Chương 12

Tối hôm đó, Thước Mộng một mình đợi trong phòng, vừa kinh vừa sợ không biết Hình Hòa có bị giáo huấn thê thảm hay không, cũng không biết lúc nào sẽ tới phiên mình, thời gian chậm rãi trôi qua, thể lực cũng không cho phép làm cho y rơi vào giấc ngủ sâu, đến khi tỉnh lại thì trời cũng đã sáng. Muốn ngồi dậy lại phát hiện ra eo bị cái gì đó đè lên, vừa nhìn tới thiếu điều chút xíu nữa đã bị hù đứng tim! Úy Minh Tuyệt quay lại lúc nào? Mình tại sao lại không biết? Hắn trở về thế nào lại không có “trừng phạt” mình? Hay là hôm qua trừng phạt anh Hình Hòa xong thì đã mệt rồi cho nên hôm nay mới tới lượt mình? Thước Mộng bất an nghĩ đến đó, người bên cạnh đột nhiên giật giật, giống như sắp tỉnh lại. Thước Mộng cứ thế mà ngơ ngác nhìn hắn.


Úy Minh Tuyệt tỉnh lại, đầu tiên liền thấy vẻ mặt sợ hãi lẫn đề phòng của Thước Mộng đang nhìn mình, bộ dạng thật là đáng yêu quá đi, không khỏi cười trộm trong lòng, mặc kệ chính mình có thích y hay không nhưng y quả thật rất đáng yêu, đáng yêu mức mức mình muốn đem y cột chặt lại bên người cả đời, rồi lại không muốn để y được tự do, thành ra giam cầm y giống như nuôi chim. Đối mặt với y, tâm tình của mình lúc nào cũng trở nên phức tạp. Trong lòng nghĩ như vậy nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra bất kì cái gì, vẫn là bộ dáng lạnh như băng, nhiều năm sống trong giới xã hội đen, hắn đã học được cách làm như thế nào để có thể che dấu được tâm tư thật.


Nhưng mà Thước Mộng thì không biết, y chỉ nhìn đến bộ dạng lạnh băng của Úy Minh Tuyệt, giống như là lúc nào cũng có thể ngược đãi y. Vừa nghĩ được đến đó, Thước Mộng kéo chặt mền trên người, len lén dịch về phía sau. Lại bị Úy Minh Tuyệt một phát kéo vào trong lòng, Thước Mộng còn chưa kịp sợ hãi môi đã được một cái gì đó thật mềm mại chế trụ.


Từ khi Thước Mộng bị cấm túc, Úy Minh Tuyệt cũng không còn hôn Thước Mộng nữa. Như là muốn đem quãng thời gian đầu tiên quay lại, Úy Minh Tuyệt hôn thật lâu mới buông Thước Mộng sớm đã thở không ra hơi.
– Rửa mặt đi, rồi cùng tôi ra sân bay tiễn Hình Hòa!
– Dạ?


Thước Mộng bị hôn đến choáng váng một lúc sau mới dần dần khôi phục lại ý thức,
– Anh Hình Hòa muốn ra nước ngoài?… Ông, ông đuổi anh ấy đi sao?
Tưởng Úy Minh Tuyệt đuổi Hình Hòa đi, Thước Mộng thật rầu rĩ.
– Sao vậy? Em không nỡ rời xa anh ta sao? Em thích anh ta?


Tay Úy Minh Tuyệt đang cài lại cúc áo dừng lại một chút, ngày hôm qua Hình Hòa đã biểu lộ với mình rồi, cũng nói rõ hắn chỉ xem Thước Mộng như là em trai, nhưng mà nói không chừng Thước Mộng cũng thích Hình Hòa! Nếu Thước Mộng thích Hình Hòa thì sao? Nếu so sánh với một kẻ chỉ biết “ngược đãi” như hắn, thì Hình Hòa đúng là thiên sứ rồi, không thích mới là lạ.


available on google playdownload on app store


– Tôi rất thích anh Hình Hòa…
Ngẫm lại cảm giác thấy không ổn, lại thấy vẻ mặt Úy Minh Tuyệt càng lúc càng âm trầm, vội vàng đổi giọng,
– Không, không, không, không phải như ông nghĩ… Anh Hình Hòa cũng giống như anh tôi, tôi thích anh ấy như anh trai, ông, ông đừng hiểu lầm…


– Phải không? Vậy là tốt rồi…
Mặc chỉnh tề, Úy Minh Tuyệt đi tới trước mặt Thước Mộng, nhẹ nhàng hôn Thước Mộng.
– Em nhớ kĩ, em là của tôi, không có sự cho phép của tôi, ai cũng đừng mơ tưởng tới việc tách em ra khỏi tôi…
– Tôi… tôi nhớ rồi…
Thước Mộng cười khổ.


Úy Minh Tuyệt vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Thước Mộng:
– Ngoan lắm, dậy nhanh lên, chúng ta đi tiễn Hình Hòa.

– Anh Hình Hòa, tại sao lại phải ra nước ngoài?


Ở sân bay, Thước Mộng kéo tay Hình Hòa lưu luyến không rời, anh Hình Hòa bộ dạng cũng không có gì khác lạ, may quá, xem ra hôm qua Úy Minh Tuyệt cũng không có đánh rồi. Nhưng mà, anh Hình Hòa đột nhiên lại đi nước ngoài, có phải bị Úy Minh Tuyệt ép buộc không?


– Không có gì, chỉ là ở trong nước có chút không thoải mái, cho nên muốn ra nước ngoài lấy lại tâm lí đó mà…
Hình Hòa trả lời Thước Mộng nhưng ánh mắt lại không khỏi nhìn lại Úy Minh Tuyệt, một lát sau, hắn mở miệng nói với Úy Minh Tuyệt,


– Minh Tuyệt, nhớ tự chăm sóc chính mình, còn nữa… đối xử tốt với Thước Mộng một chút!
– Anh Hình Hòa…
Nhìn Hình Hòa phải ra nước ngoài nhưng vẫn quan tâm đến mình như vậy, Thước Mộng cảm động muốn khóc.
Úy Minh Tuyệt cái gì cũng chưa nói, chỉ gật đầu.


Lúc này trong sân bay đã thúc giục, Hình Hòa kéo hành lí nhìn hai người vẫy tay.
– Nhớ tự chăm sóc chính mình nha… Thước Mộng, đừng có khóc, tôi chỉ đi giải phóng tâm lí thôi, cũng không phải không trở về mà, tôi đi. Bái bai!
– Tiểu Hòa, gặp lại!
– Anh Hình Hòa, bái bai!


Hình Hòa đi vào khu vực làm thủ tục, liếc mắt nhìn Úy Minh Tuyệt “Hẹn gặp lại, người tôi yêu nhất! Khi tôi trở về, hi vọng sẽ không còn thích anh như vậy nữa!” Trong lòng hắn im lặng nghĩ tới, xoay người ưu nhã rời đi.


Nhìn Hình Hòa đi rồi, trong lòng Úy Minh Tuyệt xót xa, người kia lúc nào cũng đối xử với tất cả mọi người thật ôn nhu, lặng lẽ thích mình nhiều năm như vậy, mạnh mẽ cố cười hi vọng chính mình có thể có được hạnh phúc… “Cậu sẽ gặp được hạnh phúc của chính mình mà…”


Sau khi Hình Hòa đi, chỉ còn lại hai người Thước Mộng và Úy Minh Tuyệt, đột nhiên, không khí xấu hổ vây quanh cả hai.
Thước Mộng nghĩ “Chỉ còn mình với hắn tôi, tiếp theo là về nhà sao?… Tên kia sao lại nhìn mình như vậy? Đừng nói hắn lên cơn động dục ở đây chứ?


Úy Minh Tuyệt nghĩ “Mình thật sự thích thằng nhóc này sao? Quả thật có đôi khi đối với y quá tay mình cũng đau lòng, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng khóc lóc của y lại làm cho mình muốn hung hăng ngược đãi y… Mình là biến thái sao? Không không không, ai bảo y lớn lên lại mang bộ dáng làm cho người ta muốn ngược đãi chứ! Y, có đáng để mình thích không? Thật không thể tin nhiều năm như vậy mình vẫn còn có năng lực để thích một người nào đó sao?


– Cái kia…
– Cái kia…
Hai người đồng thời mở miệng
– Em nói trước đi!
Úy Minh Tuyệt nói
– Ông nói trước đi… Ông là “Chủ nhân” mà, không phải sao?
Thước Mộng nói


– Nói em nói trước thì em phải nói trước, em cũng nói tôi là “Chủ nhân”, bộ muốn đi ngược lại mệnh lệnh của tôi sao?


Nhìn bộ dáng sợ hãi yếu ớt của Thước Mộng, Úy Minh Tuyệt cảm thấy đối với Thước Mộng hắn thật sự không thể đưa ra được bộ mặt tốt lành – – – Thật sự rất muốn hung hăng “ngược đãi” y.
– Tôi muốn hỏi… chúng ta bây giờ trở về sao?


Thước Mộng cũng không muốn về lúc này, thật khó khăn mới được ra ngoài, nếu có thể đi chơi loanh quanh một chút thì tốt rồi, nếu như có thể len lén nhìn mặt mẹ một chút thì không còn gì tuyệt hơn. Hơn nữa, bây giờ mà về, ai dám đảm bảo là không bị Úy Minh Tuyệt đè ra…
– Em muốn về sao?


Úy Minh Tuyệt không có trả lời, hỏi ngược lại Thước Mộng.
– Dạ… nếu không có chuyện gì, tôi muốn đi loanh quanh một chút… Có được không?
– Vậy thì đi loanh quanh thôi!
– Hả?


Giống như không thể tin được mình vừa nghe cái gì, Thước Mộng ngạc nhiên há to miệng. Hắn quả nhiên không có bắt buộc mình phải quay về sao? Ông trời có mắt rồi sao?
Úy Minh Tuyệt nhìn cái miệng há to của Thước Mộng, cười cười:
– Mở lớn như vậy là muốn đòi tôi hôn sao?


Thước Mộng nghe Úy Minh Tuyệt nói vậy vội vàng lấy tay che miệng. Nơi này là sân bay nha, nhiều người qua lại như vậy, nếu Úy Minh Tuyệt thật sự hôn mình ở đây thì đúng là rất dọa người rồi, hai người đàn ông hôn nhau trước mặt mọi người, sẽ gây ra bão như thế nào chứ?… Bất quá, mới vừa rồi Úy Minh Tuyệt cười với mình… Hắn không phải chưa từng cười, nhưng mà những nụ cười trước kia đều làm cho Thước Mộng sợ nổi hết da gà, đây là lần đầu tiên hắn cười bình thản như vậy, rất giống như là Hình Hòa! Sớm biết hắn cười rộ lên sẽ rất tốt mà, không nghĩ ra quả thật rất tuấn tú! Mặt Thước Mộng không khỏi đỏ hồng lên.


Một cảm giác không thể gọi tên lặng lẽ xâm nhập vào cả hai người lúc đó…






Truyện liên quan