Chương 44
"Được, tôi đi." Cô lau sạch nước mắt, ánh mắt vẫn tập trung vào trên người con trai: "Nhưng tôi xin anh, hãy ho tôi được ở cùng với con một đêm cuối cùng, ít nhất cũng để cho tôi dỗ con ngủ... Nếu như anh không yên tâm, anh có thể theo dõi chúng tôi cũng không sao."
Phó Thần Cương do dự, anh luôn luôn là một người dứt khoát, nếu cần phải đoạn tuyệt, anh nhất định phải làm gọn gàng sạch sẽ, nhưng đối với cô, anh vẫn có một chút mềm lòng.
Chỉ là một chút mà thôi.
"Sáng sớm ngày mai cô phải đi ngay."
Vì đã nói muốn dỗ Huân Triết ngủ, nên cô đã ở bên cạnh con cả một đêm không hề nhắm mắt.
Huân Triết vừa mới học nói gọi mẹ. Vốn dĩ còn muốn dạy con học gọi ba ba nữa, chờ khi con đã học nói được toàn bộ sẽ cho Phó Thần Cương một sự bất ngờ. Không chỉ như vậy, cô còn muốn dạy con viết chữ, dạy con khiêu vũ... Còn rất nhiều thứ nữa, nhưng cô đã không kịp dạy con nữa rồi...
Không chỉ có Khang Hoa Hiên không ngủ, Phó Thần Cương cũng ở bên cạnh bọn họ cả đêm, không hề nói một câu.
Cũng giống như rất nhiều đêm trước, anh vẫn ngồi ở chỗ đó, nhìn chằm chằm vào gương mặt của Huân Triết khi ngủ, rồi nhìn sang dung nhan của cô... Trải qua đêm nay, tất cả sẽ trở thành ký ức.
Sáng sớm, Khang Hoa Hiên dùng chút thời gian còn lại trở về phòng để sắp xếp lại hành lý, cũng giống như ngày cô mới tới cô chỉ đeo một chiếc ba lô, cộng thêm một chiếc túi đeo bên cạnh, hai túi hành lý đơn giản, cô tới thế nào cũng rời đi như thế.
Tắc xi đã đợi ở bên ngoài. Cuối cùng cũng đã tới lúc rời đi, Khang Hoa Hiên trước khi đi, vẫn không quên dặn dò anh: "Lúc ngủ Huân Triết sợ nhất bị ầm ĩ, nó cũng sợ tiếng sấm nổ... Hiện giờ nó cũng không còn nói kiểu ngôn ngữ trẻ con nữa, cho nên anh có thể thử dạy nó nói những từ đơn giản từng chữ một..."
Bị vẻ mặt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm, giọng của Khang Hoa Hiên càng nói càng nhỏ.
"Anh... Cũng phải chăm sóc mình cho tốt." Cúi đầu, cô hít hít mũi, không muốn để anh phát hiện ra mũi mình đang cay xè.
"Anh không nên thức đêm thường xuyên như thế, Huân Triết ở nhà, anh nên tan việc sớm một chút trở về nhà nghỉ ngơi, thân thể của con người không phải làm bằng sắt, cần nghỉ ngơi thì nên nghỉ ngơi..."
"Sau đâu cô dự định đi đâu?" Phó Thần Cương cắt ngang lời nói của cô. Cả đêm anh không hể mở miệng nói một câu, giọng nói lúc này của anh trở nên khàn khàn, trầm đục.
"Chưa biết." Cô hơi nhún vai, cười khổ: "Có lẽ sẽ trở về miền Nam thôi. Mẹ tôi giờ đây cũng chỉ còn một mình, chị gái tôi phải đến Nhật Bản để học, tôi cần trở về để giúp đỡ mẹ tôi."
Anh cũng không có nói nữa, cả đêm không ngủ, hai mắt của anh cũng đã hiện đầy tia máu.
"Thời gian còn sớm, anh đi vào nghỉ một chút đi." Cô nói rất quan tâm.
Tắc xi ở ngoài đã nhấn mấy tiếng còi xe, nhắc nhở bọn họ xe lửa không đợi người.
Xách hành lý lên, Khang Hoa Hiên xoay người đi về phía tắc xi.
"Chờ một chút." Nơi cổ họng chợt xông ra một nỗi chua xót, Phó Thần Cương kéo tay cô.
Khang Hoa Hiên xoay người nhìn anh, lúc này trong chớp mắt, hai người dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, nhưng lại không thể nói ra miệng được lời nào.
"Sau khi về đến nhà bình an hãy gọi điện thoại cho tôi." Đây là câu duy nhất anh có thể nói.
"Ừ."
***********************
"Phó Thần Cương, cậu điên rồi sao?"
"Không phải."
"Đang yên đang lành sao cậu lại đuổi người ta đi làm gì? Cô ấy đã trêu chọc cậu cái gì chứ? Thỉnh thoảng có ầm ĩ một chút cũng không cần phải như vậy chứ! Cái tính cố chấp của cậu đến bao giờ mới có thể thay đổi được đây?"
Phó Thần Cương cúi đầu, cầm bình sữa của Huân Triết với tư thế không thuần thục lắm, cũng có chút không nhịn được cứ xoay chuyển thân bình.
"Đi tìm cô ấy về đi." Thạch Dự Thạc quyết định giúp anh.
"Cô ấy sẽ không trở về đâu."
"Tại sao?"
"Tớ không cho phép cô ấy bước vào nhà tớ dù nửa bước."