Chương 82
Thời gian tốt đẹp
Chỗ hiểm bị bắt chặt, Harry mất tự nhiên rụt rụt ngón chân, tình huống hiện tại cũng không phải rất thú vị, Harry nghĩ vậy, bàn học còn có một chồng bài tập chờ phê chữa……
“Chuyên tâm một chút.” Snape cúi đầu xuống ngậm lấy môi cứu thế chủ, đây là một cái hôn cực kỳ khiêu khích, anh không làm cho cứu thế chủ nhanh chóng sa vào mà chầm chậm dùng đầu lưỡi bôi một lớp trong suốt lên đôi môi hồng nhạt của Harry, khi Harry khát vọng, không thể chờ đợi được ló đầu lưỡi hồng phấn của mình chủ động tìm kiếm thì Snape mới chậm rãi đáp lại…… Nhưng như vậy cũng không ảnh hưởng động tác của anh — Snape đùa tiểu Harry càng cho cứu thế chủ không thể nhịn được!
“Hỗn đản!” Harry thì thào, tiểu Harry đưa đẩy trong tay Snape, đầu lưỡi đuổi theo đầu lưỡi — đúng vậy, Harry khát vọng một cái hôn, một cái hôn chân chính, không phải lần thử mềm nhũn, cậu khát vọng cái này!
Thấy tiểu quỷ dưới thân bắt đầu bộc phát nhiệt tình, Snape cười cười sau đó ban thưởng hôn tiểu sư tử của mình — nhiệt liệt và xâm lược.
Mùi hương độc dược và mùi khi động tình đặc biệt trên thân nam nhân vờn quanh Harry làm Harry thấy mình như bị cuốn vào địa ngục — có lẽ là thiên đường? A, dù là ở đâu, đó là nơi cậu yêu nhất! Harry không thể ức chế rên rỉ, cậu muốn được ôm lấy, ý nghĩ này làm cho Harry điên cuồng.
Có lẽ người kia chính là ác ma nhưng Harry cam tâm tình nguyện bị ác ma dụ dỗ. Có lẽ người đó chính là tử thần, nhưng Harry cam tâm tình nguyện làm tế phẩm dâng ra tính mạng cho tử thần. Có lẽ nam nhân chính là tội ác, nhưng Harry cam tâm tình nguyện là tội phạm làm cho tội ác vờn quanh cổ họng mình.
Harry rất nhanh run rẩy phát tiết…… Đương nhiên, Harry biết rõ tiếp tục sẽ là cái gì nhưng cậu chờ mong điều đó –“A…… Sev……” Harry hô tên của người yêu, người mềm nhũn.
Rất tốt, Snape rất hài lòng cảnh tượng trước mắt — nửa người trên quần áo chỉnh tề, tuy nhiên…… Trải qua hai người cọ xát thì không quá chỉnh tề…… Phía dưới trơn bóng , cặp chân trắng dài nhỏ cơ bắp cân xứng…… Da bên đùi giống như da em bé……
“A! Đừng…… Đừng sờ!” Harry không chịu được khi Snape cọ xát như vậy,“Nhanh lên!”
Không thể không nói, đó là một lời mời cực kỳ hấp dẫn.
Snape cũng không phải là thánh nhân, anh cũng không giỏi về kiềm chế dục vọng cho nên, anh tiếp nhận lời mời này.
Thật hăng hái! Đây là khi Harry còn có thể tư duy bình thường, một ấn tượng cuối cùng trong đầu của cậu là, sau đó thì sao? Sau đó suy nghĩ của Harry hỗn loạn — ngoại trừ cao thấp xóc nảy, Harry còn nhớ rõ cái gì? Cái gì cũng không cần nhớ rõ!
Bởi vì trong lòng lo lắng bị ghét hoặc là vì chợt phát hiện càng yêu tiểu sư tử Gryffindor này, cũng có thể là bởi vì triệt để buông thả quá khứ…… Snape lại khám phá ra một một công dụng mới của bàn — chiều cao vừa vặn, Harry có thể nằm cũng có thể nằm sấp xuống, thật khéo — nhất là khi dùng đệm.
Một đêm không ngủ…… Prince nhìn chằm chằm vào cửa phòng đọc sách hồi lâu rồi cậu quyết định đi tìm Percival chơi…… Prince cũng không muốn cả đêm không ngủ được — hai cha đáng sợ không nhớ rõ dùng tĩnh âm chú! Thật đáng ghét! Prince bĩu môi, ôm vài món đồ chơi chạy đến phòng hiệu trưởng.(=)))))))
Phòng hiệu trưởng vẫn gà bay chó chạy như cũ.
Percival vì chủ hồn cùng hai trường sinh linh giá dung hợp cho nên nó có cả trí nhớ của Voldemort và trí nhớ trường sinh linh giá, khiến người khác không thể lý giải chính là dù có trí nhớ chủ hồn nhưng cảm tình lại hoàn toàn khác Voldemort — tình cảm của trường sinh linh giá làm cho Percival cực độ khát vọng tình thân, nó vừa dung hợp xong, khi mở mắt ra chuyện thứ nhất chính là tìm kiếm hai ba ba của mình, đương nhiên, nó không muốn làm cho bọn họ bớt lo nên luôn muốn dùng ma lực dư thừa trên người chế tạo chút ít hỗn loạn, nó cảm thấy thú vị — đại khái là trong máu có dòng máu của Dumbledore nên Percival nghĩ có chút giống Gryffindor?
Dù thế nào, Percival còn là một đứa trẻ mà trí nhớ của Voldemort với Percival giống như là một quyển sách, những cảm tình mãnh liệt đó không tạo thành ảnh hưởng đến Percival, nó chỉ là “Biết rõ” người này và “hiểu” người này, không hơn, sẽ không làm cho người này hủy hết tình thân của nó, rất tốt.
Kỳ thật, dù là Voldemort thì không phải hắn cũng khát vọng một cuộc sống tốt đẹp sao? Đời trước hắn không có gì cả, đời này, cái gì cũng có, có lẽ đây là Merlin đền bù.
Percival chơi mệt ngậm sữa bắt đầu ăn, nó thật may mắn mình không có “Mẹ”, không cần uống sữa mẹ.
“A, mùi vị thế nào?” Dumbledore trong tay bưng mật, tay kia chỉ huy một cái chén trà đang rót trà từng chút một,“Đủ ngọt sao thân ái? Nếu như chưa đủ ngọt, chúng ta lại thêm chút mật?”
“Em sẽ làm Percival ho!” Ở một bên liếc mắt,“Albus, em đừng cho Percival uống đồ uống của em.”
“Nhưng em thấy ngọt rất thích hợp bọn nhỏ……” Dumbledore quay đầu nhìn bạn già.
Grindelwald xấu hổ ho một tiếng sau đó đi qua thả thêm một miếng chanh vào trong trà mật của Dumbledore:“Al, trên thực tế…… trẻ con ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị sâu răng, em biết đó, dù có độc dược, nhưng mùi vị của nó cũng không tốt.”
Lý do này rất đủ.
“Phốc – khụ khụ khụ khụ……” Percival không khống chế được mình bây giờ, nó bị sặc — không phải Percival không khống chế được mà là nó thật bị sặc! Đúng a, ai nghe xong hai người này đối thoại cũng sẽ như vậy, đây không phải lỗi của nó! Nghĩ đến đây, Percival đã nghĩ phải nhanh lớn lên một chút, như vậy nó cũng không cần nhìn hai lão ba ba liếc mắt đưa tình với nhau như vậy, nó có thể học Prince — chạy đi chỗ khác chơi!
Lại là một hồi luống cuống tay chân. Rốt cục trấn an được Percival, hai người này lại dính vào với nhau, bọn họ đang đàm luận cuộc sống sau khi về hưu — có lẽ tìm bãi biển tràn ngập ánh nắng đi nghỉ? Hoặc là lữ hành? Dù sao đối với phù thủy, đó chỉ là chuyện đi vào lò sưởi mà thôi.
Nghe hai lão ba ba đàm luận, nội tâm Percival thê lương giống như là bị một vạn tử thần thực tử bước qua…… nửa đời sau của mình a…… Tính mạng của mình a…… Linh hồn bé nhỏ đáng thương a…… Sao cho mình hai người cha như vậy a……
“Không cần phải khó chịu.” Prince vỗ vỗ bụng đứa bé,“Hai ba của em cũng vậy, ai…… quen thì tốt rồi.” Prince nghĩ nghĩ rồi nhỏ giọng nói với Percival,“Bọn họ bây giờ còn đang bận, anh có thể tưởng tượng sao, a, bây giờ anh là một đứa trẻ, thật tốt, em là một thiếu niên thuần khiết thiện lương, a, sắp 11 tuổi, Merlin a, hai ba đã gấp gáp lăn trên giường…… A, không đúng, không phải giường, là lăn trên bàn — trời ạ, em vô cùng may mắn bọn họ là phù thủy, giấy có thể biến thành giường đúng không?”
Lúc này Prince hoàn toàn quên mình là người sốt ruột đưa tặng ba ba Harry của mình đi đến chỗ vị cha đã hóa thân thành sói của mình.
Nhưng những lời này được Percival đồng ý, nó nhổ núm ɖú cao su ra rồi há miệng lộ ra phần lợi hồng hồng không có hàm răng.
Được rồi, có lẽ bọn nhỏ càng thích hợp gần gũi nhau một ít.
Cha cha nhận mệnh, ngoại trừ ở một bên hỗ trợ đưa món đồ chơi, trên cơ bản bọn họ dính những lời ngon tiếng ngọt như không cần tiền lên đối phương.
Giờ phút này, hầm.
Hai người vì chuẩn bị chiến tranh mà không quá mức thân mật rốt cục dừng dây dưa, mà lúc này đây, Harry mới ý thức tới mình ở trong phòng đọc sách thân mật với giáo sư độc dược của mình! Thật sự là quá…… Hai má trong nháy mắt đỏ giống như ánh nắng chiều, cậu không biết mình nên làm gì mới tốt — đôi mắt to màu xanh biếc nhìn bầu trời nhưng không chịu nhìn người đang ôm cậu tắm rửa.
Đây chính là phòng đọc sách a!
Hơn nữa…… Mình còn không cởi quần áo…… Được rồi, là không cởi áo!
Harry cố gắng thu nhỏ mình lại, cậu cảm thấy lần sau nếu như có tình huống như này, cậu nên kiên cường một chút cự tuyệt Sev, ít nhất…… Phải về phòng ngủ a…… Hơn nữa…… Hơn nữa Prince còn ở trong phòng khách! A! Mình đã quên cái gì! Prince còn đang ở trong phòng khách!
Harry mở to hai mắt kêu sợ hãi:“A! Prince còn đang ở phòng khách!” Được rồi, hiện tại giọng cậu không được tốt lắm, quá khàn.
“Prince đến chỗ Albus.” Snape nắm một cánh tay của tiểu sư tử bắt đầu nhẹ nhàng mát xa.
“Làm sao anh biết?” Harry trừng Snape.
“Khi ôm em ra ta phát hiện trong phòng khách không có ai.” Snape trả lời rất nghiêm túc,“Mà trong phòng Prince không có tiếng máy chơi game.”
“A! Merlin!” Harry cảm giác mình không có mặt mũi gặp con! Đều là lỗi của Severus! Harry trừng Severus lần nữa, đáng tiếc vừa mới trải qua một hồi vận động làm cho Harry quá mức thoải mái, trong mắt của cậu ngoại trừ hơi nước ướt sũng thì cũng chỉ có một ít lười biếng, căn bản không có một chút uy hϊế͙p͙.
Kỳ thật lần này Snape cũng rất ảo não. Bởi vì anh vào phòng thật lâu sau Harry mới đi vào, anh cho rằng Prince đã sớm về phòng ngủ nhưng là hình như…… Không phải như thế, mà Harry xin lỗi thật sự là quá mỹ vị làm cho anh muốn ngừng mà không được cho nên không chú ý bên ngoài…… Được rồi, chỉ có thể nói là viện cớ, Snape mắng mình trong lòng nhưng anh vẫn cảm thấy người yêu bé nhỏ của mình quá ngon miệng.
Tắm rửa xong, Snape thả tiểu sư tử lên giường, phụ trách trấn an một chút cơ bắp cùng với bộ vị nào đó hẳn là còn đang đau đớn trên người Harry — lúc này, Snape vô cùng may mắn mình là một độc dược đại sư.
“Hô…… Thật tốt……” Harry mơ mơ màng màng nhắm mắt hưởng thụ bạn lữ phục vụ — Voldemort biến mất, dấu hiệu trên cánh tay Severus cũng mất, đại bộ phận tử thần thực tử đều sa lưới …… Cuộc sống như vậy, quả thực sướng ch.ết!
Trong giấc mơ sướng ch.ết, Harry nhìn thấy chính mình, chính mình khi mười ba tuổi, ở trong bóng đêm đen như mực kéo hành lý đi ở trên đường phố trống rỗng, sau đó một người cao lớn xuất hiện ở trước mặt vươn tay — là Severus! Harry ném hành lý trực tiếp bổ nhào vào trong ngực của Snape. Sau đó trên bầu trời xuất hiện pháo hoa, thoáng cái cậu trưởng thành, mà Severus của cậu mặc lễ phục nắm tay cậu…… Thật tốt đẹp…… Từ từ! Vì sao mình không mặc gì?!
“Harry!” Cái mát lạnh ập vào mặt, Harry mở mắt – rất tốt, mình còn mặc đồ ngủ, mà Snape cũng không mặc lễ phục.
“Em làm sao vậy?” Ánh mặt trời xuyên qua hồ nước chiếu vào hầm, nước hồ đen cũng có pháp thuật cho nên ánh mặt trời có thể tiến vào nhưng không quá chói mắt.
“Không có…… Em không sao.” Đầu ngón tay xẹt qua không khí, đã là mười giờ sáng ,“A, lớp lịch sử pháp thuật của em!”
“Lớp lịch sử pháp thuật của em đã xong.” Snape nói cho Harry biết,“Trên thực tế những môn học của em đều đã xong.”
“Nhưng là em phải đi học a, a, em không muốn thật sự dùng đặc quyền không đi thi, ảnh hưởng không tốt đến Prince.”
Những lời này làm cho Snape đồng ý, anh không thể không ban thưởng cho người yêu nhỏ, vì vậy lại một lần hôn thiếu niên mắt xanh kia.
Bởi vì Harry Potter gần nhất luôn không đi lên lớp nên Dumbledore đành phải tìm đủ loại cớ — trên thực tế ông không có biện pháp không tìm cớ, dù sao ai cũng không thể để kéo một người buổi tối đã dùng quá nhiều tinh lực nên ban ngày không dậy nổi đi học đúng không? Chẳng qua nếu như không nắm chặt thời gian học thì Harry nhất định sẽ tụt dốc. Điều này làm cho lão hiệu trưởng đau đầu — cho dù ông tín nhiệm Severus. Đồng dạng, còn có một người lo lắng — Gryffindor “Vạn sự thông”.
“Cậu nên lo lắng cho Harry a!” Hermione nhìn thoáng qua Ron, hận không thể đạp cậu ta,“Chuyện của con trai, mình không có cách hỏi, cậu cũng biết đó.”
“Không có chủ đề gì……” Ron cắn một miếng thịt bò,“Harry cũng không nhìn cô bé xinh đẹp nào, cũng không đàm luận ngực con gái, mình nghĩ không có vấn đề gì…… A, hay Harry nên yêu?”
“A! Mình quả thực rất ngốc khi nói chuyện với cậu!” Hermione quyết đoán đá Ron rồi xoay người đi tìm Draco.
Bởi vì chiến tranh, chuyện của cô và Draco cũng không bị Lucius Malfoy để ý nhiều mà sau khi chiến tranh chấm dứt, bởi vì máu trong cũng không được quá hoan nghênh cho nên Lucius cũng không đến tìm phiền toái nên hiện tại coi như không tệ nhưng cô biết rõ mình không thể không làm cái gì.
“Không cần lo lắng cho Harry.” Draco nhíu mày,“Mione, anh nghĩ, cậu ta hẳn là đang yêu.”