Chương 27: Mèo ragdoll 3

Bóng đêm âm trầm, bốn phía đen nhánh, xa xa thỉnh thoảng truyền tới mấy tiếng chó sủa, thôn càng thêm yên tĩnh.
Gió đêm hơi lạnh nhưng lòng Sơ Ngữ lại nóng lên, ngạc nhiên mừng rỡ hỏi, "Có thật không? Em thấy cô ấy thật à?"
"Meo không chắc chắn lắm, cô ấy nhắm mắt, nhìn không giống trong hình."


Nhắm mắt vậy là đúng rồi!
"Em thấy cô ấy ở đâu?"
"Ở nhà bác sĩ Kiều, buổi trưa meo thấy anh ta ôm cổ vào sân." Lúc ấy nó đang nằm trên đầu tường phơi nắng.
"Bác sĩ Kiều? Tên đầy đủ của anh ta là gì?" Sơ Ngữ vội hỏi.


"Meo ~ anh ta tên là Kiều Phương Viễn, meo có thể dẫn mọi người đi tìm anh ta."
"Được, tốt, em chờ một chút để chị báo cho mọi người."


Sơ Ngữ và mèo mun nói xong thì cô quay đầu nói với Giản Diệc Thừa, "Nó nói một bác sĩ tên là Kiều Phương Viễn có ôm cô gái giống trong hình về nhà, lúc đó người nọ đang hôn mê, chắc là Hà Oản Thu. Nó nói có thể dẫn chúng ta đi đến nhà Kiều Phương Viễn."


"Bác sĩ?" Giản Diệc Thừa nhíu mày, sau đó lại nói, "Vậy chúng ta đi với nó qua nhìn thử."


Sơ Ngữ cúi đầu, nhìn mấy con chó con mèo xung quanh, trong lòng hết sức cảm động, không ngờ bọn nó lại tốt như vậy, vừa nghe nói cần giúp đã lập tức chạy tới. Sơ Ngữ nói với bọn chúng, "Cảm ơn các em, mấy đứa giỏi quá, còn sẵn lòng giúp đỡ bọn chị nữa. Mười hai giờ trưa mai mấy em nhớ trở lại đây nhé, chị sẽ mang tới thức ăn ngon, coi như cảm ơn."


available on google playdownload on app store


Một đám động vật nhỏ vui vẻ, "Không cần khách khí không cần khách khí, giúp được chị chúng em rất vui!" Khiêm tốn xong, tụi nó bắt đầu biến hình ——
"Vậy... có cá khô hay không vậy chị?"
"Có xương to không?"
"Không có thì bánh bao cũng tốt rồi ạ."
...


Sơ Ngữ vui vẻ nói, "Được, có mà có mà, mấy em về nhà đừng để cho ngưởi ta phát hiện, bọn chị đi cứu người trước, gặp lại sau."
"Tạm biệt bà chủ!"
"Ngày mai gặp bà chủ nhé."
Sơ Ngữ và bọn nó tạm biệt nhau sau đó đi với Giản Diệc Thừa, theo mèo mun đến nhà bác sĩ Kiều.


Trên xe, đám người Lâm Lang còn bị cảnh mấy con chó con mèo tập hợp lại làm khiếp sợ, sau đó bọn họ thấy tụi nó tản đi, chốc lát đã biến mất. Còn nghe lời hơn so với mấy con chó mà cảnh sát nghiêm chỉnh huấn luyện.
"Gặp quỷ rồi!"
"Cho nên bọn họ đang làm gì vậy?"


"Mấy người có thấy Sơ Ngữ nói chuyện với bọn chúng không? Hay là tôi nhìn nhầm?"
"Không phải một mình cậu đâu, tôi cũng thấy."
Lâm Lang suy tính nửa ngày, "Mấy cậu nói coi cô ấy có phải là Ngự thú tông trong truyền thuyết không?"
Vương Toàn & Tôn Thành: "..." Cậu đọc hơi nhiều tiểu thuyết rồi đó!


Sơ Ngữ và Giản Diệc Thừa đi theo mèo mun quẹo trái quẹo phải, đến một căn hai tầng nhỏ thì dừng lại, mèo mun nói, "Đây chính là nhà của bác sĩ Kiều."
"Được, cám ơn em tiểu Hắc, cực khổ rồi, ngày mai chị sẽ mang thức ăn ngon đến."


Tiểu Hắc hài lòng với bữa tiệc lớn sau đó rời đi, Giản Diệc Thừa dùng bộ đàm thông báo với đồng đội trên xe.
"Tìm được rồi, số 17 đường Phú Dân, xe của Lý Song Hỷ đang đậu trước nhà."
Giang Liên Thành đã chờ tới lúc này, nghe vậy lập tức ra lệnh cho đội trinh sát, "Hành động!"


Tất cả mọi người lập tức thu lại vẻ đùa cợt trước, vẻ mặt nghiêm túc, tinh thần tập trung cao độ, động tác nhanh nhẹn. Đoàn người bước nhẹ, lặng lẽ vây xung quanh nhà Kiều Phương Viễn.


Giang Liên Thành không tiếng động làm vài động tác, sau đó Giản Diệc Thừa, Lâm Lang và một số cảnh sát tung người nhảy qua bờ tường, lộn vòng vào trong sân nhà nghi phạm.


Nhà chỉ có hai tầng, yên lặng nằm sừng sững trong bóng tối, lầu trên lầu dưới đen thui, không có một tia sáng, thậm chí không có bất cứ âm thanh gì. Khung cảnh yên tĩnh càng làm cho lòng người sợ hãi.


Sơ Ngữ nóng lòng treo lên, vừa lo cho Oản Thu vừa lo cho Đại Miêu. Vừa rồi Đại Miêu xung phong nhận việc đi dò đường, cô còn chưa lên tiếng nó đã như một làn khói biến mất dạng. Cô sợ nó sẽ gặp nguy hiểm, cũng lo lắng việc bứt dây động rừng.


Vẫn còn là một con mèo chưa trải đời, thật khiến người ta không yên tâm.
Trong bóng tối, Giản Diệc Thừa và mấy người nữa lặng lẽ tiến về trước, trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, bất kỳ âm thanh nào dù nhỏ cũng sẽ bị phóng đại. Tất cả mọi người ngừng thở, từ từ bước vào phòng.


Lâm Lang vừa bước vào bàn chân đã mềm nhũn, hình như đạp phải cái gì đó còn sống, anh ta hoảng sợ thiếu chút nữa la lên. Lâm Lang cúi đầu nhìn, trong bóng tối, một đôi mắt xanh biếc đang gắt gao nhìn chằm chằm anh ta.


Lâm Lang sợ tới nỗi tim ngừng đập nửa nhịp, sau đó nhìn thấy chủ nhân của đôi mắt xanh kia đang đi về trước mấy bước, mượn ánh trăng ngoài cửa sổ, Lâm Lang nhận ra đây là con mèo của Sơ Ngữ.
Anh ta nhất thời thở phào nhẹ nhõm, ai má ơi, thiếu chút nữa sợ tè ra ngoài rồi.


Đại Miêu trợn mắt nhìn anh ta một cái, khập khễnh đi tới bên người Giản Diệc Thừa, nhẹ giọng meo một tiếng tỏ ý đi theo nó.
Anh nhìn thấu suy nghĩ nó, hình như nó đã phát hiện gì đó vì vậy anh đi theo qua.


Trong phòng sáng ngời, người đàn ông cầm lên một lưỡi dao giải phẫu, dưới ánh đèn lưỡi dao sáng bóng. Người kia đeo khẩu trang, ánh mắt lộ ra ngoài, tĩnh táo mà hờ hững. Anh ta nhìn khuôn ngực trần trụi của cô gái, ánh mắt lộ tia điên cuồng, sau đó không chút do dự đưa dao ra.


Lưỡi dao sắc bén vạch qua thân thể cô gái, máu tươi phún ra ngoài, văng tung tóe lên áo khoác trắng của người đàn ông.


Giản Diệc Thừa dẫn Đại Miêu theo, ở cầu thang lầu một phát hiện một tia sáng nhỏ chiếu ra từ cửa vào phòng ngầm dưới đất, anh lập tức ý thức được, Hà Oản Thu chắc là đang bị giam dưới đó. Anh ra dấu mấy động tác tay, tỏ ý gọi đồng đội tới.


Mấy người Lâm Lang vén cửa phòng ngầm dưới đất lên, lập tức ngửi được một mùi máu tanh, trong lòng mọi người căng thẳng, sợ nạn nhân có thể đã bị sát hạt. Động tác nhanh thêm mấy phần.


Lâm Lang là người đầu tiên đi xuống, lúc xuống đến tận cùng thì lăn một vòng, nhanh chóng đứng dậy, cầm súng chỉa vào hung thủ, "Đừng động, cảnh sát đây!"
Anh ta nhanh chóng quan sát tình huống dưới phòng ngầm, cảnh tượng nơi đây khiến người ta lấy làm kinh hãi.


Phòng ngầm sáng như ban ngày, bày đầy đủ các loại dụng cụ chữa bệnh, hai cái giường giải phẫu được bày ở chính giữa, phía trên treo đèn, ánh đèn sáng tới mức chói mắt.


Trên một trong hai cái giường mổ có một người đang nằm, người đó mang mặt nạ dưỡng khí, trên người gắn đủ các loại máy móc. Sắc mặt của người kia xanh tái, môi tím bầm, hô hấp yếu ớt, trên máy thở hiển thị con số 52 lần trên phút.


Mà trên cái giường còn lại là một cô gái trẻ, chính là người đang mất tích Hà Oản Thu. Hai mắt cô ấy nhắm chặt, trên người máu tươi đầm đìa. Một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng, đeo khẩu trang, cầm một cái kềm sắt chuẩn bị đưa lên người cô gái.


Lâm Lang lại vội vàng quát một tiếng, "Đừng động! Cảnh sát đây!"
Bác sĩ nhìn anh một cái, không dừng động tác trong tay lại mà tiếp tục cầm kềm, quan sát nơi hắn ta đã rạch một dao lên lồng ngực Hà Oản Thu.


Lúc này những đội viên khác cũng xuống, thấy tình huống thì giật mình, một đám cảnh sát lập tức chỉa súng vào người hung thủ, "Dừng tay! Kiều Phương Viễn, anh đã bị bao vây, đừng hòng tiếp tục gây án!"


Cảnh sát chuẩn bị tiến lên ngăn hắn ta lại, nhưng Kiều Phương Viên lập tức nói, "Đừng tới đây, nếu không cô ta sẽ mất mạng!"
Giọng nói hắn ta trầm tĩnh lại lãnh khốc, không có chút nào là giống như sợ hãi sau khi bị cảnh sát phát hiện. Cảnh sát bị hắn uy hϊế͙p͙, quả nhiên dừng bước.


Lúc này, Kiều Phương Viễn cầm kềm sắt mở toang lồng ngực cô gái, tất cả mọi người ngừng thở giằng co trong nháy mắt, chỉ nghe "rắc" một tiếng, Kiều Phương Viễn đã cắt đứt một cái xương sườn của Hà Oản Thu.
"Kiều Phương Viễn dừng tay!"


Sống lưng mọi người phát rét, hung thủ cắt đứt xương sườn của nạn nhân ngay trước mặt bọn họ, nhưng bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn. Quả thực hắn ta quá kiêu ngạo, không, đây gọi là mất trí.


Giản Diệc Thừa mắt thấy hắn ta định cắt lần nữa, anh ngấm ngầm nhìn Lâm Lang khoa tay múa chân một cái, sau đó bình tĩnh nói với Kiều Phương Viễn, "Kiều Phương Viễn, đây là vợ anh phải không?"


Kiều Phương Viễn ngừng động tác một lúc, ngước mắt nhìn về phía anh, Giản Diệc Thừa nói tiếp, "Cô ấy có bệnh tim, đèn đã cạn dầu, cho nên anh muốn đổi trái tim đó cho vợ mình phải không?"


Ánh mắt Kiều Phương Viễn hơi sáng lên, không lên tiếng nhưng Giản Diệc Thừa biết mình đã đoán đúng, vì vậy anh nói tiếp, "Anh rất yêu vợ của mình, vì cô ấy mà thậm chí phạm tội để cứu vãn sinh mạng người mình yêu. Như vậy, lúc anh lấy tim người sống cứu vợ, anh đã hỏi ý kiến cô ấy chưa? Cô ấy có nguyện ý cướp đi sinh mạng của người khác để mình tiếp tục sống không?"


"Không, người bình thường cũng sẽ không, chờ sau khi tỉnh lại, cô ấy biết anh đã làm tất cả những việc này, cô áy sẽ hận anh, sẽ oán anh..."


Giản Diệc Thừa chưa nói xong Kiều Phương Viễn đã kích động, thần thái điên cuồng, "Không, cô ấy sẽ không, cô ấy biết tôi làm vậy là vì tốt cho cô ấy, chúng tôi sẽ mãi mãi được ở bên nhau."


"Không, anh không có cơ hội." Ánh mắt Gản Diệc Thừa lạnh như băng nhìn anh ta, nói ra lời mà đối với Kiều Phương Viễn, đó là câu nói tàn nhẫn nhất, "Coi như anh cứu được người rồi, anh cũng sẽ bị phán tội giết người, cuộc đời còn lại hai người sẽ gặp nhau qua song sắt nhà tù, đời này hai người vĩnh viễn không thể ở bên nhau!"


Anh vô tình động đến suy nghĩ mà nhiều lần Kiều Phương Viễn đã dối gạt mình, mổ xẻ thực tế khiến hắn không thể không đối mặt.


"A!" Kiều Phương Viễn thống khổ che đầu, đôi mắt đỏ thẫm, ngay tại lúc này, "đùng đùng" hai tiếng nổ ra, Giản Diệc Thừa và Lâm Lang hai người một trái một phải, chia ra bắn trúng cánh tay của Kiều Phương Viễn.


Những đội viên còn lại phản ứng cực nhanh xông lên, chế trụ Kiều Phương Viễn. Hắn ta giùng giằng, "Không, Tiểu Thi sẽ không trách tôi, cô ấy yêu tôi như vậy mà, chúng tôi đã nói cả đời này sẽ ở bên nhau..."


Bộ dạng si tình của hắn ta đáng thương cực kỳ, nhưng ai cũng không đồng tình với hành động của hắn ta, thậm chí là còn hận. Bà nhà anh, hai người yêu nhau tại sao lại lôi một người vô tội vào để chôn cùng! Người ta đã trêu ghẹo ai lại đòi lấy sống tim của người ta!
Biến thái! Người điên!


Lâm Lang lấy một mảnh vải khoác lên thân thể của Hà Oản Thu sau đó lập tức gọi 120.
"Chắc là không có chuyện gì đâu nhỉ?"
Mọi người chế phục được Kiều Phương Viễn lại bắt đầu lo lắng cho Hà Oản Thu, khắp người cô ấy đều là máu tươi, quá dọa người.


"Chắc là không, Kiều Phương Viễn chỉ cần tim của cô ấy, chưa hoàn thành mục đích thì nhất định sẽ không khiến cô ấy phải ch.ết. Nhìn bên ngoài, hắn ta chỉ mới cắt da thịt và cắt một đoạn xương sườn phía bên trái." Giản Diệc Thừa nhìn vết thương phán đoán.


"Hy vọng không sao, lần này thật đúng là quá mạo hiểm, trễ một bước nữa là Kiều Phương Viễn đã giết ch.ết một mạng người rồi!"


Người sống bị lấy mất tim, tự nhiên chỉ có một con đường ch.ết, bọn họ chỉ cần hành động trễ một chút nữa là sợ khi tìm thấy, Hà Oản Thu chỉ còn một thi thể lạnh tanh.






Truyện liên quan