Quyển 2 - Chương 12

**Edit: Cesia
**
Ầm ầm, âm thanh của tiếng sấm hỗn loạn rền vang trong không trung.
Trong phòng ngủ, cô bé kia đang cuộn tròn cả người trong chăn, run lên bần bật.


Cửa sổ tuy được làm bằng kính cách âm, nhưng vẫn bị chấn động đến kêu ong ong, bóng tối trùm lên khắp mọi ngóc ngách trong căn phòng…. Một cánh tay của trẻ con thò ra từ trong chăn, sờ soạng một hồi chạm được…. công tắc đèn bàn.


Két một tiếng, thanh âm vang lên trong căn phòng tối đen nghe càng có vẻ quỷ dị.
Cửa mở,
Cô bé kia tay rụt trở về một cái vèo, cuốn chăn đem chính mình bao lại giống như bánh bao.
Một tiếng thở dài vang lên,
Áng sáng đèn mờ nhạt, lờ mờ hắt bóng trên chiếc nệm trắng như tuyết.
“Chi Nhược….”


Cố kiềm nén không hé răng, trong chăn không khí nhanh chóng trở nên ngột ngạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Chi Nhược, đã ngủ rồi sao?”
“Ừ ừ ừ, ngủ say.” Giọng trẻ con vang lên.
Rùng mình một cái, bé con này biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi không hả.


Một bàn tay dùng sức kéo cái chăn kia hé ra một khe hở, bất cứ giá nào cũng phải để cho có chút không khí đi vào, miễn cho cô bé kia bị ngộp ch.ết. Bàn tay của cô bé kia vẫn túm chặt lấy chăn, thỉnh thoảng còn đưa mắt liếc nhìn về phía Hành Chi Thiên, lại vô tình bắt gặp được ý cười tràn đầy trong đôi mắt hắn. Lóe một cái, ở bức rèm cửa bất thình lình lóe một tia chớp như ẩn như hiện, cô bé kia sợ tới mức đóng chặt hai mắt, đôi mắt của Hành Chi Thiên cố nén lại ý cười, “Quả nhiên là ngủ say, thật sự là sâu lười nhỏ ham ngủ.”


Im lặng ôm lấy cô bé, khẽ vỗ nhẹ vào lưng nàng, vỗ về.
Thân hình nhỏ bé của cô bé khẽ run, hắn cũng như không biết, không lên tiếng trấn an.
Có người ở cùng, tựa hồ cũng không còn sợ hãi nhiều nữa.
Hành Chi Thiên vỗ mệt, nghỉ tay.


available on google playdownload on app store


Cô bé kia còn không cam tâm, cũng không giả bộ ngủ, kèm với tiếng sấm vang lên không ngừng cọ cả người vào người hắn, làm nũng, ôm lấy cổ của ca ca, ôm thật chặt.
Bên ngoài dông tố nổi lên, nhưng bên trong phòng lại là cảnh huynh muội tình thâm.
Tiếng gõ cửa rất khẽ.


“Thiếu gia, bác sĩ tư đã tới.”
“Ừ, ta biết rồi.”
Hành Chi Thiên dùng ngón trỏ điểm nhẹ vào cái mũi xinh xắn của cô bé, ánh mắt vô cùng ôn nhu. “Anh có việc phải đi, anh sẽ gọi người hầu đến đây với em, em cứ ngủ trước một lúc đi.”


Túm chặt lấy tay áo của hắn, Chi Nhược hoảng hốt lắc đầu, giống như cái trống bỏi, “Không muốn người hầu.”
Ý cười trong mắt Hành Chi Thiên càng đậm, “Được rồi, anh sẽ lập tức trở lại.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.


Một bàn tay khác đột ngột nắm lấy tay nắm cửa, đẩy cánh cửa mở rộng ra, bả vai của Hành Chi Thiên bị người nào đó tóm lấy, hắn liếc mắt, bàn tay đang ở đặt trên vai hắn, ngón tay thon dài tinh tế, nơi giao nhau giữa ngón trái cùng ngón trỏ còn có một hình xăm hoa hồng đen.


Người nọ sáp đầu lại gần, cợt nhả nói, “Người đang nằm ở bên trong chính là cô em gái bảo bối mà ngươi đã nhắc tới trong e-mail đó hả?”
Hành Chi Thiên thu hồi nụ cười, vẻ mặt lãnh đạm, gạt tay hắn ra.


Người kia cũng không tức giận, thẳng người dậy, vén đuôi tóc đen đang lòa xòa ở phía trước sang bên, cười đến vô cùng hứng thú, “Trước khi ta đi du học cũng không nghe ngươi đề cập chút nào tới nàng, ảnh chụp đều giấu trong phòng ngủ, như thế nào bây giờ lại cam lòng để cho ta nhìn thấy nàng?”


Hành Chi Thiên dùng thân hình ngăn trở ở cửa phòng, nhìn hắn mỉm cười, đôi con ngươi không nóng cũng không lạnh.


Coi như là đang chào đón vị thiếu niên kia, đôi mắt hắn có màu xanh biếc như ngọc bích, sâu thăm thẳm khiến người ta có cảm giác như đang nhìn vào trong một hồ nước, tóc của hắn dài đến thắt lưng, khuôn mặt nhu mỹ hầu như không thể phân biệt được giới tính, thanh âm cũng cực kỳ từ tính, tràn ngập mị hoặc, khiến cho người nghe có cảm giác bị trầm luân.


Trầm luân….
Tên nhóc này lại không an phận!
Hành Chi Thiên hồi thần, xoay người khép cửa lại, ho khan một tiếng, “Đừng nghĩ thôi miên ta.”


Đôi con ngươi màu lục bích tuyệt đẹp của hắn ảm đi, tựa hồ có chút không cam lòng. “Ngươi thật mau thức tỉnh, lần nào cũng chỉ còn kém một chút, cuối cùng lại bị ngươi thoát được.”
Hành Chi Thiên cười, “Ở cùng với ngươi, dù thế nào cũng cần phải đề phòng.”


“Năng lực tự chủ của ngươi lúc nào cũng cao như thế, không nói nhiều, không xem nhiều tất cũng sẽ không dễ dàng mắc sai lầm.” Người nọ cười, tự nói với mình, “Bất quá tính cách quả thật chán ngấy, không biết cô em gái bảo bối của ngươi như thế nào chịu đựng được ngươi.”


“Chịu được hay không chịu được là chuyện riêng của hai người chúng ta. Yêu Chi, chuyện này không có liên quan tới ngươi.”


“Chuyện riêng của hai người chúng ta…. chỉ sợ là chuyện có chút ái muội à nha,” khóe môi hắn cong lên thành một nụ cười, ánh sáng lóe lên dao động trong đôi bích đồng của hắn, “Trước kia ta đã nói là tâm lý của ngươi có vấn đề, bây giờ bệnh luyến muội luyến đồng cấm kỵ, ngươi e là đã nếm trải rồi, theo như ta thấy người phải trị liệu không phải nàng…. mà là ngươi.”


Hành Chi Thiên mỉm cười có chút trào phùng, “Từ nước Mỹ xa xôi mời ngươi về đây, cũng không phải là muốn nghe ngươi nói nhảm.”
“Vậy thì,” Yêu Chi vuốt tóc, ánh mắt sắc bén, có vẻ như hiểu rõ, hứng thú cười, “Có trò vui như vậy để chơi, dĩ nhiên là không thể thiếu phần ta.”


Hành Chi Thiên liếc nhìn về phía cửa phòng đang đóng chặt, thong thả bước xuống cầu thang.


Cho giải tán hết người hầu, Hành Chi Thiên rót cho mình một ly rượu, chất lỏng màu đỏ tươi chảy xuống chiếc ly thủy tinh, hắn nâng ly lên còn chưa kịp uống, ly rượu đã bị Yêu Chi cướp mất, cướp thì cướp, kẻ kia còn cười đến vô tâm không phế.


“Ngươi cho tới bây giờ cũng không biết đạo đối đãi khách.”
“Ngươi chẳng phải vẫn thích cướp đồ của người khác sao?”
“Ngươi quả là hiểu rõ ta.” Yêu Chi ngửa đầu, nốc vào một ngụm rượu mạnh, đôi môi cũng đỏ rực như lửa, “Muốn từ ta biết cái gì?”


“Lúc trước Chi Nhược cũng không có sợ bóng tối như bây giờ, ta muốn biết trước kia đã xảy ra chuyện gì.”
Một ngụm rượu bị phun ra,


Y phục bị đẫm rượu, từng giọt tí tách nhiễu xuống, ẩm ướt, Yêu Chi lau miệng, trừng mắt thật to, vẻ mặt rất “dữ tợn”. “Chỉ vì một việc nhỏ nhặt như thế, từ xa như vậy lôi ta trở về? Tùy tiện tìm một bác sĩ tâm lý không phải là dễ dàng hơn sao.” Hắn vừa sặc vừa nói, những chữ cuối cùng gần như là rít lên.


“Ngươi chẳng phải là bác sĩ tâm lý sao.”


“Năm tuổi ta đã theo lão cha của ta học tâm lý, mười một tuổi lấy được bằng thạc sĩ về tâm lý học, bây giờ đang ở viện nghiên cứu ở nước Mỹ bận tới sứt đầu mẻ trán, trên thế giới nếu so về thuật thôi miên không có người nào có thể thắng được ta, ngươi lại lôi ta trở về đây để nghiên cứu xem vì sao em gái ngươi lại sợ tối?”


“Ta đã mua lại viện nghiên cứu của ngươi ở nước Mỹ rồi, muốn ngươi về đây làm bác sĩ điều trị riêng cho Chi Nhược, hợp đồng có lẽ không bao lâu nữa sẽ được cấp trên của ngươi ở bên Mỹ gửi qua đây cho ngươi ký, ký cũng phải ký, mà không ký cũng phải ký.”


“Thực sự…. đã mua?”
“Phải.”


Yêu Chi liếc mắt nhìn chăm chú vào hắn một lúc lâu, tiếp đó cười rất ư thoải mái, “Nói sớm một chút, không uổng là anh em tốt, ta đang bị cả đống chuyện rắc rối ở bên kia vướng tay vướng chân, đang nghĩ có nên tìm người nhà ra mặt hủy bỏ hợp đồng không, không đoán được là ngươi lại giúp ta thoát ly khổ ải. Ký…. dĩ nhiên là ký, dù không ký thì sớm hay muộn cũng phải ký.” Hắn bốc lấy hạt dưa trên bàn trà, từng mảnh nhỏ rơi lả tả xuống đất, “Ngươi có thể sánh với lão cha của ta lợi hại, tóm lấy ta một năm cũng chỉ may mắn tóm được bóng của ta, ngược lại còn phải khen ngươi! Móng vuốt chộp một cái, liền tóm được ta.”


Móng vuốt chộp một cái….
Mồ hôi lạnh,
Coi người ta cùng đẳng cấp với mèo à.
Hành Chi Thiên đưa mắt liếc xéo hắn đang phun hạt dưa lả tả trên mặt đất, nhíu mày.
Tên này bao nhiêu năm vẫn còn nhếch nhác như vậy.
Có thể tranh cúp ở dơ với cô nhóc kia được rồi.


“Ta nghĩ bệnh sợ bóng tối của em gái yêu dấu của ngươi e là có quan hệ rất lớn đến vụ tai nạn máy bay của bác trai và bác gái.”
“Nói rõ hơn nữa?”


“Ừ, vậy ta nói đơn giản, ta nhớ mang máng là lần đó đại khái thời tiết xấu không thích hợp để máy bay cất cánh, vì vậy có rất nhiều chuyến bay bị hủy bỏ, nhưng cha mẹ ngươi lại kiên trì mang theo cục cưng lên máy bay riêng, ngày máy bay bị rơi cũng là ngày sấm chớp rất dữ dội, có khả năng là cô bé có lẽ là bị kích thích, mất trí nhớ, dẫn đến chứng sợ bóng tối.”


Mất trí nhớ….
Cô bé quả thật đã quên rất nhiều chuyện.


“Việc này cũng chỉ là do ta suy đoán, ta cũng không thể nắm chắc, trước tiên cứ thôi miên thử xem, có lẽ sẽ thu được kết quả không tưởng. Bất quá….” Thanh âm của Yêu Chi kéo thật dài, ái muội, êm ái, xen lẫn thích thú, “Sấm chớp ở bên ngoài có vẻ như càng lúc càng lớn rồi, em gái của ngươi một mình ở trong phòng…. Ngươi không cần trở về với cô bé sao?”


Hành Chi Thiên lập tức đứng dậy.






Truyện liên quan