Chương 6
Mã Thiến không dám vọng động ngồi ở ghế trên, chỉ có thể lén lút nhìn nam đinh cao lớn, sáng sủa đứng cách đó không xa, kiêng kị khuôn mặt lạnh lùng, lại có nét dữ dằn mà không dám mở miệng bắt chuyện.
Bất quá, ánh mắt của vẫn là không thể khống chế nhìn ngắm mấy thứ bày trí trong phòng, mỗi một thứ đều là cực phẩm trân quý, đồng thời hồi tưởng đến cảnh sắc hùng vĩ khi vừa đặt chân đến Hạo Thiên bảo, trong lòng liền nảy lên hối hận.
Nàng không nên nhất thời tham luyến sắc dục, mà bị tên hỗn đản Thi Á Dịch mê hoặc, cùng hắn bỏ trốn, để bản thân rơi vào tình hình thê thảm như hiện nay. Thi Á Dịch không chỉ lừa đi tiền tải, bảo vật nàng mang đi từ Mã gia trang mà còn bán nàng kỹ viện, quả thực làm nàng tức ch.ết! Sớm biết vậy, thà rằng gả cho Nam Cung Dục tàn bạo, bảo chủ diện mạo xấu xí này, ít nhất hắn có thể cung cấp cho nàng cẩm y ngọc thực, cuộc sống xa hoa, cả đời tiêu xài không hết, Mã gia trang cũng không bị hủy, hại nàng không có nhà để về.
Nay nhìn Hạo Thiên bảo xa hoa lộng lậy, nàng thật sự là hối hận không kịp!
Thấy Mã Thiến toát ra thần sắc tham lam, Ba Ngạn không khỏi trong lòng lãnh xuy. May mắn nàng đào hôn, nếu không, muốn hắn hầu hạ nữ chủ nhân loại này, nghe lệnh của nàng, không bằng kêu hắn đi tìm ch.ết còn nhanh chút!
Đột nhiên, ánh mắt nhất túc, hắn thấy chủ tử bước vào đại sảnh.
「 bảo chủ.」
Nam Cung Dục khoát tay chặn lại, ngồi xuống vị trí chủ vị, hai mắt quan sát Mã Thiến ngồi cách đó không xa.
Tuy rằng thân hình có chút chật vật, nhưng mà không thể phủ nhận, Mã Thiến quả nhiên như hắn dự liệu, xinh đẹp vô cùng, nhưng nét ngây ngô, thuần phát năm đó đã không còn nhìn thấy, hiện tại, mỗi cái nhấc tay động chân đều ɖâʍ mị phong tình, nhất là đôi mắt lẳng lơ, toát ra dục niệm, thể hiện rõ bản tính ɖâʍ đãng, quả nhiên, hoàn toàn trùng khớp với kết quả mà thủ hạ hắn tr.a về.
Ngay lúc Nam Cung Dục im lặng quan sát Mã Thiến, Mã Thiến cũng trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm mỹ nam tử trước mắt.
Là ai nói hắn bộ dạng thực xấu xí? Mã Thiến hối hận không thôi.
Nam Cung Dục hé ra diện mạo dị quốc, ngũ quan thâm thúy, nhất là đôi mắt màu nâu sâu không thấy đáy lại làm nàng tim đập nhanh hơn, bạc môi mỏng cong cong, cười như không cười, cũng làm nàng xuân tâm nhộn nhạo, quả muốn nếm thử hương vị của hắn, thứ duy nhất ngăn cản nàng hành động, chính là cả người hắn tản mát ra hơi thở tôn quý mà lãnh liệt.
Sai lầm rồi, nàng sai lầm rồi, nàng không nên nghe mấy lời đồn thổi bậy bạ đó, buông tha cho vị hôn phu anh tuấn giàu có này.
Nàng còn có cơ hội vãn hồi sao?
「 Mã tiểu thư từ Tô Châu xa xôi tìm đến Nam Cung Dục ta là có gì chuyện quan trọng?」 Nam Cung Dục biết rõ còn cố hỏi, chán ghét nhìn ánh mắt thèm nhỏ dãi cùng tham lam của Mã Thiến.
Mã Thiến tròng mắt vừa chuyển, lập tức thay một bộ dạng mảnh mai bất lực.
「 Nam Cung bảo chủ, trước đó vài ngày, thiếp vô cùng hối hận với hành vi lỗ mãng của mình, nên đã quay về đến Mã gia trang, nhưng khi đến nơi, mới phát hiện vì hành vi ngu muội của mình mà khiến Nam Cung bảo chủ sinh ra hiểu lầm, cho nên giận chó đánh mèo, khiến Mã gia trang liên lụy. Sau khi biết được việc này, thiếp lập tức tới Hạo Thiên bảo, mong mỏi tự mình hướng bảo chủ giải thích, hy vọng bảo chủ có thể xem thiếp trẻ người non dạ, mới có thể phạm sai lầm, cũng cấp cho thiếp một cơ hội bồi thường.」 vừa nói, ánh mắt của nàng vừa rưng rưng, ủy khuất nén lệ, bộ dáng làm ra thập phần đáng thương.
Khá lắm, hảo dối trá, nữ nhân mặt dày mày dạn, lại dám có can đảm nói mình trẻ người non dạ! Ba Ngạn ở một bên khịt mũi nghĩ ngợi nói, mãn nhãn khinh thường.
Nam Cung Dục nghe xong lời “kể lể” của nàng, dương mi, ngữ điệu mang ngả ngớn hỏi,「 ác, ngươi muốn bồi thường cho ta như thế nào đây?」
Mã Thiến thấy Nam Cung Dục tựa hồ vẫn chưa có thần sắc phản đối, nghĩ đến lí do thoái thác của mình đã đả động tâm của hắn, không khỏi mừng thầm, vì thế nàng từ ghế đứng lên, xinh đẹp xoay thắt lưng đến gần hắn, đem thân mình đầy đặn chà xát lên người hắn.
「 bảo chủ, thiếp nguyện ở lại Hạo Thiên bảo hầu hạ bảo chủ, lấy thân mình bù khuyết điểm, hi vọng bảo chủ thành toàn.」 nàng lạc lạc thanh nói, bộ ngực đầy đặn không ngừng cọ xát cánh tay tráng kiện của Nam Cung Dục. Chỉ cần Nam Cung Dục chịu giữ nàng lại, bằng thủ đoạn của nàng, khẳng định có thể khiến hắn hồi tâm chuyển ý.
Nhìn đẫy đà tự động đưa lên cửa, Nam Cung Dục nhếch môi tươi cười, đại chưởng không chút do dự cầm lấy một bên vú, thô bạo xoa nắn đứng lên.
「hầu hạ như vậy sao?」 lời nói mang ý tà ɖâʍ, hắn hỏit, khóe miệng có một tia trào phúng.
「 Ân…… Đúng vậy……」 ɖâʍ uế thở dốc lập tức từ trong miệng dật ra, cả người bởi vì động tác ở ngực mà dấy lên dục hỏa.「 ác! Quá tuyệt vời, dùng sức một chút…… Bảo chủ……」 nàng không để ý trong đại sảnh còn có người thứ ba, cực lực yêu kiều, cầu đạt tới mục đích.
Ba Ngạn sớm chuyển tầm mắt, khinh thường quan khán.
Chậc chậc! Đúng là nữ nhân ɖâʍ đãng. Nam Cung Dục nhìn nàng một bộ cơ khát, biểu tình động dục không chịu nổi, đáy mắt hiện ra chán ghét, phút chốc rút tay về, đồng thời đẩy nàng ra.
「 đáng tiếc, ta sớm đã có thị thiếp làm bạn cùng giường, không cần Mã đại tiểu thư hầu hạ, nhất là bộ ngực nhão nhoét kia của ngươi, thật sự không một chút hấp dẫn, không làm ta hưng trí.」trong mắt hắn hiện lên lệ sắc tàn nhẫn, tiếng nói lãnh liệt mang theo lãnh ý vô tình.
Mã Thiến một trận kinh hãi, khuôn mặt xinh đẹp xẹt qua thần sắc bối rối, không thể tưởng được, nàng đã dâng lên như thế lại không thể đánh động hắn, nội tâm bất giác một trận nôn nóng, bị hắn đẩy ra, suýt nữa té ngã.
Nhưng mà, nàng lập tức khôi phục trấn định, vặn vẹo thân hình đẫy đà, khoản bãi sinh tư lại đến gần Nam Cung Dục, lạc lạc thanh nói:
「 bảo chủ, người sao có thể nói như vậy! Nam nhân có ba vợ bốn nàng hầu cũng không phải chuyện gì kỳ quái, bảo chủ sao không cấp một người muốn tận tâm hết sức hầu hạ bảo chủ một cơ hội được phục vụ người?」 nàng vừa nói vừa xoay, đang muốn lại kề sát, ôm lấy hắn, lại bị ánh mắt sắc bén, băng lãnh như đao phong của hắn trừng trúng, cả người hắn tản mát ra một loại khí tức như Tula địa ngục, uy nghiêm, lạnh lẽo và nguy hiểm…Mã Thiến sợ đến cả người cứng đờ, lập tức dừng lại.
Đột nhiên, Tây Triết dẫn theo Mục Tâm Liên bưng một khay trà, bước vào trong sảnh, đánh vỡ không khí ngưng trọng lúc này.
Mã Thiến thấy có người bên ngoài xuất hiện, cũng không bỏ lỡ cơ hội, ngượng ngùng ngồi vào chỗ của mình.
Nam Cung Dục vừa nhấc mắt, nhìn khuôn mặt trắng bệt vì ngạc nhiên của Mục Tâm Liên, khóe môi bất giác cong lên một nụ cười quỷ dị.
「 Ta khát , mau đem trà lên.」
Tiếng nói trầm thấp khinh dương, đánh vỡ im lặng.
Mục Tâm Liên lấy lại bình tĩnh, không dám có chút chần chờ, lập tức dâng trà, vì cúi đầu, nên nàng vẫn chưa nhìn thấy thần sắc hứng trong mắt thú Nam Cung Dục.
Tiếp theo, nàng xoay người, lấy một chén trà khác trong khay trà bưng lên, cẩn thận đặt ở bên cạnh Mã Thiến, lại lén lút ngước nhìn gương mặt xinh đẹp quen thuộc.
「 tiểu thư!」 tay nàng run lên, kinh ngạc thấp hô lên thanh.
「 Tiểu Liên!」
Mã Thiến nhận ra nữ tử bưng trà đúng là thị nữ bên người của nàng, Mục Tâm Liên, khi còn ở Mã gia trang. Kinh ngạc rút đi, trên mặt của nàng lập tức hiện lên hèn mọn khinh thường.
「 T nghe nói ngươi giả mạo thành thân đã chọc giận Nam Cung bảo chủ, cho nên cả đời phải ở Hạo Thiên bảo làm nô làm tỳ, tin tức quả nhiên không giả.」 nàng liếc mắt nhìn thân mình gầy yếu của Mục Tâm Liên.
「 ai! Cha ta cũng quá hồ đồ, nếu muốn tìm người thay ta xuất giá, ít nhất cũng phải tìm một nữ nhân có tư sắc một chút! Sao lại đi tìm một nữ nhân cả người không đến hai lạng thịt, xương xẩu, lại cứng ngắt như ngươi. Cũng khó trách Nam Cung bảo chủ trút nộ hỏa lên Mã gia trang, còn muốn ngươi làm nô cả đời.」 nàng hướng Nam Cung Dục liếc mắt một cái, làm như oán thán, kì thực là muốn ám chỉ hắn, không cần buông tha một nữ tử xinh đep, “hiểu chuyện” như nàng. Không ngờ, Nam Cung Dục chỉ nhếch môi, cười như không cười, một chữ cũng không nói, không hề tỏ vẻ, làm nàng không khỏi thầm hận trong lòng.
Mục Tâm Liên bị một câu này của Mã Thiến lảm sợ ngây người, nàng kinh hãi bật thốt lên hỏi:「 Mã…… Mã gia trang bị hủy……」
Vốn đang im lặng, Nam Cung Dục lại đột nhiên vươn tay cánh tay, đem Mục Tâm Liên một phen kéo vào trong lòng, ngồi trên đùi hắn.
「 Ai nói nàng thực cứng nhắc, ta thế nhưng thực vừa lòng biểu hiện của nàng ở trên giường nha!」lời nói ái muội, ôm sát thiên hạ trong lòng.
「 Cái gì?!」Mã Thiến kinh ngạc hô nhỏ,「 nàng……」 lòng đố kị nháy mắt thiêu đỏ mắt nàng, giống như bị đoạt đi thứ gì đó âu yếm, khí giận xông tâm.
「 chẳng lẽ ngươi đã nhận tiện nha đầu này làm vợ?」 tất cả lửa giận làm cho thanh âm giả vờ mềm mại ẻo ợt của nàng hoàn toàn bào trừ, ánh mắt ác độc như đao bắn về phía Mục Tâm Liên trong lòng Nam Cung Dục.
Mục Tâm Liên bất hạnh không thể giãy khỏi kiềm chế của cánh tay sắt cường ngạnh, lại bị tầm mắt đầy hận ý của Mã Thiến làm cho toàn thân phát run, cơ hồ cảm giác hít thở không thông làm cho thân hình cứng đờ, nhưng mà lập tức ra tiếng muốn giải thích:
「 không…… Không phải, tiểu thư…… Ngô ──」 nói chưa xong, tiểu đầu nho nhỏ của nàng đã bị ép vào vòm ngực cứng rắn cường tráng của Nam Cung Dục, thiếu chút nữa ngộp thở
「 Đương nhiên không phải.」 Nam Cung Dục trả lời câu hỏi của nàng,「Buổi tối, Liên nhi cùng ta nhiệt tình bồi tẩm, ban ngày lại là tiểu tỳ bên người của ta, nói như vậy, ngươi đã minh bạch chưa!」 hắn khinh chọn mi, ngữ khí thật là thích ý, nhưng đôi mắt thâm thúy lại nông sâu khó dò.
Mã Thiến nghe vậy tâm nhất ninh, đương trường khí đỏ mắt.
「 nàng chẳng qua là một hạ nhân ti tiện thay ta xuất giá, đáng giá để bảo chủ ưu ái như thế sao?」bản tính kiêu căng làm nàng liều lĩnh chất vấn hỏi ra miệng.
「 ta chính là coi trọng nàng!」 Nam Cung Dục tà tứ cười, cố ý vô tình dùng sóng mũi cao thẳng của mình vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn vì kinh hoàng mà cứng ngắc của Mục Tâm Liên.
「 nhưn ta mới là thê tử danh chính ngôn thuận của ngươi! Dù thế nào cũng không tới phiên nữ nhân ti tiện này!」Mã Thiến cuồng nộ kêu la, phảng phất đã mất đi lý trí, hối hận vạn phần vì lựa chọn sai lầm của mình, mới có thể làm cho một hạ nhân mà nàng xem thường nhất thay thế được vị trí cùng vinh hoa phú quývốn nên thuộc về nàng.
Mục Tâm Liên trong lòng nhất đỗng, biết rõ lời nói của Mã Thiến là sự thật, nhưng cũng không thể ngăn cản nỗi đau trong lòng, nàng chua sót cười, trong nụ cười có muôn vàn sầu khổ, làm trong lúc vô tình nhìn thấy, Nam Cung Dục trong lòng chấn động thật mạnh.
「 ngươi đã đào hôn, hôm nay vốn không có tư cách ở trước mặt ta kêu gào!」 trong thoáng chốc hắn mất luôn chút hứng thú trêu đùa MÃ Thiến, lãnh hạ thanh nói.
「 Ngươi……」Mã Thiến nhất thời nghẹn lời, lĩnh ngộ chính mình thất thố, đầy ngập ghen ghét cùng bất bình không chỗ khả phát, vì thế nàng hỏa để bụng đầu, thừa dịp mọi người không có lưu ý, hết sức xông lên phía trước, dám kéo Mục Tâm Liên từ trong lòng Nam Cung Dục ra, tùy tay giáng một cái tát thật mạnh vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm của Mục Tâm Liên, sau đó mặc nàng xoay xẩm mà ngã ra mặt đất lạnh băng, giống như trước đây khi còn ở Mã gia trang.
Mọi người đều bị hành động thuần thục, động tác liền mạch lưu loát của Mã Thiến làm kinh sợ, Nam Cung Dục là người đầu tiên thanh tỉnh, hắn từ ghế nhảy dựng lên, nhanh chóng cúi người xuống, ôm lấy Mục Tâm Liên còn đang té ngã trên mặt đất, trong lòng giận dữ, Mã Thiến kiêu căng, hành vi hỗn xược, không coi ai ra gì, mà nhìn thủ pháp của Mã Thiến thuần thục như thế, xem ra, trước đây, khi Mục Tâm Liên còn hầu hạ Mã Thiến đã chịu không ít đau khổ.
Đợi hắn nhìn thấy một bên má Mục Tâm Liên đã là sưng đỏ không chịu nổi, tông mâu nháy mắt bịt kín thô bạo, hắn đang muốn mở miệng, Mã Thiến cũng đã ở một bên nghiến răng nghiến lợi mắng to ra tiếng.
「 tiện nhân ch.ết tiệt, cũng không xem lại chính mình có bao nhêu cân lượng, bất quá là chỉ là một ả nha đầu thấp kém đê tiện, nhưng lại vọng tưởng bay lên cành cây làm phượng hoàng, ngươi nói, ngươi có phải dùng thủ đoạn gì để mê hoặc, dụ dỗ Nam Cung bảo chủ hay không, mới có thể……」
「 câm miệng!」 Nam Cung Dục lạnh giọng quát
「 Ngậm miệng của ngươi lại, Hạo Thiên bảo không phải là nơi ngươi có thể lớn tiếng khóc lóc om sòm.」
「 ta…… Ta……」Mã Thiến bị con ngươi đầy hàn khí cùng giọng nói âm lãnh như hàn băng của hắn dọa trắng mặt, nói quanh co nửa ngày vẫn là nhịn không được đầy bụng oán khí
「 ta giáo huấn tỳ nữ thân cận của mình cũng không được sao? Dù sao nàng bất quá cũng chỉ là công cụ làm ấm giường của ngươi, ngươi cần gì phải ra miệng bênh vực như vậy?」 tầm mắt thâm độc bắn thẳng đến thiên hạ mảnh mai ở trong lòng Nam Cung Dục.
「 Ngươi cho rằng ngươi vẫn còn là đại tiểu thư cao cao tại thượng của Mã gia trang sao?」 Nam Cung Dục lãnh xuy nói.
Mã Thiến cứng lại, lại vừa cứng miệng biện giải,「 ta biết lúc trước ta đào hôn là không đúng, nhưng hôm nay ngươi chẳng phải đã tự mình tiếp kiến ta, không phải là vì ngươi đã muốn tha thứ cho ta, muốn một lần nữa tiếp nhận ta sao?」 tâm tính kiêu ngạo, nàng nhịn không được lại tự đề cao mình, cho rằng không có một nam nhân nào có thể không bị mỹ mạo của nàng mê hoặc. =.=!
「 ngươi thực cho rằng Nam Cung Dục ta sẽ còn muốn một nữ nhân bị mã phu bán vào kỹ viện làm kỹ nữ sao?」 Nam Cung Dục lạnh lùng nghễ nàng, trong mắt tràn ngập hèn mọn cùng khinh thường.
Mã Thiến nghe vậy thì kinh hãi, trên mặt một trận hồng, một trận bạch. Hắn, làm sao mà biết ?
「 hơn nữa, Mục Tâm Liên hiện tại đã là người của Hạo Thiên bảo, mặc kệ nàng là nô hay là tỳ, cũng đều là chuyện của Hạo Thiên bảo, còn không tới phiên người của Mã gia ngươi đến quản! Về phần hôm nay ta đáp ứng gặp ngươi, đơn giản là muốn nhìn xem bộ dạng Mã gia đại tiểu thư cùng đường, sẽ hướng ta vẩy đuôi như chó mừng chủ có bộ dạng thế nào thôi. Ngươi thật cho rằng ta sẽ tin tưởng mấy lí do thoái thác nhảm nhí kia sao?」
Nam Cung Dục lời nói xuy lãnh lại vô tình, hoàn toàn đem tính toán trong lòng Mã Thiến đánh nát, sắc mặt nàng đen xám cả lại, ngũ quan vặn vẹo đứng lên.
「 Ngươi điên rồi, Nam Cung Dục.」 tròng mắt vừa chuyển,「 bất quá, mặc kệ ngươi nói như thế nào, Mục Tâm Liên vẫn phải theo ta đi, bởi vì Mã gia đối với nàng có ân, mà nàng đã hứa sẽ lấy cả đời mình hầu hạ để báo đáp ta.」 nàng âm ngoan nói.
「 người si nói mộng!」 Nam Cung Dục lộ ra biểu tình chán ghét mười phần, ánh mắt nhất túc.
「 Ba Ngạn, đem này nữ nhân điên cuồng này đuổi ra khỏi Hạo Thiên bảo cho ta, vĩnh viễn không cho nàng tái bước vào Hạo Thiên bảo nửa bước!」 nói xong mệnh lệnh, hắn lập tức xoay người, ôm Mục Tâm Liên rời đi.
Trăm ngàn lần không muốn, Mã Thiến vẫn bị Ba Ngạn đá khỏi đại môn Hạo Thiên bảo.
Nam Cung Dục đem Mục Tâm Liên ôm hồi tẩm phòng Lăng Tiêu viện, sau lại mang tới thuốc trị thương tốt nhất, cẩn thận xoa vết vết thương vừa đỏ vừa sưng trên gương mặt, ngay lúc chỉ phúc lướt nhẹ qua vết thương, nàng đã co rúm lại, đổ rút một hơi, mà làm cho hắn nhìn thấy cánh môi mềm cũng bị rách, còn đang tươm máu, trong lòng lại dấy lên lửa giận, xem ra hắn tựa hồ đã buông tha Mã Thiến quá dễ dàng rồi.
「 trước kia, khi còn ở Mã gia trang, nàng thường bị đánh Mã Thiên đánh như vậy?」 Nam Cung Dục nhìn chằm chằm gò má vừa sưng vừa đỏ của nàng, đột nhiên ra tiếng hỏi, ngữ khí trầm thấp.
Mục Tâm Liên sắc mặt trắng bệt, ngập ngừng nói:
「 chích…… Chỉ cần không làm sai, tiểu thư sẽ không tùy tiện đánh người .」 nàng trộm liếc mắt nhìn hắn, bị ánh mắt lãnh liệt của hắn dọa sợ tới mức giật mình, rèm mi dài cụp xuống, cảm giác hơi thở nóng rực của hắn bao trùm lấy nàng.
「 Nàng cứ tùy ý để ả đánh chửi như vậy?」 Nam Cung Dục thấy nàng thùy hạ mắt, lần đầu tiên, hắn phát giác nàng có một hàng mi thật đẹp, vừa dày vừa cong, đen mướt như nhung, lúc này hàng mi đó còn run run, tạo thành cái bóng nhỏ hình trăng khuyết, như cánh bướm đang nhún nhảy, rất là mê người.
「 tiểu thư đối với ta có ân.」hơi thở nam tính đánh úp lại, làm cho nàng bị áp lực, theo bản năng, nàng vươn chop lưỡi đỏ hồng khẽ ɭϊếʍƈ cánh môi khô khốc, liền nhận thấy mùi máu tươi, nhưng không có phát hiện ánh mắt chăm chú của Nam Cung Dục biến trầm.
「 Ân nghĩa gì?」 Nam Cung Dục khịt mũi nói:「 chẳng qua là cầm chút bạc cho nàng chôn cha, cũng tính là ân nghĩa? Đáng giá cho nàng làm trâu làm ngựa hồi báo sao? Thật sự là ngu xuẩn!」
Khó được hắn lần đầu đối nàng bày ra vẻ mặt ôn hoà, vì thế Mục Tâm Liên cũng cố lấy dũng khí biện giải:
「trước đây, cha ta đã dạy ta chịu ân người ta nhớ ngàn đời, ta chưa từng quên, cho nên ta cũng không cảm thấy mình làm vậy không sai.」
「 nói cho ta biết về cuộc sống của nàng trước khi đến Mã gia trang.」tiếng nói Nam Cung Dục mê hoặc, dịu dàng nhu tế, làm trong lòng nàn nổi lên nhu tình, theo bản năng phóng nhu tiếng nói.
Nàng bị tiếng nói trầm thấp hấp dẫn tâm thần, không tự chủ nói ra những chuyện ẩn sâu trong trí nhớ, những chuyện mà chưa bao giờ nàng nói với bất kì ai. Cho đến khi nàng nói tới chuyện phụ thân vỉ mất đi người yêu mà trầm mê trong men rượu, cuối cùng cũng mất khi, nước mắt rốt cục ngã nhào hai má.
Nhưng Nam Cung Dục có cái nhìn bất đồng, hắn hừ lạnh nói:
「 cha nàng căn bản chính là một người nhu nhược, không có đảm đương. Thê tử mất đi thì thế nào, chẳng lẽ hắn đã quên, còn có một nữ nhi cần hắn chiếu cố sao?!」
「 không phải!」 nàng vội la lên:「 cha là quá yêu nương, cho nên mới không chấp nhận nổi đả kích mất đi người mình yêu thương nhất.」
「 yêu?」 hắn lãnh xuy,「nữ nhân chính là thích ồn ào mấy lời này đó, nhàm chán lại buồn cười.」
「 chẳng lẽ ngươi không tin ngày nào đó sẽ có một nữ nhân toàn tâm toàn ý yêu ngươi, mà không phải vì quyền thế, phú quý hay địa vị?」 Mục Tâm Liên nhịn không được hỏi ra nghi vấn trong lòng, ánh mắt giống như cầu xin, che kín ánh sáng nhu hòa.
「 không tin!」 Nam Cung Dục quả quyết nói, hắn khinh thường, mâu quang đột nhiên chuyển biến, tà nịnh hỏi:「 Chẳng lẽ, nữ nhân mà nàng nói chính là chính mình? Như thế nào? Yêu ta sao?」
「 không…… Đương nhiên không phải……」 nàng kinh hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tái nhợt bất chợt đỏ như lửa thiêu, ngữ khí kết ba.
「 thật sự?」 hắn chọn mi,「 không có là tốt nhất, nếu nàng vọng tưởng ở trên người ta tìm cái loại tình cảm nhàm chán gì đó, vậy nàng đã tìm sai đối tượng, trên người ta không có cái loại tình cảm “yêu đương” buồn cười gì đó.」 hắn lạnh lùng cảnh cáo nàng, giống như cũng là cảnh cáo chính mình.
Hắn không cần một nữ nhân tính kế trên người mình, lấy mỹ danh “yêu thương” gì đó mà tính toán lợi ích cho bản thân. Cho dù như vậy, khi nàng phủ nhận yêu thương hắn, trong lòng hắn cũng hiện lên cảm giác mất mát không hiểu nổi, nhưng hắn vẫn không muốn miệt mài theo đuổi, cũng không nguyện thừa nhận chính mình xác thực để ý nàng.
Nghe lời nói tuyệt tình lạnh lùng của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nhanh chóng lãnh đạm, không còn đỏ bừng, mắt tiệp cũng lại thùy hạ.
「 ta hiểu được.」 nàng thấp giọng đáp, trong lòng buồn bã nổi lên chua xót.
「 hiểu được là tốt rồi, chỉ cần nàng ở trên giường hảo hảo thuận theo, hầu hạ ta, ta sẽ không bạc đãi nàng.」 hắn ngoan quyết tâm, lần nữa lời nói nặng, kiên định chính mình tín niệm.
「 ân.」 nàng đáp nhẹ một tiếng, đột nhiên lại muốn nói đến một chuyện, mắt tiệp run rẩy, sợ hãi mở miệng,「 Dục, ta có thể hỏi chàng một chuyện không?」
「 ân.」 hắn hừ lạnh một tiếng, có chút tức giận nhìn thái độ thật cẩn thận của nàng. Để làm chi? Hắn là sài lang hổ báo sao? Xem bộ dáng sợ hãi của nàng xem, bộ hắn sẽ đem nàng nuốt vào bụng sao?
Nàng trộm dò xét, liếc mắt nhìn hắn một cái, thấy hắn không giống như muốn phát hỏa, vội vàng thừa dịp dũng khí vẫn còn, vội hỏi:
「 Vừa rồi, tiểu thư nói Mã gia trang đã bị hủy, là…… Là thật sao?」
「 Là thật , Mã gia trang đã đổi chủ, trên thương trường, cũng không còn người nào tên Mã Lương Nhân.」 hắn thản thừa.
「Chàng…… Trách hắn?」
「 đúng vậy, không ai có thể lừa gạt, đắc tội Hạo Thiên bảo mà còn có thể an ổn, thái bình ngày, ta bất quá chỉ là cho hắn một cái giáo huấn nho nhỏ thôi.」lời nói nhẹ nhàng bâng quơ ẩn hàm khí phách cuồng ngạo.
Nói như vậy, hắn đối với nàng là cần thì cứ lấy, cuồng tứ đoạt lấy, muốn nàng là vì việc nàng lừa gạt thay tiểu thư lên kiệu hoa mà trả đại giới, chưa bao giờ coi trọng nàng, thích nàng……
Mắt đẹp nảy lên thật sâu bi ai, nàng thì thào tự nói ,「 như vậy…… Tiểu thư cái gì đều không có ……」
Nam Cung Dục nghe vậy, trừng mắt.「 nàng còn muốn rời khỏi Hạo Thiên bảo?」
Mục Tâm Liên ánh mắt nhất ngưng, sau một lúc lâu mới sâu kín mở miệng,「 Mã gia trang đã hủy, chàng đã đòi lại công đạo, khí cũng có thể tiêu , nhưng tiểu thư cái gì cũng đều không có , có lẽ…… Có lẽ ta……」
「mơ tưởng!」 hắn nổi giận đánh gãy lời của nàng,「 ta sớm nói qua, nay nàng đã là người của Hạo Thiên bảo, còn ngủ trên giường của ta, không có sự chấp thuận của ta, nàng đừng mơ tưởng rời khỏi Hạo Thiên bảo!」
「 Chàng……」 Mục Tâm Liên bị giọng nói tức giận của hắn dọa sở hãi, chỉ có thể lúng ta lúng túng nói:
「 vì…… Vì cái gì? Chàng đã có được ta, cũng đã trả thù Mã gia trang, bây giờ, ta có đi hay ở cũng chẳng ảnh hưởng gì mới đúng.」
「 Dĩ nhiên là không có ảnh hưởng, ngươi nghĩ ngươi có bao nhiêu trọng yếu? Có thể ảnh hưởng ta?」 hắn cười khẩy nói, trầm lãnh nhìn nét mặt bi thương của nàng,「 bất quá, trước mắt ta còn chưa muốn buông tay, ngươi cũng đừng cao hứng quá sớm, chờ ta chơi chán, ngươi vẫn phải ở Hạo Thiên bảo tiếp tục làm nô, cuộc đời này, ngươi đừng nghĩ rời khỏi Hạo Thiên bảo nửa bước!」 hắn hung hăng lược hạ lời nói tuyệt tình.
Chua sót, thương tổn, bi ai tràn đầy ở trong lòng Mục Tâm Liên. Vì cái gì hắn chính là không muốn bố thí cho nàng một tia ôn nhu, lại luôn như thế, muốn lấy lời nói tàn nhẫn như vậy đả kích nàng?
Mà một nam nhân tuyệt tình tàn ngược như vậy, vì cái gì nàng lại không thể đối hắn đoạn tình, ngược lại bên nhau càng lâu, làm cho lòng nàng càng trầm lạc.
Mục Tâm Liên trong mắt lơ đãng toát ra bi thương, làm Nam Cung Dục trong lòng mạnh căng thẳng, buồn đau nói không nên lời nảy lên trong ngực.
「 như thế nào? Không phục sao? Nếu không vì cái gì lại có biểu tình như vậy?」 hắn coi thường cảm giác chân thật trong lòng, lời nói lãnh liệt.
「 ta…… Ta không hiểu, Mã gia trang đã không còn nợ người cái gì, vì cái gì ngươi không chịu buông tha ta? Chẳng lẽ bởi vì ta thay tiểu thư xuất giá?」 nàng khó có thể áp chế đau đớn không ngừng nảy lên trong lòng, vô lực hỏi ra nghi hoặc.
「 ngươi muốn nghĩ như vậy cũng được.」 ý niệm nàng có ý tưởng rời đi lại chọc giận hắn, lời nói lãnh liệt ẩn hàm thô bạo, hắn chỉ biết là, hắn tuyệt không thả nàng đi!
Mục Tâm Liên kinh ngạc nhìn hắn, thật sự không thể lý giải, hành vi cùng thái độ của hắn đối với nàng luôn luôn biến đổi nhanh chóng như vậy.
Nam Cung Dục cũng không cảm thấy chính mình đem nàng coi là độc chiếm có cái gì không đúng, nếu hắn còn muốn nàng, nàng phải ngoan ngoãn thuận theo, hơn nữa bất luận hắn muốn đối với nàng làm cái gì, nàng đều không thể phản đối! Đương nhiên, nàng càng không thể ở bên cạnh hắn lại xem hắn như không tồn tại, thần trí truyền xa giống như lúc này!
Nàng dám xem hắn không tồn tại, còn giật mình khi nhìn thấy hắn! khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Dục nhất thời ảm trầm, đại chưởng nắm lấy tiểu cằm, mắt mang lệ sắc vọng nhập nàng đột nhiên thanh tỉnh thả hiện lên thần sắc đôi mắt lý, ngoan thanh nói:
「 Cho dù nàng nghĩ như thế nào, cũng đừng mơ tưởng ta đáp ứng thả nàng đi!」
「 ta…… Ta không có nghĩ như vậy……」 nàng kinh hoàng thất sắc, thấy hắn thình lình tức giận, cố gắng kềm chế nội tâm sợ hãi, thần cánh hoa run run.
Lời của nàng làm lửa giận trong hắn bùng phát, bất quá cánh môi run rẩy lại dẫn phát hắn một loại “lửa khói” khác, hắn không chút do dự phúc thượng phấn nộn thần, lưỡi cường man khiêu khai khớp hàm của nàng, dò xét đi vào, đem cái lưỡi hương vị ngọt ngào của nàng quấn lấy, lại hấp lại cắn, hắn muốn nàng đem toàn bộ lực chú ý của mình hoàn toàn đặt ở trên người hằn.
Thật lâu sau, Nam Cung Dục mới chịu buông cánh môi bị hôn đến sưng mộng của nàng ra, thô sá mệnh lệnh nói:「 cởi xiêm y ra!」
Mục Tâm Liên kinh hồn chưa định, phút chốc chấn động toàn thân, không dám tin lời nóivừa nghe được.
「 Chàng……」 nàng kinh nghi do dự, ngẩng đầu nhìn hắn, lại bị hỏa diễm kinh liệt quen thuộc nơi đáy mắt của hắn làm hãi trụ.
「 Nàng không có nghe lầm, đừng thử tính nhẫn nại của ta!」 hắn không kiên nhẫn trách mắng.
「 khả…… Nhưng mà……」 hắn rốt cuộc đem nàng trở thành cái gì ? Mục Tâm Liên xấu hổ không chịu nổi, chậm chạp hưởng ứng, nhưng nghĩ đến thân phậncủa mình, bàn tay nhỏ bé run run cởi bỏ vạt áo.
Thanh lịch trù sam, nhu váy rơi xuống,… đến khi cả người chỉ còn lại cái yếm cùng tiết khố, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ đã đỏ bừng như lửa.
「 Không được ngừng!」đám hỏa diễm nơi đáy mắt đã thiêu đốt thành đại hỏa, động tác cứng ngắc chậm chạp e lệ của nàng trong mắt hắn lại biến thành hành vi dẫn dụ, câu chọn lòng người.
Dưới ánh mắt sáng ngời cùng giọng nói mệnh lệnh của hắn, nàng khuất phục, tay nhỏ bé thân hướng nút thắt cột phía sau gáy, nhẹ nhàng cởi bỏ, đông tác chập chạp làm cho tuyết phong dần dần hiển lộ, e ấp xinh đẹp, càng thêm động lòng người.
Không thể tiếp tục nhẫn nại chờ đợi, Nam Cung Dục duỗi đại chưởng ra, nháy mắt đã trút bỏ nốt hai kiện y phục cuối cùng còn sót lại trên người nàng, đồng thời cũng khẩn cấp bỏ đi quần áo trên người chính mình, cúi người xuống, đem thân thể mềm mại, trắng noãn áp đảo lên giường, bàn tay to tham nhập vào u kính quen thuộc, ngón tay thô dài đâm vào dũng đạo nhỏ hẹp, chuyển động, tao quát trừu đưa đứng lên.
Nàng bén nhọn đổ rút một hơi, phản xạ tính kẹp chặt hai chân, nhưng vẫn trốn không thoát ngón tay tà ác tận tình đòi lấy của hắn.
Nam tính cương cứng rốt cuộc không thể chờ đợi, hắn rất nhanh rút ngón tay ra, hạ thân mạnh nhất cử, nam tính thật lớn thũng đau không chút do dự nhập vào trong cơ thể của nàng, một đôi đại chưởng ra sức xoa nắn cặp mông tròn trơn láng, cuồng tứ luật động đứng lên.
「 a…… Không……」 thình lình xâm nhập, u kính non mềm, nhỏ hẹp chưa kịp thích nghi với cường độ thô bạo, tạo thành cực độ không khoẻ, hơn nữa nàng còn chưa đủ ướt át, nên chỉ có thể bất lực rên rỉ thở gấp.
So với dĩ vãng, dục hỏa càng thêm mãnh liệt, tràn ngập toàn thân cao thấp, hắn giống như dã thú, đem lợi kiếm thật lớn, kiên đĩnh không ngừng đâm vào, rút ra, trong cơ thể non mềm, ʍút̼ chặt lấy, tạo ra khoái cảm mất hồn, làm tốc độ di động của hắn dần dần nhanh hơn, tận tình hưởng thụ. Hắn chưa bao giờ cảm nhận được khoái cảm mất hồn như vậy ở trên người nữ nhân khác.
「 không…… Dục…… Ta chịu không nổi……」 nàng thở gấp không ngớt, liên tục cầu xin tha thứ.
「 như vậy liền chịu không nổi ? Ta sẽ làm cho nàng biết cái gì mới gọi là chịu không nổi!」 hắn vô tình nói.
Phút chốc, hắn từ trong cơ thể của nàng rút khỏi, cúi người xuống, song chưởng tách hai chân của nàng ra, cúi đầu, đầu lưỡi cuồng dã tham tiến tầng tầng đóa hoa, không ngừng hút, ɭϊếʍƈ lộng.
Tiếp theo, hắn lại gia nhập ngón tay, đầu ngón tay không ngừng ở hoa tâm mẫn cảm nhu niệp gây xích mích, một ngón tay khác lại không ngững ra vào hoa kính co rúm.
Hai người tà tứ khiêu khích, ở trên người nàng dẫn phát khoái cảm cuồng loạn.
「 Dục……」 nàng kinh suyễn ra tiếng, không thể ngăn nổi khoái cảm của bản thân, cả người như bị lửa đốt, nhất là từ hạ phúc, không ngừng truyền d8e61n cảm giác ma ngứa, tê dại, lan khắp châu thân, khiến nàng kiềm lòng không đậu, vặn vẹo thân mình.
Thẳng đến khi cảm nhận được nàng đạt được vui thích cự hạn, hắn mới đắc ý thu hồi cái lưỡi càn rỡ, bất quá, nhựng ngón tay ma quỷ vẫn không ngừng nhu cọ, chà sát, khiêu khích hoa thần.
「 thoải mái đi?」 hắn tà nịnh cười nhẹ, hỏi, ngón tay bò, lại liêu gợi lên sắc dục trong nàng.
「 Dục, ta yêu chàng……」 lý trí đã ch.ết, nàng dật ra tâm tư mà bấy lâu mình cực lực che dấu.
Hắn nghe vậy, cả người chấn động, bĩu môi, bên môi xuất hiện một nụ cười cuồng tứ, hắn ác ý đem lợi kiếm đặt ngay động, càng không ngừng ở hoa hạch nhu lộng cọ xát.
「 Ngoan, ta muốn nàng nói cho ta biết, nàng vĩnh viễn sẽ không rời khỏi ta, vĩnh viễn thuộc về một mình Nam Cung Dục ta, nói!」
「 ta…… Ta là của chàng…… Ta vĩnh viễn…… Không ly khai……」 nàng toàn thân hư nhuyễn, bất lực run run , trong miệng mảnh mai nói ra lời nói mà hắn muốn nghe, cũng là hi vọng sâu kín nhất trong lòng nàng.
Hắn vừa lòng gầm nhẹ một tiếng, cự thú thật lớn, kiên đĩnh dùng sức đâm vào trong cơ thể của nàng, bừa bãi tiến lên phát tiết thỏa mãn không tên tự nhiên xuất hiện trong lòng. Một lần so với một lần đâm vào càng sâu, càng hữu lực, động tác cũng càng lúc càng mau, thiên hạ mảnh mai dưới thân ưm thanh, càng thêm khơi mào một mặt thú tính tìm ẩn trong cơ thể hắn.
「 không…… Cầu chàng……」 hắn cuồng dã giống như yêu cầu mãi không thể thỏa mãn, làm nàng vô lực, xụi lơ dưới thân hắn, tùy ý để hắn lần nữa ra vào giữ lấy nàng.
Hắn không thể khắc chế mình, mãi chìm đắm trong trong cơ thể ôn nhu, mềm mại của nàng, chỉ có thể lần nữa ra vào, lặp lại trừu đưa, mãi mãi không thấy thỏa mãn.
Thẳng đến nàng rốt cục chịu không nổi, toàn thân run rẩy, thét chói tai ra tiếng, hắn mới như là nhẫn nại không được, thân hình cứng đờ, đem mầm móng nóng rực phóng thích ở chỗ sâu nhất trong cơ thể nàng……
Đợi hắn ổn đinh hơi thở, thấy nàng không hề động, mới từ thân thể mềm mại ngẩng đầu, mới phát hiện nàng sớm ngất đi, mệt mỏi quá độ mà lâm vào mê man.
Ngày nào đó, Nam Cung Dục tựa như cuồng thú đói khát ngàn năm, lần nữa ở Mục Tâm Liên trên người đoạt lấy tư vị ngọt ngào, thỏa mãn dục vọng của mình, thẳng đến sáng sớm hôm sau, đại chưởng vẫn quyến luyến không rời, không ngừng vuốt ve lên những dấu xanh tím ứ đọng.
Sau đó, thái độ của Nam Cung Dục đối với Mục Tâm Liên cũng hòa hoãn mấy phần, tuy rằng biểu tình vẫn lạnh lùng như trước, lời nói ngoan tuyệt cũng không từng gián đoạn, nhưng trong hắn ngẫu nhiên sẽ thoáng hiện lên vài tia ôn nhu mà trước nay hắn chưa từng biểu thị, ngay cả khi bước vào Hải Đường lâu. Điều này khiến cho mọi người trong Hạo Thiên bảo đều đoán rằng bào chủ đã thay đổi ước nguyện ban đầu, Mục Tâm Liên một lần nữa được trở thành thành nhân vật chính trong mấy lời đồn đãi, đồng thời cũng không dám nhìn nàng như một nô tài.
Nhưng bất luận Nam Cung Dục nghĩ như thế nào, ở trong lòng Mục Tâm Liên, cũng không cho rằng hắn thay đổi thái độ đối đãi vời nàng sẽ làm cảm giác kinh hoàng cùng cảnh giác tràn ngập ở trong đầu nàng giảm bớt, mà lòng của nàng, cũng chưa bao giờ kiên định quá……