Chương 11: Uy hiếp
Trong bữa cơm gia đình, nếm một miếng canh xương, Mạnh Bằng chợt hỏi:
-Canh ngon quá. Của ai nấu vậy ạ?
-Là của cô Du ạ -Quản gia Hà đáp lời ngay.
Mạnh Bằng thoáng thấy mày Nghiêm Thành thoáng nhướng lên. Cậu làm như không biết, tiếp tục tán dương:
-Ngon quá! Vài ngày nữa con về nhà, bà nội cho phép cô Du sang nấu ăn cho con vài bữa được không ạ? Con rất thích ăn món canh xương…
-Thì bảo bếp nhà anh nấu cho mà ăn – Mạnh Quan gấp một đũa- Nhà anh cũng có bếp trưởng mà.
-Nhưng ông ấy nấu canh xương không ngon. Được không nội?
-Con cũng thích món này lắm ạ… -Nghiêm Thành chợt lên tiếng- Còn vài ngày nữa là con lại đi công tác rồi…
-Được rồi…được rồi- Nghiêm lão phu nhân cười nhẹ, dàn hòa – Đứa nào cũng thích món này nhưng anh họ lớn của các con lâu lâu mới ở nhà, để cô Du gì đó nấu ăn cho nó, vài ngày nữa anh họ đi thì sang nhà Mạnh Bằng.
-Cũng được ạ -Mạnh Bằng cười cười- Con cảm ơn nội.
Nghiêm Thành vẫn tỏ ra thản nhiên trước thái độ bất thường của cậu em họ. Anh cũng lường trước được một số chuyện như khi đưa con gấu trúc nhờ Mạnh Bằng tặng cho Đào Đào…. Mạnh Bằng mới mười mấy tuổi nhưng rất thông minh, nó chắc cũng nhanh chóng liên hệ được việc anh đặt biệt quan tâm tới cô bé Đào Đào. Ba Mạnh Bằng xưa nay vì chuyện công ty mà không vừa mắt với Nghiêm Thành, nhiều lần ra mặt đối đầu với anh trong công việc….Song Mạnh Bằng không phải là ba nó. Linh cảm cho Nghiêm Thành thấy thằng bé này không xấu….Hiện nay anh không thể ra mặt quan tâm đến hai mẹ con Đào Đào được chỉ có thể mong chờ mấy đứa nhỏ.
Cân nhắc và để ý quan sát, Nghiêm Thành nhận thấy: Mạnh Quan và Mạnh Bằng đối xử với bé Đào Đàođều rất tốt, song Mạnh Quan tính tình thất thường, chỉ có Mạnh Bằng trầm tĩnh, thậm chí có phần lớn trước tuổi, trong đám trẻ ở nhà họ Nghiêm là có tiếng nói nhất, ai cũng nể nó một phần. Nếu Mạnh Bằng chịu ra mặt, sẽ không ai dám ức hϊế͙p͙ Đào Đào.
….-Anh họ….
-Cô bé có thích món quà đó không?
-Trẻ con mà….Thích lắm.
-Ừ….
-Anh quan tâm đến con bé như thế không hẳn chỉ vì Đào Đào- Mạnh Bằng lớn tiếng hơn một chút- Anh quan tâm đến hai mẹ con à?
-Em nghĩ chuyện này thế nào?
-Mẹ cô bé là người giúp việc. Nếu đối xử tốt với hai mẹ con một cách trực tiếp, người trong nhà – nhất là bà nội sẽ có phản ứng. Anh muốn em thay anh quan tâm và giúp đỡ hai mẹ con sao?
Nghiêm Thành không đáp. Bản thân anh cũng không hiểu nổi mình. Mọi việc của Diệp Tâm anh đều biết cả nhưng nếu cô không quay lại, làm việc trong nhà họ Nghiêm, Nghiêm Thành cũng chẳng biết phải làm gì để xóa đi khoảng cách của hai bên nữa. Hiện giờ cô đang ở trong nhà anh với thân phận người giúp việc. Bà nội hà khắc, mẹ Nghiêm Thành và những người phụ nữ Nghiêm gia đều không lành tính, có lẽ Diệp Tâm trong lớp vỏ Du Hân Hân cũng không lường được chuyện này.
-Giúp anh để ý tới hai mẹ con họ -Nghiêm Thành nhẹ nhàng- Anh sẽ có cách sắp xếp cho em tham gia lớp học Mỹ thuật của thầy Vưu. Nếu em muốn ra nước ngoài học Mỹ thuật, anh họ cũng sẽ mở cho em một tài khoản, cung cấp tài chính cho em đi học lâu dài. Giúp anh đi!
Ước mơ của Mạnh Bằng là trở thành họa sĩ nổi tiếng nhưng gánh nặng của gia đình, nhất là ba mẹ sẽ không cho phép Mạnh Bằng đeo đuổi giấc mơ của mình. Giờ Nghiêm Thành đột ngột lên tiếng, Mạnh Bằng vừa ngạc nhiên lại vừa có chút sợ hãi. Anh họ lại có thể biết rõ mơ ước của mình sao?
-Anh có thể sắp xếp cho em đoạt giải trong vài kì thi Mĩ thuật. Ba mẹ em đều là người thích hư vinh, nếu thấy em thành công và được ca ngợi, họ sẽ nghĩ lại hay ít ra sẽ lơi lỏng với em hơn.
-Em hiểu- Mạnh Bằng thoáng mỉm cười- Giao dịch hoàn tất. Em sẽ cố gắng tác động để thời gian còn lại trong Nghiêm gia của hai mẹ con ấy được vui vẻ. Đổi lại…
-Anh không có thói quen nuốt lời. Em yên tâm đi!
Mạnh Bằng bước ra cửa. Nghiêm Thành mệt mỏi tựa người vào ghế. Anh gọi quản gia Hà:
-Tôi muốn ăn lại món lúc nãy trong bữa cơm.
-Món đó Tiểu Du biết nấu. Nhưng con bé….
-Thế nào?
-Tôi sẽ cố gắng thu xếp ạ. Nhất định không làm cậu chủ thất vọng.
-Được rồi….Cảm ơn ông.
Quản gia Hà ra ngoài. Một lúc nữa có lẽ Diệp Tâm sẽ được đưa đến chỗ anh….Nghiêm Thành hít thật sâu một hơi dài. Có lẽ cô còn hận anh nhiều lắm. Ai có thể quay ngược thời gian lại, ngăn cản Nghiêm Thành cưỡng đoạt Diệp Tâm?
Nhiều lần anh đã từng từ hỏi mình một câu như vậy. Bỗng nhận ra mọi bù đắp đều là vô ích. Diệp Tâm đang là một cô gái lương thiện, bên cạnh còn có người thân, tương lai rộng mở, đột ngột bị ngăn cản, bị vùi dập, hận thù và trả thù đều là chuyện không thể tránh khỏi. Chuyện lại liên quan đến nhà họ Nghiêm, đến danh dự và quyền thừa kế Nghiêm thị sau này của Nghiêm Thành thì không thể là việc đơn giản nữa rồi.