Chương 296:



- Ý gì vậy?
Một tên khác quay ra hỏi.


-Tên này là cao đồ của Thiên Nam học viện, hơn nữa còn là đệ tử hạch tâm có quy cách cao nhất đấy! Tuổi của hắn còn chưa tới một trăm mà đã là khí tuyền đỉnh phong, là người được học viện vô cùng coi trọng. Tiêu Sáng kia không bị hắn đánh thành một con chó ch.ết đã là vạn hạnh rồi, nếu như hắn không biết tốt xấu mà đòi đấu lại thì không chừng sẽ chẳng giữ nổi cái mạng đâu.


Tiêu Sáng đang rời võ đài, nghe được lời này thì hắn chỉ thở dài một tiếng, trong lòng thầm cảm thấy may mắn. Trận chiến này đã khép lại ngày đầu tiên của vòng chung kết của thiên tài chiến. Không có nhiều bất ngờ, Ngoài Nhân Trung Long thì Mạc Kiến Quân và Long Đại Hải đều thuận lợi tiến vào vòng trong, ngay cả tên Tiết Hựu đáng ghét kia cũng như vậy. Sự việc Lạc Vân bỏ chiến khi gặp Nhân Trung Long được rất nhiều người bàn tán. Có thể đối với nàng ta thì thiên tài chiến chẳng là gì nhưng đối với người khác thì đây có thể là cơ hội lớn nhất để tạo nên danh tiếng khi còn trẻ. Người trẻ ấy mà, có mấy ai không phải là người nhiệt huyết sục sôi cơ chứ? Vì vậy nên việc có người bỏ chiến sẽ khiến cho mọi người chấn động, huống hồ Lạc Vân còn là người có màn biểu diễn kinh thiên động địa ở vòng loại.


-Ài, nữ tử lợi hại như vậy tại sao lại bỏ chiến chứ?
-Cũng tại tên Nhân Trung Long kia, nếu không phải vì hắn thì nàng ta sao có thể bỏ cuộc được?


Những tiếng trách móc từ trên khán đài liên tục vang lên, đa số là nhằm vào Nhân Trung Long. Nhân Trung Long cũng không vì vậy mà có thành kiến với Lạc Vân, dù sao thì nàng ta cũng vì hắn mà bỏ chiến. Mặc dù rất muốn thử một lần giao thủ với vị tân nhiệm tông chủ này nhưng hắn cũng biết nếu hai người giao đấu thì sẽ là một trận chiến thảm khốc vô cùng, do đó hắn vẫn mang tâm tình cảm kích đối với Lạc Vân. Ba lượt đấu đầu tiên qua đi, các võ giả được nghỉ ngơi hai ngày. Chỉ là trong hai ngày này đám bọn họ đều bế quan tu luyện, điều chỉnh trạng thái của bản thân lên mức cao nhất, cũng không có ai ra ngoài để xem người khác đang bàn tán thứ gì về mình. Hai ngày cứ thế trôi qua một cách yên bình. Đến ngày thi đấu, các thí sinh lại có mặt đúng giờ trên đấu tràng để tiến hành lượt bốc thăm mới. Có điều khi việc bốc thăm còn chưa diễn ra thì lại có một tin tức oanh động truyền tới tai võ giả đang quan chiến, đó chính là có một võ giả lại bỏ chiến. Người này không phải ai xa lạ mà lại là người quen của Nhân Trung Long - Mạc Kiến Quân. Tên này không những bỏ chiến mà còn đột nhiên biến mất khỏi Tử Phong cốc, chỉ để lại một phong thư nói rằng hắn có việc gấp nên từ bỏ quyền thi đấu. Không ít võ giả đoán rằng hắn đã bị người bắt cóc và làm giả hiện trường là hắn tự ý rời đi, chấp pháp đội của Tử Phong tông cũng vì thế mà bị điều động đi tìm kiếm hắn khắp nơi, cũng tìm kiếm xem có manh mối nào chỉ ra rằng hắn bị người ta bắt đi hay không. Tin tức này tuy rằng khiến võ giả khắp nơi chấn động nhưng lại không ảnh hướng đến chiến đấu trên võ đài, các võ giả vẫn xếp thành một hàng dài lần lượt bốc thăm. Nhân Trung Long đang cố gắng nghĩ lại xem Mạc Kiến Quân có biểu hiện gì bất thường vào mấy ngày hôm trước hay không thì một bóng người đột nhiên vượt qua hắn. Vốn dĩ hắn cũng chẳng quan tâm tới việc có người chen lên trước mình nhưng các võ giả còn lại bị người khác vượt lên thì lập tức làm ầm ĩ hết cả lên. Thiên tài ấy mà, có bao giờ chịu thua kém ai đâu. Có điều khi người kia quay mặt lại thì cả đám bị dọa cho sợ hết hồn, bởi vì hắn là tiểu vương gia của Tử Phong tông - Tiết Hựu. Nhân Trung Long nhận ra người kia thì khinh thường mà nói thầm:


-Ấu trĩ!
Tiết Hựu cũng không nghe được hắn nói, cứ như vậy một đường đi tới đầu hàng người. Lúc hắn đi lên tới đầu hàng thì có một võ giả đang chuẩn bị bốc thăm, tình cờ thay người này lại là Long Đại Hải.
-Là ngươi!


Tiết Hựu cả kinh, nhìn thấy đối phương thì hai con ngươi của hắn như phóng ra nộ diễm vậy. Ở vòng loại, khi đội ngũ của hắn đang chiến đấu với mấy người Nhân Trung Long thì có một tên cung thủ phá đám giữa chừng. Người khác có thể không biết nhưng lấy nhãn lực của võ giả nhị hải cảnh như hắn thì sao có thể không nhìn rõ được đối phương chứ?


-Ngươi là ai?
Long Đại Hải ra vẻ không quen hắn, tay phải thò vào trong hộp đựng những lá phiếu.
-Ngươi còn giả vờ giả vịt?


Tiết Hựu bị đối phương ngó lơ thì đầu như bốc hỏa, tay phải của hắn hóa thành quyền đánh vào phía bả vai của người kia. Mặc dù không rõ ràng lắm đối phương là cảnh giới gì nhưng hắn có thể khẳng định tên kia vẫn còn là khí tuyền cảnh, trước mặt hắn chắc chắc không có lực hoàn thủ. Trước đó hắn để cho tên kia dắt mũi cũng chỉ vì tài nghệ bắn cung của tên đó tương đối tốt mà thôi, bây giờ đối phương đứng trước mặt hắn thì hắn sẽ giáo huấn đối phương một trận nhớ đời. Nắm đấm của hắn mang theo lực lượng vạn cân đánh về phía nam tử trước mặt, quyền kình như muốn ép cho không gian phía trước vỡ tan vậy. Võ giả đang xem bên này thấy cử động của hắn thì không có vẻ gì là ngạc nhiên cả, chỉ mặc niệm cho nam tử xấu số kia thôi.


-Vút!


Vượt qua suy đoán của đại đa số võ giả đang xem, Long Đại Hải cứ như là có mắt sau lưng, quyền đầu của Tiết Hựu vừa mới tới thì hắn lập tức lách người sang một bên, tay phải còn uyển chuyển rút một lá thăm ra khỏi hộp rồi kịp đưa lại cho giám quan. Vị giám quan tay cầm lá thăm của hắn nhưng vì quá kinh ngạc nên còn chưa lật ra xem. Tiết Hựu lại tung một quyền bằng tay trái, lần này góc độ rất chuẩn, trực tiếp chặn hết mọi đường lui của Long Đại Hải. Một quyền này giáng thẳng vào bụng của Long Đại Hải khiến cả người hắn cong lên như con tôm luộc, khuôn mặt ánh lên vẻ đau đớn và dữ tợn vô cùng.


-Ồ!


Võ giả trên khán đài và những võ giả xếp hàng gần đó cùng nhau ồ lên, tuy rằng không biết tại sao Tiết Hựu lại ra tay với Long Đại Hải nhưng tên này ra tay hình như có hơi nặng quá thì phải, nếu như chẳng may đánh ch.ết đối phương trên võ đài thì bản thân hắn cũng khó mà tiếp tục tham gia thiên tài chiến. Long Đại Hải bị đánh bay ra đằng sau, mặt hắn đỏ như quả gấc chín, hai mắt hắn trợn ngược lên, chỉ tay vào Tiết Hựu khó nhọc mà nói:


-Ngươi …
Đột nhiên Tiết Hựu cũng chỉ tay vào hắn, hai con ngươi cũng trợn ngược lên mà nói:
-Ngươi … ngươi …


Động tác của hai người giống nhau tới bất ngờ khiến những người chứng kiến chả hiểu chuyện gì, chỉ có bản thân Tiết Hựu và giám quan đứng cạnh đó là hiểu được. Vừa rồi Long Đại Hải không hề trúng quyền của hắn, đối phương làm ra động tác cong người kia không phải do lực tác động của hắn. Thực ra tên đó tự cong người lên như vậy, tất cả chỉ là diễn cho mọi người xem thôi. Tiết Hựu lúc này ấm ức cực kỳ, đánh không trúng đối phương mà còn bị mọi người chỉ trỏ nói ra nói vào, hắn không suy nghĩ được gì mà lại lao tên tấn công người kia. Hữu quyền tung ra, một đòn móc trái đi từ phía dưới nhắm vào cằm của Long Đại Hải khiến hắn tức giận mắng lớn:


-Đủ rồi!


Long Đại Hải cũng đánh về phía Tiết Hựu, tốc độ của hắn rõ ràng là chậm hơn đối phương nhiều lắm, ấy thế mà khi quyền đầu của đối phương sắp đánh trúng cằm của hắn thì hắn lại may mắn tránh thoát một đòn đó. Hắn né thân mình sang một bên, đồng thời năm ngón tay phải xòe rộng ra đánh về phía Tiết Hựu. Trong lòng Tiết Hựu tỏ vẻ khinh bỉ vô cùng, tốc độ như rùa bò vậy mà còn muốn phản công đánh hắn sao? Thế nhưng chẳng biết làm thế nào mà bàn tay kia lại tìm được tới má trái của hắn, ngay sau đó là một tiếng bạt tai giòn giã phát ra.


-Ba!


Thân Thể của Tiết Hựu đang ở trên cao thì đột nhiên bị đánh bay xuống mặt đất, mặt hắn tiếp đất đầu tiên liền cày nát cả nền gạch đá dưới chân. Bây giờ còn chưa phải thời gian thi đấu nên những trận pháp gia cố trên võ đài còn chưa được mở ra, chỉ với nền gạch đá bình thường thì sao có thể chịu nổi va chạm như vậy chứ?


-To gan!


Vị giám quan đứng bên cạnh thấy tình thế chuyển đổi quá nhanh nên không kịp phản ứng, tới khi hắn nhận ra sự việc không ổn thì đã muộn. Hắn ta lao tới bên cạnh Long Đại Hải, đánh một chưởng khiến người kia bay ngược ra sau, há miệng phun máu tươi. Không thèm nhìn đối phương lấy một cái, vị giám quan này vội đỡ Tiết Hựu dậy, đồng thời ân cần hỏi han:


-Tiểu vương gia, ngài có sao không?
Tên giám quan này cũng là cao thủ khí hải cảnh, có điều thân phận còn kém xa Tiết Hựu, lại là người của gia gia hắn nên thái độ đối với hắn rất là khiêm tốn.
-Ta …


Tiết Hựu giận dữ muốn mắng chửi một câu nhưng chợt nhận ra xương hàm của hắn bị đối phương đánh lệch, răng cũng rơi mất mấy cái, đầu óc thì cực kỳ choáng váng, muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời.
-Súc sinh, ngươi dám động vào tiểu vương gia, muốn ch.ết sao?


Giám quan thấy hắn thê thảm như vậy thì lên tiếng quở trách Long Đại Hải, lại đánh một chưởng khiến đối phương phun máu tươi. Long Đại Hải bị đánh ngã hai lần, khó khăn lắm mới đứng dậy được, thế nhưng hắn không có cúi đầu nhận lỗi mà lại cười phá lên, máu tươi tắc trong cổ họng của hắn khiến cho tiếng cười càng trở nên dữ tợn, càng điên cuồng hơn.


-A ha ha ha! Tử Phong tông thật không hổ danh là đệ nhất tông môn của đế quốc ta, thật không hổ danh là tông môn của hoàng đế. Dưới chân thiên tử nhưng luật pháp lại chẳng là cái thá gì, chỉ có những người nắm hoàng quyền mới là con người, những kẻ khác đều là giun dế có thể tùy ý giết ch.ết mà thôi. Cho dù là thiên tài chiến thần thánh như vậy nhưng cũng chỉ là trò đùa trong mắt bọn hắn, nói đánh là đánh, thậm chí chẳng cần để ý tới quy củ bao đời nay. Đáng cười thay, đáng trách thay!






Truyện liên quan