Quyển 1 - Chương 1-11: Cổ tích Archimedes (11)
Sau bữa trưa, Chân Ái đến thư viện tìm Ngôn Tố. Anh ngồi trên sofa nhìn vào hư không. Anh là một kẻ không có việc thì sẽ ngẩn người, khi có việc thì tốc độ vận hành trong não cao đến mức người ngoài không biết được. Chân Ái mới biết anh vài ngày nhưng đã sớm quen với trạng thái này của anh.
Cô hỏi: “Anh đã biết tên tội phạm rời khỏi hiện trường vụ án thế nào chưa?”
Ngôn Tố nói rất nhanh: “Rồi.”
“Vậy…”
“Tôi muốn uống nước.”
Chân Ái đứng dậy rót nước cho anh, nhìn chiếc điện thoại anh đang ngắm nghía trong tay: “Anh đang chờ qua thời gian nghỉ trưa…”
“Đúng.” Anh nhận lấy cốc thủy tinh trong tay cô.
Chân Ái còn chưa hỏi xong nhưng cảm thấy đã không cần thiết phải hỏi nữa. Tuy vậy, trong long lại có một câu hỏi khác: “Anh tìm được chứng cứ rồi à?”
“Ừ.”
Chân Ái ngạc nhiên. Hiện trường vụ án ngoại trừ dấu vân tay và vài sợi tóc của nạn nhân, bạn trai nạn nhân và Chân Ái để lại thì chẳng hề có chứng cứ quan trọng nào khác. Bồn trong phòng tắm và dao gọt trái cây có liên quan đến vụ án cũng không có dấu vân tay. Dấu giày dưới sàn cũng đã bị lau đi.
Trước mắt mà nói, Chân Ái còn chưa thấy rõ ai là hung thủ. Văn Ba nghi phạm thứ hai và Giang Tâm xảy ra tranh chấp ma túy à? Triệu Hà nghi phạm thứ ba đi trộm đồ ư? Dương Chân nghi phạm thứ tư thật sự ghen tị nên sinh hận sao?
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh từ từ quay đầu lại, đôi mắt ngược sang lẳng lặng âm u, anh cất lời: “Có ý kiến với tôi à?”
“Sao lại hỏi thế?”
“Vậy cô nhìn tôi suốt làm gì?”
“…”
Cho dù vừa rồi chạm mắt với anh trong giây lát, Chân Ái cũng không đỏ bừng mặt, nhưng câu hỏi thẳng thắn này khiến cô hơi lúng túng.
Chân Ái không ưa kiểu nói chuyện thẳng thắn của anh, dứt khoát nói: “Bởi vì anh ưa nhìn thôi.”
Vốn tưởng rằng anh sẽ không biết làm sao, may mắn có lẽ sẽ đỏ mặt, không ngờ anh tỉnh bơ chớp mắt, quay đầu đi: “Vậy cô nhìn thêm đi.”
“…”
Ngôn Tố cầm điện thoại di động, ngón tay linh hoạt lướt trên màn hình. Tốc độ trượt của nội dung bên trong làm Chân Ái hoa cả mắt. không ngờ động tách của anh bất chợt ngừng lại, thoáng cái điện thoại được đưa đến trước mặt cô.
Chân Ái sửng sốt. Anh thản nhiên giơ điện thoại di động màu đen trong tay lên, “Nhìn mê mẩn như vật, muốn tự chơi không?”
Chân Ái do dự trong chốc lát, vừa định cầm nhưng bỗng nhiên anh lại thu tay về, thản nhiên cười, “Trăm lần như một?”
“Một cái gì?”
“Vốn biết cô có nhiều khớp thần kinh (*), cung phản xạ dài.”
“…”
(*) Khớp thần kinh là nơi tiếp xúc giữa tế bào thần kinh với nhau hoặc giữa tế bào thần kinh với tế bào cơ quan nơi tế bào thần kinh chi phối. Các khớp thần kinh làm xung thần kinh truyền một chiều theo cung phản xạ và điều tiết cường độ của nó.
_____________
“Chán phèo.” Anh bỗng đứng dậy, “Có muốn quay lại hiện trường ban đầu không?”
Phòng ký túc xá của Chân Ái và Giang Tâm vẫn còn giăng dây cách ly, bài trí bên trong giống như ban đầu. Sau khi quét dọn, vết máu đã phai đi rất nhiều, đường phấn trắng giữa sàn nhà vẽ lại hình dáng lúc ch.ết của Giang Tâm. Lịch trên bàn vĩnh viễn dừng lại ở tháng 2. Lần này Chân Ái nhìn kỹ, trên đó có nét chữ ghi chú, nhưng ngày 29 không có.
Cô nhìn về phía phòng tắm, nghĩ đễn hôm xảy ra vụ án, có lẽ Taylor đứng ở vị trí này, nhìn phòng tắm yên tĩnh mà không đi vào. Vừa ra khỏi cửa đã là vĩnh biệt.
Cô quay đầu nhìn Ngôn Tố: “Nếu như Taylor biết anh ấy để lỡ, chắc chắn rất đau lòng.”
Ngôn Tố lẳng lặng suy tư hồi lâu, chợt nhếch mép nói: “Chúng ta diễn lại một lần đi.” Anh bỗng cất bước đến gần cô.
Chân Ái thấy anh oai phong đi đến liền tránh ra sau theo phản xạ có điều kiện, nhưng không chống lại được cánh tay dài của anh. Anh bắt ngay lấy bả vai cô, ánh mắt u ám: “Trước đó cô không biết tôi đến để giết cô, tại sao phải trốn?”
Chân Ái thoáng ngơ ngác, phục hồi lại tinh thần, lập tức bước vào trạng thái của Giang Tâm: “Ừ, tôi mở cửa cho anh, nhưng không biết chuyện xảy ra tiếp theo nên không gào thét cũng không giãy giụa.”
Không gào thét, không giãy giụa.
Vẻ mặt Ngôn Tố hơi khựng lại, lời này bình tĩnh cất lên từ miệng cô khiến tâm tư người ta bất giác bị mê hoặc.
Mặt cô ngược sáng, hư ảo và trắng ngần. Anh thu hồi ý nghĩ, nhìn xoáy vào cô, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay em rất đẹp, lát nữa muốn đi đâu?”
Tim Chân Ái đập thình thịch, sững sờ nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, nhưng lại tỉnh ngộ. Anh đang nói về Giang Tâm hôm đó.
Anh đã đóng kịch nghiêm túc như vậy, dĩ nhiên cô không thể gây trở ngại. Cô cúi đầu, thờ ờ quay người đi: “Taylor hẹn tôi đi ăn tối, anh ấy mua cho tôi món quà đắt tiền đấy.”
Nói đến đây, Chân Ái sửng sốt, hung thủ không phải là Taylor. Giang Tâm ăn mặc lộng lẫy đã định làm hòa với anh ta. Taylor có ngu mới nhét nhẫn vào miệng cô ấy sau khi giết người.
Ngôn Tố thong thả bước đến, dựa vào bàn học, nhìn cô đứng trước bàn trang điểm, ánh mắt cô đơn, lời nói vương vất nỗi buồn: “Cho nên em bỏ mặc tôi?”
Chân Ái trông thấy gương mặt đầy vẻ chán nản của anh trong gương, trong lòng lại run lên, sắc mặt cô lạnh nhạt, cứng rắn quyết tâm đi vào phòng vệ sinh: “Tôi phải rửa mặt trang điểm, anh đi đi.”
Cô vặn vòi nước, tay chống lên bồn, hơi lạnh ngấm vào người. Trong gương, Ngôn Tố đến gần từng bước rồi đứng lại phía sau cô, dán sát vào sống lưng cô, lòng bàn chân Chân Ái lạnh buốt.
Lần này khuôn mặt trong gương trầm lạnh, hơi cúi đầu như thôi miên: “Ý của em là chúng ta sẽ không gặp nhau nữa?”
Mực nước trong bồn rửa mặt không ngừng dăng lên, Chân Ái nắp mép bồn, không cử động. Cô sớm nên nghĩ đến không phải là Dương Chân, cô ta làm sao khỏe như vậy chứ?
Cô nuốt nước bọt, “Đúng, đừng gặp nhau nữa.”
Lời còn chưa dứt, cả người cô đã run lên, bởi vì bàn tay lành lạnh của anh đã nắm vào gáy cô. Anh đè thấp người, sức nặng cơ thể dồn lên người cô: “Tôi tặng cho em nhiều đồ như vậy…”
Chân Ái phản bác: “Mấy thứ trang sức rẻ mạt đó tôi trả lại cho anh đấy.”
“Đây chính là cách em cân nhắc à? Chỉ có những thứ này ư? Tôi chỉ trao cho em từng đấy thôi sao?” Tay của anh khẽ dùng sức, Chân Ái run lên, biết hiện tại bản thân đã bị “nhấn” xuống nước rồi.
Cô nhẹ cắn môi, không nói thêm gì nữa. Thế giới yên lặng như tờ, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Hiện giờ cô đang chìm dưới đáy nước, ngạt thở rồi. Nhưng anh bỗng buông tay.
Quay đầu lại, Chân Ái liền “nghe” thấy điện thoại di động reo, là Taylor “gọi” đến.
Một giây sau, Ngôn Tố bất ngờ bịt miệng cô. Chân Ái đột ngột không kịp phòng ngự bị anh nửa ôm nửa kéo đến cửa phòng vệ sinh, nhanh chóng khóa cửa lại.
Anh ôm Chân Ái ở cạnh cửa, một tay che đi khuôn mặt chỉ lớn cỡ bàn tay của cô, một tay “bóp” vào chiếc cổ mảnh mai của cô.
Đột nhiên cả người Chân Ái nóng lên, tay anh hơi lạnh, thân thể lại rất nóng, kề vào cô rất khó chịu. Mà tay anh che mặt cô như thế, tất cả đều là mùi hương đàn ông dịu nhẹ, khiến tâm tư cô rối tung, tim đập loạn xạ.
Cô hơi giãy giụa một chút, nhưng anh chẳng hề buông tay, khuôn mặt tuấn tú tinh khôi lại rõ rệt. Chân Ái nóng bừng cả mặt, quẫn bách nhắm mắt lại. Thôi, dứt khoát phối hợp đến cùng vậy.
Giờ phút này cô chính là Giang Tâm, cô hẳn bì dìm xuống nước đã không có chút ý thức phản kháng nào, cô loáng thoáng nghe thấy Taylor nói xin lỗi cô ngoài cửa, cầu xin cô đi ra ngoài. Cô bi thương hy vọng anh ấy có thể xông vào cứu mình. Nhưng lúc trước cô quá tùy hứng, lần nào anh ấy cũng nhường cô, lần này cũng vậy. Cô nghe thấy Taylor nói anh đặt nhẫn lên bàn rồi.
Hung thủ bị kích thích, sức lực trên tay càng lúc càng lớn, bịt miệng khiến cô không thể hít thở. Cô càng lúc càng hoảng hốt, cuối cùng Taylor đi hẳn, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Muốn khóc à? Gã đó đã đi rồi, không ai tới cứu em đâu.” Ngôn Tố kề bên tai cô, từng câu từng chữ đầy đau thương lại ẩn chứa oán hận: “Tại sao em không yêu tôi?”
Chân Ái chớp chớp mắt, hoàn toàn ngẩn ra. Gương mặt nhỏ lập tức biến thành trái cà chua.
Ngôn Tố tắt vòi nước, mở cửa phòng vệ sinh dẫn cô đi ra, vừa quay đầu đã sửng sốt, sao đột nhiên mặt cô đỏ rực vậy? Ngôn Tố ra vẻ quái lạ, nhìn ngó cô từ trên xuống dưới.
Chân Ái nghẹn cổ, cáu kỉnh: “Nhìn cái gì?”
Anh cau mày, khó hiểu: “Sao cô giống con tôm luộc vậy?”
“…” Hình dung như quả táo, cà chua, dưa hấu, quả đào đều được, tại sao anh lại chọn tôm?
Chân Ái hơi giận dỗi quay đầu đi, không nói lời nào.
Ngôn Tố cân nhắc trong giây lát, thò đầu đến hỏi: “Cô bị dọa sợ à?”
Chân Ái á khẩu nhìn trời, trên phương diện giao tiếp và tình cảm người này đúng là ngốc nghếch mà!
Ngôn Tố vỗ vai cô hai cái, an ủi: “Tôi không giết cô đâu, tôi không có động cơ giết cô.”
“…”
Đây xem là an ủi sao? Cô không còn lời nào để nói.
“Nói về vụ án đi.”
Ngôn Tố đi đến bên bàn trang điểm: “Hung thủ hận Taylor, hận chiếc nhẫn kia, nên nhét nó vào miệng nạn nhân. Gã không cam tâm mình bỏ công sức lâu như vật mà chẳng được gì nên mới mang hết đồ đạc đã mua tặng cô ta đi. Bỏ lại quần áo và mỹ phẩm không còn giá trị chỉ lấy hộp trang sức.”
Chân Ái đi đến trước bàn, sửng sốt: “Có hai hộp trên bàn, gã đâu biết hộp nào đựng trang sức, hộp nào đựng vật phẩm bình thường. Với lại, ở góc độ này, gã hoàn toàn có thể nhìn thấy tờ giấy bị hộp trang sức đè lên. Gã nhìn, nhưng dù thấy được chữ trên đó là uy hϊế͙p͙ tử vong hay là giao dịch ma túy, thì gã cũng không lấy đi. Bởi vì cái này sẽ trở thành chứng cứ đánh lạc hướng chú ý của cảnh sát.”
Tất cả đều sáng tỏ thông suốt. không phải Văn Ba – người viết mật mã. Tim Chân Ái lại đập rộn lên lần nữa, nhưng không quẫn bách luống cuống như khi ở trong lòng anh lúc vừa rôi. Lần này là kích động và hung phấn, trong lúc trao đổi như thế, cô đã bất giác bước vào thế giới vận hành nhanh chóng nhưng mạch lạc, tất cả đều vô cùng rõ rang.
“Chỉ có thể là Triệu Hà thôi.”
“Lần này phản ứng rất nhanh, còn chính xác hiếm thấy nữa.” Khóe môi Ngôn Tố hơi cong, như thể đang khen ngợi cô.
Vẻ mặt Chân Ái lúng túng: “Thật ra tôi không nhìn ra được anh ta thích Giang Tâm.”
Ngôn Tố liếc cô một cái: “Phòng ký túc xá của Triệu Hà cho cô ấn tượng gì?”
“Rất sạch sẽ, rất ngăn nắp. Anh ta cũng rất giỏi thể thao, giành được giải ở rất nhiều môn.”
“Sao cô biết.” Ngôn Tố cười một tiếng.
Chân Ái sững sờ, bản thân cũng cảm thấy khó hiểu: “Lúc ấy tôi thấy hình trên tường, đều là một mình anh ta cầm giải thường…” Cô bừng tỉnh, “Anh ta rất kiêu ngạo, không hòa đồng lắm, không có bạn bè. Bình thường sinh viên đại học không treo nhiều hình một mình mình như vậy, không có hình chụp với bạn bè. Không, có một tấm.”
Cô tập trung tinh thần, hình ảnh kia khiến cảm xúc cô tuôn ào ạt không ngừng: “Chụp chung với nhóm mật mã. Anh ta và Giang Tâm đứng cạnh nhau.”
Trong mắt Ngôn Tố hiện lên ý cười: “Khá lắm, đáng khen ngợi.”
Chân Ái mím môi cười một tiếng, rất vui vẻ: “Tôi cũng không biết tại sao lại nhớ ra nữa.”
“Đến một hoàn cảnh xa lạ, tất cả mọi thứ ở nơi đó sẽ vô hình để lại ấn tượng cho cô, chỉ là xem cô có tốn tâm tư suy nghĩ hay không thôi. Tiếp tục.”
Chân Ái suy tư trong chốc lát: “Hình như anh ta rất tiết kiệm, quần áo đều rất bình thường.”
“Một anh chàng tham gia thi đấu nhiều trận thể thao, giành được rất nhiều giải thưởng, không mua đồ xa xỉ, không sống về đêm, không có sở thích sưu tầm, tận lực tiết kiệm ăn mặc, còn phải trộm đồ của người khác. Vậy tiền của anh ta đã đi đâu?”
Chân Ái hỏi: “Anh cứ như vậy nhìn ra anh ta thích Giang Tâm à?”
“Anh ta nói anh ta và Giang Tâm từng gây lộn bởi vì Giang Tâm đá cửa phòng thay đồ.”
“Lời này có vấn đề gì?”
“Triệu Hà có chút thành tựu trên phương diện thể thao, ngôi sao vườn trường sẽ vì chuyện nhỏ nhặt này mà cãi vả với nữ sinh sao?” Ngôn Tố nhướng mày, “Tuy nguyên nhân không đúng nhưng lời này cũng có phần chân thật. Giang Tâm thật sự đã đá cửa phòng thay đồ.”
Chân Ái cau mày, không hiểu. Ngôn Tố đổi lại phương thức: “Nếu như lát nữa trở về, Owen hỏi cô sao mặt cô lại đỏ như vậy. Cô sẽ nói thế nào?”
Chân Ái rất ngượng, nhỏ giọng nói: “Ngôn Tố đưa tôi đến hiện trường gây án, ký túc xá bật lò sưởi nhiệt độ quá cao.” Cô nói xong thì sửng sốt.
“Cô cảm thấy chuyện cô đi đâu không thể gạt được Owen.” Ngôn Tố nhìn cô đầy thâm ý, nói: “Triệu Hà chính là vậy, vì để lời nói dối của anh ta đáng tin, anh ta sẽ kết hợp với sự thật. Anh ta muốn che giấu tình cảm với Giang Tâm, nên sẽ nói dối chuyện đó, còn những nhân vật và địa điểm còn lại đều là sự thật.” Nói xong, anh khẽ mỉm cười, “Đa số mọi người đều nói dối như vậy, bao gồm cả cô.”
Chân Ái đỏ mặt, vừa rồi anh nói ‘Triệu Hà muốn che giấu tình cảm với Giang Tâm’, tại sao anh lại có thể dùng chuyện này để chỉ ra sự tương tự giữa cô và anh. Cô nói dối Owen là muốn che giấu tình cảm với anh à?
Ngớ ngẩn.
Nhưng tại sao phản ứng đầu tiên của cô lại là muốn nói dối? Tại sao anh lại chắc chắn cô sẽ nói dối? Chân Ái chớp chớp mắt, hoàn toàn mụ mẫm.
Nhưng Ngôn Tố không để ý: “Nữ sinh sẽ tùy tiện chạy đến phòng thay đồ của nam sinh sao?”
Chân Ái thôi không nghĩ nữa. Cô không có ấn tượng gì với Triệu Hà, mơ hồ cho rằng anh ta là một người chơi thể thao tâm tư đơn giản. Nào ngờ anh ta lại vừa ngu ngốc vừa cố chấp dùng tiền tạo dựng tình cảm như vậy. Không biết Giang Tâm đã giở những thủ đoạn gì nữa.
Ngôn Tố tiếp tục: “Anh ta lấy hộp trang sức, rời khỏi hiện trường. Sau đó Taylor đến lần thứ hai, thấy tình cảnh bi thảm liền nhặt hộp nhẫn rỗng bỏ trốn.”
Đầu óc Chân Ái xoay chuyển cực nhanh: “Sau đó Văn Ba lại đến, anh ta rút tờ giấy mật mã, làm hộp trang sức rơi xuống sàn.”
Ngôn Tố khẽ cau mày, nhưng tạm thời không quấy rầy cô: “Ừ, Taylor không trở lại lần thứ ba, dấu chân của anh ta thì sao?”
“Bị người khác lau rồi. Taylor hốt hoảng chạy khỏi ký túc xá trùng hợp bị Dương Chân nhìn thấy. Cô ta cho rằng Taylor giết người, muốn bảo vệ Taylor, còn rất vui vẻ cầm khăn lau đi dấu chân dưới sàn.”
“Phân tích khá lắm.” Ngôn Tố cúi đầu thấy cô đang lặng lẽ hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, tâm tư anh gờn gợn nhưng vẫn nói: “Nhưng có một vấn đề.”
Chân Ái lập tức ngẩng đầu, nghiêm túc nhìn anh, như học sinh chờ đợi nhận xét sửa sai.
“Sau khi Taylor chạy đi, Dương Chân đã đến.”
Chân Ái quẫn bách: “Vậy là sau khi Dương Chân đến, Văn Ba lại đến lấy tờ giấy.”
Ngôn Tố thấy cô có phần rối loạn, không nhịn được cong môi: “Dấu chân Văn Ba đâu? Anh ta tiên đoán được có án mạng nên mang theo khăn đến lau à?”
Chân Ái cười ngượng ngùng.
Ngôn Tố: “Nếu Văn Ba cầm giấy đi thì ban đầu anh ta sẽ không nhắc đến. Ngày đó anh ta cố ý nói dối chúng ta là vì lo lắng mật mã ở hiện trường.”
Chân Ái vỗ đầu một cái: “Đúng vậy, lúc anh hỏi Dương Chân tờ giấy, cô ta phản ứng quá nhanh. Cô ta biết.”
“Ừ, cô ta đọc thành đe dọa tử vong, cho rằng là do Taylor viết nên lấy đi.”
Sau khi tất cả thông suốt, suy nghĩ trong đầu Chân Ái vô cùng rõ rang: “Tôi nghĩ đến một chứng cứ, có một giọt máu bị đè lên, mặt trên còn trộn lẫn phần mực in kỳ lạ, có lẽ là trên thẻ bóng chày. Anh ta tặng thẻ vàng cho Giang Tâm, sau khi giết cô ta thì lấy lại, nhưng không cẩn thận làm rơi xuống sàn.”
Đôi mắt màu nâu nhạt của Ngôn Tố lóe lên một tia sáng, tâm trạng vui vẻ: “Thông minh.”
Chân Ái hưng phấn nhưng lại nhỏ giọng: “Nhưng tôi không biết anh ta rời khỏi ký túc xá bằng cách nào mà không gây chú ý.”
Ngôn Tố: “Không phải Taylor thường xuyên ở lại ký túc xá sao?”
Chân Ái lập tức được cảnh tỉnh: “Anh ta thay đồ dự trữ của Taylor rời đi. Cho nên vấn đề hiện tại là bộ quần áo dính máu kia đã vứt đi đâu? Không thể đốt, anh ta không có xe cũng không thể vứt lung tung, mang về ký túc xá giặt cũng quá nguy hiểm. Vậy…”
“Mỗi buổi chiều anh ta phải làm gì?”
“Đội thể thao phải luyện tập.” Chân Ái chợt lóe lên sáng ý: “Sân vận động có tủ đựng đồ cá nhân. Phản ứng đầu tiên của anh ta là đặt vào đó rồi để đến cuối tuần xử lý.”
“Tờ khai mất đồ là của anh ta nhưng lại nói là của bạn cùng phòng. Mà cột đồ bị mất chỉ viết một chữ K mở đầu, chẳng liên quan gì đến thẻ vàng. K là mở đầu của chữ KEY.”
“Anh ta làm mất chìa khóa tủ đồ cá nhân đội thể thao.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười: “Chìa khóa kia đã mất, có thể tìm nhân viên quản lý đến mở cửa, cần gì phí nhiều công sức thông báo tìm đồ, trừ phi nơi đó có đồ không thể xem.”
“Thật tốt quá! Cuối tuần trường học không có ai, sẽ không ai thấy thông báo tìm đồ của anh ta.” Chân Ái vô cùng bái phục Ngôn Tố. Nhanh quá đã sắp kết thúc vụ án.
“Sân vận động có camera, có thể nhìn thấy hình ảnh anh ta mặc quần áo của Taylor đeo túi thể thao.” Ngôn Tố vừa nói xong điện thoại di động đã vang lên, là Jasmine.
Sau khi nhanh chóng phân tích suy luận và vị trí chứng cứ cho đối phương biết, anh tiếp lời: “Nhân tiện kiểm tr.a tủ chứa đồ thể thao cửa hàng truyện tranh của Văn Ba, có lẽ sẽ phát hiện ra vài món đồ thú vị.”
Đóng cửa đi xuống tầng dưới, Chân Ái còn đang suy nghĩ. Xuống tầng một, Ngôn Tố hỏi: “Cô muốn hỏi cửa hàng truyện tranh của Văn Ba à?”
Chân Ái không biết tại sao anh thấy được tâm tư cô, còn chậm chạp nghĩ: Người này nói chuyện luôn thẳng thừng vậy sao?
Ngôn Tố thấy cô mãi không có phản ứng, khinh thường nói: “Kiếp trước cô là ốc sên chắc rồi.” Vừa nói anh vừa ló đầu ra sau lưng cô nhìn lên, “Tôi xem thử có phải vỏ trên lưng quá nặng không?”
Chân Ái chợt nhớ ra vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh, cho nên vội vàng gật đầu. Ngôn Tố cười khẩy một tiếng: “Quả nhiên mà.”
Chân Ái sửng sốt lập tức giải thích: “Tôi gật đầy ý là tôi muốn hỏi chuyện cửa hàng truyện tranh, không phải nói vỏ trên lưng tôi quá nặng.”
Khóe môi Ngôn Tố lẳng lặng cong lên, trong mắt thêm chút ý cười.
Chân Ái hơi ngượng, lại bị anh mỉa mai, tức giận nói: “Trên lưng tôi không có vỏ.”
Ngôn Tố ung dung: “Ma túy của anh ta không thể để trong nhà và trường học, để trong tủ kính đựng đồ thể thao là tốt nhất, trưng bày chứ không bán.”
“Lỡ sai thì sao?” Chân Ái còn chưa hỏi xong, người bên cạnh đã thoáng nghiêm mặt, thẳng lưng đi ra ngoài.
Cô mà lại nghi ngờ anh sai à? Ngôn Tố không buồn để ý đến đám ngu ngốc đó nghĩ gì, nhưng lần này anh không vui lắm. Chân Ái cũng nhận thấy điều bất thường, lúng túng đi theo.
Rốt cuộc anh không nhịn được cất lời: “Cô chất vấn tôi à?”
“Không phải.” Chân Ái giải thích: “Đây là nước Mỹ, nếu như sai Văn Ba có thể kiện ch.ết anh.”
“Ừ.” Nghe như quan tâm vậy. Ngôn Tố hài lòng: “Phần lớn dân lượn cửa hàng truyện tranh đều không thích thể thao, là mọt sách.”
Chân Ái cười: “Nói như vậy, hẳn là anh thường xuyên lượn cửa hàng truyện tranh rồi.”
Ngôn Tố bảo thủ nhìn cô: “Đa số người đi lượn cửa hàng truyện tranh là mọt sách. Đây là mệnh đề không hoàn toàn tuyệt đối, kiểu mệnh đề suy luận ngược này không được thành lập. Từ mọt sách suy ra anh ta thích lượn cửa hàng truyện tranh đã phạm vào sai lầm logic cơ bản nhất.”
Chân Ái nhìn bầu trời xanh nhạt cao cao, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng lắc đầu: “La, la, la, tôi không nghe.”
Ngôn Tố: “…”
“Khụ, trừ cái này ra, tôi không phải là mọt sách.”
“La, la, la, tôi vẫn không nghe.”
Ngôn Tố chậm bước chân, nhìn cô. Cô bất giác đi lên trước, bàn tay nhỏ bé trắng mịn chắp sau tấm áo khoác trắng, khăn quàng cổ màu đỏ vô cùng chói mắt trong màn tuyết. Đôi chân nhỏ nhắn mang đôi giày tuyết màu nâu, giẫm lên tuyết phát ra tiếng sột soạt.
Cô ngẩng đầu nhìn trời, hình như tâm trạng không tệ. Anh cũng ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời cuối đông đã rất cao, rất xanh.