Quyển 4 - Chương 14
Một người đàn ông bảo vệ giữ gìn cô gái mà mình yêu hơn mười năm ngay cả cửa cũng không cho nàng bước ra, nếu biết cô gái đó kết hôn mà chú rể không phải mình, hắn sẽ phản ứng như thế nào? Không ai biết….
Hôn sự của người thừa kế của tập đoàn Hành thị cùng con trai độc nhất của đổng sự học viện Hoàng Gia rầm rộ huyên náo cả giới truyền thông.
Nhưng Hành Chi Thiên vẫn không xuất hiện.
Tòa thành mấy ngày nay thật im lặng.
Cuối mùa xuân đầu mùa hạ, giữa trưa ánh mặt trời gay gắt, tiếng ve sầu kêu rên ầm ĩ giữa những tán cây, ngẫu nhiên có một trận gió thổi qua nhưng vẫn không thể giảm bớt đi cái nóng.
Hành Chi Nhược khiêng một cái ghế nằm ra ban công, chân trần lười biếng cuộn mình trên chiếc ghế mây…. nhắm mắt….
Mơ mơ màng màng.
Tựa hồ nàng nghe được tiếng than nhẹ, thanh âm của một người đàn ông, ôn tồn, tựa hồ như đang nói, nhóc con, lười thế này, thật không làm người ta bớt lo.
Mặt trời gay gắt, nàng có thể cảm giác được da thịt bỏng rát, bị phơi nắng đến sắp tổn thương…. rát bỏng, chóp mũi cũng đẫm mồ hôi.
Nhưng vẫn bướng bỉnh nhắm chặt hai mắt….
Người nọ đang giúp nàng che nắng, cúi xuống cầm lấy bàn chân đang lấm tấm mồ hôi của nàng, săn sóc giúp nàng mang hài vào.
Lòng bàn tay của hắn thật ấm, rất giống với một người.
Người kia cũng đã từng yêu thương quan tâm săn sóc nàng như thế, sợ nàng nóng sợ nàng lạnh, ngậm trong miệng sợ tan, cầm trong tay lại sợ người ta cướp mất.
Buổi tối, sẽ lén lút xuyên qua mật thất đi đến giường nàng, ôm nàng cùng ngủ.
Những lúc trời mưa sấm sét, hắn sẽ giúp nàng che hai lỗ tai, dỗ nàng nín khóc.
Còn ở những ngày mùa đông rét lạnh, bên cạnh lò sưởi, dùng thảm lông ôm chặt lấy nàng…. dùng nhiệt độ cơ thể để sưởi ấm cho nàng, hai người không mở máy điều hòa, chỉ nằm ườn ở trên ghế sofa, xem tivi, hắn ngẫu nhiên lại cười tủm tỉm điểm vào chóp mũi của nàng, đút cho nàng đồ ăn vặt.
Những chuyện đó đã là quá khứ….
Hết thảy mọi thứ bị nàng xem nhẹ nay cũng đã thành quá khứ.
Hành Chi Nhược đột nhiên cảm thấy thật thương cảm, những đoạn ký ức vụn vặt giữa hai người giống như máy chiếu lướt qua óc nàng, những chi tiết thật bình thường lại khắc sâu không thể xóa nhòa.
Thanh âm của người đàn ông kia hỗn loạn thở dài, bàn tay duỗi ra xoa hai má nàng, lệ nóng bỏng thấm ướt tay hắn.
Hành Chi Nhược đột ngột mở choàng mắt, “Chi…. Thiên….”
Ánh mắt trời thật mãnh liệt, chói mắt làm cho nàng không khỏi nheo lại mắt. Hành Chi Nhược ngồi bật dậy, nắm chặt tay hắn, đầu có chút choáng váng, sau một hồi mới tỉnh táo lại, đập vào mắt nàng là khuôn mặt của Yêu Chi, nàng bất giác có chút ngượng ngùng.
Yêu Chi giật mình sửng sốt, hơi kéo tay về, cười có chút không được tự nhiên, “Lại nằm mơ? Đừng phơi nắng, nhìn em xem đầu óc đều không tỉnh táo, sắp kết hôn…. lại không biết quý trọng bản thân,” hắn giương mắt cười, đưa tay xoa mái tóc rối bù của nàng, vuốt lại ngay ngắn, ôn nhu nói, “Phơi đến đen thui giống như người Châu Phi, đến lúc đó xem em như thế nào mặc áo cưới màu trắng.”
Ánh mắt của Hành Chi Nhược có chút ảm đạm, chỉ cảm thấy trên mặt lành lạnh, dùng tay áo lau…. ẩm ướt.
“Em cứ nghĩ anh ấy…. đã trở lại.”
“Không có.” Yêu Chi đơn giản phun ra hai chữ, ngữ khí thật khẳng định.
Trên lầu đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, hình như từ phòng của Hành Chi Thiên truyền ra.
Hành Chi Nhược số ch.ết trừng Yêu Chi, nheo mắt, đột nhiên đẩy hắn ra chạy về hướng lầu.
Là hắn sao….
Mất tích đã lâu Hành Chi Thiên, hắn rốt cuộc đã trở lại sao.
Cửa ầm một cái, mở ra.
Hành Chi Nhược thở hổn hển vịn cửa, ngẩng đầu kích động nhìn quanh phòng, cửa sổ mở ra, gió lùa vào phòng, mang lại cảm giác khô nóng không chịu nổi.
Trong phòng không có bóng người, chỉ có những vật dụng bày trí lạnh như băng cùng với Trần Thẩm vẻ mặt khiếp hãi đứng đó, trên tay bà đang cầm một hộp giấy.
Nụ cười trên mặt của Hành Chi Nhược tắt ngụm, cực kỳ thất vọng.
“Trần Thẩm, bà đang làm gì ở đây?”
“Tiểu thư, thiếu gia không còn ở đây, tôi muốn dọn dẹp một chút, nhân tiện vứt bỏ một số đồ không cần dùng.”
“Ai nói anh ấy không còn ở đây, anh ấy chỉ là ra ngoài…. sẽ trở về, bất cứ thứ gì trong phòng này cũng không được phép chạm vào.”
Hành Chi Nhược nói xong có chút kích động, đoạt lại hộp giấy, đẩy Trần Thẩm ra ngoài, đóng cửa lại.
Bên trong hộp giấy quả thật chứa một vài đồ vật không còn sử dụng….
Bút máy, tờ giấy xếp hạc đã bị cắt một nửa, còn có cái yếm đã bị rách thêu hình mặt cười của bé gấu.
Những thứ này đều là đồ chơi trước đây của Hành Chi Nhược, chơi chán vứt bỏ mới dùng lấy lòng đem tặng cho Hành Chi Thiên.
Nếu không phải Trần Thẩm lấy ra, nàng căn bản đã quên mất.
Nhưng….
Hắn vẫn còn giữ lại trong phòng, nhất định là để ở chỗ thường xuyên có thể nhìn thấy được, bằng không Trần Thẩm cũng sẽ không nhìn thấy định đem vứt bỏ.
Hành Chi Thiên….
Đến tột cùng anh đang trốn ở đâu, vì sao không đến gặp em.
Hành Chi Nhược nhào vào giường, mặt nhẹ nhàng cọ vào nệm giường, hít sâu vào, cầm lấy bức ảnh bọn họ chụp chung nằm ở đầu giường, ngón tay từng chút từng chút một vuốt ve, bức ảnh chụp ở trước tòa thành chàng trai nhìn cô gái nhỏ, ánh mắt tràn ngập sủng nịnh, tại sao lại làm cho lòng của nàng đau đến thế….
Thứ năm tuần sau sẽ là buổi lễ đính hôn của nàng cùng Bạch Lạc Hề.
Nếu nói, nàng có chuyện gì không yên lòng,
Thì chính là Hành Chi Thiên….
“Anh sẽ đến tham dự hôn lễ của em sao?” Hành Chi Nhược thì thào tự nói.
Nụ cười của chàng trai trong ảnh như thế lóa mắt, đầu ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn, nhịn không được run run, trái tim đau đến không thở nổi.
Chi Thiên,
Anh thật ngốc, nơi này là nhà của anh, tập đoàn Hành thị cũng nên là của anh, mọi thứ đều từng do anh quản lý.
Một tờ di chúc, buồn cười huyết thống, có thể phủ định tất cả những cố gắng anh đã làm mấy năm qua sao….
Vì sao anh không trở lại.
Anh không biết…. em đang đợi anh sao….
Em sắp kết hôn,
Chờ anh tới tham gia hôn lễ của em.
Hành Chi Thiên biến mất đã lâu,
Cho dù không có hắn, ngày vẫn cứ trôi qua, một ngày nhanh chóng nối tiếp một ngày.
Có người nói ở sân bay gặp qua Hành Chi Thiên, có người lại nói ở một góc phố náo nhiệt từng nhìn thoáng qua sườn mặt của hắn….
Cũng có người nói ở một nhà hàng ở Luân Đôn nhìn thấy hắn cùng một người phụ nữ xinh đẹp tóc vàng dùng bữa tối.
Nhưng tất cả cũng chỉ là…. có người nói….
Người nào đó ở trà dư tửu hậu ngẫu nhiên nói đến một đề tài tiêu khiển để rồi sau đó lại quên ngay.
Nhưng Chi Nhược lại chưa từng quên.
Sân bay, khu phố sầm uất, nhà hàng ở Luân Đôn…. một lần rồi lại một lần nhờ người tìm kiếm, nhưng vẫn không hề có tin tức.
Nàng rốt cuộc vẫn không thấy được bóng dáng hắn.
Hôn lễ đang cận kề, có rất nhiều việc cần làm, chọn áo cưới, nhẫn kim cương, bày trí tổ ấm….
Mỗi lần Hành Chi Nhược tay trong tay cùng Bạch Lạc Hề đi dạo phố nàng luôn cảm thấy trong đám đông có ánh mắt quen thuộc đang nhìn nàng, nhưng mỗi khi quay đầu lại không tìm thấy được người đó.
Nàng cảm thấy nơi nơi đều có bóng dáng của hắn, nơi nơi đều có….
Hôm nay ánh mặt trời rạng rỡ, bầu trời trong xanh không gợn chút mây, trên quảng trường bồ câu vù vù đập cánh, che khuất cả thảm ánh sáng chói mắt.
Hành Chi Nhược thở dài, đẩy cửa bước vào một quán cà phê.
Hai chiếc bàn trà màu gỗ, mùi cà phê thơm phức, cả dải nắng xuyên thấu qua cửa kính thủy tinh rọi xuống mặt bàn, nàng ngồi xuống, gọi một tách cà phê.
Cách đó không xa ở đài phun nước giữa quảng trường có một chàng trai đang ôm một cô gái nhỏ xinh xắn.
Chàng trai vẻ mặt ôn nhu, nhưng cô gái lại cau mày, đùa nghịch, tùy rằng không tình nguyện bị hắn ôm, nhưng trong mắt lại loáng thoáng nhìn thấy được vẻ vui thích.
Hành Chi Nhược cúi đầu, khuấy cà phê, mỉm cười.
Hình ảnh ở quảng trường rất giống bọn họ trước kia.
Cho dù có bỏ bao nhiêu đường vào cà phê nàng vẫn cảm thấy đắng…. khuấy mệt, đơn giản đẩy tách cà phê sang một bên.
Nếu thật lâu trước kia nàng cùng Hành Chi Thiên có thể dứt khoát yêu nhau không biết hiện tại sẽ như thế nào.
Nhưng hôm nay….
“Em đến lâu rồi hả? Thật xin lỗi….” Bạch Lạc Hề vội vàng chạy tới, khuôn mặt tuấn tú lấm tấm mồ hôi, vẫn như cũ mê người, hấp dẫn ánh mắt của mọi khách nữ trong quán.
Hành Chi Nhược sửng sốt, hồi phục lại tinh thần, nở nụ cười, “Không, em cũng chỉ vừa mới tới.”
Hiện tại, cuộc sống của nàng đã rẽ sang một hướng khác, rốt cuộc không thể quay đầu lại.
“Đây là thiệp cưới, thiết kế em xem có thích không?”
“Ừ.” Hành Chi Nhược nheo mắt. Nhợt nhạt cười, lại vẫn nhịn không được hướng tầm mắt qua vai hắn nhìn ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng của đôi tình nhân kia.
Đôi tình nhân không thấy….
Kính thủy tinh lại lộ ra một thân ảnh khác.
Hành Chi Nhược đột nhiên run lên, Bạch Lạc Hề đã nhận ra, có chút khó hiểu nhìn nàng, vẻ mặt quan tâm nắm chặt tay nàng.
Một người đàn ông đang ngồi bên đài phun nước, ngấu nghiến hộp cơm trên tay, hơn phân nửa thân ảnh của hắn giấu phía sau đài phun nước, không thấy được rõ ràng.
Từ trong điếm đi ra, cảnh vật chung quanh đều trở nên mờ ảo….
Chỉ vài bước chân lại giống như trải qua ngàn năm,
Mỗi một bước đều làm cho trái tim nàng đập kinh hoàng.
Hành Chi Nhược chỉ cảm giác được trái tim đang thít chặt lại, đau đến không thể hô hấp.
Người đàn ông đưa lưng về phía họ, đang cầm hộp cơm ăn mấy miếng lại nức nở, rất nhiều bồ câu đều bay đến đậu bên chân hắn, hắn vùi đầu ăn, thanh âm thực bi thương, tràn ngập thống khổ.
Một người đàn ông phát ra tiếng khóc đau triệt nội tâm.
Người này….
Áo sơmi trắng hơi cũ, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng, nhưng thân ảnh ấy cực kỳ quen thuộc với nàng.
Trên mặt có cái gì đó nong nóng đang chảy xuống, Hành Chi Nhược chỉ cảm thấy giờ phút này hai chân nặng như chì, mỗi bước đi đều gian nan, chỉ mới nhìn thấy bóng dáng của hắn trái tim nàng đã giống như bị đao cắt ra thành từng mảnh, huyệt thái dương nhảy thình thịch, cả người cạn kiệt, đầu óc ong ong giống như sắp nổ tung.
“Chi Nhược.” Bạch Lạc Hề vươn tay đỡ nàng, nhẹ giọng gọi.
Người đàn ông ngồi ở suối phun nước thân hình bỗng cứng đờ, đột nhiên đứng dậy, đưa lưng về phía bọn họ, ngẩng đầu vẻ mặt khẩn trương nhìn về hướng quán cà phê…. Dựa vào cửa sổ vị trí đã không có bóng người, tay hắn có chút run rẩy thu nhặt hộp cơm thừa, đầu cũng không dám hồi, trong nháy mắt muốn bỏ chạy.
“Ca….”
Hắn ổn định lại thân mình, thanh âm thật thô ráp, “Cô nhận sai người rồi.”
“Hành Chi Thiên, anh là Hành Chi Thiên.” Hành Chi Nhược giãy ra bàn tay Bạch Lạc Hề đang đỡ nàng, bước nhanh đến trước mặt người đàn ông kia, trong đôi mắt tràn đầy kịch liệt đau đớn cùng bi thương.
“Không phải, ta không phải họ Hành.”
Một thân quần áo cũ, tóc rối bời, trên mặt lún phún râu, người cũng gầy đi rất nhiều, đôi mắt đẹp không che lấp được vẻ mỏi mệt, so với dĩ vãng đã có thêm rất nhiều xúc cảm, hắn trốn tránh ánh mắt của nàng….
Mấy tháng nay, Hành Chi Thiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao hắn lại biến thành thế này.
Mới ngắn ngủi mấy tháng, một kẻ nguyên lai tư thế oai hùng, chói lọi, khí phách lăng nhân vì sao có thể trở nên chật vật, sa sút đến thế kia.
“Ca, theo em về nhà.”
“Anh không phải anh trai của em, em đã quên rồi sao.” Hắn nâng tay lên muốn xoa mặt nàng, giống như trước đây giúp nàng lau khô nước mắt, nhưng đến nửa chừng lại dừng lại, cuối cùng cười khổ nói, “…. Tay của anh…. bẩn.”
Hành Chi Nhược túm lấy tay hắn, áp vào mặt mình, nín khóc nở nụ cười, “Hồi nhỏ đái dầm, anh thay quần cho em cũng không sợ bẩn, bây giờ lại ghét bỏ chính mình…. Ca, anh theo em trở về có được không. Mỗi ngày em đều tìm anh…. rất nhớ anh, mọi thứ trong tòa thành vẫn như cũ, em không cho Trần thẩm vứt bỏ, em biết anh sẽ trở về, em cứ chờ nhưng anh vẫn không quay về, anh không cần Chi Nhược sao.”
“Chi Nhược.” Hành Chi Thiên gọi tên nàng, kéo nàng ôm vào lòng, lại không nói tiếp, ôm nàng thật chặt.
Bạch Lạc Hề đứng ở một bên ánh mắt ưu thương.
“Ca, anh biết không, thứ năm em sẽ kết hôn.”
“Ca, có thể tìm được anh thật tốt.”
“Em rất hạnh phúc, ca…. Anh không nên tiếp tục cuộc sống thế này, gia gia hắn lão nhân gia cả đời làm sai rất nhiều chuyện, em đã quyết định rồi, sau khi lấy chồng, em đem Hành thị trả lại cho anh.”
Hành Chi Thiên cứng người lại, lực đạo trên tay cũng buông lỏng.
Con đường trở về tòa thành rất dài, dường như không bao giờ đi được đến điểm cuối….
Hành Chi Nhược cầm chặt tay hắn, cố ý xem nhẹ vẻ trầm mặc của hắn, một mình nói huyên thuyên, vẻ mặt tươi cười, hớn hở.
Trong lòng đang tính toán, qua lối đi bộ, xe của bọn họ đỗ phía trước cách đó không xa, lên xe liền đem Hành Chi Thiên trói lại, sau đó mang hắn về nhà, làm cho hắn thay một bộ quần áo thoải mái, thuận tiện giúp hắn cạo sạch râu lởm chởm trên mặt.
Đúng rồi…. còn phải nói Bác Câm và Trần thẩm làm mấy món đồ ăn hắn thích.
Ca….
Tìm được anh thật tốt quá, hai huynh muội chúng ta cuối cùng lại có thể sống cùng nhau, vĩnh viễn cùng một chỗ.
Đàn bồ câu ở quảng trường giống như bị cái gì đó nhiễu loạn, vỗ cánh bay loạn ở trên bầu trời…. che phủ ánh sáng lóa mắt….
Tâm của Hành Chi Nhược bỗng căng thẳng, lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi….
Tiếng phanh xe bén nhọn,
Không biết là nàng bị Bạch Lạc Hề phía sau kéo ra, hay là Hành Chi Thiên buông tay nàng ra, trong nháy mắt…. hình ảnh vĩnh viễn dừng lại….
Mặt trời vẫn nóng gắt.
Rọi xuống làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt, trước mắt là một mảnh ánh vàng rực rỡ, choáng váng hoa mắt không nhìn rõ được bóng người.
Trái tim tức thì đau đến không thể hô hấp.
Nàng cứ như vậy đứng lặng ở đó, không nhúc nhích….
Vì sao lại có xe lao tới, giống như đã có sẵn dự mưu.
Chiếc xe gây ra tai nạn đã vòng qua ngã rẽ, thân xe màu bạc làm đau đớn ánh mắt của nàng…. lao vút đi mất hút khỏi tầm mắt.
Một vũng máu, không ngừng tràn ra.
Bốn phía đám đông hỗn loạn, tựa hồ có rất nhiều người đang nói gì đó nhưng nàng một chữ không nghe lọt được vào tai….
Trong đầu trống rỗng.
Áo sơmi cũ màu trắng nhiễm huyết, Hành Chi Thiên nằm ở trước mặt nàng, lẳng lặng nằm, giương mắt, ánh mắt tan rã….
Cứ thế nhìn nàng,
Giờ khắc này thời gian giống như dừng lại, tĩnh lặng.
Trên người hắn chảy ra rất nhiều máu, trên mặt lại đang mỉm cười, tựa như đang nói, cô bé ngốc đừng khóc…. không đau….
Khuôn mặt anh tuấn giờ phút này nhìn thấy ghê người,
Một giây cuối cùng, nụ cười trên mặt hắn tiêu tan….
Hành Chi Nhược nghe được trong lòng có tiếng của mảnh gì đó đang vỡ nát.
Cơn đau đớn từ ngực trái lan tràn đi khắp toàn thân, đau đến ch.ết lặng, trong mắt đắng chát, nhưng đến cuối cùng vẫn không thể chảy ra được một giọt nước mắt.
Bầu trời xanh thẳm, ngẫu nhiên lại có một chú chim bồ câu trắng bay qua.
Hoảng hốt nàng nghe được một giọng nam cực dễ nghe đang nói bên tai, Dã cục cưng…. đây là nhà của em, từ nay về sau ngôi nhà chỉ thuộc về hai chúng ta.
Chi Nhược, anh yêu em, như vậy em yêu anh không?
Chi Nhược, anh làm sao vậy…. yêu em đến không tiếc hủy hoại em, nếu có một ngày em không còn thuộc về anh, anh sẽ lựa chọn buông tay….
Chân chính buông tay.