Chương 113: Cách Duy Nhất Để Sống Sót ? (4)

“H—Hoa-san ơiiiHiKiTaNi (talk)”
Âm thanh đau lòng vang lên bên trong Thụ Hải Haltina, các thố nhân lân cận thấy vậy cũng bất ngờ nhìn Hajime như muốn hỏi “Cậu làm gì vậy”. Hajime đáp lại với nụ cười như trước thêm vào vài dây gân xanh đang chạy tua tủa trên trán.


“Cuối cùng---cuối cùng tôi cũng hiểu được, hiểu được rồi. Là do tôi quá nhẹ tay. Đây là trách nhiệm của tôi, nhỉ? Cũng là lỗi khi quá trông chờ vào cái bộ tộc này. Haha thật khó tin được, giữa lúc quyết định sống ch.ết còn rảnh đi để ý hoa hòe với chả côn trùng…kỹ năng chiến đấu với kinh nghiệm thực chiến có lẽ chả là gì với mấy người đúng không. Tôi nên phát hiện sớm hơn mới phải chứ. Đúng, tôi giờ rất khó chịu, khó chịu vì sự dốt nát của bản thân đây…FUFUFU”


“Hajime-dono”
Thấy Hajime cười phá lên một cách đáng sợ, tộc trưởng thố nhân Kam rụt rè hỏi, và rôi câu trả lời ông nhận được…
DOPANn!! (ĐOÀNG)


Là đạn tuôn ra từ khẩu Donner, tộc trước Kam bay ra với thư thế phó mặt cho trời phó lưng cho đất, và rồi sau một hồi bay bổng trên trời, ông rơi tọt xuống cắm thẳng đầu vào đất. Hiển nhiên đây là loại đạn cao su không mang chút sát thương đủ giết người đâu.


Bầu không khí lúc đó như có gì đó “Vù” thoáng qua, để lại sau lưng một chuỗi im lặng đến không thể đáng sợ hơn được nữa đối với các thố nhân Haulia. Hajime nhẹ nhàng từ tốn bước đến chỗ Kam và rồi giương súng lên, chĩa thẳng bụng vị tộc trưởng “đáng kính” bắn.
“Hự~”


Bị đánh thức bằng phương pháp dã man ngang thời tiền sử, chỉ một tiếng thét nhẹ thôi là không đủ rồi, ông ứa nước mắt nhìn Hajime. Bất chấp khuôn mặt méo mó đến đáng thương vì đau đớn đang ngồi đó như một cô gái, chàng trai trẻ lạnh lùng tuyên bố.


“Đồ >BEEPBEEP< luôn. Hiểu chứ, hiểu rồi thì đi luôn đi, săn hết đám quái vật quanh đây, ngay lập tức. Tên >BEEP< này.”
Các tộc nhân lân cận vẫn chưa hiểu mô tê gì trước lời lẽ >BEEP< của Hajime thì đạn đã lên nòng và đảm bảo là đừng có chờ mong thương xót từ con quỉ mặt người này.


DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!! DOPANn!!
Các thố nhân lập tức được “đẩy” ra xung quanh khu rừng bạt ngàn này, giống hệt như những con nhện mới nở, chúng bay theo gió, cơ mà mấy con “nhện” này còn biết hét nữa cơ. Thằng bé mới nãy lân lạ lại gần giờ sợ vỡ mật rồi.


“Hajime-niichan, chuyện này là sao~, anh---anh vừa làm gì vậy”
Khi Hajime ngoắc đầu lại nhìn, gặp ngay cặp mắt bi ve lóng lánh như muốn hiểu chuyện gì vậy. Sau đó chàng trai trẻ nhìn ra xung quanh, vẫn còn có rất nhiều hoa đang đua nở ở đây, ở kia và ở đó nữa, hoa cơ à…tiếng súng nổ vẫn tiếp tục.


“Á, tại sao~, làm ơn đừng mà~, Hajime-niichan!!”


“Im đi, thằng nhóc ch.ết tiệt. Nói thêm 1 câu vô nghĩa thừa thãi nào nữa là ta sẽ bắn nát hết hoa quanh đây, ta sẽ chà đạp hết tất cả, dù nhóc có không làm gì đi nữa thì ta cũng đạp…đạp…đạp hết. Không muốn nhìn thấy hả, vậy thì nhanh đi giết hết đàn quái vật quanh đây đi, nhóc con.”


Nói xong, cậu ngay lập tức xách súng lên bắn liền, thằng bé sau khi khóc nức nở rồi nhanh chóng biến mất hút vào trong rừng.


Sau khi giải quyết hết đám người thỏ vô dụng này xong, Hajime xách súng lên vai tiếp tục đi làm công cuộc huấn luyện của mình. Đó đây bên trong khu rừng cứ một lúc lại vang lên tiếng la hét và khóc(khóc rống lên luôn mới vừa).


Đây cũng là phương pháp huấn luyện cho tộc Haulia để họ thay đổi được đặc tính của mình, cái tộc đàn vốn chỉ là những kẻ nhút nhát sợ sệt và dựa dẫm hoàn toàn vào thiên nhiên giờ đã trở thành những sát thử máu lạnh. Cả những kỹ năng chiến đấu lẫn tinh thần gan thép của tộc sát thủ rùng rợn sau này của thế giới được đào tạo từ đây mà ra.






Truyện liên quan