Chương 252: Thanh nhi



Trong số những đệ tử tinh anh đã vẫn lạc có rất nhiều người là đệ tử của bọn hắn, cũng có cả hậu bối trong nhà, thậm chí là hậu nhân của bọn hắn. Sau khi đau thương qua đi thì trong lòng bọn hắn dần nổi lên lòng thù hận cùng với sự điên cuồng, có điều sau cùng thì bọn hắn vẫn cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Lạc Long chỉ để lại một lời nói đe dọa nhưng không một ai trong số bọn hắn dám coi thường, dù sao thì đối phương cũng vừa mới khiến cho tông môn của bọn hắn tử thương thảm trọng, đấy còn là trong trường hợp đối phương không có chuẩn bị kỹ lưỡng, đơn thương độc mã mà tới. Những tên cường giả này không ai không phải lão quái vật đã sống mấy trăm năm, căn bản sẽ không tin rằng đối phương thực sự sẽ để cho bọn hắn nửa năm thở dốc mà bất cứ lúc nào cũng có thể quay lại cho bọn hắn một kích trí mạng. Điều cấp bách trước mắt là phải nhanh chóng khôi phục lực lượng của tông môn, đồng thời nâng cao cảnh giới, đề phòng sự việc bất trắc lại xảy ra một lần nữa.


-Tông chủ, đã phát hiện ra nguyên nhân đại trận phòng hộ không mở ra là do có người phá hoại từ bên trong, theo thuộc hạ thấy thì có đến tám chín phần là thủ đoạn trước đó của kẻ kia.


Một tên trận pháp sư chắp tay báo cáo với Nhan Như Kiếm. Kỳ thực việc đại trận hộ sơn của Cửu Kiếm môn không hoạt động là do có người nhúng tay, mà người này không phải ai khác, chính là Lạc Long. Từ khi hắn bước chân lên Cửu Kiếm phong thì hắn đã bắt đầu nghiên cứu phương pháp phá giải trận pháp hộ sơn ở đây, ngay trước thời khắc dùng linh hồn tự bạo thì Lạc Long đã ngắt đi trận pháp này khiến nó không thể tự động mở ra, lấy tạo nghệ trận đạo của hắn thì để làm được việc này cũng không có gì khó khăn.


-Ta đã quá coi thường hắn rồi!
Nhan Như Kiếm lại thở dài.


-Bắt đầu từ hôm nay toàn bộ tông môn vào trạng thái cảnh giới cao nhất, triệu tập toàn bộ đệ tử đang ở bên ngoài trở về, thu hồi lại toàn bộ tài sản ở khắp mọi nơi, tiến hành lệnh bế quan toàn tông. Ta muốn xem xem nửa năm sau hắn làm sao diệt được tông môn của ta!


Trên dưới Cửu Kiếm môn lập tức rơi vào trạng thái đề phòng, thời thời khắc khắc đều như đang đi trên băng mỏng, dây thần kinh không có lấy một giây được thả lỏng. Bọn hắn đâu biết thân là đương sự đã buông lời đe dọa với Cửu Kiếm môn thì Lạc Long lúc này còn đang bất tỉnh. Ba ngày sau, bên trong một căn nhà nhỏ rách nát, Lạc Long tỉnh lại trong trạng thái đầu đau như búa bổ.


-Í, đại ca ca, ngươi tỉnh rồi!


Còn chưa lấy lại được tinh thần thì đột nhiên bên tai hắn vang lên tiếng nói thanh thúy. Lạc Long quay đầu lại liền thấy được bên cạnh có một tiểu cô nương đang sắc thuốc. Tiểu cô nương này bộ dáng ước chừng mười ba mười bốn, có lẽ là vì thân thể phát triển chậm nên bộ dáng không khác gì mười một tuổi, thân thể vẫn chưa phát dục, chỉ cao khoảng một mét hai. Nàng ta buộc tóc hai bên hình trái đào, thân mặc một bộ y phục cũ kỹ nhiều mảnh vá, gương mặt có mấy phần gầy gò, lại bám một chút bụi đất nhưng vẫn không thể che nổi nét thanh thuần đáng yêu, lại kết hợp với giọng nói ngọt ngào như tiếng chim hót, đây khẳng định là một đại mỹ nữ trong tương lai.


-Tiểu muội muội, là ngươi đưa ta tới đây sao? Ta đã hôn mê bao lâu rồi?
Lạc Long lấy tay che trán lên tiếng hỏi.
-Ngươi đã hôn mê ba ngày rồi, ta thấy ngươi ngất trên đường nên đã mang ngươi về đây. Trong nhà còn một chút thảo dược nên ta liền tiện tay sắc cho ca ca uống, mong ngươi đừng chê.


Thiếu nữ có chút dè dặt đáp, vừa nói nàng vừa nhanh tay lấy thuốc ở trong nồi ra một cái bát sứt mẻ rồi đưa cho Lạc Long. Nàng này nhìn qua thì cực kỳ yếu đuối nhưng cũng là võ giả luyện tạng cảnh, có thể tay không cầm một nồi thuốc nóng mà không chịu chút tổn hại nào. Có điều võ giả bình thường sẽ không dùng tay trực tiếp cầm vào một chiếc nồi đun thuốc như nàng ta, cứ nhìn bàn tay bị dính đầy muội than của nàng là đủ biết lý do tại sao.


-Đại ca ca, nhân lúc thuốc còn nóng, ngươi mau uống đi.


Lạc Long đưa tay đón lấy bát thuốc, có điều nàng kia lại giật lấy bát thuốc, sau đó lấy một tấm giẻ lau sạch vết bẩn trên bát rồi mới đưa cho hắn, ánh mắt vẫn tràn đầy vẻ dè dặt. Lạc Long cầm lấy bát thuốc uống một hơi cạn sạch, sau đó cảm thụ một chút tình trạng thân thể của mình. Chỉ mấy mấy giây hắn đã cảm nhận được trong ba ngày này nàng ta đã cho hắn uống thuốc tám lần, chắc hẳn là ngày ba lần, các loại thảo dược đều tươi mới, tuyệt đối không phải là loại còn lại ở trong nhà được nàng tùy tiện lấy ra. Nàng này tâm tình đúng thật là thiện lương, có lẽ do hoàn cảnh khó khăn mà có chút nhút nhát, thế nhưng nàng ta lại rất chu đáo.


-Tiểu muội muội, ngươi tên là gì? Trong nhà còn có những ai?
Tiểu cô nương hơi nép vào góc bàn đáp:
-Ta gọi là Thanh nhi, phụ mẫu đều đã qua đời cả rồi, trong nhà chỉ có mình ta.


Thấy nàng ta như vậy thì Lạc Long cũng có chút cảm thán, quả thực trên đời này có rất nhiều người đáng thương, một tiểu cô nương đáng yêu như vậy mà lại phải bôn ba một mình trên thế gian tàn khốc này.


-Những thảo dược mà ngươi mua cho ta cũng không phải rẻ, ở đây có một chút tiền, ngươi cầm lấy mà trang trải cuộc sống đi.
Lạc Long đưa một túi chứa đầy linh tệ thượng phẩm cho nàng. Thanh nhi còn chưa mở túi ra xem bên trong có gì, bộ dáng có chút lưỡng lự nhưng lại nhanh chóng xua tay nói:


-Không, không cần đâu! Đại ca ca, số thuốc này là do ta tự đi hái được, cũng không tốn bao nhiêu công sức, ngươi không cần phải trả công ta đâu.


Nàng ta còn nhỏ tuổi nhưng cũng tương đối thông minh, những người mặc y phục sặc sỡ nhưng Lạc Long không phải công tử thế gia thì cũng là người đại phú đại quý, tiền của bọn họ đưa nàng cũng không dám tùy tiện nhận. Lạc Long còn đang định nói thêm gì thì chợt thấy trên mặt nàng ta có mấy vết bầm rất nhạt, sắc mặt hắn âm trầm trong nháy mắt rồi lại trở lại vẻ bình thường, cũng không dọa sợ Thanh nhi.


-Thanh nhi, ngươi không cần nói dối ta. Số thuốc này được bảo quản rất tốt, chắc chắn không phải mới được hái xuống, lại nói giữa hoang mạc này thì đào đâu ra dược liệu chứ?
Thanh nhi biết bản thân đã lỡ lời nên cũng không nói gì thêm.


-Nói cho đại ca ca biết, có phải ngươi vì mua dược liệu cho ta nên mới bị người đánh bị thương không?
-Không phải … ta đâu có bị thương gì chứ?


Hai mắt của Thanh nhi trừng lớn, như vậy cũng đủ để hắn biết câu trả lời. Hắn bước tới trước mặt nàng, nở một nụ cười hiền lành rồi mặc cho nàng run rẩy mà lấy tay xoa xoa đầu nàng nói:


-Đừng sợ, đại ca ca không phải người xấu! Bất kể là kẻ nào ức hϊế͙p͙ ngươi, hôm nay ta sẽ khiến hắn phải trả giá gấp bội.
Thanh nhi vội vàng né tránh, cũng chạy ra ngoài căn nhà tranh rách nát, vừa đi còn vừa nức nở nói:
-Ta không có bị người nào ức hϊế͙p͙ hết, đại ca ca ngươi hiểu lầm rồi!


-Ấy, ngươi chờ chút đã …
Lạc Long định đuổi theo nàng thì đột nhiên đầu hắn lại xuất hiện một cơn đau khủng khiếp, khiến hắn trực tiếp quỳ rạp trên đất, miệng phun máu tươi. Hai tay hắn ôm trán, mất một lát mới có thể đứng dậy, cố gắng kìm nén xúc động trong lòng mà đuổi theo Thanh nhi.


-Tiểu nữ oa, dám chắn đường bản tướng quân, ngươi muốn ch.ết sao?
Bên ngoài chợt truyền đến tiếng quát lớn khiến Lạc Long giật mình, ngay sau đó thanh âm nức nở của Thanh nhi cũng truyền vào trong căn nhà tranh.
-Đại … đại nhân … trong nhà ta quả thực không có người, ngài tìm nhầm chỗ rồi!


Lúc này bên ngoài căn nhà tranh có một tên xà nhân thân mặc ngân giáp, tay cầm một thanh xà mâu, ánh mắt nghiêm nghị nhìn Thanh nhi có chút tức giận. Hắn muốn vào trong để gặp người mình cần gặp nhưng tiểu nha đầu bên ngoài nhất quyết nói rằng bên trong không có ai, còn không cho hắn vào.


-Hừ, tiểu nha đầu đáng ch.ết!


Nam tử mặc ngân giáp đánh một luồng kình phong về phía Thanh nhi quét bay nàng đi, tuy công kích không có tính sát thương nhưng nếu để thân thể chỉ mới đạt luyện tạng cảnh của nàng va phải đồ vật khác thì khẳng định cũng phải chịu trọng thương. Thân thể của Thanh nhi bị kình phong cuốn bay đi thì đột nhiên dừng lại, thân thể của nàng cũng từ từ hạ xuống trước ánh mắt kinh ngạc của nam tử mặc ngân giáp. Hắn còn chưa kịp phản ứng thì đột nhiên một cỗ lực lượng khủng bố đánh lên thân thể hắn khiến lục phủ ngũ tạng của hắn chấn động, miệng phun máu tươi, thân thể không nhịn được mà bị ép quỳ rạp dưới mặt đất. Lạc Long đi ra từ trong nhà tranh, ánh mắt hắn nhìn nam tử kia âm lãnh tới cực điểm, hắn ôm Thanh nhi lên lạnh lẽo nói:


-Ngươi muốn ch.ết sao?
Thanh nhi không biết chuyện gì vừa xảy ra nhưng cũng đoán được Lạc Long vừa mới ra tay với ngân giáp nam tử, nàng ta kinh hãi nhìn hắn nói:
-Đại ca ca, ngươi chọc nhầm người rồi, mau mau chạy đi, bằng không lát nữa sẽ có rất nhiều xà nhân tới đây truy bắt ngươi đó!


Lạc Long lại nở một nụ cười với nàng mà nói:
-Thanh nhi đừng lo, đại ca ca rất lợi hại, không có ai có thể bắt ta lại đâu.
-Thế nhưng …
Thanh nhi còn muốn nói nhưng thấy vẻ kiên quyết của hắn thì lại thôi. Ngân giáp nam tử phía đối diện hoảng hốt dập đầu nói:


-Lạc đại nhân xin đừng hiểu nhầm, tiểu nhân là người do ngũ đại trưởng lão phái tới mời ngài về Nữ Vương điện nghị sự.
-Hừ, ngươi mời ta tới Nữ Vương điện mà lại ra tay đánh người của ta sao?






Truyện liên quan