Chương 72: Thị trường đồ cổ
"Em mỗi ngày ở nhà thật nhàm chán, em không muốn làm minh tinh, em cũng không muốn làm thần tượng, em muốn lui ra khỏi giới giải trí, hưởng thụ chính cuộc sống mà em muốn!" Từ Manh cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Hác Mãnh sửng sốt, có thể trong lời nói của Từ manh thấy được hôm nay tâm tình của nàng không được tốt. Cười khổ mà nói: "Được, nếu em không muốn tham gia vào giới giải trí, thì không tham gia nữa, em muốn làm cái gì, anh đều ủng hộ em làm điều đó, tuy rằng hiện tại anh vẫn chưa thể để em muốn làm gì thì làm, thế nhưng sau này, anh tin tưởng anh có thực lực này!"
Muốn làm gì thì làm?
Từ Manh sững sờ, ngẩng đầu lên nhíu nhíu cái mũi nhỏ, nói: "Vậy sau này em muốn cố tình gây sự, anh cũng sẽ không trách em chứ, sẽ dung túng cho em sao?"
"Sẽ!" Hác Mãnh cười gật đầu nói.
Từ Manh nháy mắt một cái, nói: "Không phải đang đùa em chứ?"
Hác Mãnh nở nụ cười, lắc đầu nói: "Khẳng định không phải, em phải biết rõ vị trí của em trong lòng anh trọng yếu bao nhiêu!"
"Vậy em muốn anh cưới em làm vợ, anh sẽ đáp ứng chứ?" Từ manh trên mặt mang theo nụ cười, như là đang đùa mà hỏi.
"Cưới!" Hác Mãnh khẳng định, gật đầu nói.
"Cưới thật chứ?" Từ manh sửng sốt một chút, hỏi lại một lần nữa.
"Cưới thật!" Hác Mãnh cười nói.
Từ Manh cao hứng, cười duyên nói: "Anh nghĩ thật đẹp, anh đồng ý cưới em, em cũng chưa chắc muốn gả cho anh đây, anh coi bổn tiểu thư dễ cưới như vậy à!"
Hác mãnh sờ sờ mũi, hình như chính em nêu ra chứ?
"Tâm tình của em hiện tại tốt rồi!" Từ Manh cười đứng lên, kéo Hác Mãnh từ chỗ ngồi dậy, ôm cánh tay của hắn đi ra bên ngoài, vừa nói: "Đi, đi với em đi mua ít đồ, hai ngày nữa ông ngoại em đại thọ 60, em cần chọn một lễ vật cho ông!"
Đại thọ 60 của ông ngoại? Hác Mãnh cười khổ lắc đầu, hắn trước đây chưa từng thấy ông ngoại của Từ đại tiểu thư, nhưng mà, nếu Từ mỹ nhân nói thì hắn đương nhiên không thể cự tuyệt.
"Xe của em à?" Hác mãnh nhìn chiếc Land Rover màu đen dừng ở ven đường, hiếu kỳ hỏi.
Từ Manh mỉm cười lắc đầu nói: "Em sao mua nổi loại xe đắt tiền này, là của anh họ con của cô em, cho em mượn mấy ngày, chờ đến khi khai giảng thì em trả lại họ!"
"Nhà giàu nhỉ!" Hác Mãnh không nhịn được cảm khái, loại xe hơn 1 triệu này, ở dĩ vãng hắn chỉ có thể nhìn ở ven đường, chưa từng được xem kỹ bên trong. Nhưng mà, hiện tại hắn cũng không phải ước ao nữa, bởi vì năng lực của hắn hoàn toàn có thể mua được, thậm chí đẳng cấp còn vượt qua loại xe này.
"Nhà giàu? Mãnh gia đây là đang cười nhạo tiểu nữ tử sao, so sánh với vị tương lai là cự phú như ngài đây, thì trong nước có mấy người có thể xưng nhà giàu trước mặt ngài chứ!" Từ manh hướng Hác Mãnh liếc mắt đưa tình, cười khanh khách.
Sau khi lên xe, Từ Manh hỏi: "Anh cảm thấy, vãn bối như em thì nên tặng lễ vật gì là tốt đây?"
Hác mãnh nào có biết tặng lễ vật gì cho trưởng bối là tốt, suy nghĩ một chút nói: "Tặng lễ vật gì không quan trọng lắm, quan trọng nhất chính là tấm lòng, trưởng bối cũng không phải muốn đồ vật của em, em nói xem có đúng không?"
"Phải!" Từ Manh gật đầu, lái xe hướng tới thị trường đồ cổ Thạch Thành. Cười nói: "Ông ngoại em thích đồ cổ, ngọc thạch gì đó, chúng ta đến đó chọn xem sao."
Hác Mãnh không có ý kiến, hắn bất quá chỉ là đi theo làm tham mưu mà thôi, lại không phải mừng thọ của ông ngoại hắn.
Thị trường đồ cổ Thạch Thành ở Quan Đế miếu, mấy năm gần đây sau khi được quy hoạch, được coi là thị trường giao dịch đồ cổ lớn nhất Thạch Thành. Như sưu tập tem, đồ cổ, gốm sứ, cổ ngọc ở đây đều có thể mua được, bên cạnh chính là thị trường chim, cá mới được xây, ở sát bên này!
Hai người dừng xe ở bên ngoài, Từ Manh ôm cánh tay Hác Mãnh, đi bộ vào bên trong. Trời rất nóng, người bên trong thị trường đồ cổ cũng không ít, nhưng phần lớn đều là người trung niên và lớn tuổi, tỉ lệ người trẻ tuổi không phải lớn, hiện nay người trẻ tuổi thích đồ cổ cũng không nhiều, hay là nói, muốn chơi những thứ đồ này không có chút tiền vốn thì chơi không được, người trẻ tuổi ở phương diện này dù sao cũng kém hơn nhiều!
Ven đường đều có dựng những cây dù to, các hàng quá lớn nhỏ đều bầy sạp hai bên vỉa hè, có đủ các loại cửa hàng đồ cổ, nhưng bởi vì nắng quá gay gắt nên trên mặt mọi người đều mang theo vẻ ủ rũ, lười biếng.
"Ông chủ, con dê này là ngọc sao?" Từ Manh kéo Hác mãnh ngồi xuống bên một quán nhỏ, chỉ vào một món đồ ngọc thạch được điêu khắc thủ công, cười hỏi.
"Đúng vậy, cổ ngọc thời Minh!" Ông chủ con mắt sáng ngời nhìn Từ manh, trong chớp mắt cảm thấy tinh thần thoải mái không ít.
"Thời Minh à?" Từ Manh suy nghĩ một chút lắc đầu nói: "Nếu như là đồ thời hiện đại thì tốt, trưởng bối nhà tôi không thích đồ thời Minh, lại thích đồ phỏng chế thời nay cơ, thật đáng tiếc"
Hác mãnh ở bên cạnh nghe thế, suýt nữa không nhịn được bật cười, trong lòng thầm nói, đây không phải đang chơi người ta đó sao!
Ông chủ sạp hàng cũng sững sờ, nhưng Từ Manh lại lấy tay chỉ mấy đồng tiền cổ bên cạnh, hiếu kỳ hỏi: "Mấy đồng tiền cổ này bán thế nào vậy?"
"Mấy cái này à, 50 đồng một viên!" Ông chủ sạp nhìn Từ manh một chút, hình như đang suy nghĩ xem nha đầu này trong hồ lô có chứa thuốc gì đây!
"Đắt thế!" Từ Manh mỉm cười lầm bầm, kéo Hác Mãnh đứng lên định đi.
"Mỹ nữ đừng đi, cô nếu thực sự muốn mua, tôi có thể tính rẻ cho cô một chút mà!" Ông chủ nhìn thấy hai người định đi, vội vàng gọi theo bắt chuyện.
"Ba đồng một viên, tôi muốn 100 viên, ông có bán không?" Từ Manh dừng bước, nhìn đối phương hỏi.
"Ba đồng một viên Không phải có bán hay không, mà ta nhập hàng giá đều đắt hơn cái giá này, cô thật sự muốn mua thì 10 đồng một viên!" Ông chủ sạp lắc đầu nói.
"Ba đồng thôi, 100 viên là 300 đồng, không những thế, ông phải thêm cả món đồ mà ông nói là "Cổ ngọc thời Minh" kia vào cho tôi, không thế thì tôi không mua đâu!" Từ manh cười duyên, ỏn à ỏn ẻn nói.
Hác Mãnh ở bên cạnh mỉm cười không nói, trong lòng tự nhủ, người ta chịu bán mới lạ đó, 300 đồng mua 100 viên tiền cổ, còn muốn thêm 1 khối cổ ngọc thời Minh, trừ phi là kẻ ngu thì mới đồng ý.
Nhưng tiếp đó, việc xảy ra khiến Hác Mãnh choáng váng.
Ông chủ sạp hàng suy nghĩ một chút cười khổ nói: "Được bán cho cô, chọn đi!" Nói xong từ bên cạnh lấy ra một cái túi, bên trong túi chứa ít nhất hai, ba ngàn các loại tiền cổ các thời kỳ, nhưng đa số là tiền thời gần đây.
Từ manh kéo Hác Mãnh quay lại, ngồi xuống từ trong túi lượm lấy 100 viên có bề ngoài còn tốt, cầm lên món cổ ngọc thời Minh, sau đó mới từ bóp tiền của mình lấy ra ba tờ tiền mày đỏ đưa cho ông chủ sạp hàng.
Sau khi rời đi, Hác mãnh mới không nhịn được hỏi: "Ông chủ kia có phải bị choáng váng?"
Từ manh cười duyên nắm tay hắn, nhẹ giọng nói: "Anh mới ngốc ấy, người ta bày sạp hàng chính là để kiếm tiền, anh cho rằng đối phương lỗ vốn sao? Nói cho anh hay, những đồng tiền cổ này là được mua về theo cân, 100 viên tiền cổ tiểu thương nhập hàng về nhiều nhất cũng sẽ không vượt quá 50 đông, còn món "Cổ ngọc thời Minh" này, ta nghĩ ông chủ kia nhiều nhất tốn 30-50 đồng mua vào, cho nên mới nói, bán cho em mấy cái đồ này, người ta đã kiếm được 200 đồng đó!"
Hác mãnh sững sờ, gãi đầu cười khổ mà nói: "Vậy em còn mua làm gì?"