Chương 28
Sau khi bơ sếp Diệp tôi đón Taxi đến Atimax, tôi không dự định mua gì hết, trong tình trạng hiện nay đương nhiên là không thể mua đồ lung tung mang về rồi. Tôi chỉ đến xem tình hình kinh doanh ở nơi này như thế nào thôi. Nghe đồn Atimax là nơi dành cho người có tiền, mỗi khu hàng ở đây đều được nhập hoặc là hàng chất lượng trong nước.
Không có tiền vào Atimax đi dạo vẫn thấy thích, tôi đi từ tầng một lên tầng hai. Hàng loạt thứ đẹp mắt, tinh tế hiện ra. Tôi lóe mắt, 10 năm qua khi đến nơi này tôi toàn chăm lo việc học và rèn luyện luôn che giấu gia cảnh, rất ít khi có thời gian ra ngoài thấy những thứ cao quý được trưng bày nhiều như vậy. Thỉnh thoảng tôi thấy trang sức trên người bà nội thôi. Ở đây có rất nhiều trang sức, vì đây là khu trang sức.
- Quý khách, cô chọn cho mình một món trang sức nhé! Nữ nhân viên khu trang sức cười quyến rũ nhìn tôi.
- Để em ngắm một tí có được không? Tôi nhìn cô ấy.
- Vâng, quý khách cứ tự nhiên! Nữ nhân viên mỉm cười, “cô gái này thật thân thiện”. Điều đó chứng tỏ mấy anh trai tôi cũng không tệ.
Tôi đi tới, đi lui xem hết các loại trang sức trong tủ kín, suy nghĩ xem mình có nên mua một thứ gì đó hay không Tôi kéo áo cô nhân viên đang đi theo mình.
- Chị à, chiếc đồng hồ nam này giá bao nhiêu? Tôi nhìn cô nhân viên theo sau mình hỏi.
- À, chiếc này là hàng có số lượng. Do nhà thiết kế Katy Cris nổi tiếng về thiết kế trang sức trên thế giới thiết kế nhân dịp sinh nhật người phụ nữ ông ấy yêu nhất là ngày 3.2, ông ấy chỉ thiết kế 32 chiếc. Nó trị giá 32V thưa quý khách! Cô nhân viên mỉm cười nhưng tôi thấy lạnh sống lưng. “32V? – khoảng 434.240.000”
- Vì sao lại đắt đến thế? Tôi vuốt mồ hôi trên trán.
- Chuyện này cũng không có gì lạ đâu quý khách, do nhà thiết kế nổi tiếng chế tác, số lượng lại có hạn và đặc biệt là chất liệu của nó. Nữ nhân viên chỉ tay vào tủ kín rồi nhìn sang tôi:
- Cô xem, thân đồng hồ được làm từ bạch kim nguyên chất, mặt đồng hồ chống trầy xướt, chống nước, lửa... bên trong mặt đồng hồ đại diện cho 12 số chỉ giờ, mỗi một giờ là một viên kim cương. Kim giờ, kim phút của đồng hồ là hợp chất Maresaritsits (một loại chất rất quý được tìm thấy ở tk 22).
- Đắt thật! Tôi chậc lưỡi.
- Chổ chúng tôi chỉ có 2 chiếc, do ông chủ khó khăn lắm mới nhập về được, vì số lượng quá ít khi hàng bán ra người mua lại quá nhiều! Một chiếc đã được bán đi, giờ còn duy nhất một chiếc! Cô nhân viên hướng tôi cười như muốn nói “Mua đi, mua đi, rất quý hiếm đấy”
- Nếu em mua nó chị có thể giúp em khắc tên lên đo được chứ? Tôi nhìn cô nhân viên nhanh nhẹn trước mặt mình.
- Đương nhiên, nếu quý khách yêu cầu! Cô ta gật đầu.
- Vậy em sẽ lấy nó! Tôi mở túi xách, chọn chiếc thẻ màu đen đưa cho cô nhân viên.
- Chị à, khoảng một tuần nữa em sẽ tới lấy nó, phiền chị khắc lên mặt sau của thân và mặt sau của đồng hồ ba chữ “Thi yêu Thành” ạ! Tôi nhìn cô nhân viên bằng ánh mắt tha thiết.
- Được, em thật lãng mạn, ai làm bạn trai của em thật có phúc! Cô nhân viên trong quầy tóc ngắn khen tôi.
- Ha ha...em chỉ muốn có vật gì đó đại diện em bên anh ấy! Tôi nắm chặt dây túi xách, trong lòng ngỗn ngang mọi cảm xúc.
- Em điền thông tin vào đây nhé, chị sẽ đưa phiếu mua hàng cho em! Chị tóc ngắn đưa tôi một tờ giấy.
- Vâng ạ! Tôi nhận lấy rồi điền đầy đủ thông tin vào.
- Thẻ của em! Cô nhân viên nhanh nhẹn khi nảy đưa lại thẻ cho tôi.
- Vâng, em chào các chị! Tôi chào họ rồi tiếp tục đi dạo xung quanh.
Tôi không biết rằng thẻ tôi dùng là của anh cả, khi tôi thanh toán một số tiền lớn bằng thẻ đen thì anh cả cũng biết, mà địa điểm, hàng hóa tôi mua khiến sau này tôi gặp “phiền phức” lớn từ ông anh đậu hủ thối này.
Sau khi rời Atimax, nhìn đồng hồ đã sắp 23h, tôi đón Taxi về quân khu Calisot. Trình soát thẻ thành viên PW, tôi thuận lợi vào cửa. Về đến phòng Hứa Yên vẫn còn đang lướt web, tôi tắm rửa thay quần áo xong ngã phịch xuống giường. Hứa Yên nhìn thấy vẻ mệt mỏi của tôi bèn hỏi:
- Cô mệt à? Đi bar?
- Không! Tôi đi nhà hàng ăn một vài món rồi đi dạo siêu thị! Tôi ôm chăn cười mỉm nhìn Hứa Yến.
- À... Hứa Yến gật gật đầu. Giữa hai chúng tôi dường như không còn gì để nói. Tôi nhìn cô ấy, dẫu sao giờ cũng không thấy buồn ngủ nên bắt chuyện.
- Hứa Yến, nhà cô có anh trai không? Tôi thoát khỏi chăn, lại gần Hứa Yến.
- Có, một anh trai và hai chị gái! Cô muốn tôi làm mai à? Hứa Yến chợt cười lên trông rất xinh đẹp.
- Không...không... tôi chỉ hỏi cho biết thôi! Tôi vội xua tay.
- Vậy còn cô? Hứa Yến nhìn tôi.
- Ưm...tôi có hai anh trai rất xinh đẹp! Tôi nháy mắt.
- Ha ha..nhìn cô tôi cũng đoán ra diện mạo hai anh của cô! Hứa Yến gấp laptop lại rồi lên giường nằm với tôi.
- Thật sao? Mắt tôi long lanh.
- Đương nhiên, cô đẹp mà! Hứa Yến nhìn vào mắt tôi.
- Hì hì...ngủ thôi, ngủ ngon! tôi nằm xuống đắp chăn lên mình.
- Ngủ ngon! Hứa Yến vòng tay ôm lấy tôi, tôi quen được sếp Diệp ôm nên cũng mặc kệ cô ấy.
Tôi chợt nghĩ về hai anh trai của mình, thật ra hai người anh trai của tôi không hề đơn giản như bề ngoài của họ tí nào. Anh cả của tôi Lô Hướng Nhật chính là thần thâu Dạ Tiệt nổi tiếng trên thế giới. Anh hai thì càng đáng sợ hơn, nhìn anh ấy cười cợt như thế nhưng anh ấy làm việc rất nghiêm túc, vẽ rất đẹp, là một tay công nghệ đỉnh của thời đại.
Anh cả mang một thân đầy tuyệt kỹ, công phu ah. Trèo tường, mở khóa dễ như trở bàn tay, không gì không trộm được. Kể cả bạn để một két sắt nhỏ trong một chục két sắt lớn anh ấy vẫn đục thủng như chơi. Nghề phụ là trộm đồ và trộm tim phụ nữ. Nghề chính là Tổng giám đốc Saymax.
Anh hai tôi có khả năng chạy rất nhanh, là một tay Công nghệ thông tin chuyên nghiệp. Không máy tính nào anh ấy không vào được, ai đắt tội anh ấy coi như xong. Anh ấy sẽ vào máy tính người ta để lại vài chữ, thả vài con virus độc. Anh hai tôi rất thích vẽ tranh, tranh anh ấy vẽ sống động như thật vậy.
Anh cả tôi lúc nào cũng tỏ ra lịch lãm, ôn nhu, tỏ ra cao quý, tao nhã nhưng thực ra bụng anh ấy chứa một bồ dao găm, có thể mang ra phóng người ta thành con nhím. Vì nghề phụ anh ấy là đạo tặc mà. Không ai ngờ được đại thiếu gia nhà họ Lô giàu có lại là đạo tặc ah...
Anh hai tôi, mở miệng là làm người ta giận hộc máu, hận không thể bốp cổ anh ấy giật giật... nhưng anh ấy “khẩu xà, tâm phật”. Trong đời anh ấy có 4 cái không. 0 giết người, 0 phản bạn, 0 bội hứa và 0 để em gái bị ức hϊế͙p͙. Anh hai tôi cách đây 3 năm đã mắc bệnh cuồng em gái trầm trọng.
Nhân vật cuối cùng trong nhà tôi là bà nội ah, bà nôi tôi ngày xưa là con gái trùm xã hội đen “nhưng không ai biết đâu”. Bà nội tôi giỏi nhất là làm nũng, ăn vạ. Tiếp đến là đánh bài cực hay không môn thể thao nào mà bà không biết chơi. Hiện đang làm chủ tịch Saymax và có 20% cổ phần trong YKL – Ngân hàng quốc tế.
Vậy đàn em của bà nội tôi đâu? Xin thưa, chúng vẫn còn và đang tồn tại. Phân bố chủ yếu ở nước K, vùng Châu á thái bình dương và nước Y. Dưới sự lãnh đạo trực tiếp của một người tên là Hướng Hải Thiên và sự lãnh đạo gián tiếp tài tình của anh hai tôi – Vua máy tính – Anh cả cuồng em gái – Đại vương sợ bà nội – Lô Tử Nam. Thế mới nói, nhìn anh hai cà lơ phất phơ nhưng là trùm xã hội đen ý, tốt nhất nên tránh xa anh ấy.
Tóm lại một câu, nhìn người tuyệt đối đừng nhìn bề ngoài.
“Cái gì là xã hội đen?”
Hiểu lầm, hiểu lầm thôi. Xã hội đen nhà họ Lô của tôi là thế này: mặc đồ màu đen, mang kính đen, đi xe đen, xử lý bằng bạo lực nếu bạn không nghe lời. Nhưng chúng tôi là một thế lực nghe theo pháp luật nga... Không làm gì trái pháp luật đâu.....khụ.....trừ đôi lúc đánh và bắt người một chút.....
Súng à?
Khụ....khụ.....đương nhiên rồi, xã hội đen mà....khụ...đương nhiên có súng.... ít lắm...mỗi người có một cây thôi, đạn mới nhiều nga....
Gia phả, lai lịch gia đình tôi quá kinh hãi thế tục, nếu sếp Diệp biết được không biết có ngất xỉu không nữa? Nếu anh ấy ngất, tôi sẽ làm hô hấp nhân tạo...Thích quá đi mất!!!!!