Chương 1: Cần cù thiếu niên

Đường xá Thành Tô châu phồn hoa náo nhiệt, người qua kẻ lại tấp nập, ồn ào đông đúc, ánh nắng cuối xuân chiếu rọi trên từng khuôn mặt.


Thời điển gần giữa trưa, đám người càng thêm ồn ào, trên đường lớn, xuất hiện ba người trẻ tuổi cao to, cưỡi ba con tuấn mã chầm chậm rảo bước, diện mạo cùng phục sức trên người đều là của dị tộc, liếc mắt một đều có thể biết được ba người này từ vùng đất bên ngoài đến, hơn nữa, người dẫn đầu, ngũ quan anh tuấn giống như được chạm khắc mà thành, một đôi mắt sâu thẳm, tràn đầy cuồng ngạo, cả người tản mát ra loại khí chất tự phụ , vương giả, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.


Mà hai người theo phía sau hắn, diện mạo như hộ pháp, mày rậm, mắt to, dáng người cao lớn, cường tráng, dựa theo trang phục thì có thể đoán họ chính là tùy tùng của người đi đầu kia.


Chủ tớ ba người không chút bận tâm đến ánh mắt soi mói, tò mò của những người trên đường, ngược lại tùy hứng dừng lại ven các cửa hiệu buôn bán hai bên đường, quan sát tỷ mỹ.


Ngay khi ba người mới bước ra khỏi một cửa hàng buôn bán ngọc khí, đang muốn chuyển sang cửa hàng bán ngọc khí kế cạnh, thì người đi đầu kia, tuổi chừng hai mươi ba, hai mươi bốn, đột nhiên dừng lại cước bộ, ánh mắt bắn thẳng đến hướng một vị cô nương vừa mới bước xuống xe ngựa.


Cô nương khoảng 13, 14 tuổi, dáng người thướt tha linh lung, khuôn mặt xinh đẹp non nớt cơ hồ đã biểu lộ một chút mị đãng, phong tình.
Cho đến khi tiểu mỹ nhân kia để nữ tỳ dìu vào một cửa hàng tơ lụa, người trẻ tuổi mới thu hồi ánh mắt, lên tiếng:


available on google playdownload on app store


「 Ba Ngạn, đi thăm dò xem cô nương kia là thiên kim nhà nào, ta cùng Tây Triết ở tửu lâu bên kia dùng bữa chờ ngươi.」
「 Vâng, thiếu chủ.」tùy tùng bên trái người trẻ tuổi kính cẩn đáp ứng một tiếng, sau lập tức rời đi.


Sau, chủ tớ hai người dến tử lâu nổi tiếng nhất thành, đặt một sương phòng ở lầu hai, bàn ăn cũng nhanh chóng được dọn lên đủ loại điểm tâm, mỹ tửu đặc sàn của thành Tô Châu.
「 Thiếu chủ……」 nhịn thật lâu, Tây Triết rốt cục nhịn không được mở miệng.


Người trẻ tuổi bình thản đem điểm tâm cho vào miệng thưởng thức, nuốt vào rồi, mới nói:
「 Ngươi là muốn hỏi ta, vì sao lại muốn Ba Ngạn đi thăm dò cô nương kia là ai?」


「 Đúng vậy, thiếu chủ, chúng ta đến thành Tô châu lần này là vì thay bảo chủ thiết lập chi nhánh tiền trang (ngân hàng) ở đây, thuộc hạ không rõ vì sao thiếu chủ đột nhiên lại đối với một vị nữ tử xa lạ có hứng thú như vậy?」
Người trẻ tuổi tà nghễ, liếc mắt một cái,


「 Tây Triết, ngươi còn nhớ, cách đây hai năm, cha và nương ta vẫn hay thúc giục việc ta cưới vợ đi!」
Đợi Tây Triết gật gật đầu, hắn lại tiếp tục nói:


「 Nếu sớm hay muộn cũng phải thú một người để “báo cáo kết quả công tác”, sao không tìm một người hợp mắt ta, cũng miễn cho cha và nương kiếm về cho ta một người không vừa mắt, ngươi nói phải không?」
「 Ý của thiếu chủ là……」 Tây Triết tỉnh ngộ nói.


「 Đúng vậy, giả như gia đình vị kia cô nương coi như trong sạch, ta sẽ đem nàng thú vào cửa, “báo cáo kết quả công tác” là xong việc, về sau, cha mẹ sẽ không lại đến phiền ta .」 ánh mắt thâm trầm của người trẻ tuổi thoáng hiện lên một tia giảo hoạt.


「 Thiếu chủ……」 Tây Triết đang muốn mở miệng thì người bị phái đi tr.a xét, Ba Ngạn đã nhanh nhẹn bước vào sương phòng.
Người trẻ tuổi nhướng mày nhìn Ba Ngạn, chờ hắn trả lời.


「 Bẩm thiếu chủ, thuộc hạ đã tr.a ra vị cô nương kia là con gái một của thương nhân Mã Lương Nhân, thành Tô Châu, năm trước đã đến tuổi cập kê, chưa hôn phối.」


「 Mới đến tuổi cập kê a……」 người trẻ tuổi trầm ngâm , hắn đột nhiên nâng tấm mắt, nhìn hai người trước mặt , phân phó nói:


「 Ngày mai, các ngươi mang theo sính lễ đi đến Mã gia, nói cho Mã gia biết, khi nàng tròn mười sáu tuổi, ta liền tới đón dâu, thú nàng vào cửa, không cho phép bọn họ có ý kiến phản đối.」khẩu khí của hắn bá đạo lại ngang ngược, biểu đạt rõ ràng, không cho phép người khác có quyền từ chối hay phản bác


「 Vâng, thiếu chủ,」 hai người bất đắc dĩ nhìn nhau liếc mắt một cái, hưởng ứng nói.
Một năm rưỡi sau


Trên đường lớn, ngoại trừ những hàng quán lâu năm hai bên đường vẫn không có gì đổi khác, bên đường xuất hiện thêm một thân ảnh gầy nhỏ, mái tóc đen buông xõa, cài một đóa hoa cúc trắng, thân thể của nàng cũng trùm một khối bạch bố, trên còn viết bốn chữ to “bán mình chôn cha”.


Một buổi sáng trôi qua, người hiếu kì, tò mò dừng lại xem xét, phần lớn đều vì nhìn thấy dáng người nhỏ bé, tong teo của nàng mà “đánh trống lui quân”, một số còn lại thì dở trò càn rỡ, nàng chỉ liên tiếp lắc đầu, xin buông tha cho, sau thì không thấy ai đến hỏi nữa.


Buổi trưa, một chiếc xe ngựa chậm rãi đi qua, đột nhiên dừng lại ở trước mặt cô gái, một tỳ nữ xuống xe ngựa, đi về phía cô gái gầy nói nhỏ vài câu, cô gái nhỏ bé, gầy yếu hưởng ứng gật gật đầu, đứng lên, đi theo theo tỳ nữ lên xe ngựa.


Người qua đường nhận ra xe ngựa này là xe ngựa của Mã gia trang, còn là xe ngựa chuyên dụng của Mã gia đại tiểu thư, không khỏi lắc đầu thở dài.
Động Đình hồ ở phương Bắc, nước xanh trong mát, mặt hồ phẳng lặng như gương, non sông tươi đẹp, là thắng cảnh nổi tiếng thiên hạ.


Mà ở phía Bắc, cách Động Đình hồ khoảng 100 dặm, có một ngọn Lam sơn, khoáng vật phong phú, vì hàm lượng khoáng đặc thù ở đây, làm cho cả ngọn núi cùng đất đai trong toàn khu vực có màu nâu đỏ, từ xa xa nhìn lại, cảnh sắc đặc thù của Lam sơn luôn hấp dẫn ánh mắt của mọi người, hơn nữa trên Lam sơn có một điển nhấn vô cùng độc đáo, đó là tòa Hạo Thiên bảo, nằm ngay sườn núi, làm bằng đá trắng cùng bạch ngọc, nguy nga đồ sộ, là kỳ cảnh thế gian hiếm thấy.


Hạo Thiên bảo tồn tại đã hơn trăm năm, là nhà tổ đời đời lưu truyền qua nhiều thế hệ của Nam Cung gia, thậm chí cả tòa Lam sơn này cũng là sỡ hữu của dòng họ Nam Cung, bởi vậy cũng chỉ có người của Nam Cung gia mới được ở Lam sơn khai thác khoáng sản bảo thạch.


Ba năm trước đây, bảo chủ của Hạo Thiên bảo, Nam Cung Lễ, cùng thê tử Bắc thượng đàm sinh ý, trên đường không may gặp bất hạnh, bị đạo phỉ sát hại bỏ mình, bảo chủ tân nhiệm là con trai độc nhất của Nam Cung Lễ, Nam Cung Dục.


Ba năm sau, hắn không chỉ bắt được hung thủ sát hại cha mẹ, báo thù thành công, hơn nữa còn tiến hành trong ngoài cải cách Hạo Thiên bảo ở mọi phương diện, khiến cho Hạo Thiên bảo vốn đã dễ thủ khó công càng thêm kiên cố, cũng khiến cho những kẻ có dã tâm muốn độc chiếm Hạo Thiên bảo ch.ết tâm.


Dưới sự dẫn dắt của Nam Cung Dục, danh nghĩa của Hạo Thiên bảo càng thêm phát triển, mở rộng, ở các nơi đều có chi nhánh không nói đến, còn từng bước giao thiệp với cái ngành các nghề, sinh ý, doanh thu năm sau đều cao hơn năm trước. Hạo Thiên bảo ở vùng Tây Bắc tiếng tăm lừng lẫy, truyền thuyết về hắn có ở khắp nơi, nói hắn là bá chủ một phương cũng không ngoa.


Lúc này, trong phòng nghị sự của Hạo Thiên bảo.
Một đám nam nhân sắc mặt nghiêm túc, lắng nghe Nam Cung Dục ngồi ở vị trí chủ vị, phân phó mệnh lệnh, không khí thập phần thận trọng cùng nghiêm túc.


「 Cuối cùng, lần này đã chuẩn bị xong đoàn xe vận chuyển bảo thạch đến Kinh Thành, chú ý tăng thêm một số bảo tiêu có thân thủ tốt, có tin tức truyền đến, có người tính ở trên đường vận chuyển cướp hàng. Cho nên cần phải bảo đảm hàng hóa lần này an toàn đến kinh thành.」


「 Vâng, bảo chủ.」 một gã phụ trách vận chuyển lần này, một nam nhân bộ dạng cao to, lập tức hồi đáp.
Nam Cung Dục hơi hơi vuốt cằm,「 hảo, nghị sự trước hết dừng ở đây, những việc còn lại sau khi dùng ngọ thiện (cơm trưa) xong sẽ tiếp tục bàn, mọi người trước dùng bữa đi!﹂


Mọi người đáp ứng một tiếng, lập tức đứng dậy, rời khỏi phòng nghị sự, hướng phòng ăn mà đi.
Khi mọi người đang lần lượt rời khỏi phòng, Ba Ngạn cũng đồng thời tiến vào, chỉ chốc lát sau, trong phòng nghị sự chỉ còn lại Nam Cung Dục cùng tùy tùng Tây Triết, Ba Ngạn, chủ tớ ba người.


「 Tất cả đã làm thỏa đáng ?」 thân hình bất động, Nam Cung Dục hơi hơi giương mắt hỏi.


「 Đúng vậy, bảo chủ.」 Ba Ngạn cung kính trả lời,「 thuộc hạ đã phái người thông tri Mã gia trang, tháng sau sẽ phái người đi đón rước Mã gia đại tiểu thư, mặt khác, thuộc hạ đã đến khách điếm lớn nhất ở Tân huyện, nơi cách Hạo Thiên bảo gần nhất đặt một phòng thượng hạng, đến lúc đó sẽ đem Mã gia tiểu thư nghỉ ngơi ở đó trước, đợi đến ngày lành tháng tốt, đem Mã gia tiểu thư đón vào Hạo Thiên bảo, cùng bảo chủ bái đường thành hôn.」


「 có cần phải phiền toái như vậy không?」 Nam Cung Dục nhướng mày,「 trực tiếp nhập bảo không phải được rồi sao.」
「 Bảo chủ……」 Tây Triết khó xử nhìn chủ tử,「 tốt nhất tuân theo quy cũ, để tránh miệng lưỡi thế nhân.」


「 ta mà phải sợ bị người ta nói nhảm sao?」 Nam Cung Dục đạm cười, giống như trêu ghẹo hỏi, đáng tiếc ý cười chưa chạm vào đáy mắt.
「 Bảo chủ……」 Ba Ngạn nhất thời nghẹn lời, có chút chân tay luống cuống.


「 Thôi!」 Nam Cung Dục khoát tay, không hề khó xử.「 cứ như vậy đi, không cần lại sửa đổi .」
「 Vâng, bảo chủ.」 Ba Ngạn ai oán trả lời .


Ban đêm, Nam Cung Dục cùng thị thiếp duy nhất, Yến Đường Nhi, ở 「 Hải Đường lâu 」không ngừng truyền ra thanh âm ɖâʍ đãng yêu kiều, làm người ta mặt đỏ tim đập, nhóm hạ nhân hầu hạ sớm bị đuổi ra xa, không ai dám đi quấy rầy.


Sau khi phụ mẫu qua đời, người duy nhất cùng Nam Cung Dục có quan hệ huyết thống chính là lão bảo chủ Nam Cung Nghị, đại ca của Nam Cung Lễ, mà Yến Đường Nhi lại là con gái nuôi của Nam Cung Nghị. Nàng vốn là một bé gái mồ côi, được ông nhận nuôi trong một lần Bắc thượng.


Cho nên, khi Nam Cung Nghị yêu cầu Nam Cung Dục thú Yến Đường Nhi, Nam Cung Dục trong lòng mặc dù không muốn, nhưng vì tôn kính Nam Cung Nghị, đành phải nói ra việc mình sớm đã có hôn ước, không thể thú nàng, sau vì Nam Cung Nghị lại dùng mọi cách thuyết phục, mới nạp Yến Đường Nhi làm thiếp.


Nhưng Nam Cung Dục chính là đem Yến Đường Nhi trở thành công cụ ấm giường, một năm gần đây, biểu hiện của nàng làm hắn vừa lòng, bởi vậy hắn cũng coi như đối xử tử tế nàng, lại không biết, kết quả của việc hắn đối xử tử tế làm nàng ngày càng kiêu căng.


Yến Đường Nhi tự đại nghĩ rằng Nam Cung Dục mê luyến cho nàng, sớm muộn gì cũng sẽ đem nàng lên làm chính thất, cho đến hôm nay, nàng mới nghe được một tin tức làm nàng kinh hãi……


Đêm càng sâu, bên trong phòng ngủ, nến vẫn cháy rực, ánh sáng chiếu rọi lên một đôi nam nữ đang trần truồng ở trên giường, hai thân hình dán sát vào nhau, ɖâʍ thanh thỉnh thoảng từ trong miệng Yến Đường Nhi truyền ra.


「 a…… Bảo chủ…… hảo bổng a…… Dùng sức một chút……」Yến Đường Nhi xinh đẹp lẳng lơ, không ngừng rên la, cả người cũng ưởn cong, hùa theo từng cú thúc cường lực của Nam Cung Dục, đôi ɖú đầy đặn cũng theo luật động không ngừng rung lên.


Thân hình màu đồng to lớn của Nam Cung Dục rịn mồ hôi, phần eo cường tráng, động tác hữu lực mà thoải mái tự nhiên, khống chế thiên hạ dưới thân, những cú thúc mạnh mẽ hữu lực dễ dàng làm cho nàng lâm vào cao trào dục tiên dục tử, không thể tự kềm chế.


「 Ngươi thật đúng là thích kêu a, Đường Nhi, thật sự là đủ ɖâʍ đãng!」tiếng nói tà mị trầm thấp của Nam Cung Dục ẩn hàm một tia trào phúng, ánh mắt lãnh liệt khinh thường nhìn nữ nhân dưới thân thở gấp ɖâʍ đãng rên xiết, khóe miệng nổi lên một tia cười tà ác. Tay hắn dùng sức chà xát, nắm lấy cặp ɖú đẫy đà, cao ngất, ngón tay không ngừng ngắt lấy иɦũ ɦσα đỏ bừng cương cứng.


「 Thật chán ghét a! Bảo chủ, sao người lại nói người ta như vậy.」 Yến Đường Nhi thở hồng hộc, hờn dỗi kháng nghị.


「 ta nói sai rồi sao? Ngươi không phải thích ta đối với ngươi như vậy sao, hoặc là……」đôi mắt màu rám nắng của hắn hiện lên một chút tà khí, đồng thời đem cự bổng của mình từ trong tiểu huyệt ẩm ướt rút ra, lấy ngón tay to đẩy vào, chuyển động đứng lên.


「 Bảo chủ…… A……」khi hắn rút ra, nàng kháng nghị kêu một tiếng, nhưng được ngón tay lập tức thay thế lại làm nàng ngâm nga ra tiếng.


「 chậc chậc! Ngươi thật đúng là ẩm ướt! Quả thực là nước sông vỡ đê!」 Nam Cung Dục tà nịnh cười khẽ,「 như thế nào? Có cần ta nhanh hơn môt chút không?」


「 Không cần a…… Bảo chủ…… Muốn ta…… Ngươi như vậy…… Ta chịu không nổi ……」 Yến Đường Nhi không ngừng run lên, thanh thanh cầu xin .
Nam Cung Dục cười nhạo một tiếng,「 muốn ta sao?」


「 a…… Cầu ngươi…… Bảo chủ……」 Yến Đường Nhi rốt cuộc chịu được không dục hỏa thiêu đốt trong cơ thể , cả người khó nhịn vặn vẹo yêu cầu .
Nam Cung Dục vừa lòng nhìn nàng thân chìm bể dục, thần sắc mê loạn.


「 Nhìn ngươi khẩn cầu thê thảm như vậy, liền thỏa mãn ngươi đi!」 nói xong, hắn rút ngón tay đang tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng ra, lấy cự bổng cứng như thép nguội, xỏ xuyên vào nàng.


「 a……」 nàng lập tức phát ra tiếng thét chói tai, đầy thỏa mãn, thân hình theo hắn dùng lực tiến lên, vặn vẹo phối hợp . Hắn trạc đâm liên tục, lại cường lực, gây cho nàng thống khoái tê dại, không bao lâu, cao trào mãnh liệt nhanh chóng đánh úp lại, thỏa mãn, khiến nàng rũ người, vô lực, dán người xuống đệm chăn.


Đáng tiếc Nam Cung Dục chưa thỏa mãn, hắn liên tục ở trên người nàng phát tiết, thẳng đến khi phát ra một tiếng gầm nhẹ, mới đem cự bổng to lớn từ trong cơ thể nàng rút ra, đem nhiệt dịch phun lên phía trên bụng của nàng, sau, xoay người nằm trên giường, nhắm mắt chợp mắt.


「 Bảo chủ……」 thở dốc, Yến Đường Nhi khẩn cấp hỏi ra tin tức mà nàng nghe được sáng hôm nay,
「 nghe nói tháng sau bảo chủ sẽ thành thân ?」
「 ân.」 Nam Cung Dục hừ khẽ một tiếng, vẫn nhắm mắt như trước.


「 nghe nói nữ nhân sắp gả cho bảo chủ bộ dạng quốc sắc thiên hương, xinh đẹp vô cùng?」 Yến Đường Nhi tiếp tục hỏi.
Nam Cung Dục phút chốc mở mắt ra, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm nàng.「 khi nào thì ngươi cũng muốn quản chuyện của ta vậy?」


「 không có! Đường Nhi không dám,」 Yến Đường Nhi lập tức thay đổi thái độ, ủy khuất nói:「 Đường Nhi chỉ là lo lắng, sau khi bảo chủ cưới phu nhân, sẽ không để ý tới Đường Nhi nữa.」


Nam Cung Dục nghe vậy xuy một tiếng,「 nàng làm phu nhân của nàng, ngươi làm thị thiếp của ngươi, có gì tương quan?」
「 nhưng mà……」 Yến Đường Nhi muốn được hắn cam đoan.
Nam Cung Dục không kiên nhẫn xoay người đứng lên, nắm lấy quần áo vừa rồi bị quẳng xuống.


Yến Đường Nhi thấy thế tâm cả kinh, lập tức theo xuống giường, ôm cổ hắn, tay vòng qua thắt lưng trường kiện của hắn, nhỏ giọng:
「 ta cái gì cũng không nói, bảo chủ, ngài đừng nóng giận, đừng đi, ở lại cùng Đường Nhi, được không?」 nàng oa thanh làm nũng .


「 không hỏi ?」 Nam Cung Dục nghễ mắt nhìn nàng.
「 ta cái gì cũng không hỏi.」 nàng lập tức cam đoan nói,「 bảo chủ, ngài đừng đi mà!」
Nghe vậy, Nam Cung Dục mới vừa lòng tà cười.「 Như vậy mới ngoan.」


Tiếp theo, hắn ôm lấy thân hình trần trụi của Yến Đường Nhi, hướng lên giường, lập tức áp đảo nàng, một chút thần sắc biến hoá kỳ lạ hiện lên đáy mắt.
「 hiện tại, ta cần phải hảo hảo trừng phạt ngươi vì tội nói lỡ lời.」


Rất nhanh, trong phòng ngủ, một hồi nam nữ dây dưa, tiết mục hoan ái lại triển khai .
Khi “Hải Đường lâu” của Hạo Thiên bảo tình sắc nồng nàn, thì ở Mã gia trang, Tô Châu thành hoàn toàn trái ngược. Khi người của Hạo Thiên bảo thông báo xong, bên trong trang rất nhanh nổi lên sóng dữ ba đào.


「 ta không lấy chồng!」khuôn mặt xinh đẹp của Mã Thiến dâng lên một tầng tức giận, đối với song thân ngồi ở đối diện quát, vẻ mặt kiêu căng hiển lộ không bỏ sót một chút nào.


「Việc hôn nhân này từ lúc con mười lăm tuổi liền định rồi, nay sao có thể…… Sao có thể từ hôn, huống chi……」 Mã Lương Nhân khó xử khuyên nhủ.


「 Vậy cha tìm người khác gả đi! Dù sao ta không đáp ứng!」Mã Thiến đánh gãy lời nói của phụ thân, cả giận nói, trên mặt là thần sắc khinh thường đến cực điểm.
「……」 Mã Lương Nhân mặt mày nhăn lại, muốn nói lại thôi.


「 Ta tuyệt không gả cho tên Nam Cung Dục gì gì đó, ai biết hắn bộ dạng ra sao, đức hạnh thế nào a! Ta vì cái gì phải gả cho hắn? Cha, lúc trước sao người chưa hỏi qua ta đã đồng ý hôn sự này rồi?」 nàng chất vấn nói.


「 ai!」 Mã Lương Nhân hít một tiếng, bất đắc dĩ liếc nữ nhi một cái,「 lúc trước ta cũng không muốn đáp ứng, nhưng mà con ngẫm lại xem, Hạo Thiên bảo ở Tây Bắc thế lực khổng lồ như thế, ta nào dám không đáp ứng a!」


「 ta xem người không phải sợ thế lực của Hạo Thiên bảo, mà là coi trọng người ta ở thương trường, thành tựu hơn hẳn mọi người đi!」Mã Thiến cười lạnh nói. Nàng phi thường rõ ràng, phụ thân là loại người, thấy tiền là sáng mắt.


「 ách……」 bị nhìn thấu tính toán trong lòng, Mã Lương Nhân sắc mặt có chút khó coi, trong nhất thời nói không ra lời, chỉ phải thúc thúc vào người phu nhân ngồi bên cạnh.
Mã phu nhân hiểu ý, gật gật đầu, thế này mới mở miệng.


「 A! Kỳ thật gả vào Hạo Thiên bảo cũng không có gì không tốt, Hạo Thiên bảo ở vùng Tây Bắc là bá chủ, cho dù bộ dạng xấu một chút cũng không sao a! Bằng quyền thế cùng tài phú của hắn, cũng không làm con phải mất mặt, là đối tượng hôn phối vô cùng tốt nha.」 Mã phu nhân nhuyễn ngôn mềm giọng khuyên bảo , rốt cục làm cho tức giận của Mã Thiến tiêu hơn phân nửa.


「 vạn nhất bộ dạng hắn xấu xí thì phải làm sao bây giờ?」 Mã Thiến bất mãn hỏi, huống chi, hiện tại nàng chính là đang mê luyến mã phu (người đánh xe ngựa) tuấn tú mới tới nha!


「 Nam Cung Dục bộ dạng như thế nào ta cũng không rõ, bất quá nghe người ta đồn đại, niên kỉ của hắn không vượt qua ba mươi.」 Mã phu nhân gặp nữ nhi có chút mềm lòng, vội vàng bồi thêm.
「 Phải không?」Mã Thiến lên tiếng, bởi vì nhớ tới mã phu mới tới mà trong lòng âm thầm tính toán.


「 ta mệt rồi, cha mẹ cứ tính tiếp đi, ta về phòng trước.」 nói xong, không hề để ý tới song thân có gật đầu hay không, đứng dậy quay đầu rời khỏi đại sảnh.


Mã Lương Nhân sắc mặt khó coi, nhìn nữ nhi quay đầu bước đi , trong lòng lại sầu lo.「 Chuyện này nên làm thế nào cho phải đây? Chúng ta căn bản không thể đắc tội với Hạo Thiên bảo a!」


Mã phu nhân mặc dù cũng sầu lo trong lòng, vẫn là trấn an vỗ vỗ tay trượng phu, an ủi nói:「 khuyên nữa, khuyên mãi! Sẽ có lúc nó nghĩ thông suốt .」


Mã Lương Nhân nhìn thê tử liếc mắt một cái, mặt ủ mày chau, nếu lúc trước hắn kiên trì không đáp ứng hôn sự này có lẽ đã không có phiền não hôm nay rồi, nhưng mà, năm đó, người của Hạo Thiên bảo phái tới cầu thân, thái độ rất là kiên quyết, thậm chí gần như là uy hϊế͙p͙, trước tình hình đó, hắn làm sao dám cự tuyệt nha? Ai!


Mã Thiến tức giận trở lại 「 Nhuận Ngọc lâu 」.
Ngồi xuống nhuyễn tháp bên ngoài Nhuận Ngọc lâu, nàng tức giương giọng hô to,「 Tiểu Liên!」
Chỉ thấy một nha hoàn chừng 15, 16 tuổi, nhanh chóng từ trong chạy ra.
「 tiểu…… Tiểu thư, Tiểu Liên còn chưa trở về, người có gì phân phó sao?」


Mã Thiến nghe vậy lập tức nổi giận,「 trên đường tùy tiện mua cái này nọ, cần nhiều thời gian như vậy sao? Chờ Tiểu Liên trở lại, ta phải hảo hảo dạy dỗ nàng một phen mới được, cho nàng biết chút quy củ.」 mắng xong, tròng mắt vừa chuyển, nhìn tiểu nha đầu đứng một bên, sắc mặt trắng bệch,「 Tiểu Lạc, ngươi còn đứng như trời trồng như vậy làm cái gì? Ta khát nước , còn không mau mang trà đến, muốn làm ta khát ch.ết sao!」 nàng trợn mắt trách mắng.


「 dạ, tiểu thư, ta đi ngay!」 Tiểu Lạc nơm nớp lo sợ trả lời, lập tức xoay người chạy ra ngoài
「 không có việc gì suông sẻ!」Mã Thiến tức giận lẩm bẩm, nghĩ đến chuyện vừa rồi nói cùng cha mẹ ở đại sảnh, nhịn không được tức giận dậm chân.


Tên Nam Cung Dục kia nếu đã xem hôn sự kéo dài ba, bốn năm, sao không quên luôn cho rồi, hay từ hôn luôn càng tốt. Còn nữa, dựa vào mỹ mạo cùng gia thế của nàng, nàng muốn tài có tài, muốn sắc có sắc, vậy mà tên Nam Cung Dục kia nói thú liền thú, thật đúng là nực cười.


Mà chuyện làm nàng bực bội nhất chính là mã phu mới tới làm việc tại mã phòng kia. Vài ngày trước, trong lúc vô tình, nàng đã nhìn thấy hắn cả người ngăm đen, che kín mồ hôi, nửa người trên trần trụi, làm việc trong mã phòng. Chỉ cần tưởng tượng ra bộ dáng trần trụi kia đem nàng đặt dưới thân dày vò, nàng liền tâm linh nhộn nhạo, cả người bức rức khó nhịn. Nàng đã cố tình tìm đủ cơ hội tiếp cận hắn, nhưng đáng giận là, đối phương luôn tránh rồi né, hại nàng bực mình không thôi.


Thật vất vả, đêm qua nàng rốt cục dụ hoặc thành công, nếm được tư vị của hắn, để miễn có hậu hoạn về sau, sáng nay, nàng lập tức sai Tiểu Liên đi mua thuốc, ai ngờ nàng đi đến tận bây giờ còn chưa trở về, mà nàng lại mới từ trong miệng cha mẹ biết được tin tức Hạo Thiên bảo sẽ đến đón dâu cuối tháng này……


Đang lúc Mã Thiến trái lo phải nghĩ, một cô gái bộ dáng thanh lệ, vội vàng từ ngoài đi vào đại sảnh.
「 tiểu thư, nghe Tiểu Lạc nói, người vội vã tìm ta?」
「 ngươi lại đây.」


Cô gái khó hiểu đi về phía trước, đột nhiên, một bàn tay tát mạnh vào má nàng, nàng kinh ngạc lấy tay che hai má, rút lui vài bước.
「 tiểu thư……」


「tiện nhân ch.ết tiệt! Ta sai ngươi trên đường phải đi mua chút đồ, cũng không phải là kêu ngươi đi du ngoạn, ngươi lại dám kéo dài thời gian, la cà khắp nơi, tới giờ mới trở về, xem ra ta là lâu lắm không dạy dỗ ngươi phải không?」


Mã Thiến bật dậy từ nhuyễn tháp, đem nội tâm buồn bực tất cả đều phát tiết ở trên người nàng.


「 tiểu thư, người hãy nghe ta nói!」 cô gái sắc mặt trắng bệch vội vàng giải thích ,「 hôm nay, khi ta đi hiệu thuốc bắc, vừa vặn ở đường A Tây có lễ hội cúng tế thần linh, trên đường có rất nhiều người, cho nên ta mới trở về muộn một chút, tuyệt không phải là ta la cà, thỉnh tiểu thư bớt giận.」


「 Thật vậy sao?」Mã Thiến tà nghễ nhìn ánh mắt thanh minh của cô gái, không thể không ấn hạ tức giận, dù sao cũng đã cho nàng một cái tát .
「 được rồi! Ta tạm thời tin tưởng ngươi! Thuốc đâu? Còn không mau bưng lên.」


「 tiểu thư, ta nghe Tiểu Lạc nói người tìm ta, ta còn…… Còn chưa kịp mang đến.」 cô gái cảnh giác nhìn nàng.
「 Vậy ngươi còn đứng đó nhìn ta làm gì, còn không mau mang thuốc đến đây!」Mã Thiến lập tức kêu lên.


「 Dạ vâng, tiểu thư, ta đi ngay!」 cô gái vội vàng phúc thân hành lễ, chạy đi.
Một mạch chạy khỏi Nhuận Ngọc lâu, cô gái mới thở ra một hơi, bàn tay gầy nhẹ nhẹ vỗ vỗ hai má sưng đỏ, cước bộ không ngừng hướng phòng bếp đi đến.


Cô gái tên gọi Mục Tâm Liên, là cô gái mà Mã Thiến hai năm trước mua về từ phố chợ thành Tô Châu, lúc ấy nàng mới mười ba tuổi, bộ dạng vừa gầy vừa nhỏ, đang định bán mình chon cha, kết quả đúng có người bỏ tiền ra mua nàng, Mã Thiến vì chú ý đến thân hình ốm yếu tong teo của nàng, mới sinh chút hiếu kỳ, bỏ ra ít ngân lượng mua nàng về, tính huấn luyện nàng, trở thành nô bộc trung thành, trở thành người có thể chịu được tính tình “đại tiểu thư càn rỡ” của nàng.


Mục Tâm Liên cũng không phụ kỳ vọng, thật sự trở thành một tỳ nữ đánh không kêu, mắng không nói, lại nhanh nhẹn tháo vát, phần lớn thời gian nàng sẽ hầu hạ Mã thiến, rảnh rỗi một chút sẽ tất bật với công việc ở mã phòng, điều này khiến Mã Thiến khá hài lòng.


Có lẽ Mã Thiến trong lòng luôn cho rằng Mục Tâm Liên là một cô gái nhu nhược, yếu đuối, phục tùng nàng 100%, nhưng chỉ có Mục Tâm Liên hiểu rõ nhất, nàng không phải là cô gái không có cá tính, sở dĩ nhẫn nhịn, nén nhục, chịu đủ ủy khuất ở lại Mã gia, vì nàng muốn kiếm đủ số bạc mà tiểu thư đã bỏ ra giúp cha nàng có thể có mồ yên mã đẹp.


Cho dù lúc ấy tiểu thư nghĩ gì, muốn thế nào, nhưng tong lòng nàng vẫn luôn biết ơn tiểu thư . Mục Tâm Liên vừa nghĩ vừa bước vào phòng ăn.
Vừa bước vào phòng ăn, quản sự phòng ăn, Lí đại nương nhìn thấy bao thuốc trong tay nàng, lập tức ngứa miệng, hỏi:


「 Tiểu Liên a! Lại vì đại tiểu thư nấu dược nha? Lần này đại tiểu thư lại coi trọng ai ?」


Trong phủ trừ bỏ lão gia cùng phu nhân, hạ nhân nào không biết Mã gia đại tiểu thư trời sinh ɖâʍ đãng, kể từ sau tuổi cập kê, không biết đã cùng bao nhiêu nam nhân gian díu, vì sợ mang nghiệt chủng, Mã Thiến đều bắt nữ tỳ hầu hạ bên người lén ra ngoài mua thuốc tránh thai, sau khi mua về, nấu xong thì mang đưa cho nàng.


「 ta…… Không biết.」 tay cầm bao thuốc cứng đờ, Mục Tâm Liên mỉm cười gượng gạo.
「 ngươi không biết, vậy còn ai biết nữa, tốt xấu gì ngươi cũng là tỳ nữ thân cận, hầu hạ bên cạnh tiểu thư, không phải sao?」 Lí đại nương khinh thường bĩu môi, khẩu khí không tốt.


「 ta…… Ta thật sự không biếti.」 Mục Tâm Liên có chút khó xử, thùy hạ mi mắt, cúi đầu.
Lí đại nương không vừa lòng hừ một tiếng,


「 quên đi, dù sao tiểu thư tháng sau sẽ lập gia đình , đến lúc đó có thể có trò hay để xem !」 bà không khỏi vui sướng khi người gặp họa, cái người muốn thú tiểu thư vào cửa kia, chắc còn chưa biết người hắn muốn kết hôn lại là một người đàn bà ɖâʍ đãng đâu!


Mục Tâm Liên nghe vậy phút chốc giương mắt, mắt lộ vui sướng hỏi,
「 Lí đại nương, vị Nam Cung công tử kia đã quyết định tháng sau đến thú tiểu thư sao?」


「 Chứ gì nữa!」 Lí đại nương nhất thời đắc ý cười,「 hôm qua, người của hạo Thiên bảo đến thông báo tin tức, rồi rời đi không bao lâu, ta đã biết, vậy mà ngươi đến giờ còn chưa nghe nói gì sao?」
Mục Tâm Liên lắc đầu, tỏ vẻ hoàn toàn không biết gì cả.


「Sáng sớm hôm nay, tiểu thư mới được biết, liền cùng lão gia cùng phu nhân ở đại sảnh náo loạn một trận, nói nhất quyết cũng không chịu gả, ta xem……」 Lí đại nương liếc mắt, nhìn thấy hai má sưng đỏ của Mục Tâm Liên,「mặt ngươi tám phần lại là bị tiểu thư đánh thành như vậy đi!」


「 tiểu thư không chịu gả?」 Mục Tâm Liên không để ý tới thái độ vui sướng khi người gặp nạn của lí đại nương vội vàng truy vấn .


「 Ai chịu gả, Nam Cung bảo chủ kia nghe nói không chỉ có bộ dạng dọa người, trời sanh tính tình lại tàn bạo, đối đãi địch nhân không chút lưu tình, nếu tiểu thư gả qua đó, còn không biết sẽ biến thành cái gì đâu!」 Lí đại nương đem lời đồn đãi mà mình nghe được trên đường nói ra.


Mục Tâm Liên kinh ngạc mở to mắt, nghĩ rằng nếu vị hôn phu của tiểu thư có cá tính đáng sợ như vậy, vậy thì lão gia sao lai đem con gái bảo bối gả cho một người như vậy?


Kế tiếp, Lí đại nương lại ở nàng bên tai chanh chua nói gì đó, nàng cũng không nghe rõ, tay chân nhanh nhẹn, thuần thục nấu thuốc, trong đầu cũng đột nhiên nhớ đến những ngày tháng trước khi nàng vào Mả gia, nhớ đến người cha già hiền lành rất mực yêu thương nàng, nếu hôm nay ông còn sống, nếu như ông cũng như Mã lão gia, liệu ông có bắt nàng gả cho một người đáng sợ như vậy hay không?


Mục Tâm Liên trước năm 13 tuổi, từng có một gia đình rất hạnh phúc. Mục phụ từng nhậm chức huyện lệnh ở một huyện nhỏ, làm quan thanh liêm, cùng Mục mẫu vô cùng ân ái, ngày qua nhày, mặc dù không giàu có, nhưng lại hoà thuận, vui vẻ vô cùng.


Mục Tâm Liên sinh non, ra đời khi chưa đủ tháng, cho nên thân hình đối với người cùng trang lứa luôn nhỏ gầy hơn, Mục mẫu sau khi sinh hạ nàng, sức khỏe ngày càng kém ké. Đến khi nàng 10 tuổi, Mục mẫu như đèn cạn dầu, vì nhiễm phong hàn mà bệnh liệt giường, không gượng dậy nổi.


Mục phụ vì chăm sóc thê tử, dứt khoát từ quan, chuyên tâm chiếu cố, đáng tiếc Mục mẫu vẫn không qua khỏi, một năm sau thì qua đời. Mất đi bạn đời, đau khổ không nói thành lời, Mục phụ ngày ngày cùng rượu làm bạn, ngay cả nữ nhi bảo bối cũng bỏ mặc, hai năm sau, cũng từ giã cõi đời.


Mục Tâm Liên khi đó cũng đã hiểu chuyện, nhưng nàng không oán cũng không trách phụ thân vô tình, gạt bỏ trách nhiệm làm cha, chỉ là, nàng vô phương tìm ra chi phí mai táng phụ thân, cho nên mới phải quỳ gối trên đường, bán mình để đổi ngân lượng chôn cha, nên gặp được Mã tiểu thư, trở thành nô tỳ bên người của nàng.


Từ lúc Mục Tâm Liên hạ quyết định bán mình làm nô để an táng phụ thân, nàng cũng đã nhận thức rất rõ ràng, cuộc đời nàng đã bước sang một trang mới, nàng không bao giờ còn là minh châu trên tay cha mẹ, được hai người yêu thương che chở nữa, mà là một nô tỳ, có thân phận nô bộc. Ba năm, dưới sự “dạy bảo” của Mã Thiến, nàng càng hiểu sâu sắc hơn thân phận hiện nay của bản thân, nhưng trong lòng nàng, trước sau vẫn mang một món nợ ân tình đối với tiểu thư, cho nên vô luận Mã Thiến đối xử với nàng thế nào, nàng cũng là nhẫn nhục chịu đựng, không dám đối nghịch hoặc phản kháng.


Chỉ có một chuyện, chính là Mã Thiến luôn muốn nàng lén lút ra ngoài mua thuốc, luôn luôn làm nàng cảm thấy nghi ngờ. Mẫu thân sớm qua đời, nàng đối với chuyện nam nữ đúng là u mê, nhưng mà nàng cũng biết, nữ nhân chưa xuất giá mà đến hiệu thuốc mua loại thuốc này là chuyện phi thường kỳ quoặc, không hợp với lẽ thường. Nhưng tiểu thư đã phân phó, nàng chỉ đành biết vâng dạ thuận theo. Nàng không hiểu, tiểu thư cũng là khuê nữ chưa xuất giá, vì sao luôn cần dùng loại thuốc này, chẳng lẽ…… Mỗi lần tiểu thư bắt buộc nàng đứng bên ngoài canh chừng, cùng một nam tử xa lạ gặp mặt là đều làm cái gì người ta hay nói…chuyện vợ chồng sao?


Mục Tâm Liên ép buộc bản thân thôi suy nghĩ lung tung, tuy rằng trong lòng cảm thấy hành vi của chủ tử là không đúng , nhưng là thân là nô tỳ, nàng có tư cách gì mà xen vào!
Đêm khuya, mã phòng phía sau Mã gia trang.
Trong một gian phòng nhỏ, chật hẹp, mơ hồ truyền ra tiếng rên ngâm.


Phòng trong, nam tử thân hình tráng kiện, nước da ngăm đen, trần trụi, dán sát vào người một nữ nhân có làn da trắng như tuyết, cũng không một mảnh vải che thân. Trên người hắn che kín mồ hôi, thắt lưng dùng sức đong đưa, trong miệng phát ra tiếng thở dốc trầm trọng, bàn tay to dùng sức xoa bóp cặp ɖú tròn lẳng đẫy đà của nữ nhân dưới thân, mỗi lần hắn dùng sức xoắn lấy ngọc nhũ, lại đâm vào càng mạnh, trên dưới phối hợp, làm cho nữ nhân bên dưới kêu rên càng ɖâʍ đãng.


「 a…… A Dịch…… Cho ta…… Nhanh lên……」cao trào làm Mã Thiến phóng túng cầu xin giải thoát, ánh mắt cuồng loạn vặn vẹo hạ thân hùa theo động tác cuồng dã của nam nhân phía trên.


「 ngươi, nữ nhân này thật đúng là ɖâʍ đãng.」 Thi Á Dịch ɖâʍ tà thô suyễn,「 ta đã nhanh đến bốc cháy.」 hắn thô bỉ trêu đùa, nhưng cũng chiều theo ý của nàng, tốc độ trừu đưa càng nhanh hơn, trong khoảng thời gian ngắn, nơi hạ thân đang gắn chặt vào nhau tràn ra vô số d*m thủy, tiếng “phách phách” khi da thịt đụng chạm, hòa cùng ái dịch hình thành âm thanh cực ái muội.


Phát tiết xong, Thi Á Dịch dựa người vào đầu giường, nhìn Mã Thiến ở bên cạnh đầu tóc rơi rối, khắp nơi toàn là hồng ngân, không khỏi đắc ý nhếch môi cười.


「 chỉ sợ ai cũng không đoán được, Mã tiểu thư, khuê nữ danh môn, mỹ mạo nổi tiếng khắp Tô Châu thành, trên thực tế cũng là một nữ tử ɖâʍ dật, rên xiết cũng thật lớn nha.」
Có chút thở dốc, Mã Thiến nghe vậy tức giận, liếc mắt một cái.


「 Ngươi thì sao, còn không phải là cả gan làm loạn, dám câu dẫn chủ tử nhà mình」ɖâʍ mị nhìn xuống nửa người dưới của Thi Á Dịch.


「 Ai bảo nàng không có việc gì cứ chạy đến mã phòng, lấy tiểu mông phe phẩy trước mặt ta!」 bàn tay to không hề cố kỵ vươn ra, xoa nắn cái mông tròn, hắn bừa bãi xoa bóp , lập tức nhận thấy nàng yêu kiều phản ứng.


Nhưng mà, không bao lâu, vốn đang hưởng thụ bàn tay to thô ráp của hắn ở trên người châm lên từng trận lửa nóng, Mã Thiến lại bởi vì nhớ tới một chuyện mà dục niệm đại tiêu, phiền táo đẩy tay hắn ra.


Không rõ chuyện gì đang diễn ra, nên Thi Á Dịch lại đưa tay chà sát lên da thịt tuyết nộn của nàng, nhận ra nàng là cố ý chống đẩy, bàn tay lần nữa bị đánh rớt, hắn khó hiểu ngẩng đầu.
「 ngươi lại làm sao vậy?」


「 ta chỉ là đột nhiên nghĩ đến một chuyện.」 Mã Thiến phiền táo mở miệng,「 A Dịch, ngươi có biết tháng sau ta phải lấy chồng không?」
「 Có nghe nói . Thì sao?」 Thi Á Dịch chẳng hề để ý trả lời.


「 ngươi chỉ có thể nói những lời này?」 Mã Thiến tức giận, một tia tức giận nảy lên trong lòng.


Mấy năm nay, bất luận là chủ động hay bị động, nàng cũng coi như “thưởng thức” qua không ít nam nhân, mà những người này, một lần rồi một lần, đều bị dáng người tuyệt sắc của nàng hấp dẫn, ai cũng đối nàng ngoan ngoãn phục tùng, xu nịnh hết lời, cho dù nàng muốn thế nào cũng không dám lên tiếng phản đối.


Duy chỉ có tên mã phu Thi Á Dịch này, tuyệt không mê luyến mỹ mạo của nàng, hình như luôn có cảm giác xa cách, thực làm nàng ảo não, mất không ít tâm tư mới thu phục được hắn, mà hắn cũng không uổng nàng một phen “hao tâm tổn sức”, quả thật là dũng mãnh hơn người, làm cho nàng chìm đắm trong thủ thuật cao minh của hắn mà đạt đến khoái cảm dục tiên dục tử, đó cũng là điều khiến nàng không muốn xa rời hắn.


Mà nay, làm nàng nói cho hắn, nàng sắp xuất giá, hắn thế nhưng bộ dáng khổ sở, một chút khẩn trương cũng không có, ngược lại vẻ mặt không không đổi, điều này khiến nàng buồn bực nha?


「 ngươi muốn ta nói cái gì? Chúc mừng?」 Thi Á Dịch nhướng mày hỏi. Hắn trong lòng âm thầm buồn cười, nữ nhân ngu xuẩn này, giả như hắn mở miệng, nàng sẽ quan tâm đến phản ứng của hắn sao?


「 ngươi ──」 Mã Thiến chán nản trừng mắt nhìn hắn, thật lâu sau, cuối cùng cũng phải xuống nước, thái độ hòa hoãn,
「 A Dịch, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ tới, nếu ta gả ra ngoài , vậy ngươi cùng ta về sau phải làm sao bây giờ?」
Thi Á Dịch làm ra vẻ không nỡ buông tay nói:


「 ta có thể làm sao bây giờ? Ngươi là Mã gia đại tiểu thư, ta chỉ là một mã phu nho nhỏ, ta có tư cách gì quản chuyện ngươi gả hay không gả chứ.」
「 chẳng lẽ chuyện ta sẽ xuất giá, ngươi tuyệt không để ý?」Mã Thiến kiêu ngạo tự tôn, sao cho phép có nam nhân khinh thường.


「 để ý, sao lại không để ý.」 hắn cười lạnh, ngữ khí mang theo ngả ngớn.
「 để ý thì giúp ta nghĩ biện pháp a! Miệng nói “để ý” thôi thì có ích lợi gì!」 Mã Thiến vừa lòng với trả lời của hắn, tiến thêm một bước tiến sát.


「 ta nghĩ biện pháp cho nàng?」 Thi Á Dịch chỉ mũi mình, nói:「 Sao nàng không trực tiếp cự tuyệt là tốt rồi, dù sao trang chủ không phải rất thương yêu nàng sao?」


「 không được a, ta đã nói rồi, cha ta làm thế nào cũng không chịu đáp ứng hủy hôn, chỉ sợ đắc tội với thế lực to lớn của Hạo Thiên bảo.」


「 ác, thì ra đối tượng hôn phối của nàng là Hạo Thiên bảo a! Cái này có chút khó giải quyết , nghe nói Hạo Thiên bảo ở vùng Tây Bắc thế lực rất lớn, cũng khó trách cha nàng không dám đắc tội với người ta.」trong mắt Thi Á Dịch hiện lên một chút biến hoá kỳ lạ.


Hoàn toàn không phát hiện hào quang quái dị trong đáy mắt của hắn, Mã Thiến căm giận nói xong,


「 Gia nghiệp của hắn to lớn, chẳng lẽ gia nghiệp của Mã gia trang thì nhỏ sao?.」 nàng tự phụ hừ một tiếng,「 hơn nữa nghe nói Nam Cung Dục kia trời sanh tính tàn bạo, tuyệt tình, ta mới không cần gả qua đó, tự mình chuốc lấy cực khổ đâu!」


Thi Á Dịch nghe vậy cười thầm trong lòng. Nữ nhân này quả nhiên nông cạn, nếu nàng biết Nam Cung Dục căn bản không phải như trong tưởng tượng của nàng, là một nam tử tuấn dật bất phàm, nàng chẳng phải sẽ hối hận vì đã hủy hôn, hận ch.ết chính mình .


Xảo trá ẩn sâu ở đáy mắt, nhưng trên gương mặt lại không hiển lộ một tia khác thường, thậm chí còn làm ra bộ dáng tự hỏi, Thi Á Dịch qua một lúc lâu mới mở miệng,


「 kỳ thật nếu ngươi thật sự không muốn gả cho Nam Cung Dục, biện pháp cũng không phải là không có, chính là……」 hắn đột nhiên ngừng nói chuyện, lại bắt đầu ở trên thân thể Mã Thiến giở trò.


「 A…… Nói mau, bất luận là biện pháp gì đều được……」Mã Thiến nhịn không được yêu kiều một tiếng, thúc giục nói, cảm giác dục hỏa lại bị khơi mào, thân hình bắt đầu nóng lên.


「 hảo, cùng ta một chút, ta sẽ nói cho àng nghe……」 dứt lời, Thi Á Dịch cúi đầu hàm trụ đầu v* đỏ tươi trước ngực Mã Thiến.
「 a ──」 Mã Thiến ɖâʍ dật ưởn người, phấn khởi rên la.
Một hồi kịch liệt nam nữ giao hoan lại triển khai.


Thi Á Dịch rốt cuộc ở bên tai Mã Thiến nói ra chủ ý gì, giúp nàng trốn tránh hôn sự sắp đến? Mà Mã Thiến có đáp ứng điều kiện của hắn đưa ra không?
Bất quá, vô luân hắn đã cùng nàng nói cái gì, trong Mã gia nht61 thời bùng nổ một chuyện kinh thiên động địa.


Trước ngày lấy chồng một ngày, lợi dụng đêm tối, Mã Thiến thế nhưng cùng mã phu Thi Á Dịch bỏ trốn , không chỉ có như thế, nàng còn mang đi rất nhiều vàng bạc châu báu. Biết được tin tức, Mã Lương Nhân nổi trận lôi đình, cơ hồ muốn ngất đi.






Truyện liên quan