Chương 49: Tình buồn, tình tuyệt vọng!
Ầm.... một luồng sáng xanh chạm ánh sáng trắng của Cù Thiên Ân gây nổ tung.
“Cổ Chính Hiên! Mày quả là một thằng ác độc nhất thế gian! Tao có thể bỏ qua việc mày đã chính tay giết ch.ết tao, nhưng tao không cho phép mày làm hại người tao yêu!”
Đỗ Thuần Phong mang gương mặt như một tu la đến từ địa ngục nhìn Cổ Chính Hiên, ánh mắt anh như muốn xuyên thủng người tên cầm thú họ Cổ.
“Cổ thiếu, cẩn thận! Tên này không phải hạng tầm thưởng đâu, hắn là một hồn ma lâu năm tích đầy oán khí!” Cù Thiên Ân quay sang nhắc nhở Cổ Chính Hiên.
“Tôi biết rồi, tôi còn biết hắn ch.ết được bao lâu nữa kìa!” Cổ Chính Hiên nhếch mép.
Nghe lời nói Cổ Chính Hiên tôi chỉ hận không thể lập tức giết ch.ết hắn, Đỗ Thuần Phong nói như thếc chắc hẳn Cổ Chính Hiên chính là hung thủ đã sát hại anh, tôi nhìn Đỗ Thuần Phong:
“Anh Phong, anh đi đi đừng quan tâm em! Anh không đi sẽ bị họ làm hại!”
“Anh làm sao có thể bỏ mặt em, chẳng lẽ khi nảy em không nghe thấy lời anh nói?” Đỗ Thuần Phong tiến tới chổ tôi.
Tôi mím môi không nói gì nhìn gương mặt tái nhợt nhưng đầy ấm áp của anh.
“Hôm nay cho dù cậu có là một hồn ma tồn tại mười mấy năm đi chăng nữa thì cậu cũng không thể nào thoát khỏi tay tôi được!” Cù Thiên Ân bật cười khinh bỉ.
“Thuần Phong chạy đi!” Tôi hét lên, tôi biết Cù Thiên Ân rất lợi hại, ông ta có thể chế ngự được cương thi, điều khiển hàng trăm linh hồn thậm chí sau này ông ta còn hỗ trợ cho Cao Lực Kỳ. Trong vụ án này Diệp Gia Thành đã để ông ta trốn thoát.
“Cổ Chính Hiên 13 năm qua tao chỉ chờ ngày có thể giết mày!” Đỗ Thuần Phong hai tay siết chặt nắm đấm.
“Ha ha... Đỗ Thuần Phong mày nói tao nghe thật tức cười! 13 năm qua mày có thể đến gần tao sao? Nếu mày đến gần được tao thì mày đã không dễ dàng buông tha cho tao rồi!” Cổ Chính Hiên ngẩng đầu cười to.
“Đồ khốn nạn!” Đỗ Thuần Phong nghiến răng.
“Đừng nhiều lời nữa, Cù Ân Thiên mau bắt bọ chúng lại!” Cổ Chính Hiên lạnh mặt, đôi mắt hằn lên những tia nóng giận.
Cù Thiên Ân xông lên cùng Đỗ Thuần Phong đánh nhau còn tôi bị Lý Ngộ chặn lại không thể giúp gì được. Tôi tức giận ra hết sức lực đối phó Lý Ngộ đạp hắn va vào tường hộc máu đến nổi hắn không thể đứng lên.
“Đỗ Thuần Phong tao đã từng nói tao sẽ cướp hết những thứ của mày!” Cổ Chính Hiên hét lên xông về phía tôi trong tay hắn ta cầm một con dao lóe sáng.
Tôi xoay đầu lại.
“Ái Thi cẩn thận!” Đỗ Thuần Phong hoảng hốt quay mặt nhìn tôi hô to.
Keng.... Tôi đá con dao trong tay Cổ Chính Hiên rơi xuống đất.
“Ah....” Thừa cơ hội Đỗ Thuần Phong phân tâm Cù Thiên Ân dùng bùa đánh vào người Đỗ Thuần Phong, anh đau đớn ngã xuống đất.
“Thuần Phong!” Tôi sợ hãi chạy tới chỗ anh muốn đỡ lấy anh nhưng tay tôi không thể chạm vào người anh được. Nhìn bàn tay mình xuyên qua người anh tôi kinh hãi, nhớ lại những gì mình đã đọc trong sách tôi niệm một câu chú ngữ dài nhằm cố định linh hồn anh lại.
“Vô ích thôi, hắn ta đã bị tôi đánh trúng sắp hồn phi phách tán trồi ha ha!” Cù Ân Thiên cười to.
“Cổ Chính Hiên ông trời sẽ không tha cho mày, mày giết ch.ết anh trai ruột của mình.... mày nhất định sẽ gặp quả báo!” Đỗ Thuần Phong căm hận nhìn Cổ Chính Hiên.
“Quả báo? Ha ha 13 năm qua sao tao không thấy quả báo vậy? Tao vẫn thành công rực rỡ, trong hàng vạn người có ai được như tao không? Ngược lại mày xem mày kìa, chỉ là một hồn ma tứ cố vô thân!” Cổ Chính Hiên nhếch mép.
“Cổ Chính Hiên đừng quá ngạo mạn, anh nhất định sẽ gặp quả báo!” Tôi nhìn Cổ Chính Hiên đang đắc ý.
“Câm mồm! Thật ra em là ai?” Cổ Chính Hiên liếc nhìn tôi.
“Là người sẽ khiến anh trả giá!” Tôi cười lạnh.
“Ah....” Đỗ Thuần Phong rên khẽ.
“Thuần Phong!!!” Tôi cố gắng thay đổi đủ loại chú nhằm trấn hồn anh lại nhưng cố gắng mấy cũng vô dụng, lòng tôi lo lắng như kiến bò trên miệng chảo.
“Ái Thi! Đừng cố gắng vô ích chỉ làm....làm em mệt thêm... anh dẫu sao cũng chỉ là một oan hồn, đừng vì anh mà phí sức...” Đỗ Thuần Phong thì thầm bên tai tôi.
“Anh đừng nói thế, anh cố lên, anh em nhất định sẽ có cách cứu anh!” Tôi quỳ hai chân bên cạnh Đỗ Thuần Phong. Hình dáng anh mờ dần trong bóng đêm.
“Ái Thi... cuối cùng thì kiếp này anh cũng...cũng yêu....yêu một lần... cám ơn em đã... đã cho anh biết thế nào là...là yêu một người! Ái Thi, anh xin lỗi vì anh đã không còn khả năng bảo vệ em nữa rồi! Ái Thi, kiếp này anh hối tiếc nhất là tin nhầm đứa em trai một cha khác mẹ của mình, để rồi.....để rồi.... bị nó hại ch.ết! Ái Thi, anh muốn nói với em.....anh.... anh yêu em...” Đỗ Thuần Phong nhìn tôi nở nụ cười rồi hình ảnh anh tan thành từng đốm nhỏ li ti tan biến trong bóng đêm dày đặt.
“Thuần Phong!!! Anh Phong!!!!!!!!” Tôi hét lên đưa tay ôm lấy anh nhưng chỉ là một khoảng không trống rỗng.
Tôi khóc nức nỡ, Đỗ Thuần Phong cũng yêu tôi nhưng tôi lại không hề hay biết luôn thờ ơ với anh, chưa hề dành cho anh một câu quan tâm hay một không gian riêng như Thẩm Thiên Trí. Cho đến lúc anh biến mất trước mắt tôi, tôi mới biết sự hi sinh cao cả của anh khiến lòng tôi vô cùng chua xót. Giá như trước kia tôi dành cho anh một ít thời gian, vì sao mỗi lần gặp anh tôi điều thờ ơ không chú ý đến anh kia chứ?
“Đỗ Thuần Phong, anh ngốc lắm có biết không? Vì sao anh yêu mà không nói, nếu anh nói ra ít nhất em cũng có thể vì anh làm một chút gì đó, để anh cảm thấy tình yêu anh đã bỏ ra chí ít cũng được thu hồi một phần dù rằng nó rất nhỏ! Em không thể làm người yêu của anh nhưng em có thể ngồi xuống cùng anh nói chuyện thật lâu... Đỗ Thuần Phong, anh khiến em cảm thấy đau đớn vô cùng! Người chịu thiệt cuối cùng vẫn là anh!”
Bốp bốp... một tràng vỗ tay vang lên, Cổ Chính Hiên bật cười.
“Cảm động thật đấy! Tôi nghe sắp rơi nước mắt đây này!”
“Cổ thiếu, cô gái này có vẻ không phải học sinh bình thường đâu! Không thể để cô ta trốn thoát!” Cù Ân Thiên nhìn Cổ Chính Hiên.
“Đương nhiên là sẽ bắt giữ, tôi muốn người con gái này!” Cổ Chính Hiên nâng kính, đôi mắt thâm độc.
Cù Ân Thiên mỉm cười, nếu Cổ Chính Hiên chơi chán vậy tới lượt hắn rồi. Nghĩ thế hắn ra hết sức lực tiến lên bắt Lô Ái Thi. Chưa tiến tới thì đã bị một cánh tay mạnh khỏe tóm lấy vai hắn dùng sức làm cánh tay hắn muốn tê liệt.
Lô Hướng Nhật một tóm Cù Ân Thiên kéo hắn ta ra xa. Tôi nhìn thấy Lô Tử Nam nỗi đau xót trong lòng như bùng phát.
“Anh hai, anh mau cứu bạn em đi, anh ấy bị Cù Ân Thiên đánh tan linh hồn rồi!” Tôi chạy lại nắm chặt cánh tay Lô Tử Nam môi mím chặt cố kìm nén cảm xúc.
“Cái gì? Đánh tan linh hồn?” Lô Tử Nam trợn to mắt nhìn tôi.
“Phải, chính là ở chổ này! Chổ này!” Tôi kéo Lô Tử Nam sang phải mấy bước.
“Ái Thi, em bình tĩnh đi! Linh hồn bị đánh tan không phải dễ phục hồn!” Lô Tử Nam nắm tay tôi ánh mắt dịu dàng.
“Em không biết, anh mau cứu anh ấy đi, anh ấy vì em mới bị như thế!” Tôi rơi nước mắt.
“Hai người đừng ồn nữa, hồn cũng đã tan mất hai người còn ở đó tranh cãi thì cả ba chúng ta đều ch.ết hết, khi đó nhà họ Lô sẽ mất hết hương quả! Bà nội già cả rồi sinh nỗi nữa sao?” Tiếng nói to lớn của Lô Hướng Nhật vang lên, tôi và Lô Tử Nam quay đầu trợn mắt nhìn anh cả vĩ đại của mình.
“Bọn chúng cùng một phe!” Cù Ân Thiên nheo mắt.
“Ông và Lý Ngộ ở lại đối phó bọn chúng, tôi đi trước!” Cổ Chính Hiên quay sang Cù Ân Thiên nói xong quay đầu nhanh chân chạy xuống lầu.
Tôi nhìn thấy Cổ Chính Hiên có ý định bỏ trốn hét to:
“Cổ Chính Hiên, đừng hòng chạy thoát!” Tôi nhanh chóng chạy theo Cổ Chính Hiên.
Phân cách tuyến...
Tôi đuổi theo Cổ Chính Hiên xuống sân trường, sân trường vắng lặng đến nỗi tôi có thể nghe tiếng bước chân phía trước của Cổ Chính Hiên vang vọng. Tôi đuổi hắn đến bồn hoa phía sau trường thì mất dấu. Tôi đứng lại quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng Cổ Chính Hiên đâu chỉ nghe thấy tiếng lá rơi xào xạt. Tôi cẩn thận nghe ngóng thật kỹ, không dám bỏ qua bất cứ âm thanh nào trong đêm.
Meo.... một con mèo đen từ trong bồn hoa bên cạnh phóng ra làm tôi giật mình.
Ting....ting.... chuông điện thoại tôi reo lên, tôi lấy điện thoại ra nghe máy. Người gọi tới là sếp Diệp.
“Bên em sao rồi? Em có bị thương không?” Giọng nói lo lắng của Diệp Gia Thành truyền từ máy điện thoại vào tai tôi.
“Em không sao, em đang đuổi theo Cổ Chính Hiên nhưng mất dấu rồi!” Tôi cắn môi.
“Em đừng theo hắn nữa, hắn là một kẻ rất gian trá! Anh đã bắt được hết đồng bọn của hắn rồi, còn phát hiện ra rất nhiều thứ khác nữa! Em chờ anh, anh sẽ tới ngay!” Sếp Diệp có vẻ lo lắng giọng nói anh có ý tứ ra lệnh rõ rệt.
“Em biết rồi!” Tôi ngắt điện thoại.
“Ah....” Một vật cứng từ sau bổ mạnh vào đầu tôi khiến tôi ngã lăn ra đất. Phản ứng nghề nghiệp tôi vội vàng bất người dậy. Là do tôi quá sơ xuất mãi lo nghe điện thoại nên quên mất mọi thứ xung quanh. Tôi nhìn Cổ Chính Hiên tay cầm một thanh gỗ đang nhếch mép mà lòng nộ khí xung thiên.
“Cổ Chính Hiên!”
“Mặc dù rất thích em nhưng nếu tôi không đánh em thì liệu em có để tôi rời khỏi đây? Không ngờ bị một cú đánh của tôi em vẫn không ngất đi!” ” Cổ Chính Hiên nhìn tôi mắt hắn ta lóe.
Cảm nhận được sau đầu vừa đau vừa rát tôi đưa tay ra sau chạm vào chỗ đau. Khi lấy tay xuống tay tôi đầy máu. Tôi sợ máu nên tái mặt đi. Lúc này chân tôi cũng truyền đến cảm giác đau đớn, chắc khi té xuống mạc váy nên tôi đã bị va chạm.
“Ái Thi!” Một giọng nói dịu dàng gần sát bên cạnh tôi, Thẩm Thiên Trí bỗng xuất hiện cạnh tôi đôi mắt anh tràn đầy vẻ lo lắng. Tóc tôi ướt một mảng phía sau, đó chính là máu.
“Thiên Trí!” tôi ngạc nhiên nhìn Thẩm Thiên Trí.
“Ái Thi, em chảy nhiều máu quá!” Thẩm Thiên Trí lo lắng nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh.
“Em không sao! Anh đi đi!” Tôi dùng tay đẩy anh. Thẩm Thiên Trí đưa tay sờ đầu tôi.
“Thẩm Thiên Trí nhân lúc mày còn có thể thành hình thì mau cút xéo đi! Mày có muốn biết vì sao tao giết nhiều người như thế mà bọn chúng không tìm tao trả thù không?” Cổ Chính Hiên lớn giọng trán hằn lên những đường gân xanh đáng sợ.
“Tao nói cho bọn mày biết là vì trên người tao có bùa hộ mệnh.... không ma quỷ nào có thể đến gần!” Cổ Chính Hiên đưa tay xé áo mình. Tôi ngạc nhiên nhìn hành động của hắn, Thẩm Thiên Trí nhíu mài.
“Xem đi!” Cổ Chính Hiên lớn giọng liếc Thẩm Thiên Trí.
Một ánh sáng vàng từ người Cổ Chính Hiên phát ra, Thẩm Thiên Trí lấy tay che mặt mình lại, anh lùi ra sau mấy bước chân.
“Thiên Trí! Anh có sao không?” Tôi nắm lấy tay anh.
“Trên người hắn có bùa chú rất mạnh!” Thẩm Thiên Trí giọng nói có chút khó khăn.
“Thẩm Thiên Trí bùa trên người tao tuy không giết nổi Đỗ Thuần Phong nhưng dư sức để đối phó với mày! Ha ha ha...” Giọng cười kinh tởm của Cổ Chính Hiên vang vọng khắp sân trường. Hắn ngó quanh sân trường rồi hô to:
“Thẩm Thiên Trí, Thẩm Thiên Trí.... .........”
“Thẩm Thiên Trí bây giờ không ai dám rời khỏi phòng khi nghe tao gọi tên mày!” Cổ Chính Hiên nhếch mép.
Tên vô lại Cổ Chính Hiên thật thâm độc, quỷ kế đa đoan. Hắn cố tình hô to tên Thẩm Thiên Trí để mọi người dù có nghe âm thanh chúng tôi ẩu đã cũng không dám ra xem. Tôi dìu lấy Thẩm Thiên Trí.
“Thiên Trí, anh mau đi đi! Đừng lo cho em!” Tôi nhìn Thẩm Thiên Trí giọng nói như ra lệnh.
“Hắn sẽ đi nhưng là đi về địa ngục, về nơi trời đất không vung!” Một giọng nói tà ác vang vọng khắp sân trường. Một người đàn ông mặc toàn một màu đen bước ra.
“Ông là ai?” Tôi nhìn gã đàn ông trong lòng dựng lên hàng rào phòng vệ lớn nhất.
“Trương Phục!” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng.
Tôi mở to mắt, tôi không biết người đàn ông này, trong truyện cũng không có đề cập đến. Cổ Chính Hiên quay sang người đàn ông nọ.
“Trương sư phụ, mau giúp tôi thu phục thằng nhãi đó! Ông muốn bao nhiêu tiền cũng được! à, bao gồm cả cô ta!” Cổ Chính Hiên chỉ tay về phía tôi.
Gã đàn ông thân mình mang đầy sát khí nhìn tôi cười lạnh.
“Được, trước tiên hãy để tôi thu phục hồn ma trước. Người đẹp này tính sau!”
“Thiên Trí mau đi đi!” Tôi hét lên.
Thẩm Thiên Trí nhìn tôi rồi xoay người đi nhưng không kịp, một đạo sáng trắng đã đập vào người anh.
“Thiên Trí!!!” Tôi hét lên, vì sao không đầy nữa ngày tôi phải chúng kiến hai cảnh tượng như nhau đều đau đớn thế này. Thẩm ThieenTris gục xuống nhưng vẫn kiên trì chống đỡ thân mình. Tôi chạy đến bên cạnh anh.
“Thiên Trí, anh đừng ch.ết....đừng ch.ết...” Nước mắt tôi không kìm được từng giọt rơi xuống lã chã.
“Ngốc quá, anh đã ch.ết rồi mà!” Thẩm Thiên Trí mỉm cười nhìn tôi.
“Thiên Trí, anh cố gắng lên vì em anh phải cố gắng!” Tôi nhìn thân thể anh dần trong suốt mà con tim như ngừng đập. Cũng là hình ảnh như thế này Đỗ Thuần Phong cũng biến mất trước mắt tôi.
Tôi nắm lấy vai anh, hai mắt không ngừng rơi lệ.
“Ái Thi, em đừng khóc! Anh không muốn thấy em khóc! Anh muốn em luôn hồn nhiên vui cười như trước đây anh gặp em!” Thẩm Thiên Trí nhìn tôi chan chứa yêu thương.
“Thiên Trí....”
“Ái Thi, lần đầu nhìn thấy em...anh....anh đã thích em.... thích rất nhiều....”
“Anh muốn được trông thấy em mỗi ngày.... được cùng em...cùng em...... học chung một lớp.... Thật ra không phải anh muốn cùng em đi dưới mưa.... anh rất sợ em bị bệnh nhưng chỉ có khi trời mưa anh mới có thể xuất hiện bên cạnh em mà....không ai để ý tới..... thật ra anh rất... rất muốn được cùng em ngắm bình minh rồi.... rồi ngắm hoàng hôn.... nhưng suốt đời này, trọn kiếp này anh biết điều đó là điều không thể....”
“Thiên Trí... lòng em rất đau, anh đừng nói nữa.... đừng!!!!” Tôi cắn môi nhìn gương mặt của anh, đôi mắt anh đen láy, một giọt nước mắt khẽ rơi xuống từ mắt anh rồi biến mất trong hư không.
“Ái Thi... nụ cười của em... anh dù có hóa thành tro bụi cũng sẽ nhớ mãi, hình bóng của em sẽ khắc ghi vào từng hạt bụi nhỏ ấy, dù là những hạt rất nhỏ rất nhỏ... mỗi một hạt đều mang hình bóng của em! Nếu như anh có hóa thành một cơn gió thì cơn gió ấy sẽ bay đến bên cạnh em, em hãy lắng nghe... lắng nghe thật kỹ... cơn gió ấy sẽ gọi tên em,... anh sẽ gọi tên em!”
“Thiên Trí....Thiên Trí...” Trong tôi giờ chỉ có đau đớn, nghẹn ngào. Những lời anh nói như một con dao cứa vào tim tôi.
“Ái Thi.... nếu như anh làm em đau lòng đến thế, em hãy quên anh đi! Xem như anh chưa từng tồn tại là được ....anh không trách em đâu! Vì anh yêu em hơn bao giờ hết! Em....em có yêu.... có yêu anh không?” Thẩm Thiên Trí dùng chút hơi tàn của anh nhìn tôi, đôi mắt anh dịu dàng sâu thẳm.
Tôi lặng im, tôi phải làm sao? Tôi có yêu anh không? Nhìn linh hồn anh dần trong suốt tôi hốt hoảng:
“Thiên Trí! Em... em yêu anh.....” Nghẹn ngào....đau khổ....
Anh nhìn tôi trên môi nở nụ cười mãn nguyện, một nụ cười tuyệt đẹp, không chứa bi thương cũng không chút thù hận.
“Ái Thi....” Anh khẽ gọi tên tôi, tay anh nâng lên muốn chạm vào mặt tôi, tôi rất muốn nắm lấy bàn tay anh áp vào má mình nhưng giờ anh chỉ là một linh hồn mỏng manh, dễ vỡ. Bàn tay anh đưa lên gần má tôi, tim tôi như ai đó bóp chặt lại. Chỉ một chút nữa thôi anh sẽ chạm vào má tôi..... chỉ một chút nữa thôi.... Anh chợt tan biến....
“Thiên Trí!!!!!!!” Tôi gào lên trong nước mắt.
“Thiên Trí.... vì sao ông trời không để anh ấy có thể chạm vào tôi một lần cuối cùng? Vì sao?” Tôi gào khóc trong tuyệt vọng. Anh muốn được chạm vào gương mặt người mình yêu một lần cuối nhưng anh không thể làm được điều đó.... không thể.....