Chương 74: Ngôi nhà bị ám 1552 (6)
“Thi thể.”
Hai con khỉ phát hiện ra có kẻ nhìn lén, chúng đồng loạt nhìn về hướng bên này, bọn chúng bị quấy rầy bữa ăn nên phẫn nộ tru lên, bổ nhào về phía Tạ Tinh Lan, một con nhảy bật lên rất cao, tứ chi rung chuyển, bám lấy đầu Tạ Tinh Lan như một con bạch tuộc, muốn bổ đầu hắn ra.
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Tinh Lan không chút do dự mà vung “lưỡi dao ác linh” ra đỡ lấy, con khỉ tấn công bị trượt, lại đổi hướng cắn bả vai khác của hắn, lại bị lưỡi dao ác linh đâm trúng, kêu thảm một tiếng rồi rơi xuống đất.
Con khỉ còn lại thấy tình huống không ổn, mũi thở phì phò phụt khí, tiến lên quấy rối Tạ Tinh Lan, đợi bạn của nó bò dậy, dựa vào ưu thế hình thể, cùng bạn của mình chui vào trong gầm giường.
Tạ Tinh Lan nắm chặt “lưỡi dao ác linh” ngồi xổm xuống nhìn về phía gầm giường, dưới gầm giường tối đen, không hề có khỉ.
Lần này Tạ Tinh Lan xác định đây không phải ảo giác.
Chắc hẳn linh thể có thể biến mất trong thời gian ngắn.
Ở giữa gầm giường có một vật trắng nho nhỏ ánh lên tia sáng.
Tạ Tinh Lan chau mày lại.
“Anh à, rất có thể đấy là răng.” Tạ Trì nói.
Tạ Tinh Lan chống một tay xuống đất, dùng chân để với lấy, đá vật kia ra ngoài.
Đúng là một chiếc răng thật, Tạ Tinh Lan đưa mắt nhìn, chiếc răng này trắng ngần dễ nhìn, phần chóp dính máu, rất giống với chiếc răng lần trước bọn họ tìm được, có lẽ là của cùng một người.
Tạ Tinh Lan: “Sao nó lại ở đây?”
Ở nơi lộ liễu như vậy, không có chuyện đầu bếp mập không phát hiện được ra.
“Có lẽ nó rơi ra từ người con khỉ.”
Tạ Tinh Lan đáp ừ, chỉ có khả năng này, hắn nhanh chóng nhặt lên, lúc này cũng không để ý xem liệu có sạch sẽ hay không nữa, bỏ răng vào trong túi.
Tạ Tinh Lan vừa quay đầu lại thì trông thấy Du Cảnh đứng bên cạnh cửa.
Tạ Tinh Lan nhướng mày lên, “Hắn ta tới từ khi nào vậy? Sao không có một chút động tĩnh nào cả?”
Nếu có động tĩnh, không có chuyện hắn không phát hiện ra.
“Dùng đạo cụ chăng?” Tạ Trì không chắc chắn trả lời.
Du Cảnh vừa nghe thấy động tĩnh bên đây liền dùng khả năng dịch chuyển tức thời đi tới, nhưng không thể ngờ có người đã nhanh chân tới trước cả mình.
Du Cảnh đi tới nhìn thi thể của diễn viên danh xưng xám kia, trong mắt ánh lên tia nhìn đầy ghét bỏ, hắn đi tới trước mặt Tạ Trì, hỏi rằng: “Anh vừa mới thò người vào gầm giường tìm cái gì đấy?”
Tạ Tinh Lan chau mày, nhìn hắn từ trên xuống: “Anh à ai?” Đã trở mặt với nhau rồi, hắn cũng không rảnh để giả lả với người này.
“Anh!!” Gương mặt Du Cảnh hết trắng bệch rồi lại tái xanh.
Tạ Tinh Lan liếc mắt nhìn hắn, đoạn ra khỏi căn phòng.
Du Cảnh nhìn bóng lưng Tạ Tinh Lan rời đi, trong mắt lóe lên tia nhìn phẫn hận.
Ra tới cửa Tạ Tinh Lan trông thấy các diễn viên khác bao gồm cả Triệu Cẩm Hoa, hắn không nán lại thêm, gọi Lục Văn quay trở về cùng mình.
“Tiểu Trì à, có thể Du Cảnh biết anh đã tìm được đồ vật.” Tạ Tinh Lan đợi Lục Văn vào phòng, đóng cửa phòng lại, lại bảo: “Có điều xem ra bọn họ còn chưa tìm được răng, nếu không thì đã biết đó là thứ gì rồi.”
Tạ Trì đáp: “Để em ra cho.”
Tạ Tinh Lan nói được rồi.
Lục Văn vẫn còn nhớ tới cảnh tượng buồn nôn ban nãy, sắc mặt hơi nhợt nhạt.
Tạ Trì giải thích với anh ta, Lục Văn lo lắng hỏi: “Chúng ta không ăn nên không làm sao, nhưng tôi nhớ dường như không chỉ có mỗi diễn viên kia ăn đậu hũ, chỉ là diễn viên kia ăn nhiều hơn hai miếng, anh nói liệu những người còn lại có sao không? Liệu các đồ ăn khác cũng có vấn đề hay không?”
Tạ Trì đẩy cặp kính lên: “Trước mắt đã biết một trong những lý do gây ra cái ch.ết là ăn đồ ăn tương tự, giống như ăn óc khỉ thì sẽ bị khỉ ăn óc, nhưng điều này không có nghĩa là anh ăn thì nhất định sẽ ch.ết, hoặc là anh không ăn thì sẽ không ch.ết.”
Lục Văn nhìn xuống gối của Tạ Trì, ánh mắt sáng lên: “Tôi biết rồi, nhớ lại một lượt những món ăn ngày hôm qua, không có món nào liên quan tới chuột, cho nên chúng ta không có khả năng ăn các món liên quan tới “Tam chi nhi”, nhưng mà chuột vẫn tới quấy rối chúng ta, điều này giống như anh nói, anh không ăn, không có nghĩa là không làm sao. Đương nhiên, nếu anh ăn cũng chưa chắc đã xảy ra chuyện.”
Tạ Trì vừa đeo găng tay dùng một lần vào vừa nói: “Cũng có thể do tính khuynh hướng của vấn đề, tối nay khỉ nhất định sẽ giết người ăn óc, bữa tối nay ai ăn nhiều nhất, thì nó có nhiều oán khí với người ấy nhất, ban đêm có khả năng tới tìm người ấy nhất.”
“Tôi không biết liệu các đồ ăn khác có vấn đề hay không.”
Lục Văn gật đầu, nhìn Tạ Trì lấy một chiếc răng trong túi ra, kinh ngạc muốn lên tiếng, Tạ Trì liếc mắt nhìn anh ta: “Anh đọc môi đi.”
Lục Văn hiểu đạo lý tai mách vạch rừng, huống hồ lúc này những người khác đều ở bên ngoài, anh thầm nghĩ Tạ Trì cẩn thận quá, hỏi rằng: “Không phải chiếc răng kia ở chỗ tôi hay sao?”
Tạ Trì đi tới bên bàn, viết trên giấy, “Một chiếc khác.”
“Không chỉ có một chiếc?”
Tạ Trì gật đầu, lại viết: “Vừa mới tìm được.”
“Chiếc này cũng để ở chỗ tôi à?”
Tạ Trì đang định đưa cho anh ta, vẻ mặt đột nhiên khựng lại, viết rằng: “Không được, chiếc này để ở chỗ tôi đi.”
“Sao vậy?” Lục Văn không tin rằng Tạ Trì không tin anh.
“Chiếc này có khả năng đã bị lộ rồi, để hai chiếc một chỗ quá mạo hiểm.”
Lục Văn cũng hiểu được đạo lý “Không thể để trứng gà trong cùng một giỏ”.
Tạ Trì viết xong, lại nghĩ xem nên giấu răng ở đâu, cuối cùng anh để Tạ Tinh Lan đi ra, đục một cái lỗ nhỏ ở mặt tường bên ngoài cạnh cửa sổ, nhét răng vào trong đó.
Nơi này là điểm mù, chỉ vươn tay ra sờ mép tường mới có thể chạm vào răng.
Tạ Trì giấu kỹ rồi, đang định đi rửa tay, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa.
Tạ Trì và Lục Văn nhìn nhau, đi ra mở cửa, Nhậm Trạch đang đứng ở bên ngoài.
“Có việc gì vậy?”
Không rõ vì sao mà gương mặt Nhậm Trạch hơi đỏ lên.
“Nhậm Nhiễm à?”
Phản ứng này khiến Tạ Trì lập tức nghĩ tới Nhậm Nhiễm, anh không chắc chắn cất tiếng hỏi, lặng lẽ lùi về phía sau một bước, sợ cô ấy nhảy bật lên gọi mình là “anh trai”.
“Tôi là Nhậm Trạch!” Nhậm Trạch lườm anh một cái, tức đến mức thở phì phò.
“Thế sao cậu lại đỏ mặt chứ?”
Nhậm Trạch lập tức ỉu xìu, nghẹn một lúc lâu mới ấp úng nói: “Tôi tới là để…”
“Làm gì?” Tạ Trì nhìn bộ dạng vòng vo của cậu ta, cảm thấy rõ là buồn cười.
Nhậm Trạch quay mặt sang chỗ khác: “Tôi tới là để nói lời cảm ơn.”
Hai chữ “Cảm ơn” nhỏ như muỗi kêu, nếu không phải tai Tạ Trì rất thính có lẽ sẽ không nghe thấy được.
Tạ Trì sửng sốt một chút mới phản ứng được cậu ta đang muốn chỉ điều gì, anh không ngờ tên này lại ngượng nghịu như vậy, cười bảo: “Không sao đâu, tôi chỉ chăm sóc cho em gái cậu, chứ không phải chăm sóc cho cậu, cậu không cần phải có áp lực tâm lý.”
Tạ Trì đưa mắt nhìn đồng hồ: “Vẫn còn sớm, cậu về phòng ngủ tiếp đi.”
Anh đang định đóng cửa, Nhậm Trạch lại nghiêng người chen vào, không đợi Tạ Trì hỏi, khẽ hừ một tiếng: “Anh cũng nói rồi đấy, con bé là con bé, tôi là tôi, anh lo cho nó nhưng lại gián tiếp giúp tôi, nó và anh quen nhau nên không nợ nần gì cả, nhưng tôi không quen anh, tôi không muốn nợ nần anh, cho nên tôi trả cho anh một vài tin tức, hai chúng ta không ai nợ ai nữa.”
Tạ Trì ngạc nhiên nhìn cậu ta, thầm nghĩ cậu trai này cũng thú vị thật đấy.
Lục Văn xoắn xuýt nửa buổi cuối cùng cũng thoát ra khỏi mấy lời lắp bắp, thầm nghĩ tay này khó chịu ghê, anh nhìn Tạ Trì rồi lại nhìn Nhậm Trạch, đột nhiên nghĩ tới, hai người này đứng cùng một chỗ là có bốn người lận.
Tạ Trì làm động tác mời, đóng cửa lại, anh đi rửa tay rồi rót nước cho Nhậm Trạch.
Nhậm Trạch nhận lấy: “Mọi người cũng biết tôi ở một mình phải không?”
Lục Văn gật đầu, Tạ Trì nhìn về phía cậu ta.
Sắc mặt Nhậm Trạch hơi trầm xuống: “Tôi ở một mình, nhưng sau khi tôi bị động tĩnh của mấy anh đánh thức, phát hiện phòng tôi bị lật tung lên, nhưng mà cửa vẫn khóa chặt.”
“Phòng bị lật loạn lắm à?” Tạ Trì hỏi.
Nhậm Trạch gật đầu: “Đồ trên bàn bị đổ hết, quần áo treo trong tủ cũng lộn xộn hết cả lên, ngăn kéo tủ đều bị mở ra cả, đáng sợ nhất là…”
Nhậm Trạch dừng lại một chút, gương mặt lại đỏ lên, mặt không biểu tình nói: “Đáng sợ nhất là, cả người tôi bị sờ một lượt.”
Lục Văn trợn trừng mắt nhìn, gương mặt không thể tin: “Thế mà cậu vẫn không dậy sao?”
Nhậm Trạch giải thích: “Đó giờ tôi ngủ không sâu giấc, bởi vì sợ Nhậm Nhiễm lại nhân lúc tôi ngủ chạy ra ngoài chơi, nhưng ban nãy tôi ngủ rất say.”
Tạ Trì trầm mặc một hồi: “Nếu loại trừ khả năng anh bị bỏ thuốc hoặc căn phòng có chìa khóa dự phòng, vậy chỉ có thể là có ma quỷ.”
Nhậm Trạch nhìn về phía anh: “Tôi cũng cảm thấy như vậy, quỷ giữ chân tôi, sau đó lật tung phòng tôi lên.”
Nhậm Trạch chau mày lại: “Nhưng tôi không hiểu vì sao nó lại giữ tôi chứ không giết tôi, ngược lại lục tung đồ đạc lên.”
Tạ Trì đẩy kính mắt: “Nó đang tìm đồ, đồ vật rất quan trọng.”
Lục Văn mở to mắt nhìn, Nhậm Trạch không biết, nhưng anh và Tạ Trì đều biết, răng, quỷ đang tìm răng.
Răng của con quỷ sao? Theo như tin tức Triệu Cẩm Hoa dùng thuật thông linh có được, chẳng lẽ trước khi ch.ết quỷ nữ bị ngược đãi, nhổ răng, cho nên sau khi ch.ết mới đi tìm răng?
“Về phần vì sao chưa giết cậu, hoặc là cậu chưa phát động điều kiện để ch.ết, hoặc là nó không có năng lực giết người.”
Nhậm Trạch lập tức hiểu rõ, đứng lên nói: “Vậy tôi quay trở về đây.”
Tạ Trì đi tiễn cậu ta, Nhậm Trạch cảm thấy khá dễ chịu trước hành động ân cần chu đáo này của anh, cậu đứng ở cửa ra vào, do dự mấy giây, quay đầu nhìn anh: “Sao anh lại muốn tới phim này?”
Tạ Trì cười: “Sao tôi lại không thể tới?”
“Anh không nên tới đây, mẹ Du Cảnh rất thiển cận, tôi không giỏi giang như con trai bà ta, không gây trở ngại cho tên ấy, dù bà ta không vừa mắt tôi đi chăng nữa, cũng không đến nỗi ra tay với tôi.” Nhậm Trạch nói tới đây cũng cảm thấy khó chịu, cố dằn cảm xúc xuống, “Nhưng anh thì khác, anh có xung đột lợi ích với bà ta, nói không chừng bà ta sẽ nhân cơ hội..”
Tạ Trì cắt ngang: “Đến cũng đã đến rồi.”
“Suy cho cùng cũng chỉ là tân binh, tiềm lực không phải thực lực, tiềm lực cần thời gian mới có thể trở thành thực lực, có đôi khi đầu óc nhanh nhạy cũng không có ích gì, thực lực tạm thời không được chính là không được, lúc này đụng độ bọn họ thì anh cũng không có ích lợi gì, tôi khuyên anh một chút, sau này có thực lực rồi, dù có là mommy boy hay là gà rừng thì cũng chỉ giải quyết trong phút chốc thôi mà?”
Hiển nhiên Nhậm Trạch cũng trông thấy cảnh Tạ Trì cãi vã với Du Cảnh, bấy giờ mới lên tiếng nhắc nhở.
“Triệu Cẩm Hoa rất bình thường, không thông minh như anh, nhưng cũng leo tới được địa vị này, liệu có chuyện không có con át chủ bài không? Không thể có chuyện đó, tôi cảm thấy anh còn rõ điều này hơn cả tôi, ma cũ bắt nạt ma mới, ở đời có rất nhiều, rất nhiều vụ việc như vậy.”
“Ừm.” Tạ Trì hết sức phối hợp gật đầu.
Nhậm Trạch biết anh như vậy là không để lời mình vào tai, lườm anh một cái, cảm thấy mình bao đồng quá: “Con người anh dị thật, không nghe thì thôi bỏ đi, có ch.ết cũng đừng trách ông đây không nhắc nhở.”
“Cảm ơn.” Tạ Trì chỉ cười.
Nhậm Trạch hừ lạnh một tiếng, quay đầu bỏ đi.
Một đêm vô sự, ngày hôm sau lại tới.
App thông báo, thời gian hoạt động tự do ban ngày trôi qua nhanh gấp 5.0 lần, cho nên về cơ bản chỉ hơn hai tiếng sau bọn họ sẽ lại vào buổi tối, lại phải chuẩn bị cho bữa tối tiếp theo.
App cũng nhấn mạnh, cảm giác đói bụng vẫn phát triển như cũ, nói cách khác, mặc dù mới chỉ hơn hai giờ trôi qua, nhưng bọn họ sẽ có cảm giác đói cồn cào như mười mấy tiếng chưa ăn gì.
Các diễn viên tranh thủ thời gian lục soát trong nhà.
Căn nhà quá lớn, cho dù mười hai diễn viên lục soát cũng không dễ dàng gì. Tạ Trì lục soát căn phòng của tay diễn viên danh xưng xám đã bỏ mạng hôm qua, thi thể của cậu ta bị bỏ ở đó, không hề được dọn dẹp, cũng không có gì kỳ lạ, chẳng ai lại đi quan tâm tới một thi thể lạnh lẽo.
Đúng lúc lúc đầu bếp mập đi ngang qua, ngạc nhiên nói: “Cậu đang làm cái gì vậy?”
Ông ta thuận theo ánh mắt Tạ Trì nhìn vào trong phòng, giọng điệu nhẹ tênh, bộ dạng không để tâm: “Hóa ra là có người ch.ết à.”
Tạ Trì nhìn chòng chọc ông ta, đây không phải phản ứng của một người bình thường.
Đầu bếp mập không xử lý thi thể, mà nói một câu chào buổi trưa với Tạ Trì, sau đó làm như không thấy gì mà đi xuống.
Ở bên kia, bạn gái của Du Cảnh là Hạ Dao đứng trước một mặt trống.
Mặt trống kiểu Tây, dựa vào trong mấy món tạp vật ở đầu cầu thang, phía trên phủ một lớp bụi dày, trông hết sức bình thường.
“Trong này có thi thể.” Hạ Dao hít không khí, nói một cách chắc chắn.
Đây là năng lực của Hạ Dao, trong bộ phim kinh dị trước đó Hạ Dao tham gia, ma có sở thích luyến thi, chỗ nào có thi thể thì nó sẽ xuất hiện. Trong bộ phim đấy Hạ Dao lấy được năng lực “cảm thi”, cô có thể cảm nhận được sự tồn tại của thi thể trong vòng nửa mét.
Trong vòng nửa mét, thoạt nghe có vẻ rất vô dụng, nhưng trong những bộ phim ma mà phạm vi diễn viên hoạt động bị hạn chế, nhất là trong thể loại phim nhà ma bị đóng kín là một năng lực rất tốt, phạm vi hoạt động càng nhỏ, năng lực của cô lại càng hữu dụng.
“Cảm thi” có thể giúp cô nhanh chóng tìm được thi thể giấu trong nhà ma, thế nhưng một phó bản chỉ có thể sử dụng một lần.
“Trong này chắc hẳn là thi thể của quỷ nữ bị ngược đãi nhỉ?” Du Cảnh nói.
Hạ Dao hơi đắc ý, “cảm thi” phối hợp với “thông linh”, một cái có thể tìm được thi thể, một cái có thể giao lưu với quỷ, trong phim ma mà nói quả thực mọi chuyện diễn ra quá suôn sẻ, huống hồ Du Cảnh còn có đạo cụ hộ thân, bọn họ chỉ cần tốn một chút thời gian là có thể nghiền ép phó bản.
Chiếc trống quá lớn, hai người hơi phiền não.
“Hay là đợi cô tới rồi chúng ta bàn xem làm cách nào? Hoặc nhân lúc đêm không ai để ý khiêng nó về?” Hạ Dao nói.
Bởi vì có xếp hạng biểu hiện tổng hợp của diễn viên, dưới đại đa số tình huống, nếu có thể đảm bảo an toàn cho cá nhân, thực ra các diễn viên có thực lực không muốn chia sẻ, hợp tác với các diễn viên khác. Hiển nhiên bọn họ không muốn chia sẻ đồ vật mang tính then chốt như “thi thể quỷ nữ”.
Du Cảnh cười: “Không cần, chúng ta cứ khiêng nó về phòng là được rồi, dù bọn họ có nhìn thấy thì sao chứ, ai dám nói gì, ai dám hỏi gì?”
Hạ Dao cảm thấy hắn nói rất có lý.
“Nặng quá.” Hạ Dao nâng trống lên.
Du Cảnh cũng nâng giúp, chiếc trống hết sức nặng, hắn nâng lên cũng cảm thấy thật lạ thường, đây hoàn toàn không giống thể trọng của một người phụ nữ.
Hai người khiêng chiếc trống về phòng, Du Cảnh dùng điện thoại gửi tin nhắn cho Triệu Cẩm Hoa, để bà quay về, sau đó hắn tìm đạo cụ, dùng sức cố gắng cậy trống ra.
Hai người đồng loạt trợn trừng mắt nhìn.
Thi thể bên trong chiếc trống không phải là quỷ nữ, mà là.. đầu bếp.