Quyển 1 - Chương 1-5: Cổ tích Archimedes (5)
Lúc cô kích động sẽ đỏ mặt. Trong màn đêm, khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng nhợt của cô nhuốm màu ửng đỏ. Tiếng nói của anh chẳng biết tại sao lại nhẹ hẫng đi: “Chuẩn bị xong chưa?”
Câu hỏi trầm thấp khiến trái tim Chân Ái rộn rã khôn tả, như tuyển thủ lần đầu tham gia thi kiến thức: “Chuẩn bị xong rồi.”
“Lúc nghe người ta nói, tốt nhất giữ yên lặng, bởi vì...”
“Bởi vì listen (nghe) đổi lại thứ tự là silent (yên lặng).”
Chân Ái trả lời ngay, Ngôn Tố đã nói rõ từ, câu này không khó.
“Tham gia tang lễ không nên quá thương tâm, tại sao?”
“Tang lễ - funeral, đó là...” Mắt Chân Ái sáng lên: “Real fun.”
Thật thú vị!
“Tại sao con dâu đều sợ mẹ chồng?”
“Mẹ chồng là mother in law.” Cô nhíu mày nghĩ ngợi, nhỏ giọng nói: “Vậy bà sẽ là woman Hitler, nữ Hitler à?”
“Đúng vậy đấy.” Ngôn Tố dường như rất hài lòng về tốc độ và khả năng phối hợp của cô, gương mặt tuấn tú mang vẻ nhẹ nhàng hiếm thấy, “Câu cuối cùng, tại sao nhiều người thích Tom Cruise như vậy?”
Tom Cruise? Tên anh ta có thể đảo chữ thành...
Chân Ái cắn môi, chợt nảy lên ý tưởng: “À! So I’m cuter, tôi được người ta yêu thích nhất.”
Đôi mày Ngôn Tố khẽ nhướng lên, như cười như không: “Cô thật sự cho là vậy à?”
Chân Ái sửng sốt, rốt cuộc trong lúc này anh có nghiêm chỉnh hay không đây? Gương mặt cô đột nhiên có cảm giác nóng bừng xa lạ, cúi đầu xoa tay, nhỏ giọng giải thích: “Tôi nói tên anh ta có thể viết thành Tôi được người ta yêu thích nhất, không phải nói chính mình.”
Ngôn Tố rất phối hợp “à” một tiếng, lại nhìn về biển quảng cáo khuyến mãi vẽ một đống quả cam của Walmart: “Vậy cô thử phá trật tự chữ cái trong câu kia rồi nối lại.”
O GEE! ON SALE! MAR.1ST
ALL @ N.Y.T.
Nếu chia từ đơn ra tổng cộng có hai mươi mốt chữ cái, làm sao có thể phân thành mấy từ đơn độc lập, vừa khớp không dư một chữ, không thiếu một chữ. Mà từ đơn mới ghép còn phải tạo thành một câu ngữ pháp chính xác, hoàn chỉnh ngữ nghĩa?
Chân Ái chăm chú nhìn những từ đơn đa dạng màu sắc trên biển quảng cáo, trong thoáng chốc tất cả những chữ cái này nhảy múa trong đầu cô. Từng chữ bay ra rồi ghép lại... Sea, rest, moon, range, or, tally, total...
Đều không đúng. Bất kể từ đơn nào xuất hiện, mấy chữ cái còn lại đều không thể đều không thể tạo thành từ đơn có ý nghĩa, chứ đừng nói là một câu nguyên vẹn. Cuối cùng là câu gì đây?
Chân Ái không kiềm lòng được siết chặt nắm tay, chợt thấy đống cam trên biển quảng cáo, orange? Trong phút chốc mọi khúc mắc đã được thông suốt, tất cả từ đơn tiếng Anh lượn vòng, rồi ráp lại xếp thành một câu.
An ET stole all my oranges!
“Một người ngoài hành tinh trộm hết cam của tôi.” Đống cam vàng trên biển quảng cáo khuyến mãi sắp bị người ngoài hành tinh trộm đi rồi, hì! Cô không nhịn được cười thầm. Đúng vậy, Ngôn Tố nói không sai, biển quảng cáo này rất thú vị. Hóa ra anh luôn một mình chìm đắm trong thế giới suy tư và tràn đầy sáng tạo của bản thân như vậy. Người như thế thật sự rất thần kỳ. Cô phấn khởi nói đáp án, tuy nhiên cô lại không được khen ngợi mà chỉ nghe...
“Trò chơi kết thúc.”
Ngôn Tố thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về biển quảng cáo và số điện thoại liên lạc khác. Chân Ái vẫn chưa thỏa nguyện nhưng anh đã khôi phục vẻ lạnh tanh nhất quán, cứ như màn trao đổi ngắn ngủi vừa rồi chưa từng xảy ra. Có lẽ trong thế giới của anh chỉ có số liệu mật mã và phân tích hành động, chỉ có những thứ này mới có thể khiến anh có hứng thú lên tiếng.
Anh không biết đối với cô bé cô đơn và yên lặng bên cạnh mà nói, trò chơi nho nhỏ vừa rồi là quả cam ngon vàng rực rỡ giữa mùa đông tối tăm. Hương thơm hiếm có, màu sắc hiếm thấy.
Chân Ái hít một hơi thật sâu, vừa rồi cô phân tâm không chú ý, giờ mới cảm thấy lạnh. Cô cố gắng ôm chặt mình, đắn đo hồi lâu mới hỏi: “Vụ án hôm nay anh có nghi ngờ tôi không?”
Lúc đó Ngôn Tố đang thử phân tích một dãy số điện thoại trong tầm mắt, nghe thấy lời cô, anh chậm rãi quay đầu lại: “Không.”
Từ “Cảm ơn” Chân Ái vừa nói được một nửa thì anh đã tiếp lời: “Tôi chỉ tin tưởng cách nhìn nhận khách quan, loại cảm xúc chủ quan như nghi ngờ này là tối kỵ với người lý tính.”
Chân Ái đổi phương thức: “Khách quan có cho thấy tôi là hung thủ không?”
“Không đủ chứng cứ. Có điều tôi cho rằng nếu như cô giết người, hẳn sẽ lựa chọn một cách khá tao nhã, ví dụ như hạ độc. Dĩ nhiên, cô sẽ không dùng thuốc độc có thể dễ dàng mua được, nhưng lại là cách hành hạ khá độc đáo mà trí mạng.”
Chân Ái: “... Tôi... phải nói cảm ơn không?”
“Không cần cảm ơn.”
Chân Ái không nói lời nào, thất thần nhìn chằm chằm vào khoảng không. Mỗi một khắc như có một đóa hoa tuyết nhỏ bay qua, lấy lại tinh thần nhìn kỹ thì chẳng có gì cả. Ngước mắt nhìn lên thấy bầu trời vẫn tối đen như mực. Hóa ra hoa tuyết vừa rồi là ảo giác.
Gió rét khiến cô càng thêm lạnh, hàm răng va vào nhau không ngừng, trong lúc nhất thời không kiềm được đã vang lên tiếng “lập cập”. Cô quẫn bách vô cùng, lập tức cắn chặt răng. Dĩ nhiên Ngôn Tố nghe thấy tiếng răng cô va vào nhau, anh cúi đầu nhìn, “Sợ lạnh à?”
“Ừ.”
Anh “ờ” một tiếng, không nói gì thêm, tiếp tục nhìn về mấy chữ trên hộp đèn phía xa. Một lúc lâu sau, không biết anh đang nói với ai: “Từ góc độ Đông y, sợ lạnh là vì thận dương hư. Từ góc độ Tây y là bởi vì máu thiếu sắt, hormone tuyến giáp phân bố không...” Thấy sắc mặt cô tái nhợt, trợn to hai mắt nhìn anh như nhìn người ngoài hành tinh, anh ngậm miệng lại, im lặng một hồi mới nói tiếp: “Lúc này hình như không nên nói những lời này.”
Anh lại nhìn trời, hai giây sau: “Ý của tôi là, cô nên đi bệnh viện khám.”
“...”
Có ai dở hơi đến bệnh viện khám bệnh vì sợ lạnh cơ chứ? Chân Ái nghiễm nhiên không thốt nên lời, sau lưng bỗng có cảm giác ấm áp. Một khắc sau, bản thân được quấn trong một món đồ ấm áp che chắn gió rét. Không biết Owen đến đây từ khi nào, cởi áo khoác của anh choàng lên người Chân Ái.
Chân Ái thấy anh chỉ mặc áo len mỏng, muốn giãy ra nhưng anh lại giữ chặt cổ áo khoác, cài nút vào, quấn Chân Ái kín mít như chiếc bánh chưng nhỏ. Anh vỗ vai Chân Ái, cười điềm nhiên: “Người tôi ấm lắm, không sợ lạnh.”
Lúc nói chuyện, hơi nóng anh thở ra như bông vải bị gió thổi tan. Chân Ái không từ chối nữa mà cùng với Owen ra chỗ đỗ xe. Đi vài bước mới phát hiện Ngôn Tố không đi theo, hai người thấy lạ quay đầu lại.
Ngôn Tố vẫn đứng đó, cau mày đăm chiêu nhìn Chân Ái. Bỗng nhiên anh sải bước về phía Chân Ái, vừa đi vừa tháo khăn quàng cổ của mình xuống. Anh đến trước mặt cô rồi dừng lại, quấn khăn quàng cổ dày cộm lên cổ cô.
Hành động này qua đột ngột, Chân Ái hoàn toàn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cổ mình lập tức ấm áp. Đến khi anh gần trong gang tấc, quấn đến vòng thứ hai, Chân Ái mới lấy lai tinh thần, lui về phía sau theo phản xạ có điều kiện: “Không cần.”
“Đừng cử động.”
Anh khẽ cất tiếng trầm thấp ra lệnh, ngón tay trắng nõn thon dài khẽ dùng lực khiến khăn quàng cổ thu lại, Chân Ái cũng theo đà bị kéo về phía anh.
Cô suýt nữa nhào vào lồng ngực Ngôn Tố, chật vật đứng vững. Anh vô cùng chú tâm, nhìn chằm chằm khăn quàng cổ màu xám thật dài thật dày trong tay, quấn từng vòng từng vòng vào cổ cô.
Chất vải của khăn quàng cổ mềm mại dễ chịu vương chút nhiệt độ ấm áp của đàn ông mà Chân Ái chưa từng tiếp xúc, như thể bầu trời cuối hè đầu thu không quá nóng bức, trong veo nhàn nhạt.
Chân Ái chẳng hề thấy lạnh, ngượng ngùng ngước mắt nhìn anh, thấy anh khẽ cau mày, vẻ mặt chăm chú nghiêm túc như đang đối mặt với dãy chữ số, mật mã hoặc vấn đề logic.
Hành động mờ ám như vậy nhưng cử chỉ của anh lại trang nhã thanh tịnh, ánh mắt thuần khiết mà kiêu ngạo, từ đầu đến cuối không hề mang theo chút suồng sã, trong sáng như con người anh vậy.
Chân Ái cảm động trước khí chất trong vắt của anh, lặng lẽ thầm mím môi, cũng không thấy lúng túng hay đỏ mặt, tự nhiên đón nhận ý tốt của anh.
Ngôn Tố thắt khăn quàng cổ cho Chân Ái xong, gật đầu như rất hài lòng. Sau đó đặt tay lên vai cô, rất không thạo, rất ngốc nghếch vỗ vỗ, quy củ nói: “Người tôi cũng ấm lắm, không sợ lạnh.”
Chân Ái: “...”
Anh đang học theo Owen đối xử tốt với người khác. Trong thoáng chốc, cô cảm thấy anh như động vật linh trưởng học theo loài người, lại giống trẻ con trong thời gian nhận biết học theo người lớn.
Chân Ái vừa định nói cảm ơn. Nhưng...
Ngôn Tố nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng phau của cô đang bị bao bọc trong chiếc khăn quàng cổ quá dày của mình, ánh nhìn vô cùng kỳ quặc: “Cô không hợp với màu xám, quàng thật khó coi, cứ như một con bọ tre khô quắt vậy.”
Anh lại hình dung cô là bọ tre ư? Chân Ái hoàn toàn không có ý định nói lời cảm ơn nữa. Owen đề nghị: “Gần đây thịnh hành khăn quàng cổ màu tươi sáng, Ái da trắng, quàng khăn màu đỏ nhất định là rất đẹp.”
Ngôn Tố “à” một tiếng như có như không. Owen quay đầu thấy Ngôn Tố cau mày rõ ràng không đồng ý, hỏi: “Sao vậy?”
“Không sao.”
Nhưng vẻ mặt anh lại khiến Owen vô cùng mất tự nhiên, “Trí tưởng tượng kỳ quái của cậu lại bay đến đau rồi? Màu đỏ khiến cậu liên tưởng đến gì, bò à?”
Ngôn Tố khinh bỉ: “Bò bị mù màu, từ màu đỏ liên tưởng đến bò, chuyện này rất không khoa học.”
Owen đành câm nín, sau một hồi vẫn không nhịn được: “Vậy cậu nghĩ đến cái gì?”
“Adrenaline(*).”
“...” Đây mới là không khoa học!
(*) Là một loại hormone có tác dụng trên thần kinh giao cảm.
* * *
Trong phòng thí nghiệm trắng tinh, sạch bong đặt hai hàng hộp thủy tinh nuôi cấy trong suốt, một bàn thiết bị hình vuông khổng lồ. Chân Ái mặc áo blouse ngồi bên cạnh thiết bị trung tâm, trên bàn điều khiển đặt một chiếc hộp nuôi cấy, bên trong có một con chuột bạch nhỏ ngã chổng vó trong vũng máu. Cô đang xem đoạn phim ghi hình chuột bạch, nắm dây tai nghe ghi âm: “Độc tố thần kinh HNT-DL pha loãng một trăm nghìn lần.
23 giờ 30 phút ngày 29 tháng 2, tiêm vào cơ thể chuột bạch, một phút sau thuốc tác dụng đến tim và phổi, chuột bạch mất đi năng lực hành động, nôn mửa run rẩy, nhịp tim không đều, ba phút sau bị sốc.
23 giờ 33 phút, tiêm huyết thanh kháng độc Anti-HNT-DL, bệnh trạng kéo dài.
1 giờ 47 phút ngày mùng 1 tháng 3, chuột bạch có lại năng lực hoạt động, sau khi bò được năm centimet trong hộp nuôi cấy lại mất đi năng lực hoạt động.
3 giờ 19 phút, bị sốc lần nữa, yết hầu ra máu.
5 giờ 38 phút, không còn dấu hiệu sống sót.”
Nói đến đây cô thoáng ngừng lại, bình tĩnh tiếp lời:
“Thuốc thử huyết thanh kháng độc Anti-HNT-DL thất bại lần thứ 4301.” Lại bổ sung thêm một câu: “Độc tố thần kinh HNT-LS sau khi pha loãng một triệu lần tiêm vào chuột bạch, ch.ết ngay tức khắc. Vẫn chưa tìm hiểu được cơ chế tác dụng của độc tố, bước thử tiếp theo pha loãng mười triệu lần.”
Cô lưu ghi âm lại, bắt đầu giải phẫu chuột bạch. Cô ngồi trước bàn thí nghiệm, yên tĩnh làm việc. Từ trước đến nay cô làm việc luôn chú tâm, trong lĩnh vực chuyên môn năng suất cao đến mức kinh người, chỉ vài giờ ngắn ngủi ghi chép chi tiết các số liệu quan trọng vào hồ sơ, lại sắp xếp huyết thanh kháng độc lần nữa. Sau khi đưa vào tỷ lệ điều chế, thiết bị bắt đầu tự tổng hợp, cần mười mấy tiếng.
Đúng 10 giờ, cô đứng dậy cởi áo blouse, đi đến giá treo bên cạnh lấy áo khoác, nhưng ánh mắt khựng lại. Chiếc khăn quàng cổ màu xám của Ngôn Tố đang lặng lẽ treo trên giá. Cô cầm lên, quấn từng vòng quanh cổ, nhẹ nhàng vuốt ve, cảm giác thật mềm mại, dễ chịu. Lòng bàn tay cô không khỏi chậm rãi nắm chặt chiếc khăn mềm mại.
Khăn quàng cổ này giống như chủ nhân của nó, nghiêm chỉnh chẳng màu mè, nhưng thật ra lại rất ấm áp. Cô rũ mắt nhìn, trong đôi mắt đen láy hiện lên nét dịu dàng.
Nhớ đến vài giờ trước đứng ở bên đường trong con gió rét, anh nói nếu cô giết người nhất định sẽ dùng cách thức vừa tao nhã vừa tàn nhẫn. Cô tự nhận định những lời này chính là khen ngợi. Owen nói anh ấy rất vô vị, không hòa đồng, nhưng cô cảm thấy anh rất thú vị. Cô thích quả cam của mùa đông, lạnh lẽo nhưng thấm vào lòng người. Hương thơm thoang thoảng nhưng lưu luyến dài lâu. Cô cầm khăn quàng cổ lần nữa, khóe môi nhoẻn lên rất khẽ, nhưng không cười.
Bên tai vang lên lời mẹ dạy: Đừng mong đợi điều gì, mong đợi là nguồn gốc của bất hạnh.
Sắc mặt cô dần ảm đạm, cuối cùng cô tháo chiếc khăn, vắt lên chung với áo khoác của Owen đi ra ngoài.
Ngoài phòng thí nghiệm là mỗi dãy hành lang màu trắng, kín bưng dài năm mươi mét, sạch bong, không góc cạnh, mênh mông đáng sợ. Đi đến cuối hành lang, sau khi quét võng mạc, chấm vân tay và nhập mật mã, Chân Ái rời khỏi phòng thí nghiệm, vào thang máy xuống mặt đất. Dưới đất là nhà máy bình thường, dùng để che mắt cái gọi là “tập kích bất ngờ”.
Đi ra ngoài đã thấy xe Owen chờ sẵn, anh nói Ngôn Tố có việc tìm cô. Đến nhà Ngôn Tố, theo thường lệ nữ giúp việc vẫn dùng tiếng Anh với chất giọng Đông Nam Á đặc sệt, báo lại Ngôn Tố đang ở “libluebarri”. Cả hai đi vào phòng sách nhưng lại không thấy người đâu.
Ngẩng đầu trông lên, trên hành lang giá sách ba tầng có một thứ xù lông màu trắng, có lẽ bị tiếng bước chân người quấy nhiễu nên thoáng cử động sột soạt. Chân Ái ngẩng cổ nhìn, chắc là Ngôn Tố, anh ngủ trên hành lang, trên đầu còn đang che cuốn sách.
Owen gọi một tiếng, anh mới ngồi dậy, dụi mắt trong vô thức, tựa như thoáng giật mình rồi đứng dậy đi xuống theo bậc thang xoắn ốc. Trước khung nền tràn ngập sách, anh mặc áo trắng quần trắng trông khá thoải mái, duy chỉ có mái tóc rối bù, sắc mặt không tốt lắm giống như bị bao phủ bởi một lớp sương. Lông mày thanh tú khẽ cau, ánh mắt u ám, mang nặng vẻ cáu kỉnh khi bị đánh thức.
Anh vừa đi xuống cầu thang đã cau có nhìn về phía Chân Ái, giọng đầy oán trách: “Rót cho tôi cốc nước.”
“Hả?”
Chân Ái ù ù cạc cạc đáp lời, quay người đi tìm nước.
Owen chất vấn: “Tại sao lại bảo cô ấy đi rót nước?”
Đôi mắt màu nâu nhạt của Ngôn Tố hiện lên vẻ khó hiểu, cảm thấy câu hỏi của bạn mình rất kỳ lạ, sau khi cân nhắc hồi lâu mới nói từng câu từng chữ: “Ngũ hành tôi thiếu nước, không uống nước tôi sẽ xù lông.”
Owen suy nghĩ một lượt mới phát hiện Ngôn Tố đang mỉa mai. Anh nghĩ nổ cả đầu cũng không hiểu loại người chỉ số IQ 207 như Ngôn Tố hiểu tiếng người thế nào?
Điểm mấu chốt của câu kia là... Tại sao lại bảo CÔ ẤY đi rót nước, chứ không phải là tại sao lại bảo cô ấy đi rót NƯỚC.
Chân Ái bưng đến ba cốc nước. Ngôn Tố im lặng uống hơn nửa cốc, hài lòng mím môi, đi đến trước chiếc đàn piano tam giác, không biết lấy cây đàn violon trắng từ đâu ra. Sau đó ngồi xuống ghế của đàn piano, ngón tay dài gảy dây đàn như đánh guitar, không biết đang suy nghĩ điều gì.