Quyển 2 - Chương 5
**Edit: Cesia
**
Một cái trứng (chim).
Một cái trứng (chim) đã được luộc chín.
Một cái trứng (chim) đã được luộc chín và bóc vỏ trơn nhẵn….
Dã cục cưng cúi đầu xuống, yên lặng nhìn chăm chú vào cái mâm bằng bạc tạo hình tinh xảo…. Cái trứng chim đang lăn qua lăn lại trông rất vui mắt kìa, cô nhóc vẻ mặt trang trọng, run rẩy nhấc bộ dao nĩa bằng bạc rất nặng lên, giương mắt nhìn mỹ vị ngon lành được bày trí rất đẹp trên bàn.
Lại ngó trở lại bộ dao nĩa được lẳng lặng xếp bên cạnh cái trứng (chim) đã luộc chín.
Đổ mồ hôi lạnh….
Dã cục cưng hít sâu vào một hơi, ưỡn bộ ngực nhỏ ra, vẻ mặt ủy khuất, chọc chọc vào cái dĩa bạc, chơi đùa với món đồ ăn không chịu an phận vẫn còn đang lăn qua lăn lại kia.
“Tiểu thư, dao nĩa là phải cầm như thế này….” Một người đẹp tóc vàng đang cầm dao nĩa cực kỳ thuần thục cắt đôi cái trứng (chim) trơn nhẵn, động tác lưu loát, trầm tĩnh và cực kỳ ưu nhã, đôi bàn tay mềm mại mảnh khảnh khiến cho người xem cảm thấy nhìn thế nào cũng thật đẹp mắt, “Hành Thiếu gia đã dặn dò tôi dạy cô lễ nghi dùng cơm, tôi đã suy nghĩ kỹ liền quyết định chọn món trứng (chim), dùng nó để luyện tập độ mạnh yếu cùng với độ ổn định là tốt nhất, cô cảm thấy thế nào?”
Cô nhóc hờ hững không quan tâm, đôi mi thanh tú nhíu chặt, tựa hồ như nghe hiểu, lại tựa hồ như không có nghe. Bàn tay nhỏ mũm mĩm bóc lấy cái trứng (chim) luộc, hướng trong miệng, nhét.
“Tiểu thư, đó không phải là hành động mà thục nữ nên có.”
Dã cục cưng được ăn, chớp chớp đôi mắt ngây thơ, làm như thật sự hiểu, gật gật đầu, người đẹp tóc vàng vừa mới thở hắt ra nhẹ nhõm, lại nhìn thấy cô nhóc kia bỏ cái trứng chim đã bị bóp nát ở trong lòng bàn tay xuống, thuận tay chồm tới trước chộp lấy một miếng bánh kem dâu.
Người đẹp tóc vàng thanh âm có chút run rẩy, “….Tiểu thư, không thể ăn như thế.”
Dã cục cưng có chút không nỡ buông, do dự trong chốc lát, im lặng nhìn chằm chằm vào bộ dao nĩa bằng bạc trước mắt, chậm rãi vói tay còn trống ra…. Người đẹp tóc vàng vừa nhìn thấy, cái này phải gọi là vui đến phát khóc đó nha, rốt cuộc cũng thông suốt rốt cuộc cũng thông suốt rồi.
Kết quả lại thấy bàn tay của Dã cục cưng lướt qua bộ đồ ăn…. Chộp lấy con tôm hùm, vùi đầu tấn công vào mỹ vị ở trên bàn, ăn đến mắc nghẹn ho sằng sặc…. Hai bàn tay nhỏ bé bận bịu đến mức quên hết mọi thứ xung quanh.
Vẻ mặt của người đẹp tóc vàng trong nhất thời trở nên đen ngòm.
“Tiểu thư, tôi đã biết mà…. cô lại trêu chọc tôi.”
Một giờ sau,
Thân hình nho nhỏ của Dã cục cưng an tọa trên cái ghế to lớn, hai cẳng chân không an phận cứ đánh tới đánh lui.
“Tiểu thư, chính là đơn giản như vậy, đây là toàn bộ lễ nghi dùng cơm.” Người đẹp tóc vàng chậm rãi cầm khăn ướt lên, mỗi động tác đều cực mang phong phạm của một thục nữ, nàng khẽ nhoẻn miệng, hé mở đôi môi mọng đỏ, “Như vậy đó, xin mời tiểu thư lập lại một lần.”
Bốn bề vắng lặng.
Người đâu rồi….
Bàn ăn dùng cho giới quý tộc cung đình rất dài, được bày một hàng dài những giá nến bằng bạc tinh xảo.
Cánh hoa hồng được trải dài đến tận đầu bên kia, không chút động tĩnh, Dã cục cưng ngồi ở vị trí bên đó cũng biến mất tăm.
Cô giáo xinh đẹp dạy lễ nghi cực kỳ hoảng loạn, tìm kiếm xung quanh….
Cả một tòa thành to như thế, vắng lặng.
Ba tiếng sau.
Bác Câm khoa tay múa chân đứng ở một bên, vẻ mặt tràn đầy lo lắng, “Tiểu thiếu gia, nên làm cái gì bây giờ, đã tìm khắp cả tòa thành vẫn không thấy bóng dáng của tiểu thư đâu, hay là báo cảnh sát?” Cô giáo mỹ nhân tóc vàng bị một đám vệ sĩ áo đen vây quanh, thấp giọng nức nở khóc.
Hành Chi Thiên vẻ mặt bình tĩnh ném cho nàng một cái liếc mắt.
Phía trước bàn ăn mơ hồ truyền đến vài tiếng sột soạt. Hành Chi Thiên nhíu mày, ngăn hành động của mọi người lại, hắn ngồi xuống, nghiêng tai lắng nghe một lúc.
Hai bàn tay trắng nõn thon dài vén lên tấm khăn trải bàn thanh nhã.
Bên dưới tấm khăn trải bàn rườm rà, rủ xuống mặt đất, một thân ảnh nhỏ xinh trơ trọi ngồi bên dưới bàn ăn, đưa lưng về phía bọn họ, trong bóng tối bận bịu đến quên hết mọi thứ xung quanh.
“Chi Nhược….”
Thân hình nhỏ xíu chấn động, cái mông nhỏ ngồi dưới đất xê dịch cố che dấu vết tích phía trước.
“Chi Nhược, lại đây cho anh.”
Hành Chi Thiên, ngón tay nắm chặt lấy khăn trải bàn, tức giận đến mức cả thân hình đều run rẩy.
Dã cục cưng ngẫu nhiên liếc mắt về phía bọn họ, đôi mắt trong bóng tối lóe sáng như kẻ trộm.
Mồ hôi lạnh…. Bé con này trốn ở dưới bàn đang làm cái gì?
Hành Chi Thiên phớt lờ ánh mắt lóe sáng quỷ dị trong bóng tối của Dã cục cưng, ra hiệu cho người hầu lau dọn sạch sẽ hiện trường.
Cả bàn thức ăn phong phú đều bị dọn sạch.
Khăn trải bàn bị vén lên….
Cả cái bàn dài cũng bị khiêng đi.
Thân hình nho nhỏ của Dã cục cưng bị phơi bày ra ánh sáng, cô nhóc kia thất kinh tay lập tức quơ lấy một đống lớn đồ, đem đi giấu…..
Hành Chi Thiên nắm chặt lấy vai nhỏ xoay cô nhóc lại, trong lúc nhất thời bị giật mình đến ngây người.
Chóp mũi của cô nhóc dính đầy sữa, hai móng vuốt của tiểu trư thì đen thùi, hình như là socola…. Một cái đuôi tôm đang thò ra từ cái miệng căng phồng của cô nhóc.
Cái mông nhỏ vểnh lên, hai tay thì đang liều ch.ết ôm lấy một đống hầm bà lằng gì đó, ánh mắt lúc này lộ ra vẻ đề phòng, đột nhiên một miếng bánh đã bị cắn mất một miếng vẫn còn lưu lại dấu răng từ trong lòng nhóc rớt xuống, lăn lông lốc trên sàn.
Dã cục cưng ngây người.
Hành Chi Thiên hoàn toàn sửng sốt.
Dã cục cưng tay chân luống cuống ngồi xổm xuống, chạy theo nhặt lại…. Vừa bước được một bước, cả đống thức ăn hổ lốn đang ôm trong ngực lại rớt xuống, loạn xạ nhặt lấy, càng nhặt càng rớt càng nhiều….
Hành Chi Thiên đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, nhìn hình ảnh của Dã cục cưng đang bận tới đến tối tăm mặt mũi kia.
Đột nhiên cô nhóc im lìm…. Thân hình nhỏ lẳng lặng đứng thẳng dậy, dưới chân vẫn còn sót lại một bãi thức ăn ngổn ngang, lông lốc, cánh tay nhỏ mũm mỉm đang nắm chặt một cái hạt dẻ bọc đường, trong lòng còn sót lại một ít vụn bánh ngọt…. Cô nhóc mím môi, giương đôi mắt vô tội nhìn Hành Chi Thiên.
Đôi mắt bị sương mù che phủ, nhưng lại quật cường không khóc.
Mồ hôi lạnh….
Ta nói, bé con, cái hành động theo tiềm thức đó, có thể lí giải là vì,
Định tồn trữ tiền riêng hả = =
Bất quá coi hắn lúc trước dùng bánh ngọt donut để làm thước đo tiền tệ thì…..
Chuyện này không thể không có khả năng….
“Chi Nhược, vì sao không ngồi ngay ngắn ở trên bàn mà ăn…. Lại muốn trốn ở dưới bàn?”
“….” Dã cục cưng mím mím cái miệng dính đầy thức ăn, ủy khuất chôn ở giữa hai chân hắn, cọ cọ.
Nhìn xem đi Hành Chi Thiên cái này gọi là nhìn một cái đau lòng đó, hắn vội vàng ôm lấy cô nhóc, nhẹ giọng nói, “Chi Nhược, những thứ trong tòa thành đều là của Chi Nhược, cả bánh ngọt cũng vậy…. Nói cho ca ca biết, vì sao lại muốn trốn ở dưới bàn ăn?”
“Cô ta là người xấu,” Dã cục cưng ngón trỏ run run chỉ hướng mỹ nữ tóc vàng, “Cô ta không cho Chi Nhược hảo hảo ăn cơm…. Đói…. Người ta muốn một mình hảo hảo ăn cơm.”
Nguyện vọng này thật nhỏ bé làm sao.
Hành Chi Thiên bỗng nhiên giống như trông thấy trong tòa thành hình ảnh của công chúa nhỏ bị mẹ kế ngược đãi…. Cô gái nhỏ thật đáng thương biết bao…..
Vẻ mặt hắn trở nên lạnh lùng, bảo Bác Câm đem đuổi cổ mỹ nữ tóc vàng ra ngoài.
“Bác Câm, thay ta xin phép với hiệu trưởng trường, chiều nay ta muốn ở cùng với em gái.”
Và thế là khóa học lễ nghi dùng cơm của Dã cục cưng liền bị Hành Chi Thiên tiếp nhận.
Và cũng vì thế cơn ác mộng của hai anh em bắt đầu….
Buổi trưa, trên bàn ăn.
Dã cục cưng cúi đầu, yên lặng nhìn vô số dao lớn, dao nhỏ, thìa, dĩa ăn được xếp đặt chỉnh tề trên bàn…. Thân hình nhỏ ngồi thẳng tắp, tay nhỏ quy củ đặt ở trên đầu gối.
“Chi Nhược, hãy cầm lấy dao ăn, giống như thế này….”
Dã cục cưng cúi đầu lâm vào trạng thái trầm tư.
“Chi Nhược, hãy học theo bộ dáng thầy giáo, cầm….” Thanh âm của chủ nhân có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn kiên định như cũ, cố hết sức giữ ôn hòa.
Dã cục cưng ngẩng đầu, ngây ngô hỏi, “Hôm nay là học lễ nghi sao?”
Hành Chi Thiên gật đầu, “Phải.”
Dã cục cưng ngón tay út đụng một chút vào một cái dao ăn bằng bạc trơn bóng, vùi đầu không lên tiếng, qua một hồi lâu một thanh âm non nớt nhuốm đầy sợ hãi vang lên, vô cùng ủy khuất, âm cuối run run, tựa hồ như sắp khóc tới nơi, “Vậy thì trước khi ăn cơm…. Vì sao còn muốn học giải phẫu.”
Giải phẫu?!
Hành Chi Thiên nhìn cảnh tượng trên bàn cơm trước mặt Dã cục cưng, một dĩa bít tết năm phần chín, trên mặt còn ẩn ẩn tơ máu, cùng với nào dao bạc, nĩa bạc, xiên bạc được xếp đặt chỉnh tề xung quanh….
Mồ hôi lạnh, không thể không nói…. Quả thật rất giống à.
Hành Chi Thiên, mặt đen xì.
Dã cục cưng run rẩy, kiễng chân lên, tụt xuống khỏi ghế.
Vội vội vàng vàng chạy đến bên người Hành Chi Thiên, ngửa mặt lên…. Ghé vào đầu gối hắn, đôi mắt như trăng lưỡi liềm cười đến híp lại, “Chi Nhược, không học có được không?”
“….”
“Chi Thiên, Chi Thiên, em không học, về sau Chi Thiên đút em ăn được không?”
Hành Chi Thiên sửng sốt.
Cô nhóc kia nhảy cẫng lên trong tư thế muốn ôm, đá chân nhỏ cười đến vô cùng vui vẻ, hai cánh tay nhỏ mũm mĩm duỗi ra, “Ôm…. Ôm một cái.” (Dễ thương quá à!!!!!)
Hành Chi Thiên ôm lấy nhóc, ôm thật chặt, ánh mặt cực kỳ sủng nịch, “Anh phải bắt em làm sao bây giờ…..”
==============================================
*Nhật ký của Dã cục cưng*
Ngày 11 tháng 11 năm tuổi, trời quang.
Hôm nay ôm thiệt nhiều đồ ăn, Mẹ có nói đồ ăn ngon thì cần phải đem giấu, cha nhỏ nói tiền cũng giống thế. Nhưng Dã cục cưng phát hiện tiền mùi vị thật khó ăn, cho nên quyết định bắt đầu cất giấu đồ ăn…. Nhưng lại bị ca ca phát hiện.
Buổi sáng học dao X xiên, bà già xấu xa bắt ta bửa trứng (chim), ta không thích bà ta.
Ca ca hôm nay bế ta, ta muốn làm cho hắn vui vẻ, nhưng trên người hắn có cái gì chọc ta rất đau.
Bất quá, như thế ta mới có thể được gặp mặt các cha cùng mẹ….
Cục cưng cần nhẫn nại.
Ký tên đóng dấu, một dấu móng vuốt đen thùi, ngửi ngửi…. còn có nồng đậm mùi hương của socola sữa….