Chương 64: Nghi ngờ
“Hoàng tử ơi…” Một tiếng rên rỉ vang lên, Zousu ôm khuôn mặt đầy nước mắt chạy vào trong khoang tàu.
Bên trong trang trí rất xa hoa, từng chi tiết đều được làm rất tinh xảo. Những đường nét điêu khắc thần bí trên trần tàu, chiếc bàn bằng gỗ được mài nhẵn nhụi, dưới đất trải một tấm thảm lông trắng dày. Tấm rèm cửa màu xanh ngọc buông lơi, chỉ có ánh lửa mỏng manh chiếu sáng toàn bộ khoang thuyền, cũng le lói chiếu lên khuôn mặt đầy nước mắt của Zousu.
Tàu lớn, phòng lớn, bàn lớn, ghế lớn, toàn bộ con tàu đều toát lên một phong cách duy nhất, chính là rất lớn. Zousu còn nhớ rõ lần đầu tiên nghe thấy hoàng tử đưa ra yêu cầu, tất cả những người chèo thuyền đều há hốc mồm, ngân khố vốn đã không đủ để chế tạo nên một chiến thuyền cực lớn thế này, quốc vương đã lén lút khóc cả một đêm. Điều này khiến gã cảm nhận sâu sắc rằng… Hoàng tử chính là hoàng tử, khi bất bình thường sẽ tỏa ra hào khí hùng tráng! Chiến thuyền lớn như vậy là để ra oai phủ đầu với các quốc gia khác mà thôi.
… Nhưng hiện giờ không phải là lúc cảm khái… Zousu ai oán nhìn người coi gã như không khí kia, chàng thanh niên đẹp trai đang lạnh lùng uống rượu.
“…”
Đây là bức tranh người đàn bà ai oán ngồi xổm trong góc..
Người ngồi trước bàn, cả người mặc trường bào màu tối, tóc dài buông lơi, có một vài sợi bị rối.
“Được rồi,” Rõ ràng hoàng tử điện hạ đã quen với những hành vi của hắn, buông cái ly xuống, “Lải nhải lắm lời lãng phí thời gian và phí làm đau tai ta cứ trừ vào tiền lương của ngươi!”
“Hoàng tử! Tiền lương của thần bị ngài trừ đã không còn bao nhiêu nữa rồi!!!” Cây nấm trong góc đột nhiên hóa thân thành chú chó trung thành nhào về phía trước, “Hoàng tử, ngài thấy nỗi khổ của thần! Sao lại nỡ nhẫn tâm trừ tiền lương của thần chứ!! Hu hu hu, hoàng tử, ngài mau nhìn đi, mặt thần bị thương đổ máu rồi này!! Quân đội Ai Cập đều không có tính người! Đánh người không đánh vào mặt chứ, sao bọn họ nỡ ra tay với khuôn mặt thần như vậy!! Hu hu hu, khuôn mặt đẹp trai, làn da mềm mại của thần!!! Chắc chắn bọn họ ghen tị thần đẹp hơn bọn họ…”
Chàng trai mắt điếc tai ngơ, tiện tay cầm một miếng bánh điểm tâm: “Nhiều ngày như vậy, ngươi vẫn không thể tấn công Ai Cập. Làm trễ thời cơ xâm chiếm Ai Cập, lãng phí binh lực, lãng phí sức chiến đấu, lãng phí tàu chiến, lãng phí thời gian ngồi đây lải nhải, lãng phí lời an ủi của ta…”
Giọng nói không nhanh không chậm, bình tĩnh mà liên tục tính toán, khiến cả người Zousu run rẩy.
Lại nữa rồi, hoàng tử lại bắt đầu…
“Hoàng, hoàng tử, ngài đừng tính nữa, nghe thần nói đã! Thực ra thần đã rất cố gắng, nhưng quân đội Ai Cập danh chấn thiên hạ, bọn họ am hiểu chiến đấu trên biển, nơi này lại là địa bàn của họ, ngoài ưu thế địa lí còn có nữ thần sông Nile che chở, chúng thần tấn công được như thế này đã là không dễ dàng gì, đặc biệt là thần! Dưới sự tấn công mãnh liệt của bọn họ, thần đã mạo hiểm sinh mệnh, dũng cảm xông ra tiền tuyến! Dẫn dắt binh lính đấu tranh, anh dũng giết địch! Thần cầm đại đao chém giết với bọn họ một hồi, chém từng nhát, từng nhát một, mới khiến chúng ta có thể càng ngày càng tiến lại gần lãnh thổ Ai Cập….”
Nói hết rồi mà đối phương vẫn không nói gì, đôi mắt to trầm lặng, mà vẻ mặt lại càng là vạn năm không đổi.
“Hu hu hu, nhưng đám ngươi kia không tốt bụng, không có tính người, thấy thần đẹp trai dũng mãnh như vậy mới đánh lén thần, khiến thần bị thương thế này! Khuôn mặt đẹp của thần, làn da mềm mại mịn màng đẹp đẽ của thần…”
Ánh mắt dễ khiến người ta mê muội kia lặng lẽ nhìn về phía Zousu đang quỳ dưới đất, tay phải vuốt vuốt cổ tay trái: “À, hay để ta sửa mặt giúp ngươi. Ngươi đã lo lắng vẻ ngoài của ngươi như thế, thấy ngươi chiến đấu anh dũng như vậy, lần này sẽ giảm giá cho ngươi. Thế nào? Ưu đãi đặc biệt như thế, cả đời không có lần thứ hai, hiện giờ không có tiền mặt cũng không sao, cứ từ từ trừ vào tiền lương của ngươi là được…”
Zousu nghe xong như sét đánh ngang tai, lần trước nghe hoàng tử nói như thế, một tháng sau mà bọn họ vẫn không thể nào nhận ra khuôn mặt của gã thị vệ kia.
“Vì mục tiêu tổ quốc chúng ta có thể cường quốc mạnh nhất, vì kho hàng của hoàng tử có thể dồi dào giàu có, thần thân là tướng quân dẫn dắt quân đội, sao có thể chỉ vì chút đả kích nhỏ nhoi ấy mà suy sụp tinh thần chứ! Vết sẹo là tượng trưng cho khí khái nam nhi, thần là tướng quân dũng mãnh đội trời đạp đất, vết thương này chính là chứng minh chiến tích huy hoàng của thần trên chiến…”
Nghe lời nói hùng hồn như thế, hoàng tử có chút tiếc nuối, đã giảm giá rồi mà còn không cần, lần tới sẽ thu hết tiền lương của gã, cưỡng chế chấp hành… Hài lòng gật gật đầu, đứng lên đi ra kéo rèm cửa phía trước.
“Ngày mai ta sẽ ra chiến trường.”
“Thần là niềm kiêu hãnh của Puntie, là cứu tinh của dân… Cái gì? Hoàng tử, ngài…” Zousu lại khóc như mưa, “Hoàng tử, rốt cuộc ngài cũng đã muốn ra chiến trường cứu chúng thần! Hu hu hu, thần cảm động quá, thần biết nhất định hoàng tử rất thương thần, thần vì hoàng tử mà dãi nắng dầm mưa, …”
“Ngày đó nhảy lên tàu của ta chính là hoàng đế Ai Cập phải không?”
“A, đúng thế… Hoàng tử, sao lúc ấy ngài không giết hắn chứ? Với năng lực của ngài, đó là chuyện vô cùng dễ dàng! Như thế lúc này chúng ta sẽ không cần vất vả đánh nhau với quân đội Ai Cập, chắc chắn bọn họ sẽ phải đầu hàng dâng Ai Cập cho chúng ta, đến lúc đó…”
“Chưa quen…”
“Dạ? Quen cái gì ạ?”
“… Giết người không có tiền thù lao.”
“= = …”
…
Mà lúc này trong hoàng cung Ai Cập vô cùng hỗn loạn…
“Sao có thể không tìm thấy? Hừ, cũng đúng, ngay cả một cung nữ đột nhiên mất tích các người cũng không biết, đúng là không thể tin tưởng được.”
Nghe những lời mỉa mai của Tử Huyền, đội trưởng thị vệ quỳ trên đất vô cùng xấu hổ: ‘Khởi bẩm bệ hạ, lúc nữ quan Jinna mất tích đúng vào lúc Ai Cập đang chuẩn bị chiến tranh, khắp nơi đều rối loạn, thật sự không thể… Có lẽ, nữ quan Jinna chỉ lánh nạn ở nơi nào đó mà thôi…”
Lạnh lùng xoay người về chỗ, Tử Huyền khinh thường nhìn hắn: “Bởi vì chiến tranh hỗn loạn nên không tìm? Hừ, lúc đất nước thái bình cũng có thấy các ngươi cảnh giác đề cao giới nghiêm trong hoàng cung đâu, quản lý thị vệ cung nữ cũng không nghiêm ngặt. Chính vì các ngươi sơ suất như vậy, mới có thể để mật thám của các quốc gia khác trà trộn vào đây, chỗ nào cũng dễ dàng ám sát! Nếu không phải Menfuisu mạng lớn, hắn đã sớm ch.ết mấy trăm lần rồi! Ta biết, các ngươi khó chịu khi phải điều quân đi tìm một cung nữ, nhưng nếu quân địch tóm được Jinna, tr.a khảo thẩm vấn sẽ moi ra bản đồ hoàng cung thì sao? Đối phương có được bản đồ, sẽ dễ dàng vượt qua tuyến phòng thủ của Menfuisu. Nếu Jinna biết tài liệu quân sự cơ mật thì thế nào? Đối phương sẽ biết hết về hệ thống phòng thủ của các nơi. Đừng cho rằng Ai Cập mạnh là có thể coi thường chi tiết nhỏ đó, các ngươi quá kém cỏi!”
Sa sả mắng một hồi, Izumin ngồi bên cạnh mỉm cười, còn đội trưởng thị vệ không ngừng tuôn mồ hôi lạnh, “Nữ hoàng bệ hạ, chúng thần sẽ tăng cường tìm kiếm, chắc chắn sẽ tìm được manh mối của nữ quan Jinna! Mặc khác, thần sẽ ra lệnh xuống dưới, quản lý chặt chẽ cung nữ thị vệ trong cung, không để quân địch có cơ hội lẻn vào!”
“Không cần, ta không tin tưởng năng lực chỉ huy của các ngươi, tướng quân Nakuto, để bọn họ sáp nhập với đội ngũ của khanh đi, để khanh chỉ huy. Về phần quản lý thị vệ, giao cho Unasu, còn về cung nữ… Carol cũng nên học cách làm thế nào để trở thành một hoàng phi tốt!”
“Chị!” Giọng nói vui mừng vang lên, Menfuisu nghe tin Tử Huyền trở về đã chạy tới, vui vẻ cầm tay cô: “Chị! Đã lâu không gặp!”
Tử Huyền cũng mỉm cười, xoa đầu Menfuisu giống như chủ nhân đã lâu không gặp chú chó trung thành.
“…”
“Khụ, ” luôn ngồi bên cạnh, Izumin đứng bật dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giữ tay Tử Huyền, “Hoàng đế Menfuisu, ngại quá, lại tới quấy rầy Ai Cập.”
“Hóa ra hoàng tử Izumin cũng ở đây, hoàng tử không cần khách khí, nhưng hiện giờ tình hình Ai Cập rất căng thẳng, chỉ e không thể tiếp đãi hoàng tử chu đáo.”
“Hoàng thượng không cần bận tâm…”
Tử Huyền… = =
Không nhìn bọn họ, quay lại nhìn thị vệ vẫn quỳ dưới đất.
“Ta giao việc xong rồi, các ngươi còn không đi làm đi?”
“Tuân lệnh!”
Chờ khi thị vệ đều đi hết, Tử Huyền quay đầu lại mới chú ý băng vải trên vai Menfuisu.
… Niệm?!
“Sao vai em lại bị thương?!” Dấu vết còn lưu lại kia, nếu nhìn không nhầm, chính là do niệm.
“À, chị hãy yên tâm.” Menfuisu thản nhiên cười, “Đã không sao rồi, một thời gian nữa sẽ khỏi thôi.”
“Không! Chị muốn hỏi ai làm em bị thương? Vì sao lại bị thương?”
Thấy Tử Huyền lo lắng như vậy, trong lòng Menfuisu có một dòng nước ấm áp chảy qua. Chị vẫn rất thương hắn, lần trước không tới Thebes, còn tưởng rằng chị vẫn giận không thèm quan tâm hắn.
“Vết thương này do hoàng tử Puntie gây ra. Hôm đó Puntie tấn công, em dẫn quân tấn công tàu chính của bọn họ, gặp một người thanh niên. Em còn chưa kịp tiến lên, Minue đã chạy lại đây. Thuyền nhỏ đánh lên, trên khoang tiền đột ngột rung chuyển mãnh liệt, sau đó em cảm thấy vai đau nhức, đã bị Minue kéo khỏi tàu chính, sau đó nghe thấy có người gọi gã là hoàng tử. Sau khi được ngự y xử lý vết thương, mới phát hiện ra đó là một cái đinh. Nếu không phải do tàu đột nhiên chấn động, em cũng không biết cái đinh này đâm vào người em từ lúc nào..”
“Hoàng thượng đã bị thương, nên trở về nghỉ ngơi đi! Để cô gái sông Nile chăm sóc ngài, chắc chắn sẽ khỏe nhanh hơn…” Izumin ra sức muốn đuổi Menfuisu đi.
“Không. Hoàng tử Puntie rất kỳ quái, ta phải bàn bạc với chị. Chị, chị thấy thế nào?”
“…” Nghe thấy bị thương do cái đinh, mối nghi ngờ trong lòng Tử Huyền ngày càng tăng, dùng đinh làm vũ khí, niệm đinh, đối phương có niệm lực, sao lại trùng hợp như vậy? Chẳng lẽ…
“Hiện giờ tình hình chiến trường ra sao?”
“Hôm nay hành động của Puntie rất lạ, tất cả thuyền nhỏ đều dựa vào tàu chủ, cả quân đội cũng đều rút lại trên thuyền, em đoán có thể bọn chúng muốn phát động tập kích một lần nữa, hiện giờ là muốn để quân lính chuẩn bị sẵn sàng. Về phía Babylon, Churro và Samaria đều bị Ragashu tấn công, em nghĩ mục tiêu tiếp theo của hắn chính là mỏ đồng. Dù sao, có khả năng Yuuki biết bố trí quân sự của Ai Cập chúng ta. Nên em đã sai tướng quân Babylon lén dẫn binh đi nấp trong mỏ đồng.”
“Quân Babylon tạm thời không cần quan tâm, chờ chúng ta giải quyết xong Puntie, sẽ dễ dàng xử lý bọn chúng. Giờ tập trung quân lính, mau cùng ta ra xem hoàng tử Puntie.”
“Nhưng chị mới trở lại Thượng Ai Cập, đã vội vã ra chiến trường sẽ rất vất vả…”
Menfuisu còn chưa dứt lời, Tử Huyền đã vọt ra ngoài cung điện.
“Chị! Đợi em với!”