Chương 291:
Một tên đệ tử của Tử Phong tông lập tức chen vào nói:
-Mỹ nữ, ngươi hà cớ gì phải đứng ở phía đối lập với tiểu vương gia nhà ta? Thử nghĩ mà xem, tên tiểu tử Nhân Trung Long kia là loại tứ cố vô thân, nhất mạch của hắn cũng bị đuổi ra khỏi gia tộc của chính mình, một người như vậy làm sao có thể so sánh với tiểu vương gia được chứ?
Tiết Hựu ngoài mặt thì không nói gì nhưng lại thầm cảm thấy rất vui vẻ với tên thuộc hạ kia của mình. Không cần phải đặt điều nói xấu tên tiểu tử kia, chỉ cần cho mỹ nữ thấy được chênh lệch đôi bên là được, hắn tin tưởng người thông minh sẽ tự biết phải làm như thế nào.
-Ồ, ai nói với ngươi Nhân Long ca ca là người tứ cố vô thân?
Nhân Trung Huyên thấy võ giả kia nói như vậy thì tỏ ra rất kinh ngạc hỏi lại:
-Chẳng lẽ hắn không phải như vậy sao?
-Đương nhiên là không rồi!
Nàng ta nháy mắt ra dấu cho Nhân Trung Long, hắn ta cũng rất phối hợp với nàng, hai người cùng một lúc lấy một bộ hắc bào ra mặc vào. Hắc bào kia được thiết kế một cách tinh tế tỉ mỉ, mỗi một đường nét, mỗi một hoa văn đều rất tinh xảo, chất liệu của nó vừa nhìn đã biết là hàng thượng phẩm, hơn nữa bên trên còn tỏa ra một loại khí tức thần thánh cao thâm. Bên trên ngực trái của hắc bào có thêu hai chữ “Thiên Nam”, tuy không quá lớn nhưng cũng đủ cho bất kỳ người nào nhìn rõ.
-Đệ tử hạch tâm của Thiên Nam học viện!
Đám võ giả kia cả kinh, áo bào đen là loại đồng phục dành cho đệ tử có quy cách cao nhất của Thiên Nam học viện đó. Phải biết Thiên Nam học viện là một trong những thế lực có danh khí lớn nhất trên toàn bộ Nam vực. Loại đồng phục mà hai người Nhân Trung Long mặc tuyệt đối không phải là giả bởi vì khí tức đặc hữu tỏa ra từ bên trên đó chính là tiêu chí của đệ tử của học viện. Mỗi một kiện y phục đều được cường giả của học viện rèn luyện rất lâu mới có thể lưu lại loại khí tức thần thánh đó, vì thế nên nếu đệ tử của học viện làm hỏng y phục thì phải bỏ ra cả trăm vạn linh tệ thượng phẩm mới mua được y phục mới.
-Thì ra là vậy, chẳng trách tên tiểu tử nhà ngươi lại có tiến bộ như vậy.
Tiết Hựu nghiến răng nghiến lợi, trong lòng tức tối không thôi nhưng cũng không dám nói thêm gì. Thiên Nam học viện hàng thật giá thật đó, được xưng tụng là thánh địa tu luyện của võ giả ở khắp Nam vực, trải qua bao nhiêu năm hoạt động bọn họ đã đào tạo ra vô số thế hệ võ giả danh chấn tứ phương, mặc dù bọn họ không tranh đấu với các thế lực khác nhưng cũng chẳng ai dám động vào họ. Cho dù là hoàng thất của các đế quốc cũng đều phải kính cẩn với người của học viện này, một tiểu vương gia như Tiết Hựu còn xa mới có thể so sánh được với đệ tử hạch tâm của học viện. Nếu không phải hắn là thiên tài nổi bật trong lứa đệ tử trẻ tuổi của Tử Phong tông thì ngay cả tư cách nói chuyện với hai người Nhân Trung Long hắn cũng chẳng có.
-Có điều cho dù là cao đồ của Thiên Nam học viện thì cũng phải tuân theo quy định của thiên tài chiến, nếu như ta đánh bại các ngươi thì không biết cao tầng của Thiên Nam học viện sẽ có cảm nghĩ gì nhỉ?
Kế hoạch chinh phục mỹ nhân đã thất bại nên Tiết Hựu cũng không ngần ngại mà xé rách bộ mặt giả dối của mình. Tay phải của Nhân Trung Long siết chặt lấy trọng kiếm, đối phương quá đông người, nếu như thật sự chiến đấu thì đây sẽ là một cuộc chiến vô cùng vất vả. Có điều hắn không thể tỏ ra yếu thế mà lại làm như bản thân không có chút bối rối nào.
-Hừ, có giỏi thì lại đây, để ta xem các ngươi có tư cách đó không.
Bây giờ màn đấu khẩu giữa đôi bên đã trở nên vô vị rồi, Tiết Hựu trực tiếp phất tay ra hiệu cho võ giả dưới trướng.
-Lên!
Gần bốn mươi võ giả cùng nhau vây công bốn người Nhân Trung Long, so với tình cảnh mấy ngày hôm trước khi mà sáu người bọn họ chiến với hơn hai trăm võ giả thì có vẻ khả quan hơn nhiều, có điều chỉ có người trong cuộc mới hiểu lần giao đấu này hung hiểm tới cỡ nào. Đám võ giả dưới trướng Tiết Hựu ra tay rất nghiêm túc bởi lẽ trước mặt bọn họ có hai thiên tài tuyệt đỉnh hàng thật giá thật.
-Oành oành! Ầm!
Thanh âm phát ra từ chiến đấu vang lên liên tục, đám người Nhân Trung Long phải bị động phòng thủ, không hề có khoảng trống phản công. Đám võ giả kia không dại dột phân tán để cho bọn họ có cơ hội phát huy năng lực của mình mà lại dồn bọn họ vào cùng một chỗ, mấy người Nhân Trung Long vốn cũng không có khả năng phối hợp nhuần nhuyễn nên nhiều khi còn làm cho đồng đội vướng tay vướng chân. Chỉ giao đấu vài hiệp mà Ly Long đã tỏ ra vẻ đuối sức, hắn liên tục trúng chiêu nên được đưa vào giữa vòng bảo vệ của ba người còn lại. Tới đây thì có thể khẳng định thực lực của hắn là yếu nhất trong số bốn người bọn họ, cũng may mà ba người Nhân Trung Long còn có thể chèo chống được thêm một lát. Thế nhưng đây cũng không phải là cách hay, nếu tình hình vẫn tiếp diễn thì bọn họ có khả năng sẽ thua mất. Không phải bọn họ không mạnh, chỉ là kiến nhiều còn có thể cắn ch.ết voi, huống hồ gì đám người vây công bọn họ lại là một đám sói dữ.
-Hỏa Lãng … Thôn Thiên!
Nhân Trung Long khó khăn lắm mới tìm được khoảng trống để thi triển một chiêu này, sóng lửa khủng bố mang hai màu xanh lục và vàng đất quét ngang một góc rộng đến một trăm tám mươi độ. Có điều một chiêu này lại chẳng có chút tác dụng nào, đám võ giả kia dường như nắm rất rõ thủ đoạn của hắn, ngay khi sóng lửa vừa rời mũi kiếm thì bọn hắn đã lùi ra rất xa, đồng thời sử dụng các loại thủ đoạn kháng hỏa để chống đỡ. Một chiêu này của Nhân Trung Long có thể nói là có hoa mà không có quả, rơi vào tình cảnh mà hắn rất ít khi gặp phải. Khoảng trống mà một chiêu này tạo ra đủ để cho ba người bọn họ phản kích được đối phương vài chiêu nhưng chung quy lại vẫn chưa đủ, đám võ giả phía bên kia rất nhanh lại siết chặt vòng vây lại không cho bọn họ có cơ hội thở dốc. Nếu như Nhân Trung Long có thể dùng Hỏa Lãng Thôn Thiên thêm mười mấy lần nữa thì bọn họ có cơ hội xoay chuyển chiến cục nhưng hắn có thể làm thế sao? Mỗi một lần sử dụng võ kỹ này đều tiêu tốn cả đống chân khí của hắn, hơn nữa việc phải phòng phủ trước sự vây công của địch nhân cũng đã khiến hắn hao tổn cực kỳ nhiều rồi. Mắt thấy tình thế càng ngày càng đi theo chiều hướng xấu, Nhân Trung Huyên đưa tay lên sờ vào một mặt dây chuyền mà nàng đeo trên cổ. Mặt dây chuyền kia tỏa ra một vầng hào quang màu vàng kim, nếu như tới gần thì có thể thấy nó chứa đựng nhiệt lượng khủng bố vô cùng.
-Có cơ hội!
Ba tên võ giả thấy nàng ta có sơ hở thì đồng loạt nhảy lên cao rồi đánh xuống, bảo khí sáng loáng ánh lên những vầng quang mang lạnh lẽo. Đang lúc nàng ta chuẩn bị giải phóng năng lượng từ mặt dây chuyền kia thì bên tai truyền tới những tiếng xé gió, ba mũi tên như ba đầu độc xà lao tới bắn vào ba tên võ giả kia.
-Phập phập phập!
Ba mũi tên làm từ xương cốt của yêu thú đâm phá da thịt rồi phá vỡ xương chậu của bọn hắn khiến cho ba võ giả nọ ngã lăn ra đất kêu lên đau đớn.
-Ai!
Tiết Hựu đang nhàn nhã đứng ngoài quan chiến đột nhiên thấy tình cảnh kia thì giật mình, đến khi ba võ giả nọ bị cốt tiễn bắn trúng thì hắn mới kịp phản ứng. Hai con ngươi của hắn nheo lại, nhìn về một hướng nào đó. Từ hướng đó có hai bóng người rất nhỏ đang lại gần, khoảng cách giữa hai bên là rất xa nhưng hắn có thể khẳng định ba mũi tên kia là do một trong hai người đó bắn ra.
-Vút vút vút!
Lần lượt có từng đạo mũi tên bắn về phía này, mỗi một mũi tên đều tinh chuẩn nhắm vào một võ giả thuộc đội ngũ của hắn. Tiết Hựu vội vàng lao lên trước đội ngũ của mình, bộc phát tu vi nhị hải cảnh đánh bay một mũi tên.
-Keng!
Tay hắn cầm một cây thiết phiến hất văng cốt tiễn kia ra, có điều lực đạo khủng bố của một tiễn kia cũng làm cho tay hắn run run. Còn chưa kịp đắc ý thì hai mũi tên còn lại bay qua người hắn, tiếp sau đó lại là một loạt mũi tên khác.
-A a!
Võ giả thuộc đội ngũ của hắn liên tục trúng tên, dù có có né tránh thế nào thì kết quả vẫn chỉ có một, chính là bị cốt tiễn bắn trúng, tên nào tên nấy đều nằm trên mặt đất kêu la thảm thiết.
-Dừng tay!
Tiết Hựu quát lớn nhưng chẳng có tác dụng gì, từng đạo từng đạo cốt tiễn cứ lần lượt bay qua người hắn rồi bắn trúng thủ hạ của hắn. Hắn cố gắng đuổi theo ngăn cản nhưng ngoại trừ mũi tên đầu tiên thì hắn chẳng ngăn được thêm một mũi tên nào nữa, mỗi một lần hắn nhắm vào một mũi tên thì đều bị chậm một bước, lại có thêm một tên thủ hạ của hắn bị bắn hạ. Đám võ giả đang vây công ba người Nhân Trung Long cảm thấy lạnh hết cả sống lưng, ánh mắt đảo về phía hai bóng đen kia với vẻ đề phòng. Chỉ trong một tích tắc mà bọn hắn buông lỏng việc vây công ba người thì Lạc Vân đã làm ra hành động phản công. Nàng ta cất đi trường kiếm trong tay đồng thời hai tay liên tục máy động kết xuất hàng loạt thủ ấn. Thủ ấn tung bay, chân khí trong người nàng ta chảy xuôi theo một lộ tuyến phức tạp, linh hồn lực cũng dần dần tràn ra ngoài. Động tĩnh bên này thu hút sự chú ý của Tiết Hựu, hắn chỉ tay vào nàng ta mà hô lớn:
-Ngăn nàng ta lại!











