹ trù tính để tôi trở thành một nhà khoa học, tôi cũng nghĩ sẽ như vậy, bởi vì khi còn nhỏ tôi thực sự lớn lên theo sự sắp đặt của họ, rất hứng thú với khoa học, mãi đến một buổi tối nọ, tôi mơ một giấc mơ không rõ nội dung, đến khi tỉnh lại, tôi hết sức vững tin rằng mình sẽ trở thành một họa sĩ kinh dị.”


Lục Văn cả kinh: “Sao lại có thể như vậy?”
“Tôi cũng không rõ, dường như mọi hứng thú ban đầu hoàn toàn mất hết, tôi cảm thấy dường như ngoài việc trở thành họa sĩ thì không còn lựa chọn nào khác.”
Lục Văn kinh ngạc nói không nên lời.


“Lúc ấy với tôi mà nói, lớn lên sau này làm cái gì không phải một chuyện đáng để suy nghĩ ước mơ, cho nên tôi cũng không quan tâm quá nhiều vì lý do gì.”
Tạ Trì nghe Lục Văn nói tới chuyện của bản thân, mới đột nhiên nhớ lại quá khứ này.
Lục Văn hết sức mờ mịt.


Tạ Trì nói: “Có đôi khi tôi nằm mơ, có thể loáng thoáng nghe thấy một vài âm thanh, tôi không biết liệu có phải ảo giác hay không.”


“Tôi vẽ rất nhiều, linh cảm đều đến từ những thứ tôi từng mơ, nhưng thậm chí tôi còn không xác định được những thứ kia có dáng dấp thế nào, rất vi diệu, khó mà diễn tả lại bằng lời.
Gương mặt Lục Văn tràn đầy vẻ khó tin tưởng nổi.


Trước đó Tạ Trì vẫn cho rằng, vì anh vẫn luôn điều tr.a những sự kiện kinh dị, sưu tầm những tài liệu kinh dị nên mới có chuyện ngày nghĩ sao đêm chiêm bao là vậy, nhưng liên hệ với chuyện của Lục Văn, đột nhiên anh cảm thấy, có lẽ mọi chuyện còn phức tạp hơn suy nghĩ của anh nhiều.


Lục Văn đầy hồ nghi: “Chuyện này…”
Tạ Trì nở nụ cười nhẹ như mây gió: “Có lẽ sau này chúng ta sẽ có cơ hội tìm hiểu được vì sao, nhưng không phải hiện tại.”
Lục Văn đang rầu rĩ, Tạ Trì như cười như không liếc mắt nhìn anh ta: “Điều kiện tiên quyết là anh còn sống.”


Lục Văn: “……….”
Tạ Trì từ chỗ Lục Văn trở về, bèn thông qua app tới văn phòng của mình, văn phòng của anh giống Lục Văn như đúc.
Tạ Trì mời Nghiêm Kính, Nghiêm Kính đẩy cửa bước vào, cầm điện thoại hết sức hưng phấn nói: “Anh ơi anh ơi anh ơi! Có một gameshow gửi thư mời cho anh!”


“Gameshow?” Tạ Trì không ngờ trong app ngoài phim kinh dị ra còn có gameshow.


Nghiêm Kính ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Tạ Trì, đưa điện thoại của mình cho anh. Trên đó là một phong thư mời: Chào bạn, Tạ Trì xếp thứ sáu trong danh sách người mới, đây là thư mời tới tham gia thi đấu trong gameshow “Kinh dị liên hoàn”, chúng tôi chân thành mời bạn tham gia chương trình của chúng tôi, phần thưởng của chương trình tương đối hậu hĩnh, sẽ không để bạn phải thất vọng, độ hot của chương trình rất cao, đây là cơ hội tuyệt vời để giúp bạn tăng lượng fan hâm mộ.


Kinh dị liên hoàn? Liên hoàn?
Tạ Trì nghĩ tới các hạng mục giải trí như liên khúc, vũ đạo liên hoàn, chính là vài ca khúc, vũ đạo khác nhau kết hợp lại thành một chương trình, để khán giả giải trí.


“Kinh dị liên hoàn”, có lẽ giống như ý nghĩa cái tên, là chuỗi các câu chuyện kinh dị nối tiếp nhau.


Nghiêm Kính nói: “Em vừa về hoàn tất thủ tục ký với anh, bức thư này gửi tới ngay tức thì, em cũng không biết tình huống thế nào, bèn hỏi hai quản lý mới quen, bọn họ giải thích với em, cũng nhờ chúng ta may mắn, hôm nay là 30 tháng 7 mà đúng không? Chương trình này hai tháng tổ chức một lần, mai là hạn cuối gửi thư mời, sau đó tháng sau chương trình sẽ được ghi hình ở trường quay vào ngày mùng ba, chúng ta vừa khéo gặp dịp này.


Tạ Trì gật đầu lắng nghe, đợi cậu nói xong, bèn hỏi: “Xếp thứ sáu bảng người mới là sao?”


Nghiêm Kính lấy một tờ giấy trong tập tài liệu màu lam đưa cho Tạ Trì: “Đây là dữ liệu hậu trường của quản lý, bảng người mới là bảng tổng điểm tích lũy của người mới trong vòng hai tháng trở lại, có tổng cộng hơn 20000 người mới, anh Tạ à anh xếp thứ sáu.”


Tạ Trì lấy tờ giấy ra xem nội dung, trên tờ giấy chỉ cung cấp mười cái tên đứng đầu, xếp ở vị trí đầu tiên là Du Cảnh, 1988 điểm.
Xếp thứ hai là Nhậm Trạch, 1443 điểm.
Tạ Trì khẽ chau mày lại, khoảng cách lớn như vậy? Hơn kém nhau những 500 điểm.


Nhìn xuống, chênh lệch điểm tích lũy cũng không mấy lớn.


Nghiêm Kính đứng ngồi không yên, cứ nhích tới nhích lui, hớn hở nói rằng: “Anh Tạ à anh Tạ, anh đừng nhìn anh mới xếp thứ sáu, đây là danh sách hai tháng trở lại, anh mới ràng buộc với app trong tháng bảy, mà mấy người đứng trên anh đều ở gần hai tháng rồi, không thì cũng hơn một tháng, Du Cảnh và Nhậm Trạch đều như vậy, anh mới ở chưa đầy một tháng đã được lên top đầu rồi, không kém họ đâu, có khi còn mạnh hơn họ một khoảng dài ấy!”


“Phải rồi, anh Lục hơn 800 điểm vừa khéo đứng thứ mười! Anh ấy còn ba bốn ngày nữa là vượt qua kỳ hạn hai tháng này, xem như gặp được chuyến xe cuối.” Nghiêm Kính chỉ vào Lục Văn đứng thứ mười trong top người mới, nói vậy.


Nghiêm Kính đáng tin hơn trước đây nhiều, Tạ Trì nhanh chóng hiểu được tình huống cụ thể.


“Kinh dị liên hoàn” là một gameshow kinh dị để những người chơi mới thi đấu với nhau, người được mời tham gia là người đứng trong danh sách top 10 người chơi mới ràng buộc với app trong vòng hai tháng đổ lại, bản thân có thể tự nguyện quyết định tham gia hay không, nếu như lúc được mời diễn viên đang vướng quay phim kinh dị khác, không có thời gian thì có thể từ chối tham gia.


Hình thức của gameshow “Kinh dị liên hoàn” là các diễn viên được đưa vào các tình huống kinh dị, khiêu chiến liên tục, xem ai qua cửa nhanh nhất, trải qua nhiều câu chuyện nhất.


Ở trường quay sẽ có các diễn viên khách mời cao cấp và khán giả, toàn bộ chương trình được phát sóng trực tiếp, đánh giá cuối cùng, khán giả ở trường quay bỏ phiếu chiếm 2, khách quý chọn chiếm 3, biểu hiện của người chơi chiếm 5.


Người thi đấu xếp thứ nhất được 300 điểm tích lũy, đứng thứ hai 200 điểm, đứng thứ ba được 100 điểm. Điểm thưởng thực sự ít, nhưng bởi vì tham gia gameshow độ lộ diện cao, giới hạn fan cao nhất rất lớn, nếu biểu hiện tốt, cộng điểm lượng fans tăng lên và điểm thưởng thi đấu lại, số điểm tích lũy nhận được tuyệt đối không ít.


Quan trọng nhất là, tiết mục này chỉ chiếm ba ngày, so với đóng phim kinh dị, hiệu quả tốt hơn nhiều.
Nghiêm Kính mong đợi hỏi: “Anh à, anh có đi không?”
Tạ Trì cười nói: “Đi chứ.”






Truyện liên quan