Chương 29
"Thần Cương..." Khang Hoa Hiên cắn môi nhìn về anh, cố gắng không để cho mình bật khóc lên.
Anh chính là Phó Thần Cương sao? Không phải chứ?
Hai chị em xoay người lại đầy kinh ngạc, thấy một người đàn ông to con đang đứng ở trước mặt, ước chừng phải cao hơn các cô hai cái đầu, ngũ quan lập thể rõ ràng, toàn thân tỏa ra khí chất mạnh mẽ, làm cho các cô không thể nào tưởng tượng nổi anh chính là cậu thiếu niên gầy gò bé nhỏ năm xưa trong trí nhớ của các cô.
Người ở trước mắt, nhìn từ bất kể góc độ nào, đều là một người đàn ông xuất sắc! Anh ta thật sự là Phó Thần Cương sao?
Ánh mắt vốn nghiêm khắc của Phó Thần Cương dịu đi một chút nhìn người ở phía sau hai cô mắt đang bị màn sương bao phủ. Anh đi về phía Khang Hoa Hiên, đón lấy con trai mình ở trong ngực cô vẫn đang khóc loạn không ngừng, sau đó ôm lấy cô vẫn còn đang run rẩy. "Các người có chuyện gì không?" Anh hỏi rất lạnh nhạt, ngập tràn xa cách.
"Ách, chúng tôi là chị gái của Hoa Hiên, hôm nay... tới thăm em mình thôi..."
"Bây giờ thăm xong rồi thì các người đã có thể đi được rồi đấy."
"Nhưng mà..."
Khang Hoa Chân còn định nói thêm điều gì đó, nhưng bị chị gái lôi kéo ống tay áo, hai người cầm túi và áo khoác của mình lên vội vã cáo từ.
Khang Hoa Hiên vốn định đuổi theo, không ngờ lại bị Phó Thần Cương kéo lại, ánh mắt của anh vừa nhìn vào con trai đang bế trên tay mình, vừa dỗ bé con, tay kia lại nắm chặt lấy cô không buông.
Cô nhìn chằm chằm vào tay anh, được một lúc cuối cùng, đột nhiên nước mắt cứ từng giọt rơi vào trên cánh tay anh.
Anh thoáng sững sờ, chợt siết chặt tay cô hơn.
Cô để mặc cho anh lôi kéo mình, cho đến khi Huân Triết đã thôi khóc anh đặt con trai vào chiếc giường trẻ, hỏi cô: "Cô khóc cái gì?"
Cô không lên tiếng, chỉ lẳng lặng tựa vào trước ngực anh, đưa tay vây quanh anh. Cô muốn cho anh một cái ôm nữa, muốn dùng toàn bộ năng lượng của mình cho anh sự ấm áp. Nhưng không biết tại sao, nước mắt của cô lại không sao dừng được, hơn nữa càng rơi nhiều hơn.
"Tôi... Tôi không biết rằng trước kia anh đã từng phải chịu những chuyện như vậy..."
Hóa ra là bởi vì chuyện này. Anh thở dài, nhất định là hai chị gái của cô đã nói những chuyện gì đó không nên nói.
"Tôi không thèm để ý, thật đấy." Anh thử nhẹ nhàng kéo người cô ra một chút, mỗi lần cô tới gần sát anh, cho anh một sự "khích lệ", một bộ phận sẽ... Cho nên, anh phải tận lực khắc chế giữ một khoảng cách với thân thể của cô.
"Nhưng mà... Tôi lại thấy rất khó chịu..."
Phó Thần Cương nhìn gương mặt đầy nước mắt của cô, đưa tay gạt nước mắt đi. Lúc này anh mới nhận ra, cô rơi nước mắt vì anh."Cô thật ngốc."
Anh ôm cô vào trong ngực, vòng tay vây quanh người cô. Nhưng thấy cô vẫn không ngừng rơi nước mắt, anh dùng sức ôm cô chặt hơn, học theo cách của cô, cũng tưởng tượng anh có một nguồn năng lượng cuồn cuộn không dứt có thể truyền tới trên người cô.
Lúc đầu Khang Hoa Hiên có cảm giác ngực như bị thứ gì đó đè ép, nhưng dần dần, cảm giác này không còn rõ ràng nữa, ngược lại cô cảm thấy có dòng nước ấm từ lồng ngực của anh chậm rãi chảy vào trong cơ thể mình, nhẹ nhàng xoa dịu sự đau đớn trong ngực của cô. Cô hít hít cái mũi, tò mò hỏi anh, "Anh đang làm gì vậy?"
"Học theo cô thôi?"
"Học tôi ư?"
"Chẳng phải cô đã nói, cho người khác một cái ôm là có thể truyền năng lượng cho người đó, làm cho họ tỉnh táo lại lần nữa đó sao? Hiện tại tôi muốn cô không khóc nữa, cho nên, tôi cũng cho cô một cái ôm, đừng khóc nữa."
Khang Hoa Hiên ngẩn ngơ, qua nhiều năm như vậy, từ trước đến nay chỉ có cô cho người khác cái ôm, làm cho người ta ấm áp, đây là lần đầu tiên, có người dùng phương thức của cô, thử cho cô sự ấm áp...
Thì ra được ôm lại thư thái như vậy...
Cô không chút kiêng kỵ lại tiến lên áp chặt vào anh... Còn Phó Thần Cương nơi đó bị thân thể mềm mại của cô áp chặt vào nên cổ họng anh cảm thấy khô rát.
Anh nhẹ nhàng kéo thân thể của cô ra, chống lại cặp mắt mờ mịt của cô, không thể làm gì khác hơn đành nói sang chuyện khác, "Vừa rồi tay cô bị đau hả ?" Vẫn có thể nhận ra được mùi thuốc bắc ở trên tay cô.
"Vâng."
Anh cầm lấy tay của cô, theo cách cô đã dạy trước đây, nhẹ nhàng bóp bóp cánh tay của cô, "Thoải mái không?"
Chỉ thấy cô thoải mái nheo mắt lại, nằm dựa vào trên ghế sa lon, dường như vô cùng hưởng thụ lực xoa bóp của ngón tay anh.
Mơ hồ lầu bầu đôi câu gì đó, cô lười biếng nhìn lại anh, nở nụ cười tươi tỉnh tràn đầy cảm kích, cũng nhìn thấy trong mắt Phó Thần Cương một nụ cười với lúm đồng tiền vô cùng quyến rũ.
"Sau này cô có kế hoạch gì chưa?" Đè nén lại ý nghĩ rung động muốn hôn cô, anh thuận miệng hỏi.
"Nghĩa là gì?"
"Nếu như có ngày, cô không cần chăm sóc Huân Triết nữa, cô dự định làm cái gì?"
"Tôi..." Trừ việc chăm sóc cục cưng ra, nhất định cô sẽ tiếp tục làm việc để kiếm tiền, ba tháng sau, cô sẽ đón cục cưng đi rời xa anh...
Nghĩ tới đây, trái tim của Khang Hoa Hiên không khỏi đau xót."Làm việc thôi! Bất kể tới đâu, cũng phải tiếp tục làm việc."
"Trình độ học vấn của cô cũng không cao, không nghĩ muốn tiếp tục học nữa hay sao?" Anh nhớ cô đã từng nói cô học trường dạy nghề nhưng chưa tốt nghiệp, học đến năm thứ ba đành nghỉ học, dường chuyện này có liên quan đến mẹ của cô. Khi đó thân thể dì Trang bắt đầu không tốt, khi phát hiện mẹ bị bệnh nặng, nhất định cô đã tạm nghỉ học đi ra ngoài làm việc.
"Muốn chứ, đừng nhìn tôi như thế, thành tích học tập của tôi cũng không tệ lắm đâu. Nhưng mà..." Cô mím môi, nhìn về phía cục cưng đang ngủ thở phì phò ở bên trong giường trẻ con. "Đọc sách cần phải có tiền, nhưng nếu đọc sách, sẽ không có thời gian để kiếm tiền."
"Nếu cô đã nói như vậy thì cô đọc sách cũng không cần lo lắng đến chuyện tiền đâu, cô có thể vừa chăm sóc Huân Triết, vừa đi học. Trong căn phòng ở góc lầu hai kia có một cái bàn, sửa sang lại một chút là có thể dùng được."
Vì vậy, hôm sau anh bảo quản gia giúp một tay sửa sang lại thư phòng ở lầu hai. Tiếp đến hôm sau nữa, bộ giáo trình học hàm thụ đã được anh đặt mua cũng lần lượt được gửi về nhà.
"Tôi... Tôi không biết nên nói gì?" Nhìn anh chuẩn bị thư phòng và giáo trình cho mình, cô cảm động không nói được nên lời.
"Lúc này, chỉ cần nói lời cám ơn là được rồi."
"Cảm ơn anh." Cô cầm bàn tay anh, nhẹ nhàng in lên đó một nụ hôn.