Chương 59: Chiến tranh (2)

“Imhotep, tình hình thế nào rồi?” Vừa mới quay về hoàng cung, Menfuisu vội vàng chạy tới phòng nghị sự, nơi đó các đại thần đã tập trung đầy đủ.


“Hoàng thượng, vừa nhận được tin tức, quân đội Puntie đông hơn chúng ta dự đoán rất nhiều.” Imhotep cau mày, “Chúng ta chỉ liên lạc với duy nhất một mật thám ở Punite, nói rằng hạm đội trên biển chỉ là quân tiên phong mà thôi, phía sau còn rất nhiều tàu chiến khác.”


“Cái gì?” Menfuisu hoảng hốt giật văn kiện trong tay Imhotep, “Sao có thể như vậy, sao Puntie lại có đông binh lực đến thế?”
Tại sao có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy…
“Bệ hạ!” Một thị vê mang văn kiện xông vào, “Có văn kiện khẩn ạ.”


Minue vội vàng nhận lấy công văn đưa cho Menfuisu. “… Quân đội Puntie đã đến hải vực Hạ Ai Cập.”
“Nhanh quá!”
“Tốc độ của hạm đội thật đáng sợ!”
“Bệ hạ! Chúng ta không còn nhiều thời gian!”
“Hệ thống phòng thủ ở Hạ Ai Cập ra sao?”


Nghe nói hải quân đã đến, đại điện ồn ào hẳn lên.
“Minue!” Menfuisu nghĩ đến một chuyện quan trọng khác, “Chị ta đâu rồi?! Đã rời khỏi Hạ Ai Cập chưa?!”


“Nữ hoàng nói, nàng là nữ hoàng Hạ Ai Cập, muốn ở lại Hạ Ai Cập, hơn nữa nữ hoàng còn nói…” Minue trả lời có chút do dự, “Nếu là chúng ta không thể đánh thắng hạm đội này, thưa bệ hạ… Có thể chuẩn bị mất nước …”
… = =
Không khí trong đại điện chùng hẳn xuống…


available on google playdownload on app store


“Khụ, ” Imhotep ho nhẹ một tiếng, “Bệ hạ… Thần nghĩ với thực lực của nữ hoàng, cho dù có khai chiến với Puntie, cũng có thể đánh ngang sức. Hơn nữa, thần có nghe nói trong cuộc chiến ở Assyria, không phải nữ hoàng đã sử dụng thần lực phá hủy cả đế quốc Assyria đó sao? Xin bệ hạ chớ lo lắng.”


“… Cũng đúng, ” Menfuisu cũng nhớ tới trận chiến lần trước, mỉm cười, “Chị thực sự rất lợi hại.”
“Nhưng chúng ta không thể khinh địch như trước, chị chỉ có một mình, binh lính ở Hạ Ai Cập không nhiều. Phái một đội quân tới Hạ Ai Cập trợ giúp đi!”


“Vâng.” Minue thỉnh cầu. “Bệ hạ, xin cho thần tự dẫn binh đi tới Hạ Ai Cập.”
“Được, Minue, khanh hãy dẫn binh đi đi.”


Gió biển thổi lồng lộng, lớp áo choàng tung bay. Đoàn người Tử Huyền đứng ở trên một tàu chiến lớn quan sát tình hình trên biển.


Trên mặt biển phản chiếu bóng mây, núi hài hòa thật sự rất đẹp, thỉnh thoảng có vài cánh chim hải âu bay lượn, nếu không phải sắp có chiến tranh, Tử Huyền rất muốn có thể thả lỏng cảm xúc thưởng thức cảnh đẹp, giống như trước đây ở đảo cá voi.


“Khởi bẩm nữ hoàng, hải tuyến của quân đội Puntie rất kỳ lạ.” Nakuto quan sát một thời gian liền bẩm báo.


Hướng đi của hạm đội này không giống bình thường, vừa rồi đã đến gần hải vực của Hạ Ai Cập, đột nhiên hải quân lại chuyển hướng, chạy về phía Jordan, không lâu sau đã không còn nhìn thấy bóng dáng tàu chiến.
“Chẳng lẽ mục tiêu của bọn họ là Jordan chứ không phải Ai Cập sao?”


Hạm đội khổng lồ như thế không thể nào chỉ tấn công Jordan, hơn nữa, hầu hết mật báo đều nói bọn họ muốn tấn công Ai Cập…
“Có lẽ bọn họ muốn đi đường bộ.”


“Đường bộ ư? Nhưng tấn công trực tiếp không phải nhanh hơn sao? Vì sao lại còn rắc rối như vậy, hơn nữa nếu đổ bộ vào Jordan, muốn tập kích Hạ Ai Cập còn phải đi qua mỏ đồng rộng như vậy…”
“… Nếu bọn họ không có ý định khai chiến với Hạ AI Cập thì sao?”


“Trực tiếp tấn công Thượng Ai Cập ư?” Luôn im lặng đứng bên cạnh, Ari kinh ngạc ngẩng phắt đầu nhìn Tử Huyền, “Nữ hoàng bệ hạ, ý người nói rằng bọn họ đi đường vòng là muốn trực tiếp tấn công kinh thành Thebes ư?”


“Cũng không phải là không có khả năng, Thượng Ai Cập giàu có hơn chúng ta, hơn nữa là nơi tập trung chính quyền, chỉ cần đánh bại Thebes, đoạt được ngôi vị của Menfuisu, lúc đó đánh Hạ Ai Cập không phải dễ như trở bàn tay sao?”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm thế nào đây, thưa nữ hoàng?”


Đối với Tử Huyền mà nói, nếu có đánh nhau thật cũng chỉ là một trò chơi mà thôi, ngày thường an nhàn quá nhiều rất muốn chơi một chút, nhưng hiện giờ ý thức được trách nhiệm của bản thân, chỉ có thể bảo đảm an toàn cho dân chúng.


Nơi này không thể so với Thượng Ai Cập, binh lực không nhiều, hầu hết đều là binh lính tập trung của Asisu, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, chỉ có hai vạn năm nghìn binh lực cùng chiến đấu với cô mà thôi.
“Nếu đối phương đã muốn đối đầu với Menfuisu, chúng ta không cần tự mình chuốc vạ vào thân…”


Thấy thái độ nữ hoàng như vậy, Nakuto vô cùng kinh ngạc, “Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta không đi ngăn cản bọn họ tấn công Thebes ư?”
“Không đi =V=” Tử Huyền thản nhiên xoay người, “Người ta tới tìm Menfuisu kia mà, chúng ta sẽ không theo giúp vui ~ “
“Nhưng mà…”


“Nakuto, Menfuisu là người đứng đầu Ai Cập, sau khi hắn cưới Carol đã thay đổi chế độ cầm quyền rồi, tuy ta có tiếng là nữ hoàng Ai Cập, nhưng cũng chỉ là hữu danh vô thực. Chuyện Ai Cập cứ để bọn họ xử lý đi, bọn họ không phải đã có con gái nữ thần sông Nile rồi sao? Không phải muốn ép ta gả ra ngoài, thực hiện cuộc hôn nhân chính trị sao? Giờ coi như ta đã gả ra ngoài, đừng mong chờ ta làm lá chắn cho bọn họ.”


Tử Huyền quay đầu lại, cười tươi như một cô gái thích đùa dai. Có thể mượn dao giết người, nhân cơ hội này mượn sức mạnh của kẻ khác dạy cho đám người Thượng Ai Cập kia một bài học, khiến cô vô cùng vui vẻ.


“Ép người gả ra ngoài ư?” Nakuto khó hiểu, “Thần ở Hạ Ai Cập, chỉ nghe nói hoàng đế Babylon cầu hôn với người, sau đó lại cưới một cung nữ… Nữ hoàng bệ hạ, bọn họ ép người rời khỏi Ai Cập sao?”


“Đúng thế, Nakuto.” Tử Huyền biết, vị tướng quân này luôn trung thành với Asisu, đến mức không tiếc phản bội Ai Cập để đi theo cô ấy, “Cho nên, để quân đội Puntie dạy cho bọn họ một bài học đi. Đợi đến khi bọn họ thật sự không thể chống đỡ nổi nữa, chúng ta sẽ trợ giúp là được rồi.”


“Nữ hoàng bệ hạ không thể lên ngôi hoàng phi Ai Cập khiến chúng thần rất bất bình, không ngờ bọn họ lại còn muốn ép người đi xa. Khốn kiếp, nữ hoàng Asisu, xin người đừng bỏ rơi chúng thần!”
Tử Huyền cười tươi rạng rỡ, Hạ Ai Cập vẫn là tốt nhất.
“Đi thôi, Nakuto, chúng ta quay về uống rượu!”


Izumin, xem ra lần này anh dẫn binh tới đây cũng không có đất dụng võ rồi.
Tử Huyền liếc mắt nhìn mây núi phía xa xa, đất nước Hittite ở bờ biển bên kia…

Lúc này trong hoàng cung Hittite…
“Phụ hoàng!” Izumin bước vào đại điện, “Phụ hoàng, nhi thần đã trở về.”


“Izumin.” Ngồi trên vị trí cao nhất, hoàng đế Hittite tươi cười đứng dậy đi về phía trước, “Rốt cuộc con cũng trở về! Đúng rồi, Mitamun không trở về cùng con sao?”


“Mitamun vẫn ở lại trong hoàng cung Ai Cập, con vội vã trở về cũng không thể mang em ấy theo.” Izumin vừa thấy phụ hoàng, liền hỏi chuyện văn kiện, “Phụ hoàng, Puntie xuất binh tấn công Ai Cập, con muốn dẫn binh tới Hạ Ai Cập trước.”


“Giúp Hạ Ai Cập sao? Cho dù quan hệ giữa chúng ta và Ai Cập đã hòa hoãn, nhưng cũng không cần xuất binh giúp họ… Izumin, con lại đây, ta có thứ này cho con xem, xem xong con sẽ thay đổi suy nghĩ.” Hoàng đế Hittite đưa một tờ văn kiện đã được mã hóa cho hắn, “Hoàng đế Ragashu của Babylon đã chuẩn bị xong binh mã, xuất phát từ kinh thành Babylon tấn công Ai Cập!”


“Babylon xuất binh ư?!”
“Đúng thế. Xem ra ả cung nữ mà Ai Cập gả cho hoàng đế Ragashu cũng không trung thành với Ai Cập, nghe nói còn tham dự hội nghị tác chiến. Có lẽ Ai Cập rất yên tâm về Babylon, nên tin tức này chắc hẳn chưa đến tai bọn họ.”


Vừa mới liên minh cùng Ai Cập, Babylon đã nhanh chóng khai chiến, rốt cuộc hoàng đế Ragashu có ý đồ gì?


“Izumin, hiện giờ cả Puntie và Babylon đều tấn công Ai Cập, chúng ta cũng không thể ngồi yên. Ai Cập là cường quốc mạnh nhất, nơi đó rải vàng khắp nơi, bất kỳ quốc gia nào cũng mơ ước. Chiến lược của Hittite nhiều năm qua đều nhằm vào Ai Cập. Hiện giờ vẫn không hiểu lối đi của Puntie, nhưng nếu chúng ta liên thủ với Babylon, thì việc chiếm Ai Cập càng dễ dàng hơn nhiều.”


Phụ hoàng?!
Izumin cầm văn kiện trong tay, nghe hoàng đế Hittite nói vậy lại vô cùng lo lắng. Ngẩng đầu nhìn về phía xa kia, trên mặt phụ hoàng hắn tràn đầy ý muốn chiếm đoạt Ai Cập.


“Nhưng con phải đưa Mitamun trở về, rồi chúng ta sẽ lựa lời nói với Babylon, như thế thì Ai Cập mới không thể uy hϊế͙p͙ chúng ta được. Có lẽ phải phái người khác đón Mitamun trở về, không thể để con bé ở lại Ai Cập, hơn nữa mẫu hậu con ngày đêm mong nhớ con bé.”
“…”


… Quả thật, đế quốc Hittite luôn có ý đồ tấn công Ai Cập, bản thân hắn cũng đặt mục tiêu chiếm lĩnh được vùng đất màu mỡ này, thậm chí nhiều lần lén lút lẻn vào Ai Cập, từng bắt cóc cô gái sông Nile, phát động chiến tranh với Ai Cập… Nhưng bây giờ….


“Phụ hoàng,” Izumin buông bản văn kiện xuống, thực ra có cách khác tốt hơn, có thể chiếm được Ai Cập và cũng khiến Asisu trở thành vương phi của hắn…
“Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy, tỷ lệ Babylon thắng trận không cao, hơn nữa thực lực Ai Cập rất mạnh, tỷ lệ thắng còn cao hơn nữa.”


Chỉ tay lên bản đồ, Izumin nói, “Phụ hoàng hãy nhìn xem, Babylon cách Ai Cập một số quốc gia, lặn lội đường xa, tốn rất nhiều lương thảo, binh lực mệt mỏi. Hơn nữa, nhờ lợi thế về khoảng cách, Ai Cập có dư thời gian chuẩn bị sẵn sàng. Đặc biệt, lần trước chúng ta từng chiến đấu với hoàng đế Menfuisu, hắn không hề như lời đồn là hữu dũng vô mưu, không chịu nổi một đòn, với lợi thế quen thuộc địa hình, hắn sẽ dễ dàng phản kích.”


“Hoàng đế Ragashu là người gian xảo, hắn cầu hôn với nữ hoàng Ai Cập, đồng thời lại tự tay viết thư cho chúng ta, nhi thần cảm thấy hắn không đáng tin. Nhất là bây giờ, tuy quân đội Puntie đến gần Ai Cập, nhưng tình hình vương quốc bọn họ ra sao, đã xảy ra chuyện gì chúng ta đều không biết, bọn họ có liên minh với Babylon hay không chúng ta cũng không biết. Đến lúc đó, nếu Babylon bị cả Ai Cập và Puntie tấn công, chúng ta đi theo Ragashu, nhất định sẽ bị tổn thất trầm trọng.”


“… Nhưng Izumin, ta nghe nói lý do Ragashu cưới ả cung nữ kia, là vì trước đó ả đã tìm hiểu văn kiện trong hoàng cung Ai Cập, có khả năng đã biết trước hệ thống quân sự cơ mật, như thế Babylon đã nắm trước được lợi thế.” Hoàng đế Hittite nghe phân tích như vậy, lòng tin với Babylon bắt đầu lung lay.


“Phụ hoàng, nhi thần cũng biết cô ta, nhưng cô ta là người bị nữ hoàng Asisu phái đi dọn dẹp phòng ốc. Mà nữ hoàng Asisu…” Nhớ tới đối tượng đang theo đuổi, sắc mặt Izumin dịu đi rất nhiều, “Trong cuộc chiến với Assyria, biểu hiện của Asisu không hề tầm thường, là một nữ hoàng thông minh, chắc chắn nàng không thể để một cô gái mà nàng không tin tưởng có cơ hội tiếp xúc với văn kiện cơ mật. Cho nên nhi thần cảm thấy, hoặc là những tư liệu cô gái kia nắm giữ đều là giả, hoặc là… Nữ hoàng Asisu đã có đối sách sẵn chờ cô ta.”


“Vậy ư?” Hoàng đế Hittite cẩn thận suy ngẫm, “Nữ hoàng Asisu? Ta đã nhận được báo cáo, biểu hiện của Asisu trên chiến trường đúng là rất lợi hại, đặc biệt nghe nói nàng có thần lực phải không… Nhưng, nghe đồn nàng yêu Menfuius, không phải sao? Một người như vậy, lại có thể để cô gái sông Nile cướp mất vị trí hoàng phi, sau đó lui về Hạ Ai Cập, nàng thật sự có khả năng đánh lui quân địch sao?”


Nghe thế, sắc mặt Izumin liền trầm xuống, “Hiện giờ nàng đã không còn tình cảm với Menfuisu nữa rồi. Phụ hoàng, nếu nhi thần dẫn binh tới Hạ Ai Cập, giúp Ai Cập chống lại quân đội Puntie, đồng thời cũng giúp chúng ta dễ dàng xâm nhập Ai Cập, hơn nữa… Thực ra, nhi thần muốn dẫn binh tới Hạ Ai Cập là có lý do…”


Có lợi ích quốc gia đảm bảo, tin rằng phụ hoàng sẽ chấp nhận cho hắn xuất binh, càng chấp nhận… để hắn cưới Asisu!


“Cái gì?” Nghe Izumin nói vậy, hoàng đế Hittite chuẩn bị sẵn tinh thần tham chiến với trận chiến sắp tới, có thể lão sẽ lén xuất binh, nhân lúc Babylon giằng co với Ai Cập, đợi đến Babylon thất bại, sẽ đánh Ai Cập. Lúc đó Ai Cập đã không còn đủ thực lực để chống cự nữa rồi…


“Nhi thần muốn cưới nữ hoàng Ai Cập, muốn Asisu trở thành vương phi của nhi thần!”






Truyện liên quan