Quyển 1 - Chương 2-2: Đàn tỳ bà và ốc anh vũ (2)
Dịch giả: Hàn Vũ Phi
Kể từ Twelve Angry Men (Mười hai người giận dữ) (*), mười hai thành viên bồi thẩm đoàn đa phần nghiêng về một định luật: Thà rằng bỏ qua khả năng người xấu 99,9% chứ không thể phán sai người tốt 0,1%.
(*) Twelve Angry Men là bộ phim Mỹ sản xuất năm 1957, được chuyển thể từ vở kịch truyền hình cùng tên của Regyneld Rose, bộ phim kể về một bồi thẩm đoàn có mười hai người đàn ông bàn thảo về tội trạng của một bị cáo.
Ngôn Tố nói ở đầu kia điện thoại: “Ai có thể xác định những chứng cứ kia thực sự không phải cảnh sát vu oan giá họa chứ?”
Chân Ái im lặng, cô biết thật ra Ngôn Tố rất chắc chắn, thế nhưng anh lại có thể bình thản chấp nhận kết quả này, tâm lí của anh thật sự khiến người ta khó hiểu... Hoặc là, là một kiểu bao dung mạnh mẽ ư?
“Anh đã sớm dự liệu được kết quả này rồi phải không?”
“Ừ, Triệu Hà tuyệt đối sẽ được thả vô tội, sau đó tiếp tục giết người.”
Chân Ái khó hiểu: “Tại sao anh ta sẽ tiếp tục giết người?”
“Tại phiên tòa, Triệu Hà chẳng hề biện hộ cho mình lấy một câu. Người này không có quan niệm đúng sai, không có cảm thông, từ trước đến nay làm việc theo tâm tư của mình, còn vô cùng không hòa đồng. Loại người này thường sau khi bị kích thích lớn sẽ càng thêm cố chấp. Mà lần giết người này đã trở thành chiếc chìa khóa mở tội ác.
Chân Ái “à” một tiếng đầy thâm ý, thầm nghĩ: Từ trước đến nay làm việc theo tâm tư của mình, còn vô cùng không hòa đồng, đây không phải là nói chính anh sao?
Giọng Ngôn Tố trầm xuống: “Lập tức đóng lại ý nghĩ nhàm chán trong đầu cô đi.”
Chân Ái dẩu môi, cách đường dây điện thoại cũng có thể phát hiện ra,đúng là thần thánh. Chân Ái bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó cố ý trêu đùa anh: “Người bị bắt được thả tự do như vậy, anh có cảm thấy tiếc nuối và ấm ức không?”
Ngôn Tố bình tĩnh: “ Không có.”
“Tại sao?”
Bên kia, tiếng nói của anh vô cùng bình ổn và mạnh mẽ: “Đây chính là quy tắc trò chơi. Phe chính nghĩa không thể dùng thủ đoạn phi chính nghĩa chống lại phe tà ác trong mắt bọn họ. Đây là quy tắc, cũng là công bằng. Phải biết rằng, chính nghĩa đúng nhưng người đại diện cho chính nghĩa thì chưa chắc. Hoặc là nói, không ai có thể đại diện cho chính nghĩa.”
Chân Ái im lặng hồi lâu, khẽ mỉm cười. Đúng vậy, là người thì sẽ phạm sai lầm. Đây chính là sự khác biệt giữa nhân trị và pháp trị sao?
Cô kéo cửa sổ, nhìn bầu trời xanh nhạt nơi xa, mỉm cười hỏi: “Có phải anh cảm thấy nếu như lần này Triệu Hà bị định tội đó mới là thất bại của luật pháp không?”
“Đúng.” Người kia nói rõ ràng từng chữ, “Gã có tội nhưng tư pháp cần công bằng.”
“Mà còn...”, kiên định bất khuất, “Lần sau, tôi vẫn sẽ bắt được gã.”
Chân Ái nhìn trời, thản nhiên hít sâu một hơi. Người đàn ông này giống như thứ cô có thể nhìn thấy vào giờ phút này, rộng lớn, tinh khôi, trong suốt như bầu trời, luôn luôn bất biến như thời không.
Có điều bầu trời còn có một thuộc tính khác là thất thường: “Này, bây giờ đến lượt cô nói rồi.”
Chân Ái sửng sốt: “Hử? Chuyện gì?”
Bên kia thoáng dừng lại, nín nhịn cảm xúc kháng nghị: “ Sau khi tôi nói xong một câu cô lai không lên tiếng. Hừ, cô phải học thêm ngôn ngữ học xã hội. Đặt hết trách nhiệm duy trì tán gẫu và đối thoại lên người tôi như vậy không thể tạo nên cuộc trao đổi hài hòa và thú vị.”
Cuối cùng kết luận: “Cô Chân Ái, cô không biết tán gẫu.”
Ồ hóa ra anh gọi điện thoại đến đây là để tìm cô tán gẫu. Có điều anh -Ngôn -Tố -biết -tán -gẫu, lựa chọn nội dung này tán gẫu có thực sự ổn không...
Chân Ái nói tiếp như một cách hoàn thành sứ mạng: “Ừ, anh đã đến phiên tòa à?”
“Dĩ nhiên.” Anh hơi cao giọng, kiêu căng lại đắc ý, “Có vụ án cảnh sát làm trái với đạo đức nghề nghiệp, thật là đặc sắc.”
Cô cũng biết anh thiên về kiểu kì quặc mà.
“Vậy Jasmine thì sao, cô ấy có bị xử phạt không?”
“Đồng nghiệp của cô ấy vì mớm cung nên bị đuổi việc rồi cô ta không dính líu.”
Đây chính là “chính trị” Ngôn Tố nói ư? Chân Ái đắn đo nhiều lần, vẫn hỏi: “Cô ấy và anh có quan hệ thế nào vậy?”
“Không có quan hệ” giọng nói bình thản.
“Nhưng cô ấy và mẹ anh cùng họ...”
“Ồ, nhớ rồi, sau khi mẹ và ba tôi ly hôn, vì tôi ở Trung Quốc, mẹ tôi cảm thấy cô đơn nên nhận nuôi một cô bé Trung Quốc.”
Chân Ái sa sầm mặt, anh đối với thế giới vạn vật đừng vô cảm như thế có được hay không... Có điều trong lòng cô đột nhiên xuất hiện cảm giác vui vẻ là sao? Cô vẫn len lén cười nhẹ, quên mất nói chuyện.
Sau một hồi im lặng rất dài, Chân Ái mới phát giác không khí chuyển sang lạnh lẽo. Đến phiên mình nói rồi, cô vội vàng tìm lời: “Ba mẹ Giang Tâm thật đáng thương, chắc là đau lòng lắm.”
Nói xong, hình như càng lạnh hơn. Chân Ái vò nhẹ đầu mình, sao mày lại không biết không biết ăn nói như vậy chứ?
Nhưng Ngôn Tố lại chẳng mảy may khó chịu tiếp lời: “Tôi tìm luật sư liên hệ với ba mẹ cô ta rồi, mời họ đến Mỹ ra tòa án dân sự. Tuy tòa án hình sự phán vô tội nhưng tòa án dân sự sẽ phán cố ý giết người và bồi thường lớn. Nếu như Triệu Hà không có tiền thì còn bảo hiểm nhân thọ có hiệu lực.”
Chân Ái hơi giật mình, cô suýt nữa quên mất kết tội hình sự và bồi thường dân sự là độc lập. Điều khiến cô không là Ngôn Tố lại làm những việc này vì một người xa lạ.
Người này tuy kiêu căng lại quái gở, nhưng cũng lương thiện chính trực. Cô cảm khái đến mức hồ đồ, cho nên quên tiếp lời.
Lại sau một khoảng im lặng quái dị, Ngôn Tố không vui: “Chân Ái.”
“Hử?”
“Cô là một đối tượng tán gẫu tệ hại, tôi không muốn nói chuyện với cô nữa.”
Chân Ái đảo mắt, cố ý chọc giận anh: “Ngôn Tố.”
“Hử?” Giọng nói kiêu căng.
“Anh cũng rất tệ hại. Những lời anh nói thật ra Owen đã cho tôi biết cả rồi, anh không cần thiết gọi điện thoại cho tôi. Hừ, tin tức anh cung cấp chẳng hề kịp thời, cũng không đáp ứng được nguyên tắc thông tin đối thoại trong ngành học giao tiếp xã hội và ngôn ngữ học.”
Kết quả, hình như đối phương nín thinh, thật im lặng.
Chân Ái nói xong, trong lòng giật thót. Ơ, không phải là làm tổn thương tính tích cực và lòng tự ái của trẻ con học tán gẫu với người khác chứ?
Sau sự im lặng khiến lòng người hoảng loạn, giọng điệu anh khôi phục lại vẻ kiêu căng và lạnh lùng nhất quán: “Tôi gọi điện thoại là vì nhắc nhở cô cách xa Triệu Hà một chút, cẩn thận gã đi giết cô.”
“Cái miệng quạ đen của anh!” Chân Ái nhỏ giọng mắng anh, sửa soạn lại đồ đã thu dọn phát ra tiếng động “ầm ầm”.
“Cô đang làm gì, phá nhà à?” Giọng nói không mang chút thiện cảm, vừa nghe đã biết anh đang cau mày.
“Tôi thu dọn đồ đạc cho Giang Tâm.”
Giọng anh đột nhiên lạnh đi: “Cô đang ở hiẹn trường vụ án?”
“Nói nhảm, tôi...”
Thế nhưng anh lập tức cúp điện thoại. Chân Ái nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, cảm thấy anh thật lạ lùng.
Trong lúc nói chuyện điện thoại khi nãy, cô đã thu dọn xong mấy thùng giấy. Mấy ngày không ai ở, trong phòng đã đóng một lớp bụi, tay cô nhem nhuốc. Đẩy cửa phòng vệ sinh ra, bất chợt nhìn thấy gương. Chân Ái hoảng sợ vô cùng.
Mấy con chữ dữ tợn viết bằng son môi rực rỡ hiện lên trên chiếc gương bồn rửa tay, thoạt nhìn hệt như máu người: For you, a thousand miles! (Đuổi khắp vạn dặm thiên nhai vì em!)
Anh ta đã đến!
Bên tai bỗng vang lên giọng nói của người đàn ông kia: “C, em cho rằng em chạy thoát được sao?”
Cô vốn không phải là Chân Ái, mà là cô C trong tổ chức đen tối.
Cô rấy rõ ràng, kẻ lẫn trốn không bao giờ có kết cục tốt đẹp, như cái ch.ết thảm khốc của ba mẹ và anh trai. Cô có thể lẫn trốn đến bây giờ, ngoại trừ được đặc vụ CIA bảo vệ và thay đổi thân phận trăm ngàn lần, quan trọng là ngài A và ngài B không muốn giết cô, muốn bắt sống cô. Nếu không, dù cô có trăm cái mạng cũng không đủ sống.
Nhưng cô không thể trở về, cô không muốn sống chung với hung thủ hại ch.ết người thân của cô nữa, không muốn lại sống cuộc đời bị họ cầm tù, lại càng không muố trở về tổ chức đen tối điên đảo thị phi kia.
For you, a thousand miles!
Chữ trên gương như ngọn lửa thiêu cháy mắt cô, đây là điều chianh miệng anh ta đã nói với cô. Đây là điềm báo nguy hiểm cô từng gặp trong vô số lần chạy trốn.
Anh ta đã đến!
Sắc mặt Chân Ái trắng bệnh, hai chân không khỏi mềm nhũn. Cô nắm chặt ray nắm cửa, giây lát mới lấy lại được sức lực. Cô sờ bên hông theo bản năng, súng vẫn còn đây.
Tĩng lặng trong khoảnh khắc, cô dựa vào cửa nhìn quanh, trong phòng không có ai, cũng không có tiếng động, nhưng đột nhiên xa lạ đến mức đáng sợ.
Đột nhiên cửa phòng bị người khác chậm rãi đẩy ra, vang tiếng kẽo kẹt trầm bổng.
Cả người Chân Ái cứng đờ, nắm thật chặt khẩu súng bên hông không cử động. Cô nhìn đăm đăm vào ngón tay màu đồng của người đó trên cửa phòng, tim thót đến cổ họng. Khoảnh khắc gã lộ diện, tim cô suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực.
Là Triệu Hà.
Triệu Hà không ngờ ở đây có người, nhìn thấy Chân Ái cũng hơi sững sờ, hồi lâu lại đổi thành nụ cười mỉm, đóng cửa lại, trong lúc vô ý làm rơi chìa khóa.
Chân Ái lập tức bình ổn cảm xúc thấp thỏm vừa rồi, hờ hững nhìn gã. Vừa trông thấy đã hiểu ngay nguyên nhân gã trở lại hiện trường vụ án. Như lời Ngôn Tố nói, gã là tên biến thái, cái ch.ết của Giang Tâm đã mở ra hộp đen trong lòng gã.
Triệu Hà đứng ở cửa phòng, nhìn Chân Ái, hỏi: “Nơi này từng có người ch.ết, cô không sợ à?”
Chân Ái phớt lờ.
Triệu Hà cười khẩy vài tiếng, lấy ra một thỏi son môi, viết lên tường: “Không ngờ lần này có thể gặp được của bạn cô ta, thật không cô đơn.”
Chân Ái nhận ra thỏi son môi trong tay gã là của Giang Tâm, chữ gã viết trên tường cũng chính là chữ viết trên gương trong nhà vệ sinh.
Chân Ái thử hỏi dò: “Anh rất thích câu nói này à?”
“Cô ta rất thích” Triệu Hà cười quái gở, “Lần đầu tiên tôi đua marathon vì cô ta, được tiền thưởng mua dây chuyền cho cô ta, cô ta có thể không thích sao?”
Chân Ái không nói, nhìn chữ viết trên tường, lại nhìn gương. Giống nhau như đúc, hóa ra câu nói ấy có thể hiểu thành vì em chạy mấy nghìn dặm. Nhưng son môi và gương là nhận dạng của người đó, thật sự chỉ là trùng hợp sao?
Cô gái trong gương sắc mặt tái nhợt.
Triệu Hà viết xong, quay đầu lại nhìn cô: "Nơi này rất có ý nghĩa kỷ niệm với tôi, cô biết tại sao không?" Tiếng nói của gã vừa nhẹ vừa quái, mang theo cảm giác hồi hộp như kể chuyện ma, tựa như muốn hù dọa cô gái trước mặt.
Nhưng Chân Ái rất không phối hợp, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí mang theo ý cười mơ hồ: "Quả nhiên hung thủ đều có sở thích trở về hiện trường phạm tội. Nhàm chán."
Gã hơi sững sờ, nhưng rồi lại cười: "Cô chắc chắn tôi là hung thủ à?"
Chân Ái lạnh nhạt lườm gã, lười giả thích: "Anh có khuôn mặt của hung thủ giết người."
Trong mắt Triệu Hà bỗng hiện vẻ hung tợn: "Mặt của hung thủ giết người gì chứ?"
"Khiến người ta vô cớ chán ghét." Chân Ái trả lời vô cùng ngắn gọn, dường như nói nhiều thêm một chữ với gã cũng vô cùng khó chịu.
Trong mắt Triệu Hà hiện lên nét thù hận sâu đậm, bản thân là một tên tội phạm giết người thế nhưng cô gái kia lại chẳng hề sợ hãi hay kinh hoàng. Đến mức độ này, gã vẫn không thể thu hút được chút chú ý của con gái, cho dù là sợ hãi đi chăng nữa.
Cô dám nói gương mặt gã vừa nhìn đã khiến người ta chán ghét. Hà, đây chính là lý do Giang Tâm đùa giỡn tình cảm của gã sao? Gã luôn cô độc lại hướng nội, cô gái tên Giang Tâm trong đội cổ động kia sáng sủa lại hoạt bát, như ánh nắng soi ấm lòng gã từng chút từng chút một. Lần đầu tiên gã mang cảm xúc thấp thỏm tặng cho cô ta một sợi trân châu nhỏ, cô ta vui vẻ hôn lên má gã.
Đây chính là tình yêu tuyệt vời sao? Đây chính là tình yêu mù quáng sao? Cho dù cô ta lần lượt cặp kè với những thằng khác, chỉ cần một cái ôm một nụ hôn của cô ta, sự phẫn nộ của gã liền tan biến. Gã biết đồ đắc tiền có thể khiến cô ta vui vẻ nên cố gắng mua cho cô ta. Dây chuyền lần đó khiến cô ta vui vẻ đến mức ở với gã cả đêm, còn chấp thuận nhanh chóng chia tay với bạn trai. Nhưng rốt cuộc thứ gã nhận được là cái trở mặt và lời tuyệt giao không hề báo trước.
Vô tình Giang Tâm biết được gia cảnh thật sự của Taylor, cô ta không thể chia tay với Taylor được. Không chỉ thế, cô ta kiên quyết không chịu tiếp tục lén lút với Triệu Hà nữa. Đối với Triệu Hà vẫn luôn mơ ước được quang minh chính đại ở bên Giang Tâm mà nói, chuyện này rõ ràng là sét đánh giữa trời quang.
Gã chưa từng giao thiệp với nữ sinh, tất cả chuyện nắm tay, vuốt ve, hôn môi, ân ái với Giang Tâm khiến gã vừa kích thích vừa điên cuồng, chỉ cần nghĩ cô gái lẽ ra nên thuộc về mình lại phải vĩnh viễn bị người đàn ông khác giam cầm dưới thân hưởng thụ thì gã đã hoàn toàn điên mất rồi.
Khoảnh khắc giết Giang Tâm, nhìn cô ta lịm đi trong ta gã, nhìn sinh mạng cô ta rời khỏi từng chút một, thân thể gã trở nên điên cuồng, như rơi vào đám mây, sự biến thái đạt đến cao trào.
Mà giờ phút này nhìn Chân Ái, khoái cảm nóng rực trong cơ thể gã lập tức tích tụ ở bụng dưới. Lúc trước gã hèn mọn quỳ xuống van xin tình yêu, từng ẩn nhẫn nhục nhã, chịu đựng nỗi uất hận khi bị phản bội vứt bỏ, trong nháy mắt này tất cả đều bốc cháy. Thân thể của gã, tình cảm của gã, toàn bộ cần phóng thích.
Cô gái trước mặt còn đẹp hơn Giang Tâm một nghìn lần, kiêu ngạo lạnh nhạt hơn một nghìn lần, điều này khiến lòng gã dâng lên cảm giác chinh phục trước nay chưa từng có. Phải biết rằng, cho dù Chân Ái cực ít xuất hiện ở trường, khiêm tốn và lạnh lùng, nhưng những suy đoán và tình cảm dành cho cô chưa bao giờ vơi bớt. Có người nói cô là công chúa Châu Âu, có người nói cô là con lai Á Âu thần bí.
Hiện giờ mĩ nhân như vậy ở trước mắt gã, gã muốn dùng thân thể và sức mạnh của đàn ông giày vò cô, khiến cô khóc lóc xin tha, đến lúc chơi đủ lại cắt đứt cổ họng cô.
Ảo tưởng đẹp như vậy khiến gã gần như không khống chế được cảm xúc trên mặt, cười vô cùng méo mó: "Nơi này rất có ý nghĩa kỷ niệm, nó cũng là nơi tôi giết người lần thứ hai."
Chân Ái dựa vào cửa, mặt điềm tĩnh. Tâm lý biến thái tự tin đến tự ti mà Ngôn Tố đã nói quả nhiên sẽ phát triển trở thành giết người liên hoàn. Cô còn nhớ Ngôn Tố rất cương quyết nói: "Lần sau tôi vẫn bắt được gã."
Chân Ái nghiêng đầu, môi mỏng khẽ cong, cười nhạt: "Người đàn ông không có bản lĩnh lại không đáng nhắc đến như anh vẫn không nên lãng phí thời gian của anh ấy."
Tuy Triệu Hà không biết "anh ấy" trong miệng Chân Ái là ai, nhưng gã rất rõ "anh" trong miệng cô là ai. Cô dám nói gã không có bản lĩnh càng không đáng nhắc đến.
"Cô và Giang Tâm quả thật rất giống nhau, từ trước đến nay đều xem thường tôi. Tôi đã giết người vẫn có thể đứng đây, tôi không có bản lĩnh à?" Gã lộ vẻ hung ác, nhào về phía cô: "Hôm nay cô ch.ết ở đây, tôi vẫn có thể an toàn..."
"Bụp" một tiếng vang nhỏ. Triệu Hà ngừng bước, kinh ngạc mở to hai mắt, gã không thể tin cúi đầu, chỉ thấy máu ào ạt tuôn ra từ ngực trái. Gã còn chưa kịp lên tiếng, còn chưa rõ mọi chuyện thì đã ngã thẳng ra sau.
"Ái, mở cửa."
Owen chạy tới gõ mạnh vào cửa phòng, một giây sau đã đá tung cánh cửa. Anh xông vào chỉ thấy mặt Chân Ái vô cảm cầm súng, họng súng vương khói, đứng đối diện với mình. Trên gương mặt trắng noãn của cô tung tóe máu tươi.
Owen lập tức đóng của phòng lại, không quan tâm đến tình trạng của Triệu Hà mà vội vàng cầm súng trong tay Chân Ái, thử rút ra nhưng không nhúch nhích. Mắt cô vô hồn, không biết đang nhìn gì, nhưng không buông tay.
Anh cầm tay cô: "Ái ổn cả rồi, đưa súng cho tôi."
Ánh mắt Chân Ái trống rỗng, nhưng vô cùng bình tĩnh: "Anh ta muốn giết tôi, tôi chỉ phòng vệ chính đáng. Nhưng tôi cố ý kích thích anh ta. Xét từ góc độ này, là tôi dẫn dắt."
Vẻ mặt Owen khó, hiểu thở dài: "Em không dẫn dắt, anh ta cũng muốn giết em. Lúc nãy S.A gọi điện thoại nói Triệu Hà có thể trở lại hiện trường, bảo tôi chú ý, tôi lập tức chạy từ bãi đỗ xe đến."
Chân Ái chậm rãi thu hồi súng, ánh mắt lạnh lẽo đến đáng sợ: "Khoảnh khắc anh ta bước vào tôi đã muốn giết anh ta rồi." Owen sửng sốt, bắt đầu khẩn trương, nhưng thấy cô nhìn chằm chằm vào bức tường sau lưng anh đờ đẫn, anh quay đầu lại nhìn chữ trên tường.
Cô không muốn anh lo lắng, bình tĩnh nói: "Là trùng hợp thôi." Nhưng lời nói ra ngay cả chính cô cũng không tin.
Owen không hỏi nhiều, qua bênh cạnh gọi điện thoại, lại lấy khăn giấy đến phòng tắm, vừa thấy từ đơn tiếng Anh màu đỏ trên gương liền cau mày.
Anh biết, tuy Chân Ái nói là trùng hợp nhưng chắc chắn những từ này đã kích thích cô.
Lúc Owen đi ra khỏi phòng tắm, Chân Ái đang thẫn thờ ngồi dưới sàn, trên người bắn đầy máu như những đóa mai đỏ. Anh ngồi xuống lau mặt cho cô bằng giấy ướt. Cô ngoan ngoãn không có động tĩnh, hệt như đứa trẻ không tìm được phương hướng, giật mình nhìn anh, tròng mắt đen nhánh như quả nho được rửa nước.
Anh bị ánh mắt an tĩnh của cô nhìn như vậy khiến trái tim đập loạn, vội vàng cuối xuống né tránh. Anh bỗng nghĩ đến câu hỏi của Ngôn Tố: "Owen nếu có một ngày cô ấy giết, người cậu sẽ thế nào?"
Anh lẳng lặng nhắm mắt lại. Ái, nếu em giết người phóng hỏa tôi sẽ phi tang chứng cứ giúp em.
Lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh lại lau vết máu trên cổ cô. Làn da con cái mịn như gốm sứ, trắng nõn mượt mà. Sau đó anh chuyển dời ánh mắt, nhẹ nhàng lau máu trên quần áo cô.
Rất nhanh sau đó, có mấy người ăn mặc giống thợ điện nước, mặt vô cảm không nói tiếng nào, đeo găng tay dụng cụ đầy đủ, tìm ghế đặt ở giữa phòng, khiêng Triệu Hà nằm dưới sàn lên ghế, một cây súng lục giảm thanh được đặt vào tay gã, ngón trỏ đặt trên còn súng, mũi súng hướng về phía ngực.
Chân Ái ngồi dưới sàn lẳng lặng nhìn, bóng người dao động trong đôi mắt đen láy của cô, không gợn nổi một con sóng.
Sau khi xong xuôi, có một người chỉ vào Chân Ái, nói với Owen: "Tuy cô ấy có quyền miễn trách nhiệm, nhưng dựa theo quy tắc, chúng tôi phải dẫn cô ấy về thẩm vấn."
Chân Ái vô cảm đứng lên. Nhưng Owen ngăn cản, cứng rắn nói: "Anh ta muốn giết cô ấy, đây là phòng vệ chính đáng, không cần bất kì thẩm vấn nào."
Người đó vô cùng kiên trì: "Đây là trình tự nên có."
Owen dịch một bước, chắn trước mạt Chân Ái, nói rõ ràng: "Tôi nói, tôi sẽ không để bất cứ ai trong các người đưa cô ấy đi."
Đôi bên giằng co một hồi, sau đó đám người kia rời đi với tư thái của thợ địrn nước.
"Ái, ổn cả rồi." Owen thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn Chân Ái, nhưng lồng ngực chợt đau xót.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Ái trắng bệnh, cố chấp nhìn anh, trong đôi mắt như trăng non là cảm xúc mãnh liệt trước nay chưa từng có. Cô cắn răng rất lâu, cuối cùng vẫn cất giọng run rẩy: "Đặc vụ của tôi, các anh, sau khi hi sinh vì nhiệm vụ sẽ ch.ết lần thứ hai như vậy sao?"
* * *
"Pằng, pằng, pằng..." Sáu tiếng súng vang liên tục, đầu của bia ngắm hình người xuất hiện sáu cái lỗ rõ ràng. Chân Ái vẫn chưa hài lòng, lại lắp băng đạn, chọn bia người di động.
Owen theo bên cạnh, im lặng nhìn. Chân Ái là đối tượng bảo vệ nhân chứng đầu tiên của anh, anh không biết có phải tất cả nhân chứng đều có nghị lực và kiên cường như cô hay không. Lúc mới biết Chân Ái, cô dùng súng lục không giỏi. Trong một năm ngắn ngủi, tài nghệ đột nhiên nhảy vọt.
Giờ phút này cô đeo kính bảo vệ màu vàng nhạt, hai tay giơ súng thẳng tắp, ánh mắt kiên định không hề dao động, bắn từng phát trúng mục tiêu.
Cô từng nói: Nếu như kỹ thuật bắn của cô khá hơn một chút, đặc vụ thứ ba bảo vệ cô sẽ không ch.ết, đây là chuyện duy nhất có liên quan đến quá khứ cô từng nói với anh. Mà anh thì không thể hỏi.
Một giờ huấn luyện bắn súng kết thúc chóng vánh. Ra khỏi sân bắn, ánh nắng rất đẹp, mấy ngày qua nhiệt độ đã tăng trở lại. Owen lái xe đi đón Ngôn Tố. Thật ra mấy ngày trước Chân Ái do dự có nên đổi thân phận lần nữa hay không, nhưng khi đó Ngôn Tố gọi đến: "Muốn đi Hampton chơi không?"
"Vẫn còn một tuần nữa mới đến đám cưới mà!"
"Trước đó, Đại học Columbia tổ chức lễ hội văn hóa, có buổi tọa đàm công khai mời tôi đến diễn thuyết."
Anh muốn cô đi nghe anh diễn thuyết à? Chân Ái ngu ngơ không tiếp lời. Anh im lặng hồi lâu, tiếng nói lại càng gượng gạo: "Khụ, trước lễ cưới, New York có liên hoan âm nhạc mùa xuân, thuận tiện bồi đắp đôi chút tình cảm đáng thương của cô."
Khoảnh khắc này, tâm trạng lưỡng lự đã có quyết định. Chân Ái nhìn bầu trời xanh ngắt ngoài cửa sổ, hỏi Owen: "Không phải anh ấy không thích diễn thuyết sao?"
"Nhưng cậu ấy đồng thời cho rằng học giả có trách nhiệm gánh vác việc truyền bá kiến thức cho công chúng" Owen nghiêm túc lái xe, "Lần này cần diễn thuyết về ký hiệu học, nội dung khá dễ hiểu, chỉ là cấp bậc khoa học phổ thông, không phải học thuật."
Nhanh chóng đón được Ngôn Tố, nhưng lúc lên xe lại xảy ra vấn đề. Chân Ái cho rằng anh sẽ ngồi bên ghế lài phụ, nên cô ngồi phía sau Owen.
Ngôn Tố đi ra hàng ghế sau, kéo cửa thấy Chân Ái đã ngồi ổn thỏa, tỉnh bơ đóng cửa lại đi sang bên kia.
Owen chỉ cạnh mình: "Cậu không ngồi đây à?"
Ngôn Tố nhìn ra ngoài cửa sổ: "Chỗ ngồi có tỷ lệ tai nạn cao nhất ư? Cảm ơn."
Owen nói: "Vị trí bây giờ của cậu thì an toàn rồi à?"
"Ghế lái phụ và ghế sau lái phụ đều không an toàn như nhau." Nói xong anh nghiên đầu nhìn Chân Ái đằng sau ghế lái một cách đầy thâm ý, "Ý thức an toàn không tệ."
Chân Ái bị ánh mắt ác liệt của anh nhìn đến mức râm ran: "Nếu anh không thích, chúng ta đổi lại vị..."
"Không cần." Ánh mắt anh nhìn phía trước, nhanh chóng ngắt lời.
Thật là khó chịu.
Chân Ái cười khẽ: "Anh cũng sợ ch.ết à?"
Anh tựa lưng vào ghế, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, uể oải nói: "Có ch.ết hay không, không quan trọng, quan trọng là ch.ết như thế nào. Nếu như tên tôi xuất hiện trên cáo phó của báo chí, nguyên nhân cái ch.ết là tai nạn giao thông... Trong mắt tôi, cái đó và bị sét đánh ch.ết đều không có ý nghĩa lại không có căn cứ như nhau."
Anh quay đầu nhìn cô, đôi mắt màu nâu nhạt bình tĩnh mà nghiêm túc: "Như vậy, tôi sẽ ch.ết không nhắm mắt."
Chân Ái há hốc: "Nhưng hằng năm có mấy triệu người ch.ết vì tai nạn giao thông."
Ngôn Tố nghiêm mặt, vô cùng trịnh trọng: "Mong thượng đế phù hộ cho họ."
Owen phía trước nghe thấy, nói thầm một câu: "Tên bịp bợm, cậu ấy hoàn toàn không tin Thượng đế."
Chân Ái khẽ phì cười. Cười xong lại nghĩ đến áp lực gần đây, cô nhìn ra phong cảnh ngoài của sổ, lẳng lặng thôi cười: "Vậy, thái độ của anh đối với cái ch.ết là gì?"
Ngôn Tố từ từ mở mắt ra, nói từ từ, chậm rãi: "Nếu như hành trình cuộc đời tôi đến đây chấm dứt, tôi cũng có thể không thẹn với lòng thấy ch.ết không sờn. Tôi tin tưởng, tôi chưa bao giờ dùng khả năng của tôi sai chỗ."
Chân Ái sửng sốt, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh.
Khi đó, vùng quê ven đường cao tốc buổi đầu xuân mang màu xám xịt lại đan xen xanh vàng như con sông chảy ngoài cửa sổ, sắc xanh mơn mởn bắt đầu mạnh mẽ sinh sôi không ngừng.
Sườn mặt trắng như ngọc của Ngôn Tố hững hờ lại yên tĩnh, như thời gian vĩnh hằng, mãi mãi góc cạnh, kiêu ngạo và bất khuất.
Trong chớp mắt này, cô như bị ai gõ chuông cảnh tỉnh vang dội. Đúng vậy, Chân Ái, nếu hành trình cuộc đời của mày đến đây chấm dứt, mày cũng có thể không thẹn với lòng thấy ch.ết không sờn. Bởi vì mày chưa bao giờ sử dụng khả năng của mày sai chỗ. Vì thế, mày sợ điều gì? Cho dù toàn bộ kẻ địch, vận xui bám theo, mày cũng có thể sáng tỏ thông suốt, có thể thản nhiên đối mặt. Cuộc đời mày không thẹn với lòng, cho dù đột ngột đứng lại cũng chẳng có gì đáng sợ.
Nghĩ đến đây, khoé môi cô bất giác nở nụ cười đầy hạnh phúc. Dường như Ngôn Tố cảm nhận được ánh mắt không e dè của cô, nghiêng đầu nhìn sang, vừa lúc trông thấy đôi mắt mang hàng nghìn hàng vạn cảm xúc của cô.
Vẻ mặt anh hơi cứng lại: "Nhìn cái gì? Lời này không phải tôi nói."
"Tôi biết, Sherlock Holmes nói." Chân Ái cười rạng rỡ, quay đầu đi chỗ khác, cười ngắm vùng quê mênh mông ngoài cửa sổ.
Lời này không phải Ngôn Tố nói, nhưng cô biết, trong lòng anh nghĩ như vậy. Cho nên con người anh mãi thong dong như thế, vinh nhục không sợ, gặp biến không loạn, anh nguy không sờn.
Khoáng đạt rộng rãi như vậy cũng là thứ cô đã theo đuổi từ lúc sinh ra.
Ngôn Tố lẳng lặng nhìn cô, cô gái đang nhoài người ra trước cửa sổ xe đón gió. Cơn gió mạnh gào thét thổi bay mái tóc đen của cô, càn quấy lại phấn chấn, thật sự không giống dáng vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt thường ngày của cô.
Thật ra thì như vậy không phải rất tốt sao?
Ngoài cửa xe là vùng quê mênh mông bát ngát, Chân Ái ló đầu đón gió nhìn quanh, đường cái dài vô biên ẩn vào chân trời xa xôi. Trời đất trống trải, họ như cơn gió phần phật lao vút đi.
Radio trên xe đang phát bản nhạc đồng quê du dương. Summer viber, làn điệu thong thả lại trong lành, trong hoài niệm mang theo ánh dương bãi biển ngày hè, thoáng chốc trong gió xuân có hương vị mùa hạ.
Cô nhắm mắt lại, hít thở không khí mát lạnh đầu xuân, ngâm nga theo khúc ca. Chưa được bao lâu lại nghe Ngôn Tố lơ đãng nhận xét: "Thật hiếm có."
Chân Ái đỏ mặt, cho rằng anh định khen cô, nhưng không ngờ câu tiếp theo lại là: "Vậy mà câu nào cũng có thể hát lạc điệu."
Owen không nhịn được bật cười. Chân Ái hơi giận, đạp một cú vào đùi Ngôn Tố. Anh bất ngờ trố mắt líu lưỡi nhìn cô. Anh không đến nỗi bị Chân Ái đạp đau, nhưng rõ ràng anh vô cùng kinh ngạc với hành động của Chân Ái.
Sau khi Chân Ái đá anh xong cũng cảm thấy không ổn, lập tức đỏ mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nghĩ, cô thật sự bị ảnh hưởng bởi trời đất bao la và âm nhạc nhẹ nhàng rồi. Có điều, ảnh hưởng thì ảnh hưởng đi.
Chân Ái ngồi trong giảng đường bậc thang mờ tối, nhìn chăm chăm vào luồng sáng duy nhất - người đàn ông trên bục giảng, anh tuấn lạnh lùng, phong thái hiên ngang.