Chương 39
Nhược Thiên cảm thấy có hàng ngàn, hàng vạn con mắt nhìn chăm chú vào nàng.
Nàng đã quá kích động rồi. Bàn tay nàng vô thức nắm chặt lại, ép bản thâm bình tĩnh suy nghĩ.
Carol nhìn Nhược Thiên rất nhanh biến hoá, chỉ nhàn nhạt theo dõi. Geb và Nut vẫn đứng ngoan ngoãn bên cạnh Carol, Nut thấy nàng kích động thì đã rơm rớm nước mắt. Chỉ có Geb vẫn kiên cường, dùng ánh mắt dỗ dành em gái.
Không khí buổi lễ như bị đình trệ, Carol nở nụ cười. Mục đích hôm nay đã hoàn thành, nàng ta kết thúc buổi lễ.
Nhược Thiên trở về tẩm cung của mình, Ari cho hai thị nữ dắt tay Geb và Nut theo sau. Yên lặng, không dám làm nàng thêm tức giận.
Nut bỗng bỏ tay thị nữ, chạy tới ôm lấy đùi nàng. Dùng giọng non nớt nói:
- Mẹ! Đừng buồn!
Nhược Thiên dứt khỏi dòng suy nghĩ miên man, nhìn đứa nhỏ. Trong lòng cảm thấy xót xa, đánh ch.ết nàng cũng không tin lời Carol. Nàng ta vốn không có thần lực, chỉ là con gái kẻ trộm mộ. Làm sao có thể tiên đoán lời thần linh, vốn việc này chỉ khiến nàng ta lợi dụng thời cơ.
Nàng ôm Nut vào lòng vỗ vỗ, nhẹ giọng nói:
- Mẹ không sao!
++++++++++++++++++++++++
Sau buổi lễ, Menfuisu đã vội vàng rời đi.
Izumin và Ragashu đem theo suy nghĩ riêng trở về tẩm cung.
Izumin đã bỏ ra chiếc khăn chùm đầu, mái tóc nâu của hắn xoã ra. Hắn dừng lại ở hành lang, Đôi mắt chăm chú nhìn xuống dòng sông nile nhẹ nhàng tựa đang suy nghĩ gì đó.
Eric vẫn luôn theo sau Izumin, cúi đầu thật thấp. Hắn bỗng cắn môi, quỳ xuống thật mạnh.
Đầu hắn đập xuống cơ hồ một mảng xanh tím, Izumin xoay người nhìn về phía hắn. Khó hiểu hỏi:
- Eric, ngươi sao vậy?!
Hắn ngẩng đầu lên, giọng trầm nói:
- Hoàng tử, thần có lời muốn nói.
Ai Cập rất nóng, đến gió cũng mang theo hơi nóng từ sa mạc. Nhưng giờ Eric cảm thấy nội tâm mình run lên, đến nền đá hoa cương cũng thêm phần lạnh lẽo.
Izumin hơi nheo đôi mắt lại. Eric rất ít khi gọi hắn là hoàng tử, tự xưng là thần. Lần gần đây hắn gọi như vậy là gần hai năm trước, ngày mà em gái hắn - công chúa Mitamun biến mất.
Eric lên tiếng nói tiếp:
- Hoàng tử, đứa nhỏ của nữ hoàng Asisu mang dòng máu của người.
Izumin đứng hình vài giây, rất nhanh khó hiểu. Vẻ mặt lộ rõ nét không tin tưởng. Cho rằng, Eric nói hắn bất lực vẫn dễ tin hơn chuyện này.
Eric thấy Izumin không tin mà thở dài, hắn chỉ cầu hắn nói xong chuyện này không bị trực tiếp đem ra chém là may rồi. Còn lại phải chờ may mắn của hắn.
- Hoàng tử, gần hai năm trước chúng ta đã đột nhập vào cung điện Hạ Ai Cập tìm công chúa Mitamun. Ta và người chia hai đường khác nhau để tìm.!!
Khi gần sáng người vẫn chưa trở về ta liền đi tìm người.,. lúc đó ta vô tình theo mùi hương “ thôi tình “ tìm được người. Khụ khụ ( đỏ mặt) cái gì ta cũng chưa thấy, ta chỉ vội vã đưa người trở về trước khi bị phát hiện.
Chính vì vậy ta cũng không để ý nữ nhân đó, cho đến sáng nay. Nhưng ngay sau đó, ta liền bị sư phụ gọi gấp rút lên đường mà quên mất chuyện này. Người thì có vẻ bị tác dụng của thuốc mà không nhớ gì.
Izumin càng nghe càng mờ mịt, gằn từng chữ một:
- Ngươi rốt cuộc muốn nói gì.?!
Eric thở dài, trả lời:
- Nữ nhân đêm đó là nữ hoàng Asisu, còn đứa nhỏ... là của người. Ta chỉ biết đến thế.
Izumin cuối cùng cũng nghe ra, trong lòng hắn bỗng vô cùng rối loạn. Như một mặt nước phẳng lặng bị một viên đá làm cho dập dềnh. Tin tức này quả thật rất khó nuốt trôi, nhưng có lẽ đây là tin tức tốt.
Hắn vốn sẽ định đưa hai đứa nhỏ trên danh nghĩa là con của hắn, nhưng lại không ngờ lại thật sự là con của hắn. Cùng nữ nhân hắn yêu nhất, Asisu. Hắn thật sự không nhớ phía sau là truyện gì, nhưng bây giờ việc hắn quan tâm đó là đứa nhỏ và nàng.
Khoé miệng của hắn cuối cùng cũng nhếch lên, hắn cảm nhận cuộc sống thực đẹp. Đến con chim bay ngang trời cũng đẹp (=_=).
Hắn bỗng nhớ ra gì đó, hỏi:
- Nhưng tại sao ngươi lại nhận chắc rằng đứa nhỏ là con ta?!
- Bởi vì vết bớt màu hồng ở lưng đứa nhỏ giống với người.
Sau lưng Izumin quả thật có một vết bớt màu hồng từ khi sinh ra. Chuyện này cũng chỉ có Eric và mẫu hậu hắn biết. Tên ch.ết tiệt này lâu như vậy mới trở về, khiến đứa nhỏ lâu như vậy không có phụ thân. Giọng Izumin mang theo chút trả thù:
- Tự đi lĩnh phạt.
++++++++++++++++++++++++++
- Hoàng huynh! Ngươi thật sự sẽ lấy nữ nhân đó sao?!
Giọng nói run rẩy, mang theo tràn ngập bi thương, ánh mắt hắn chăm chú vào bóng dáng nam nhân trước mặt.
Angol dừng lại bước chân, nơi đây cũng chỉ còn lại hai người. Hắn xoay người nhìn lại đệ đệ hắn, Shan cụp đôi mắt xuống. Như nai con đang run rẩy sợ hãi, đôi mắt đã đỏ hồng.
Bàn tay nắm chặt vào áo bào, Angol muốn đưa tay ra giữ lấy hắn. Nhưng lại chợt nhớ ra điều gì đó, bỏ cánh tay xuống.
Shan cuối cùng cắm chặt môi, quay lưng rời đi. Bước chân có chút vội vã.