Quyển 3 - Chương 15-2
**Edit: Cesia
**
Tiếng ca yếu ớt, ai oán phát ra từ chiếc máy hát cổ…. tại sao anh không trở lại.
Bức rèm cửa sổ rườm rà màu tím tử la lan che kín ánh sáng từ bên ngoài, trên tấm đệm trắng tinh như tuyết đang ngồi một người, sắc mặt tái nhợt không có chút huyết sắc, ngơ ngẩn chôn đầu giữa hai đầu gối, con ngươi tĩnh lặng lắng đọng như mặt nước ao tù, nàng khẽ ngâm nga theo lời bài hát xưa, triền miên, day dứt, tựa như đắm chìm trong thế giới của chính mình.
Hành Chi Thiên cau mày, hai tay bưng một chén cháo, đi đến chiếc máy hát, đang muốn tắt tiếng ca ai oán này đi, người ngồi trên giường liền có phản ứng, đôi mắt trong suốt như nước, mông lung ngập đầu sương mù lướt nhẹ qua mặt hắn, hắn nhất thời chỉ cảm thấy trên mặt tê dại, tâm cũng mềm đi.
Hành Chi Thiên ngượng ngập cười, rút tay về, thận trọng ngồi xuống bên giường, cầm thìa khuấy cháo, nhẹ giọng nói, “Chi Nhược, ăn một chút gì đi, đừng để bụng đói.”
Nàng mở mắt liếc nhìn hướng khác, vòng vo đầu tránh bàn tay đang cầm muỗng cháo đút vào miệng nàng, trong vô thức vẫn khe khẽ ngâm nga điệu ca quỷ dị.
Dỗ vài lần, cũng không thấy nàng để ý tới, Hành Chi Thiên không khỏi phát cáu, cầm lấy tay nàng hơi siết chặt, có chút tức giận nói, “Đã nhiều ngày như vậy, em làm loạn cũng đủ rồi, trước kia em chỉ đập phá đồ vật, cũng chưa bao giờ tuyệt thực.”
Nàng bị hắn rống, sợ hãi nhìn hắn, vung tay loạn xạ đẩy hắn ra, nức nở giãy giụa, muỗng cháo đặc bị hất đổ xuống giường, nàng cúi đầu xuống, thụi lùi về phía sau, vô thức vòng hai tay ôm lấy vai, ánh mắt né tránh hắn…. có vẻ cực kỳ sợ hãi.
Hành Chi Thiên cố nén đau xót, thấp giọng gọi, “Thực xin lỗi, anh không cố ý…. em không chịu ăn gì hết, anh thật sự rất lo lắng.”
Không nên cùng bệnh nhân tranh chấp,
Nàng…. chỉ là bị bệnh, rồi sẽ khỏe lại thôi.
Hắn chậm rãi đứng dậy, xốc lại chăn bị dơ, đột nhiên nhìn thấy một ít mảnh vụn…. rất giống mảnh vụn của bánh bích quy.
Giật mình sửng sốt một lúc lâu hắn mới hồi lại thần.
Đôi chân trắng nõn cơ hồ hơi động đậy, tựa như không che giấu được sự bất an của chủ nhân…. drap trải giường bị nàng làm lộn xộn, theo đó cũng quét sạch những mảnh vụn, nhìn thế nào cũng thấy như đang giấu giếm dấu vết.
Cửa bị đẩy ra một khe hở, Trần thẩm đứng ở bên ngoài, vặn vẹo hai bàn tay, ngập ngừng nói, “Thiếu gia, bên ngoài có hai đồng học nói là đến thăm tiểu thư.”
Hành Chi Thiên nhíu mày, đang cầm bát cháo ngồi ở đầu giường, hơi có chút hoảng thần, tiếng hát trầm bổng, du dương trong phòng ngủ làm cho hắn tâm phiền ý loạn, “Là người nào?”
“Một người tên là Mạch Connie, một người tên là Bạch Lạc Hề.”
Một tiếng than nhẹ từ góc tường truyền đến.
Hành Chi Thiên ngoảnh đầu lại, nhìn thấy em gái rụt ở đầu giường tựa người vào góc tường, đôi con ngươi trong suốt như thủy, ngẩng đầu, không nháy mắt nhìn chằm chằm vào Trần thẩm, ánh mắt cũng không hề trầm lặng như trước, mà giống như đang tức giận.
Vẻ mặt của hắn có chút xúc động, vươn tay vuốt nhẹ qua tóc nàng, nửa dỗ nửa khuyên nói, “Em không đến trường, nhưng vẫn còn có nhiều người như vậy nhớ thương em, mau húp cháo….”
“Thiếu gia, có để cho bọn họ vào không?”
Hành Chi Thiên chỉ nhìn chăm chú vào em gái, không lập tức trả lời Trần thẩm, hơi có chút trầm ngâm, khuấy trong tay bát cháo, múc một muỗng, đưa đến bên môi của Hành Chi Nhược.
“Ăn cháo….”
Ngữ khí của hắn tuy là khuyên nhủ, nhưng lại mang theo chút uy hϊế͙p͙.
Nàng ôm đầu gối, cúi đầu, do dự nhích tới trước một chút, giống như không cam lòng, sau một lúc mới ngoan ngoãn sáp đầu lại, hớp một ngụm.
Một muỗng rồi lại một muỗng.
Chén cháo cũng đã vơi đi hơn phân nửa.
Hành Chi Thiên hài lòng lấy ra khăn tay, lau miệng cho nàng, từng chút từng chút một, cẩn thận từng li từng tí, hắn đứng dậy nâng tay nhìn hướng ngoài phòng, “Trần thẩm, bà đợi một lát rồi hãy để bọn họ vào thăm tiểu thư, nhưng không được ở quá lâu.”
“Vâng.” Trần thẩm vui vẻ nở nụ cười, giống như thở phào nhẹ nhõm, vui sướng rời đi.
Hành Chi Thiên khom người vuốt nhẹ đầu nàng, thấy nàng không phản ứng, lại nhanh chóng hôn nhẹ một cái, giống như là chiếm được tiện nghi, hắn bật cười thành tiếng, tâm tình vô cùng tốt, “Chi Nhược, anh đến công ty, em phải ngoan ngoãn, biết không?”
Nàng nghe lời an trí ở trong ổ chăn mềm mại, không giãy giụa, chỉ im lặng nắm chặt lấy chăn.
Thời gian cứ thế tích tắc tích tắc trôi qua….
Giọng nữ khàn khàn phát ra từ chiếc máy hát cổ tựa như bị mắc kẹt, phát ra một trận chói tai sau đó liền im bặt.
Hành Chi Nhược nằm trong ổ chăn, cũng không làm ầm ĩ, mắt mở thật to, nhìn lên trần nhà trống rỗng, không nhiễm một hạt bụi.
Cánh cửa rầm một tiếng bị người từ bên ngoài đá văng ra.
“Tiểu Chi!” Một người hùng hổ từ bên ngoài xông vào, một thân áo choàng đỏ rực như lửa, diễm lệ, vô cùng bắt mắt, nàng ngừng lại một chút, thật cẩn thận ngồi xuống mép giường, cực kỳ đau lòng nói, “Cậu như thế nào, mình nghe bên trường học nói cậu tạm thời nghỉ học để dưỡng bệnh, mới có vài ngày không gặp sao đã bị giày vò thành bộ dạng này rồi?”
Vẻ mặt của Hành Chi Nhược có chút hoảng hốt, tầm mắt chậm rãi lướt qua trên người của cô gái ngồi trước giường, dừng lại ở thân ảnh màu trắng đang đứng ở cửa.
Cô gái tiếp tục nói, có chút tự giễu cùng bất đắc dĩ, “Mình vẫn cứ cho là cậu nói giỡn, nguyên lai cậu thật sự là em gái của Hành Chi Thiên, mấy ngày nay chịu khổ….” Thanh âm của nàng bỗng dưng trầm xuống, bàn tay vuốt ve tóc của Hành Chi Nhược, đột nhiên nhận ra điều gì, cô gái nâng khuôn mặt của Hành Chi Nhược lên, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, “Cậu…. không nhận ra mình sao, mình là Tiểu Mạch.”
Hành Chi Nhược mở to mắt, nước mắt lưng tròng, liếc nàng một cái, liền dời đi tầm mắt…. dáng vẻ như đang tư lự, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, chỉ có đôi mắt vẫn cố chấp, nhìn chăm chăm bên ngoài cửa sổ.
Đứng ở cửa, Bạch Lạc Hề, đôi mắt trong vắt sáng rỡ, ngây người ra nhìn người đang nằm trên giường, hắn dựa lưng vào cửa, nhẹ nhàng khép cửa lại, đứng từ xa nhìn Hành Chi Nhược, chậm chạp vẫn không bước tới trước.
Mạch Connie bừng tỉnh, nắm chặt lấy bàn tay của Hành Chi Nhược, khẽ nói, “Mình đi ra ngoài trước, hai bọn cậu cứ từ từ trò chuyện.”
Nàng khom người xuống, thì thầm vào bên tai Hành Chi Nhược, “Mình từ chỗ của Kỳ Tú Minh cũng đã biết được đại khái, cậu yên tâm, tụi mình nhất định tìm cách đưa cậu ra ngoài.”
Nàng bỗng đứng phắt dậy, hướng về phía cửa, vỗ vào vai Bạch Lạc Hề, đẩy hắn về phía giường, sau đó mở cửa, không ngừng gọi to, “Trần thẩm, Trần thẩm…. a, bà làm thế nào lại canh ở cửa, làm phiền bà mang giúp chúng tôi ít nước trà.”
Cửa nhẹ nhàng khép lại.
Mọi tiếng động đều bị ngăn cách ở bên ngoài, cả phòng ngủ bao trùm trong tĩnh lặng.
“Anh từ văn phòng của cha nhìn thấy đơn xin tạm nghỉ học mà Hành Chi Thiên thay em viết.” Bạch Lạc Hề cúi đầu, lông mi dày và dài che khuất đáy mắt đang gợn sóng, “Ca ca em nhốt em ở chỗ này….”
Hành Chi Nhược cả người run lên, ngẩng đầu lên nhìn hắn, phe phẩy đầu, dùng tay che lấy hai lỗ tai.
“…. anh đã nghe được chuyện của hai anh em em.”
Hành Chi Nhược thẳng người dậy, quơ lấy gối nằm cùng búp bê vải ném vào kẻ đang đứng cạnh giường, Bạch Lạc Hề cũng không né tránh, loạng choạng bước tới trước, ngược lại máy hát lại bị ném trúng, xoay nhanh….
Hành Chi Nhược ôm lấy đầu, che mặt khóc, tê tâm phế liệt.
“Chi Nhược, Chi Nhược, anh không nói nữa.” Hắn nhăn mày, thở dài, vòng ôm của hắn cực ấm áp, kéo nàng ôm vào lòng, nàng gục đầu chôn ở khủy tay hắn cắn chặt lấy áo sơ mi, hai hàng lệ tuôn trào, nghẹn ngào, phát ra tiếng cười như điên loạn.
Bạch Lạc Hề vẻ mặt trầm tĩnh, vòng ôm lại chặt đến mức làm cho người ta phát run.
Ngoài cửa truyền đền dồn dập tiếng bước chân, tiếng gõ cửa thanh thúy lọt vào tai, “Tiểu thư, xảy ra chuyện vậy?”
Là giọng của Trần thẩm, tay nắm cửa xoay vòng, sắp mở ra.
“Trần thẩm, nóng phỏng tay…. mang đến bê giúp tôi, Chi Nhược làm sao có chuyện gì được, chỉ là đồng học đang khuyên giải nhau thôi, bà mau đến giúp tôi mang đến phòng khách, cám ơn nha.” Tiếng cười của tiểu Mạch càng lúc càng xa, tiếng bước chân ngoài hành lang cũng từ từ nhỏ dần.
Ngoại cửa yên tĩnh trở lại…. chỉ còn lại tiếng đĩa hát xoay vòng, cùng tiếng hát nỉ non phát ra từ chiếc máy hát,
“Em nghĩ anh đã trở về, tại sao anh không trở lại, nước mắt em rơi đầy trên má.”
Ánh sáng ảm đạm hắt ra từ ngọn đèn, hòa cùng làn điệu ai oán của nữ ca sĩ Thượng Hải thuở xưa, phảng phất như cách một thế hệ.
Bạch Lạc Hề đã sớm đứng lại, ngây người ra một chút, đột nhiên cúi đầu nhìn xuống.
Hai bàn tay đã bị người ta nắm lấy, vô cùng ấm áp.
Không biết từ khi nào, Hành Chi Nhược đã cầm lấy tay hắn, ánh mắt mang theo kiên nhẫn.
Hay là nàng….
Nhiệt độ tỏa từ hai bàn tay nắm lấy nhau, độ ấm vừa đúng.
Chẳng lẽ nàng thật sự bị bệnh, điên rồi sao?
Bạch Lạc Hề nâng đầu nàng lên, vọng vào mắt hắn là ánh mắt hoảng hốt của nàng, nàng ngoan ngoãn chôn đầu ở khủy tay hắn, chỉ trong nháy mắt, đôi mắt vốn không ánh sáng, tựa hồ trở nên mông lung, ngập sương mù, vô cùng đáng thương, nhưng khi nhìn kỹ lại, thủy quang lại biến mắt không hề lưu lại chút dấu vết.
Bạch Lạc Hề chỉ cảm thấy cái liếc mắt trong thoáng chốc đó, làm cho hô hấp của hắn cứng lại, trái tim đau như bị xé rách.
Ánh mắt này, hắn vẫn nhớ rất rõ.
Khi ấy ở buổi biểu diễn, Hành Chi Nhược bị ca ca nàng bắt đi, nàng cũng như thế nhìn hắn, đáy mắt ẩn chứa khát cầu mang theo bất lực….
“Chi Nhược, em không nên làm cho anh đau lòng như thế.”
“Chi Nhược, em biết không, em giả bệnh kỹ thuật thật sự rất kém…. em không lừa được anh….”
Hắn ôm nàng, thì thào tự nói.
Hành Chi Nhược rũ mắt xuống, khóe miệng giương lên, tuy là cười nhưng lại vạn phần thê thảm.
Khoảng thời gian này nàng càng thêm sợ bóng tối, chỉ cần một ánh đèn lóe lên, trong đầu của nàng lại thoáng hiện lên rất nhiều những hình ảnh ngắt quãng, tiếng vải áo bị xé rách chói tai, hắc ám làm cho người ngạt thở….
Tiếng thở dốc của nam nhân, âu yếm mơn trớn cùng với sự đòi hỏi không ngừng nghỉ….
Khi nào thì chấm dứt,
Khi nào mới có thể trốn thoát, tình yêu cùng với sự quyến luyến đó làm cho người ta quá mức khổ sở, giống như một tấm lưới thít chặt, càng lúc thít chặt…. khủng hoảng, khiếp hãi, bị nhấn chìm trong vô tận hắc ám, không nhìn thấy được ánh mặt trời….
Hắn lại nói, “Chi Nhược, em giả bệnh kỹ thuật thật sự rất kém.”
Hắn nói, “Em không lừa được anh….”
Một tràng cười điên loạn.
Hành Chi Nhược cười đến nước mắt ứa ra, nàng ôm lấy cổ hắn, chôn ở bên tai hắn, hạ thấp giọng nói, “Em là chính là đang đóng giả, là giả điên.”
Bạch Lạc Hề sửng sốt, ngẩn người ra nhìn nàng, tựa hồ như muốn nhìn thấu nàng, không đến một khắc, vẻ mặt của hắn mềm lại, trở nên nhu hòa cùng với vô hạn yêu thương, hai cánh từ từ siết chặt.
“Chi Nhược, đừng sợ, có anh ở đây.”
Trong lòng bỗng chốc có gì đó vỡ tan, chỉ trong khoảnh khắc….
Hắn chân thành tha thiết lại kiên định như thế…. nhưng….
Hành Chi Nhược cả người run lên, túm chặt lấy áo sơ mi của hắn, liều mạng tìm kiếm sự ôn nhu cùng ấm áp của hắn, “Thời điểm đó, em vẫn luôn luôn chờ, chờ đợi mọi người đến cứu em.”
Bạch Lạc Hề cúi đầu, bàn tay đặt trên lưng nàng vỗ về, trong đôi mắt tràn ngập đau đớn, xót xa, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.
“Nhưng mọi người lại không một ai đến.” Thanh âm phát ra từ cổ họng nàng, khàn khàn,, nức nở, tràn đầy ủy khuất.
“Anh biết không….” Nàng cúi đầu, lấy tay lau mắt, “Em giả bệnh, hắn sẽ không chạm vào em. Buổi tối cũng sẽ không nghĩ biện pháp ép buộc em.”
Bạch Lạc Hề vẫn cúi đầu, chỉ là dùng sức nắm chặt tay nàng, không hề hé răng.
Hành Chi Nhược nằm xuống, dõi theo ánh mắt của hắn, thấp giọng nói, “Em thực muốn biết bốn năm qua đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiện tại lại không dám nghĩ…. em không chịu nổi. Bạch Lạc Hề, anh có muốn biết mấy ngày hôm trước buổi tối em cùng ca ca đã xảy ra chuyện gì không?”
“Chi Nhược,” thanh âm của hắn thật dịu dàng, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào nàng, “Mặc kệ em đã xảy ra chuyện gì, anh cũng đều muốn trải qua cả đời cùng với em.”
Hành Chi Nhược sửng sốt, nở nụ cười, trong nháy mắt giống như cả rừng hoa bừng nở đầu mùa hạ, đẹp đến khắc cốt ghi tâm, nhưng chỉ trong chốc lát con ngươi của nàng lại ảm đạm xuống, “Đã muộn rồi, em nên sớm nghe theo lời anh, nhưng bây giờ nói những lời này hết thảy đã không còn ý nghĩa.”
Sớm nên nghe hắn, chuyển ra ngoài sống.
Nhưng, nàng có thể ra khỏi tòa thành này được sao, ca ca có thể buông tay sao.
Nàng đang cười, thế nhưng so với khóc càng khiến cho người ta cảm thấy bi thương….
Ánh mắt của Bạch Lạc Hề ưu thương càng dày đặc, dùng chút sức, Bạch Lạc Hề kéo nàng ôm vào lòng, hắn nói, “Vẫn chưa trễ…. sau này cùng sống với anh, anh sẽ không để cho em lại chịu ủy khuất.”
“Đồ ngốc, anh chẳng lẽ nghe không hiểu…. em chỉ muốn anh cùng với Kỳ Tú Minh ca ca cách em thật xa, ca ca của em sẽ không để cho anh mang em đi đâu.”
“Em đã sớm không có chỗ để đi rồi. Bốn năm qua hắn đã làm gì đó với em. Trí nhớ của em không còn nguyên vẹn…. Em sinh ra đã được Hành gia nhận nuôi, em không thể ra khỏi tòa thành này, cả đời này cũng ra không được.”
Nàng mím môi im lặng không nói thêm gì nữa, nhưng đáy mắt vẫn không gạt đi được vết thương hằn sâu ở đó.
“Trước kia em không phải như thế…. có rất nhiều tiểu quỷ kế, trêu ghẹo tiểu ca ca, tùy ý cười, trong mắt chỉ có vui vẻ, hạnh phúc.” Bạch Lạc Hề nhìn nàng, ngón tay điểm nhẹ vào giữa hai chân mày của nàng, khóe môi gợi lên nụ cười, cô đơn nói, “Anh chưa từng nói qua với em, lúc trước mẹ bởi vì trốn cha anh nên mang theo anh qua rất nhiều thành phố…. nhưng lại gặp phải cả gia đình của em, khi đó anh hạnh phúc hơn rất nhiều so với bây giờ. Gần như mỗi ngày anh đều mong ngóng được nhìn thấy em, nhưng sau đó anh lại bị mẹ mang đến một chỗ rừng núi hoang vu, phong cảnh rất đẹp, nhưng có rất ít người, lại rất yên tĩnh, cho tới khi được cha tìm về.”
Cái đó thì có quan hệ gì với ta….
Vẻ mặt của Hành Chi Nhược lãnh đạm, trong lòng thì đang thầm nghĩ chuyện đó thì liên quan gì tới ta….
“Học viên Hoàng gia tuy là của cha anh, nhưng anh lại không có chút hứng thú, bởi vì nơi đó không có em…. người trong trường học đều nói anh cao ngạo, thanh cao, khó tiếp cận….
Kỳ thật chỉ là anh không biết làm thế nào để tiếp cận với người khác, mãi cho đến khi em xuất hiện….”
Hành Chi Nhược cứng người lại.
Bàn tay của Bạch Lạc Hề gia tăng chút sức, ôm chặt nàng, con ngươi ôn nhu như nước, “Anh đã đi rất nhiều nơi để tìm kiếm em, đi khắp cả thế giới, mãi cho đến khi em xuất hiện.”
“Chi Nhược, em không được lại thương tổn chính mình.”
“Anh đã chuẩn bị tốt….” Vẻ mặt của Bạch Lạc Hề trầm tĩnh, hắn đột nhiên nghĩ đến điều gì, chăm chú nhìn nàng, dịu dàng nói, trên mặt tràn ra một nụ cười đầy ôn hòa, bình thản, “Một gian phòng, một nhà bếp, một ban công cùng một buồng vệ sinh, có đủ không? Phòng ở tuy nhỏ một chút.”
Hành Chi Nhược chôn mặt ở gáy hắn, mỉm cười, trong mắt lại ẩn ẩn nước mắt.
Trong văn phòng.
Ầm ầm!!! Xoạt!!! Bút bay tán loạn, giấy rơi lả tả dưới đất.
Hành Chi Thiên chống tay, lạnh lùng nhìn trừng trừng vào màn hình trên bàn làm việc, tâm trạng nóng nảy, rối rắm.
Ngoài cửa có người nhẹ nhàng gõ cửa, “Chủ tịch, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Cút!”
Hành Chi Thiên sững ra một chút, buộc lại cà-vạt bị lỏng, hắn im lặng ấn điện thoại, mệt mỏi vô lực tựa vào ghế sô pha, điện thoại kết nối.
Hắn xoa xoa giữa hai chân mày nói, “Yêu Chi…. Ngươi lập tức về nước.”