Chương 4
Ban đêm, Mục Tâm Liên chậm chạp lê chân đi đến Lăng Tiêu viện, cả ngày lao động quần quật, sức lực của nàng đều bị bào mòn, xương cốt toàn thân đều đau nhức.
Đi đến cửa phòng ngủ của Nam Cung Dục, nàng hướng Tây Triết đứng ở cách đó không xa gật đầu xem như chào hỏi, sau đó mới đẩy cửa đi vào phòng.
Nàng chần chờ đi vào phòng trong, liếc mắt đã nhìn thấy Nam Cung Dục ngồi ở mép giường, đôi mắt toát lên vẻ không kiên nhẫn, nhìn chằm chằm nàng.
Mục Tâm Liên tâm cả kinh, chân tay luống cuống đứng ở tại chỗ, không dám tiến cũng chẳng dám lùi, cúi đầu, trốn tránh ánh mắt sắc lẽm, rét lạnh của hắn.
「 bảo chủ.」 nàng nhỏ giọng, ân cần thăm hỏi.
「 Động tác chậm quá , dường như ngươi không tình nguyện?」 Nam Cung Dục mở miệng chất vấn, ngữ khí nén giận.
「 không…… Không có.」 Mục Tâm Liên nhỏ giọng trả lời, trong lòng không yên, rất sợ lại chọc giận hắn.
「 Vậy còn không mau lại đây giúp ta thay quần áo, đứng ở đó làm cái gì?」 hắn khiển trách nói. Không biết vì sao, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn, gầy yếu của nàng, trong lòng hắn lại dâng lên một cơn giận dữ, rất muốn đem “mặt nạ thanh thuần” kia hung hăng tháo xuống, dẫm nát dưới chân, thỏa mãn tức giận trong lòng.
Người Mục Tâm Liên run lên, lập tức tiến lên làm “nhiệm vụ”, cả hai thoáng chốc lâm vào trầm mặc, mà thái độ nhẫn nhục chịu đựng của nàng lại khiêu khích lửa giận trong lòng Nam Cung Dục.
「 Làm nữ nô hầu hạ bên cạnh ta làm cho ngươi cảm thấy ủy khuất?」 hắn ác ý hỏi, ánh mắt đầy hờn giận.
Nàng còn chưa kịp cởi xong trường sam bên ngoài của hắn, nghe vậy, tay run lên một chút, ngón tay mảnh khảnh lơ đãng mơn trớn lên đầu v* của hắn, lúc nàng muốn lên tiếng trả lời thì hắn đột nhiên gầm nhẹ một tiếng, nắm lấy bàn tay 「 phạm tội 」 của nàng.
[ Thủ đoạn của ngươi thật cao minh! Muốn dùng phương pháp này câu dẫn ta sao?」 đại chưởng dùng sức xiết chặt cổ tay gầy yếu, làm nàng đau muốn rơi lệ, nhưng lời nói sĩ nhục làm nàng chua xót, cắn răng chịu đựng.
Cảm giác được nàng nhịn đau khiến cả người run nhè nhẹ, nhưng nàng vẫn kiên cường không chịu hé răng, Nam Cung Dục lửa giận càng lớn, hắn dùng một tay còn lại nắm lấy mái tóc dài phía sau của nàng, bắt buộc nàng ngẩng đầu lên, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đôi mắt trong veo ngập nước, trong lòng đột nhiên cảm thấy đau xót, không tự chủ được, buông lỏng bàn tay đang xiết chặt cổ tay nàng.
Trong lòng hắn cư nhiên lại sinh ra một chút cảm giác thương tiếc.
「 Muốn dùng khổ nhục kế để chiếm được đồng tình của ta? Đáng tiếc, Nam Cung Dục ta chưa từng có tấm lòng biết “thương hương tiếc ngọc”, ngươi uổng phí khí lực rồi.」 hắn đem mặt dán gần sát nàng, ngữ khí tàn khốc, ánh mắt lãnh lệ.
「 ta...... Ta không có......」 Mục Tâm Liên lại bị lời nói khinh bỉ tàn nhẫn đâm bị thương, trong lòng đau đớn, uất ức nhịn không được nghẹn ngào ra tiếng, da đầu phía sau bị ghịch mạnh, truyền đến từng trận đau đớn.
「 phải không?」 hắn cười lạnh,「 ta muốn nhìn thử xem ngươi có thể ngụy trang thanh thuần đến khi nào!」 dứt lời, hắn buông bàn tay đang nắm lấy tóc nàng, túm lấy cánh tay của nàng, rất nhanh đem nàng quẳng lên giường.
Hắn nhanh chóng trút bỏ quần áo của chính mình, trong mắt lóe lên ánh lửa, leo lên giường, mãnh liệt xé rách quần áo trên người nàng.
「 Bảo chủ, không cần a......」 Mục Tâm Liên cuồng loạn giãy dụa, cầu xin.
「 Đừng làm bộ nữa!」 hắn xuy nói, tay không ngừng xé nát quần áo của nàng trút bỏ, hai tay nhanh chóng bắt lấy cặp ngực mềm mại của nàng.
「 Dừng tay...... Ngươi đừng như vậy......」 nước mắt chan hòa, nàng kinh hoàng thất thố kháng nghị .
「 Hư! Cứ giãy dụa đi, càng giãy càng gia tăng tình thú, ngươi cũng thật thông minh!」 nói xong, Nam Cung Dục lập tức cúi người, bạc thần thô bạo lại nóng cháy cuồng tứ cướp bóc mềm mại của nàng, đem cánh môi của nàng dày xéo, gặm cắn không ngừng.
「 ngô......」Mục Tâm Liên, miệng bị chặn không thể lên tiếng, đang bối rối không biết làm sao, đột nhiên cảm giác được hai chân mình bị hắn dùng lực tách ra, một vật cứng thật lớn, nóng rực đặt ngay nơi tư mật của nàng.
Nàng vừa kinh vừa sợ, nhớ tới đau nhức đêm đó, toàn thân không tự chủ được run run , biết chính mình đã là khó thoát khỏi một kiếp.
Cho đến khi thỏa mãn với ngọt hương trong miệng, Nam Cung Dục mới phát hiện chính mình cũng không quên được cảm giác đêm đó, dưới thân da thịt mềm mại ma sát làm hắn nhớ đến lạc thú mất hồn khi chôn người trong mật huyệt ấm nóng kia, mà hiện tại, hắn lại càng không nguyện buông tha nàng .
「 Sao lại run rẩy như vậy, sợ đau?」 hắn dùng bàn tay lớn thô ráp, xoa nắn cặp ɖú của nàng, cảm thụ da thịt trắng noãn, non mịn.
「 yên tâm, lần này sẽ không đau .」 hắn cúi đầu, ʍút̼ lấy đầu v* vì khiêu khích của hắn mà dựng thẳng, tinh tế cắn khiết, một tay kia vẫn dùng lực xoa nắn bên ngọc nhũ còn lại.
「 a...... Bảo chủ......」cảm giác ma ngứa truyền đến, nhiệt khí trong người từng đợt từng đợt tăng vọt, nàng cung khởi nửa thân, dục vọng trong cơ thể rất nhanh bị khơi mào, hai tay nhỏ bé nắm chặt đệm chăn, thỉnh thoảng khóc nức nở .
Nàng chân thành, không che dấu phản ứng, càng làm dục vọng của Nam Cung Dục càng thêm sôi trào, hỏa dục trong mắt càng đậm, tà ý nói:
「 Sảng khoái sao ?」
Đột nhiên, hắn dùng tay chạy dọc xuống đồi hoang, dùng ngón tay trêu chọc hoa thần, không ngừng vuốt ve.
「 a......」 động tác của hắn làm nàng toàn thân tê dại, xúc cảm mãnh liệt như sóng triều cuồn cuộn dấy lên, nơi tư mật không chịu được kích tình liên tục mà không ngừng run rẩy, tiết ra mật dịch.
Phút chốc, hai ngón tay hắn khép lại, dứt khoát đâm vào u huyệt, đầu ngón tay hơi hướng lên, nhanh chóng trừu đưa, khiến thân thể nàng càng kịch liệt rung động.
「 bảo chủ...... Không cần......」 nàng vặn vẹo thân mình, hạ thể giống như đang bị lửa nóng thiêu đốt làm nàng bức rức khó chịu.
Nhìn nàng đã lâm vào bể dục, Nam Cung Dục nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, âm lãnh, tà mị mở miệng,
「 nói, nói cho ta biết ngươi muốn hay không muốn ta đi vào?」 hai ngón tay nhất thời chậm chạp một chút.
「 ân......muốn...... Cầu ngươi......」 dục hỏa che mờ thần trí, nàng vô ý thức hưởng ứng câu hỏi của hắn, dịu dàng nói:「 thật là khó chịu a......」
Nghe được trong miệng nàng thốt ra lời nói câu hồn mị hoặc, Nam Cung Dục rốt cuộc không thể nhẫn nhịn đói khát cuồng rú trong cơ thể, rút hai ngón tay ra, đem hai chân đang run run của nàng trương càng thêm lớn, đặt nam tính sưng tím, gân xanh bạo phát ngay cửa hoa huy*t, dùng sức đẩy!
「 a ──」 Mục Tâm Liên thét chói tai ra tiếng, dị vật thật lớn xâm nhập, lấp đầy hoa kính, đem dũng đạo nhỏ hẹp của nàng trương ra hết mức, một cỗ đau đớn quen thuộc từ hạ phúc truyền đến, nàng giãy dụa, vặn vẹo .
「 không...... Đau quá...... Cầu ngươi...... Đừng như vậy đối với ta......」 nàng khóc kêu.
「 ch.ết tiệt! Đừng mè nheo nửa, sẽ không giống lần trước......」
Nam Cung Dục phấn khởi cảm thụ mềm mại cùng ấm nóng trong mật huyệt vây lấy nam tính của mình, nàng vừa nhỏ vừa mềm, dễ dàng kích khởi thú tính tiềm tàng trong người hắn, hắn không thể chần chờ thêm, bắt đầu luật động đứng lên.
「 đây là ngươi bức ta!」thân thể mềm mại vặn vẹo không ngừng làm cho hắn mất đi ý muốn kiên nhẫn, để cho nàng thích ứng.
Hắn chậm rãi lui ra, nhưng chưa rút ra hết, lại dùng lực đẩy vào, từ chậm rồi mau dần, một lần so với một lần càng xâm nhập sâu thêm, một lần so với một lần càng thêm hữu lực, hoàn toàn không để ý thiên hạ bé nhỏ cầu xin dưới thân.
Mục Tâm Liên ai kêu, sau đó, nàng từ từ cảm nhận được, sâu mỗi lần hắn cuồng tiến, ra ra vào vào trong hạ thể, cảm giác đau đớn dần dần mất đi, thay vào đó là một loại khoái hoạt xa lạ, không thể diễn đạt….
Tiếng nức nở cũng dần dần thay thế bằng tiếng ưm kiều mị, làm cự long của Nam Cung Dục càng thêm sưng to, hắn phấn khởi gầm nhẹ, nâng hai chân nàng lên, đặt trên vai, cái mông dùng sức, để cho cự long thô dài thâm nhập càng sâu, cuồng dã tiến công.
「 a...... Cầu ngươi...... Ta không được......」 cảm giác càng lúc càng mãnh lệt, cả người nàng buộc chặt, không thể không thừa nhận càng nhiều vui thích, cho đến khi rốt cục chịu không nổi, hét lên một tiếng, ngất đi.
Mắt thấy nàng đã ngất, Nam Cung Dục vẫn không ngừng tiến lên va chạm nàng, cho đến khi hắn đạt được thỏa mãn, mới rốt cục toàn thân run run, đem mầm móng ấm áp phun ở trong cơ thể nàng, sau đó nằm xuống bên cạnh nàng......
Nửa đêm, Nam Cung Dục thần sắc phức tạp nhìn Mục Tâm Liên mê mang, khuôn mặt nhỏ nhắn mệt mỏi, hơi tiều tụy chậm rãi ngủ say… hắn nghiêng người, dưới ánh nến mờ nhạt, xem kỹ khuôn mặt thanh lệ của nàng, mày rậm hơi nhíu lại, nhìn toàn thân đầy vết hồng ngân của Tâm Liên.
Hắn cứ cho rằng, đêm đó vì bản thân uống quá nhiều rượu, mất đi lý trí, nên mới không kìm chế được bản thân. Nhưng mà đêm nay, hắn lại phát hiện thân thể của nàng so với trong trí nhớ càng thêm ngọt ngào, có hơn chứ không kém.
Hắn lại tưởng rằng (lắm tưởng nhỉ >.
Nàng sầu khổ, bất lực mờ mịt, hắn đều thấy, nhưng hắn vẫn không thể dễ dàng tin tưởng nàng thật sự vì báo ân mà đáp ứng thay thế Mã Thiến lên kiệu hoa, gả vào Hạo Thiên bảo, có lẽ nàng chỉ đang đóng kịch, giăng cái bẫy, ‘thả dây dài câu cá lớn’ mà thôi.
Vì thế, hắn vì sao phải nhịn xuống khát cầu của cơ thể mình đối với ham thích ngọt ngào của nàng, hắn có thể tùy thời ở trên người nàng phát tiết dục vọng cuồng sí, dù sao, nàng không phải đã nói: nàng nguyện cả đời ở Hạo Thiên bảo làm nô làm tỳ, vậy hắn cần gì phải khách khí.
Thông suốt, hắn dễ dàng ném bay cảm xúc áy náy mơ hồ dấy lên trong nội tâm, dục vọng lại lần nữa dâng trào, hắn cũng không muốn nhẫn nhịn, để dục hỏa dày vò, nghiên thân, choàng lên người nàng.
Có lẽ sau khi hoàn toàn muốn nàng, là có thể bình ổn cơn khát kỳ dị trong lồng ngực!
Hắn há mồm, ʍút̼ lấy một bên ɖú đầy dấu hôn ngân, một tay vuốt ve bên kia, một tay vuốt theo từng đường cong trên cơ thể mềm mại của nàng, ngón tay dài nhanh chóng thâm nhập hoa tâm vẫn còn ướt mật dịch, nhanh chóng tiến hành luật động.
Mãnh liệt, xâm nhập không hề cố kỵ, làm Mục Tâm Liên vốn đang mê man, toàn thân chậm rãi nổi lên đỏ ửng, trong miệng cũng không tự kiềm chế phát ra tinh tế yêu kiều, mày liễu hơi nhíu lại.
Nam Cung Dục rút ngón tay khỏi hoa huy*t, không hề chờ đợi, dùng sức thẳng lưng, tiến quân thần tốc, không chút do dự đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng, cũng lập tức cảm giác được vách tường thịt non mềm trong hoa kính đang gắt gao bao lấy nam tính thô dài của mình.
Hắn nâng cái mông của nàng lên, cuồng dã rút ra, đâm vào, nhiều lần sâu đến tận cùng, tốc độ cũng dần dần nhanh hơn.
「 ngô......」 nàng hơi thanh tỉnh, rên rỉ ra tiếng, mắt đẹp mị sương chớp chớp, thần trí giãy dụa giữa khoái ý cùng mệt mỏi, khoái cảm cuồn cuộn cũng không ngừng đánh úp mọi cảm quan.
Hắn phóng túng qua lại giữ lấy nàng, thẳng đến nàng toàn thân run rẩy, co rút hổn hển, hắn vẫn chưa thoả mãn.
Đột ngột rút nam tính đang chôn chặt trong hoa huy*t ra, nâng thân nàng lên, xoay nhẹ một cái, khiến cho thí thí (:”> chắc ai cũng biết rùi ha :]]) cùng với nơi tư mật hoàn toàn nở rộ trước mắt hắn.
Hắn tà ác cắn miết lên tấm lưng nuột nà láng mịn, dùng sức thẳng lưng một cái đã đem cự long chôn sâu tận gốc vào đáy hoa tâm, mà loại khoái cảm thít chặt, hoàn toàn được nuốt trọn vào trong này, làm hắn mất hồn, rên rỉ ra tiếng.
Hắn vươn tay, vòng người ra trước, bắt lấy cặp ɖú đang đong đưa theo luật động cuồng tiến từ phía sau, bừa bãi vuốt ve thưởng thức, đầu ngón tay tìm được nhủ tiêm, lại dùng sức se sắt, chà sát mãnh liệt.
Hạ thân dâng trào thật lớn ra sức ra vào nàng, tới tới lui lui, tham lam, yêu cầu vô độ áp bức nàng, thẳng đến nàng thừa nhận không được lại ngất, hắn vẫn chưa hết tinh lực.
Đêm này, Mục Tâm Liên không biết Nam Cung Dục cùng nàng yêu yêu bao nhiêu lần, cũng không biết chính mình vì mệt mỏi cùng thừa nhận không nổi vui thích mà ngất đi mấy lần, chỉ biết là sáng mai, khi nàng không có chút sức lực xuống giường, đã là giờ ngọ……
Một tháng sau, sáng sớm, Mục Tâm Liên như thường lệ, lại tiến đến Lăng Tiêu viện hầu hạ Nam Cung Dục thay quần áo, rửa mặt chải đầu. Nhưng khi đêm xuống, hắn thường không trở về Lăng Tiêu viện. Mà Mục Tâm Liên thường đứng ở ngoài cửa chờ hắn, thường hay mệt mỏi mà ngủ quên, căn bản không biết Nam Cung Dục khi nào trở về phòng, mà hắn cũng cũng không đánh thức nàng, nàng cứ ngủ như thế ở trước cửa, đôi lúc co rúm lại vì lạnh. Sáng sớm, hắn lại sai người kêu nàng đến hầu hạ. (>.
Trừ bỏ việc hầu hạ Nam Cung Dục, thời gian còn lại Mục Tâm Liên bị Lí đại nương đài ải, bắt làm đủ mọi vuệc nặng nhọc, ngay cả những việc mà khi còn ở Mã gia nàng cũng chưa từng làm qua cũng phải cắn răng mà làm. Người cường tráng, thân thể khỏe mạnh cũng chịu không nổi, đừng nói là nàng vốn đã gầy yếu, làm sao đảm đương cho nổi. Cho nên, trải qua một tháng, ngoài mặt nàng cố tỏ ra kiên cương, cắn răng chịu đựng, kì thật, sức lực toàn thân vốn đã tiêu phí hết.
Họa vô đơn chí là: thái độ của Nam Cung Dục đối với nàng, ngoài việc khiển trách, trào phúng nàng, hắn lại đem nàng biến thành đồ chơi phát tiết dục vọng, chỉ cần hưng trí liền tha nàng lên giường, nếu nàng không thuận theo, hắn sẽ dùng đủ các loại thủ đoạn cao minh làm nàng sa vào ở bể dục, nhưng một khi nàng nhiệt liệt phản ứng cùng hắn vui thích, khẳng định tiếp theo hắn sẽ không lưu tình chút nào, dùng lời lẽ lạnh lẽo, trào phúng sỉ nhục nàng, làm cho nàng một lần lại một lần từ cực hạn sung sướng ngã vào vực sâu địa ngục.
Thế nhưng, ngày đêm tiếp cận, Mục Tâm Liên ở cùng Nam Cung Dục không vì thái độ vô tình, lời nói lãnh huyết của hắn mà đem tâm niệm ban đầu thay đổi, ngược lại, mỗi ngày hai lần hầu hạ, nàng càng đánh mất năng lực tự giữ, mặc dù sau mỗi lần hai người hoan ái, hắn liền đuổi nàng đi ra ngoài, nhưng nàng một chút oán hận cũng không có. TT^TT
Một tháng qua, hai người ái muội giằng co, chuyện nàng cùng Nam Cung Dục đồng sàn (chung giường) không biết tại sao lại lan truyền ra ngoài, vì thế tình cảnh của nàng ở Hạo Thiên bảo càng thêm gian nan, ngày ngày không ngừng nghe được những lời mắng nhiếc, chửi xéo, đay nghiến của mọi người, thể chất cùng tinh thần suy sụp, nàng tựa như một đóa hoa cứ dần dần héo úa, điều đó thể hiện rõ nhất qua gương mặt càng lúc càng xanh xao tiều tụy, hốc mắt càng lúc càng thâm quần của nàng.
May mắn, ông trời thương xót, cho nàng một an ủi nho nhỏ: khi nàng ra phía sau giặt quần áo, tình cờ gặp được Tiểu Lạc, người mà đã lâu rồi nàng không gặp được.
Tiểu Lạc cũng như nàng, làm nữ tỳ, nhưng nàng cảm thấy may mắn, vui mừng vì Tiểu Lạc đã không vì sai lầm của nàng mà chịu khổ ở Hạo Thiên Bảo.
Sau khi hai người gặp lại, mừng mừng tủi tủi một phen, sau lại hỏi rõ chỗ ở hiện tại của đối phương, Mục Tâm Liên rốt cục cũng tìm được một “bằng hữu” hiếm hoi, người duy nhất ở Hạo Thiên bảo không sỉ vả, chà đạp nàng.
Thời gian gần đây, Nam Cung Dục tâm phiền ý loạn, Mục Tâm Liên luôn làm cảm xúc của hắn mâu thuẫn, không nhất quán như xưa được, liền thúc giục thủ hạ đẩy nhanh tốc độ làm việc. Rốt cuộc hôm nay hắn cũng có được kết quả khiến hắn vừa lòng.
Mã gia trang đã biến mất khỏi thương trường, thậm chí ngay cả sản nghiệp tổ tiên của Mã gia – trang viên Mã thị, cũng sang tay người khác, không còn là tài sản của Mã gia nữa .
「Mã Thiến đang ở đâu?」
「 Trong một kỹ viện ở Hàng Châu.」
「 ác!」 Nam Cung Dục nhíu mày,「 sao lại như thế?」trong giọng nói của hắn có một chút hứng thú.
「 Tên mã phu Thi Á Dịch kia sau khi lừa gạt, chiếm đoạt hết số tài sản nàng mang theo khi rởi khỏi Mã gia, đã đem nàng bán vào kỹ viện. Trước đó không thể phát hiện bọn họ đang ở đâu là vì hắn cố tình mai danh ẩn tích, lộ trình đều là những con phố, thị trấn nhỏ, cho đến khi Mã Thiến bị bán vào kỹ viện, do cá tính kiêu căng, được nuông chiều từ nhỏ nên Mã Thiến đã cãi lộn, đắc tội với khách nhân, thế này mới bại lộ hành tung, về phần Thi Á Dịch kia, sau khi bán Mã Thiến vào kỹ viện thì không biết đi đâu.」
Nam Cung Dục nghe vậy, lộ ra một chút âm ngoan tươi cười.
「 phái người đi tìm Mã Thiến, nghĩ biện pháp làm cho nàng không thể tiếp tục ở lại kỹ viện kia, sau đó khéo léo lộ ra tin tức ở Mã gia trang cho nàng biết, nàng tất nhiên sẽ nghĩ biện pháp trở về Tô Châu chứng thật, đến lúc đó, ta nhất định khiến nàng phải đích thân đến Hạo Thiên bảo cầu xin ta tha thứ!」 hắn phân phó nói, ngữ khí tàn khốc sắc bén. Chưa từng có người nào có thể trêu đùa Nam Cung Dục hắn như thế!
「 Dạ, bảo chủ.」 Ba Ngạn kính cẩn hưởng ứng.
「 còn có một chuyện.」 Nam Cung Dục ngữ khí vừa chuyển.
「 thỉnh bảo chủ phân phó.」
「 Gần đây, vô tình ta xem qua sổ sách của chi nhánh tiền trang ở Giang Bắc, phát hiện trong đó có chút vấn đề.」
「 Giang Bắc? chi nhánh tiền trang ở Giang Bắc không phải vẫn do Nghị gia phụ trách sao? sao đột nhiên bảo chủ lại……」 Ba Ngạn nghi hoặc nói.
Nghị gia trong miệng Ba Ngạn chính là Nam Cung Nghị, cũng là đại ca của Nam Cung Lễ – phụ thân Nam Cung Dục, ở trong Mộc Phong lâu của Hạo Thiên bảo. Bình thường, chuyện ở chi nhánh tiền trang ở Giang Bắc đều do Nghị gia phụ trách, mà Nam Cung Dục cũng khá kính trọng hắn, cho nên chưa từng hỏi đến. Hôm nay Nam Cung Dục đột nhiên nhắc tới, làm Ba Ngạn không khỏi kinh ngạc.
Nam Cung Dục đáy mắt hiện lên một chút không được tự nhiên, hắn không thể nói là vì gần đây tâm tình phiền muộn mới có thể đem tâm tư đặt lên chuyện buôn bán thương nghiệp, thậm chí nhàm chán đến mức lật xem sổ sách của chi nhánh tiền trang Giang Bắc mà trước nay hắn chưa từng hỏi đến.
「 Ta biết chi nhánh tiền trang vùng Giang Bắc đều do Nghị bá phụ một tay đảm đương, nhưng mà, ngày ấy, ta trong lúc vô ý lật xem một chút sổ sách, lại phát hiện trong đó có vấn đề.」
「 này…… sao lại như vậy?」 Ba Ngạn kinh nghi nói.
「 cho nên, ta muốn ngươi phái người đến Giang Bắc bí mật điều tra, nghe ngóng một chút, có lẽ là do ta quá mẫn cảm cũng không chừng.」
「 Sao Bảo chủ không trực tiếp hỏi Nghị gia?」Tây Triết ở bên cạnh Nam Cung Dục nhịn không được mở miệng hỏi nói.
Nam Cung Dục giương mắt nhìn hắn một cái, trầm giọng nói:
「 các ngươi cũng biết Nghị bá phụ lúc trước chính là bởi vì năng lực không đủ, cho nên mới để cha ta nắm giữ đại quyền, làm bảo chủ Hạo Thiên bảo, nay Hạo Thiên bảo lại do ta chủ quản, cho dù Nghị bá phụ chưa từng nói qua cái gì, ta cũng không muốn dùng tư cách, than phận chủ sự đi chất vấn hắn, miễn cho hắn trong lòng không thoải mái, cho nên biện pháp duy nhất là trước lén đi kiểm chứng, giả như thật là có vấn đề, đến lúc đó lại đi hỏi hắn cũng không muộn.」
「 Vẫn là bảo chủ lo lắng chu đáo, thuộc hạ quá lỗ mãng .」 Ba Ngạn cùng Tây Triết trên mặt có thần sắc tỉnh ngộ.
Nhìn hai người trước mặt mãn nhãn khâm phục, Nam Cung Dục không khỏi mặt mang ý cười nói:「 cho nên ta mới là bảo chủ Hạo Thiên bảo a!」lời nói này làm cho ba người đồng thời cười to.
Sau giờ ngọ, Nam Cung Dục đem chuyện cần xử lý phân công thỏa đáng xong, vẫn là có chút tâm phiền ý loạn, vì thế từ phòng nghị sự đi ra, đi vòng ra phía sau núi.
Lúc trước, khi hắn tiếp nhận Hạo Thiên bảo, đã cho trùng tu, xây dựng thêm một số giả sơn, ao hồ trong bảo. Bởi vậy, ở phía sau xuất hiện hiện một cái ôn tuyền, bên cạnh ao thậm chí trồng thêm một ít kì trân dị thảo, khiến cái ao kia càng thêm có hiệu quả trị liệu, mà khi rảnh rỗi, hắn sẽ đến đây tắm rửa thư giản, bài trừ mệt mỏi, hơn nữa, mỗi khi hắn tâm tình phiền muộn, ôn tuyền lại có thể rất nhanh giải trừ phiền muộn trong lòng hắn.
Đi trong rừng cây, Nam Cung Dục nhìn các loại thực vật trước kia trồng vào nay đã xanh um tươi tốt, rậm rạp khỏe mạnh, mà này một mảnh lục ý cũng thoáng sơ giải hắn phiền táo tâm tìnhmột mảnh xanh ngắt mát mẻ, làm cho tâm tình phiền muộn của hắn cũng phai nhạt mấy phần.
Cho đến khi sóng nước lăng tăng đập vào ánh mắt, hắn đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh kiều nhỏ quen thuộc đang ghé vào bên cạnh ao, chà rửa vách tường thật lớn vây quanh ôn tuyền……
Sau giờ ngọ, Mục Tâm Liên vội vàng dùng xong bữa trưa “thanh đạm đến không thể thanh đạm hơn”, lập tức bị Lí đại nương sai đến nơi này, cọ rửa vách tường ôn tuyền trì cùng nhổ cỏ dại.
Công việc nặng nhọc, nàng mặc dù đã dần dần quen thuộc, trở thành thói quen, nhưng thân thể suy nhược cũng vì bị đày ải mà càng lúc càng suy yếu, mỗi khi làm, toàn thân đều ướt rượt mồ hôi, nhất là hiện tại, ôn tuyền nhiệt khí hơn nữa trước đó nàng cũng đã làm rất nhiều việc ở nhà bếp, làm nàng toàn thân ướt đẫm, mà bốn phía ôn tuyền cứ thổi tới từng trận gió lạnh, bổ xuống thân hình đơn bạc của nàng, làm nàng chao đảo, toàn thân run rẩy.
Sức lực của mình thế nào, trong lòng nàng hiểu rõ, Lí đại nương mỗi ngày sai nàng làm việc, kỳ thật là một loại tr.a tấn, bởi vì Lí đại nương cùng những người khác đều giống nhau, từ đầu đã nhận định nàng là một nữ nhân vô sĩ, mà mọi đau khổ của nàng đang phải gánh chịu chính là báo ứng.
Từ lúc đến đây, từ miệng một số hạ nhân, nàng biết được: hai năm trước, Nam Cung Dục có thu một thị thiếp, mà người này, nghe nói là nghĩa nữ của phụ thân Nam Cung Dục, là sủng thiếp rất được bảo chủ sủng ái, quan hệ có thể nói cực kỳ chặt chẽ.
Cũng bởi vậy, nàng rốt cục hiểu được, Nam Cung Dục vì cái gì thủy chung không thể lượng giải, cũng không thể tha thứ chuyện nàng thay tiểu thơ gả vào Hạo Thiên bảo.
Thử hỏi một nam nhân đã có được người trong lòng, vì hết lòng tuân thủ hứa hẹn mà đi thú một nữ nhân mà hắn cũng không muốn cưới lắm, kết quả, đối phương không những đào hôn mà còn khiến hắn mất mặt, thú một nha hoàn vào cửa! Dưới tình huống như vậy, nàng có thể trách hắn hận nàng tận xương sao?
Nam Cung Dục tiến lên vài bước, nhìn nàng nằm úp sấp bên cạnh ao, toàn thân bị mồ hôi thấm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nhiệt làm đỏ ửng, mồ hôi dọc theo thái dương thấm ướt mái tóc chảy xuống.
Hắn âm thầm bĩu môi, nhìn quần áo nàng bị mồ hôi thấm ướt dán sát vào cơ thể, tuy là gầy yếu, đường cong lại mê người, bất giác giữa hai chân lại truyền đến một trận xôn xao quen thuộc.
Không biết vì sao, mỗi lần nhìn thấy nàng, trong lòng hắn sẽ lại nổi lên một cảm giác khác thường, hắn không biết cảm giác đó gọi là gì, chỉ đành cho rằng đó là oán. Cho dù lý trí đã mơ hồ hiểu được, toàn bộ câu chuyện cũng không thể trách nàng, nhưng là cố tình, mỗi khi nhìn thấy nàng, hắn lại không thể khống chế không thương tổn nàng, không nhục mạ nàng, hơn nữa, gần đây, mỗi khi nàng nhìn thấy hắn, nàng lại càng cố tỏ ra trầm mặc, thái độ nhẫn nhục chịu đựng kia càng làm hắn nổi giận.
Hắn không thể chịu đựng được có người bỏ qua hắn như thế!
Không hề nhiều lời, hắn hướng về phía nàng, cười mở miệng,「 đang đợi ta sao? Sao ngươi lại biết đây là nơi ta thích nhất?」
Thình lình nghe thấy thanh âm vang lên ở bên tai, tiếng nói quen thuộc trầm thấp đem tinh thần đang miên man suy nghĩ của nàng triệu hồi, nàng kinh ngạc quay đầu, nhất thời bị tuấn dung phóng đại, gần trong gang tấc tiếp cận, trong đầu nhớ tới chính mình vừa rồi chỗ tư, nguyên bản bị ôn tuyền nhiệt khí hồng nhiệt khuôn mặt càng thêm ửng hồng .
「 bảo…… Bảo chủ……」 kỳ quái, sao đột nhiên hắn lại đến đây, còn nữa, vừa rồi hắn nói gì?
Dường như xem thấu nghi vấn trong mắt nàng, Nam Cung Dục lại đem mặt sát lại gần nàng thêm vài phần.
「 ta hỏi ngươi có phải đang đợi ta hay không?」 hắn ác ý hỏi lại một lần, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong mắt hiện lên kinh hoàng, trong lòng bất giác có chút khoái ý hiện lên.
Có lẽ chính là bởi vì mỗi lần khi nàng nhìn thấy hắn, sẽ bày ra bộ dáng e dè, sợ hãi như đề phòng mãnh thú, mới có thể kích khởi cơn giận dữ trong lòng hắn, khiến hắn muốn đem tất cả giận dữ kia đều khuynh tiết ở trên người nàng!
Lại một câu hỏi vô lý, Mục Tâm Liên thật sự là không thể ứng phó hắn mỗi một lần đều đem nàng trở thành nữ tử ɖâʍ tiện mà chà đạp, trong đầu đột nhiên lại là một trận xoay xẩm, nàng mở to đôi mắt vô thần, cố trấn tĩnh để cảm giác không khỏe kia thoái lui, lại không biết loại trầm mặc này càng cổ vũ lửa giận trong lòng hắn.
「 vì cái gì không trả lời ta? Hay là ý đồ của ngươi đã bị ta nói trúng?」đột nhiên hắn đưa tay nắm lấy cằm của nàng, tức giận bừng bừng mà dùng sức, thân hình càng thêm gần sát nàng.
「 không…… Không phải……」 Mục Tâm Liên giương mắt nhìn gương mặt lạnh lùng của hắn, toàn thân ăn đau mà run nhè nhẹ .
「 ta…… Chính là đến…… Quét tước ……」
「 phải không?」ánh mắt hờn giận nghễ nàng, cố ý coi gương mặt vì đau đớn mà vặn vẹo. Đột nhiên, hắn buông cằm nàng ra, mệnh lệnh nói:
「 Cởi quần áo ra!」
「 ách……」 Mục Tâm Liên sắc mặt càng bạch, trong lòng cả kinh, thần sắc kinh hoàng càng đậm.
「 ta mặc kệ ngươi là vì cái gì tới đây, ta hiện tại cần người hầu hạ, mau cởi đồ ra, đừng để ta nói lại lần nữa!」 hắn nhìn chằm chằm y phục ẩm ướt dán sát thân thể nàng, mâu quang tiệm sí.
「 không……」 bàn tay nhỏ bé của Mục Tâm Liên tkéo chặt vạt áo trước ngực, thân thể mềm mại lui về phía sau, sắc mặt khẩn trương cùng kinh khiếp.
Hai người đều không phải là chưa từng hoan ái qua, nhưng linh quang hiện trong đáy mắt hắn làm cho nàng tinh tường biết hắn đang muốn cái gì. Nàng không phải là không muốn hầu hạhắn, chính là khẩu khí chà đạp, giọng điệu miệt thị khinh thường kia làm cho nàng vô pháp nhẫn nại a!
「 ngươi dám phản kháng ta!」 nhìn động tác phản kháng theo bản năng của nàng, Nam Cung Dục bốc hỏa, vươn đại chưởng kéo thân hình đang cố rụt lui của nàng lại, dùng sức đem quần áo ướt đẫm lạp xả, một tay bắt lấy hai tay nàng, kéo lên đỉnh đầu, còn thân người hắn cũng nhanh chóng đè ép lên người nàng.
「 không cần a…… Bảo chủ…… Cầu ngươi……」 Mục Tâm Liên sợ hãi cầu xin , đối với tình huống cả người trần truồng giữa chốn thanh thiên bạch nhật thế này cảm thấy vô cùng xấu hổ cùng hoảng sợ, hơn nữa lại biết hắn sắp đoạt lấy, trong lòng lại đau khổ vạn phần, thật sự không rõ hắn vì cái gì luôn đối đãi với nàng như vậy.
Nam Cung Dục cúi đầu, cắn lấy một bên ngọc nhủ, bắp đùi cường tráng đem hai chân gầy nhỏ của nàng dạng ra, bàn tay thô ráp nhanh chóng trượt xuống, ngón tay thô bạo xoa nắn thịt cánh hoa non mềm, tà ác nắm lấy hoa hạch, bừa bãi lạp xả, cố ý định lộng đau nàng, mặc nàng hô đau, hàm răng cũng không ngừng ngấu nghiến, cắn ʍút̼ đỉnh hoa, vùi dập nhủ tiêm mềm mại, non tơ.
「 không cần a……」 Mục Tâm Liên tê hô, hoảng sợ toàn thân vặn vẹo, mồ hôi ướt đẫm, trên người không ngừng truyền đến cảm nhận mãnh liệt cùng khoái ý kinh hách, nước mắt từ hốc mắt tuôn rơi, trong đầu một mảnh hỗn loạn, đầu óc xiay xẩm càng lúc càng tăng.
「 không cần?」 Nam Cung Dục âm lãnh cười, ngón tay lưu luyến nơi riêng tư nhất cử, thô lỗ đâm vào u huyệt chưa được bôi trơn.
「 a ──」 Mục Tâm Liên đau nhổm cả người, toàn thân cương trực.
phản ứng của nàng làm Nam Cung Dục dũ phát cơ khát, nam tính dũ phát sưng tức khó nhịn, ngón tay đâm vào trong cơ thể nàng cảm nhận được sự ʍút̼ chặt của từng thớ thịt như tơ mịn bên trong u kính càng thêm phấn khởi chuyển động, trừu đưa đứng lên.
「 Nhìn xem, ngươi đã ʍút̼ chặt như vậy, còn la hét không cần!」 hắn nói xong ngôn từ ái muội, ngón tay càng không ngừng trạc thứ, ngón cái cũng gia nhập cuộc chơi, ấn ngay hoa hạch căng mọng, hai nong một sâu, không ngừng công kích.
「 không……」 cảm nhận sâu sắc vui thích kích thích, Mục Tâm Liên, khí lực dần dần hao hết, ý thức cũng dần dần mơ hồ đứng lên, cảm giác choáng váng càng lúc càng trầm trọng.
Nam Cung Dục vẫn chưa từng phát hiện phản ứng của nàng khác thường, đột nhiên rút tay ra, nhanh chóng cởi bỏ tiết khố, nam tính cực đại để ngay huyệt khẩu, động thân, nhấn mạnh, hung hăng xuyên vào nàng!
「 a ──」 Mục Tâm Liên đau kêu một tiếng, trước mắt hoàn toàn tối đen, rốt cuộc thừa nhận không được, ngất đi.
Đang muốn hung hăng ở trên người nàng phát tiết dục hỏa cuồng sí, Nam Cung Dục phát giác thiên hạ dưới thân đã đình chỉ giãy dụa, hắn nghi hoặc nhìn xuống, mới phát hiện nàng sớm đã ngất đi……
Khi Mục Tâm Liên tỉnh lại, phát giác cơ thể suy yếu của mình cơ hồ không thể nhúc nhích, toàn thân từ trên xuống dưới đều ẩn ẩn đau .
Nàng miễn cưỡng mở mắt ra, thế nhưng nhìn thấy Nam Cung Dục ngồi ở bên cạnh nàng, thần sắc phức tạp, cúi người nhìn nàng chằm chằm, nàng không được tự nhiên chớp chớp mắt, thấy cảnh trí quen thuộc bên trong, mới phát hiện mình đang nằm trên giường trong tẩm phòng Lăng Tiêu viện.
「 vì…… Vì sao ta lại ở đây?」 nàng suy yếu mở miệng, giọng nói sợ hãi, mệt mỏi mà mí mắt nửa mở.
「 ngươi bị phong hàn, đã hôn mê ba ngày ba đêm.」 Nam Cung Dục nhìn chằm chằm nàng.
「 a!」 nàng hô nhỏ, mí mắt nỗ lực giơ lên,「 thực xin lỗi, bảo chủ, Tâm Liên không nên chiếm dụng tẩm phòng của bảo chủ, thỉnh bảo chủ tha thứ, ta sẽ nhanh chóng trở về chỗ ở của hạ nhân.」 nàng sợ hãi tạ lỗi, cố sức ngồi dậy xuống giường.
「 không cần, ngươi sẽ ở lại đây.」 hắn bỗng dưng ra tiếng trách mắng, ngữ khí nghiêm khắc.
thân hình Mục Tâm Liên cứng đờ, động tác xuống giường cũng bất giác dừng lại.「 bảo…… Bảo chủ?」
Nam Cung Dục không cần phải nhiều lời nữa, vươn tay lấy một chén thuốc đặt ở bên cạnh đưa cho nàng.「 Mau uống!」 hắn mệnh lệnh nói.
Mục Tâm Liên sợ hãi vươn tay nhỏ bé tiếp nhận chén dược trong tay hắn, dưới cái nhìn chăm chú của hắn uống một ngụm, lập tức khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm lại, ánh mắt chán ghét nhìn chằm chằm chén dược.
「 uống hết nó!」 Nam Cung Dục lại mệnh lệnh, sớm đem nhất cử nhất động của nàng nhìn thấu nhất thanh nhị sở.
Có lẽ là do sinh bệnh nên làm Mục Tâm Liên buông lỏng tự chủ, nàng giương mắt thầm oán nhìn Nam Cung Dục liếc mắt một cái, cuối cùng bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn qua, đành nín thở nuốt vào chén thuốc đắng nghét như hoàng liên, tiếp theo mặt nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn làm như dỗi hờn liên tục chải tóc.
Lần đầu tiên, Nam Cung Dục nhìn thấy biểu cảm trẻ con này nhày của nàng, rốt cục, nở nụ cười mở ra.
「 vật nhỏ sinh khí!」 hắn trêu tức nói, trong giọng nói hàm chứa một tia sủng nịch mà hắn chưa phát hiện
Bị đoán trúng tâm sự, Mục Tâm Liên mặt đỏ lên, nào dám nói ra, cuộc đời này, chuyện nàng hận nhất chính là uống thuốc nha, đơn giản bảo trì trầm mặc.
Nam Cung Dục nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, trong lòng càng vui vẻ.
「 Chỉ là kêu ngươi uống một chén thuốc liền sinh hờn dỗi, thật đúng là trẻ con!」 hắn chọn mi trêu chọc.
「 ta mới không phải tiểu hài tử!」 nàng nhịn không được thốt ra
「 ta biết.」 hắn trả lời, ánh mắt phút chốc tà ác hướng đến thân hình của nàng.「 dù sao ta sớm tự mình chứng thật qua, không phải sao?」 cái miệng của hắn giác gợi lên tà mị cười ngân.
Mục Tâm Liên trên mặt nhiệt độ lại lên cao, nàng khí đô đô tiếp tục chải tóc.
Nam Cung Dục cười khẽ vài tiếng.「 tốt lắm, nằm xuống nghỉ ngơi đi! Đừng đem khí lực hờn dỗi nữa.」 hắn nhắc nhở.
Mục Tâm Liên kinh ngạc nháy mắt mấy cái, không dám tin khi nghe Nam Cung Dục lần đầu dùng khẩu khí kiên nhẫn như vậy nói chuyện với nàng, hơn nữa hắn trong giọng nói lại……
Hắn là đang nhắc nhở nàng sao?
Vì thế tâm của nàng mềm nhũn, cảm xúc cảm động tràn đầy trong lồng ngực, không tự chủ được thuận theo hắn trong lời nói nằm xuống.
Tiếp theo, tuấn dung tới gần, vô cùng thân thiết ở bên má của nàng hôn một cái.「 đây mới là Liên nhi ngoan của ta.」 dứt lời, hắn đứng dậy bắt cởi bỏ quần áo trên người.
Mục Tâm Liên bị động tác vô cùng thân thiết cùng lời nói ẩn hàm sủng nịch dọa sợ ngây người.
Thẳng đến khi hắn lỏa thể, trèo lên giường, đem nàng ôm vào trong lòng, nàng mới thanh tỉnh.
「 ngươi…… Ngươi làm cái gì?」 nàng cương trực thân hình, kết ba hỏi.