Chương 41: Nguyên Du Cơn Giận
Cơ Thanh Huyền nghe thấy giọng nói quen thuộc kia, ánh mắt trợn tròn nhìn về phía cửa hang. Nàng nhìn thấy hai nam nhân đứng ở đỏ, một tên có vẻ đẹp mã còn tên còn lại vô cùng phổ thông nhưng từ trên người hắn lại tỏa ra một loại áp lực khiến bất cứ ai cũng cảm thấy ngạt thở. Cơ Thanh Huyền con mắt chậm rãi, sợ hãi đảo qua tên đang chuẩn bị làm nhục mình kia, nhìn thấy hiện trạng của hắn nàng không khỏi há hốc miệng. Hiện trạng của hắn hiện tại đang bị hàng ngàn cây trường mâu đâm xuyên cơ thể, đặc biệt là hung khí của hắn bị đâm đến biến dạng, tuy bị thương nhiều như thế nhưng hắn lại vô cùng tỉnh táo, tỉnh táo đến mức có thể cảm nhận từng giọt máu chảy qua những cái lỗ kia.
Lâm Vũ Thần đứng đằng sau Nguyên Du, cơ thể toát hết mồ hôi lạnh, lưng ướt đẫm một mảnh, áp lực Nguyên Du tỏa ra quá mức đáng sợ, hắn hiện tại giống như một đầu mãnh long bị chạm vào nghịch lân, sát khí không chút nào kiềm chế lan tỏa ra khắp xung quanh, thậm chí ngay cả không khí cũng có dấu hiệu bị đóng băng. Đặc biệt dưới áp lực này ngay cả việc hít thở cũng khó khăn chứ đừng nói đến di chuyển. Nguyên Du con mắt sắc lạnh nhìn qua từng tên, càng nhìn sâu vào trong, áp lực hắn tỏa ra lại càng tăng, đến mức tất cả đều phải khuỵu gối xuống, cố gắng hít thở lấy từng chút không khí quý giá, kể là Lâm Vũ Thần cũng không thể thoát khỏi số mệnh đó.
Nguyên Du mắt nhìn cũng không nhìn bọn chúng, chậm rãi dạo bước qua những tên yếu đuối kia, đi tới bên cạnh Cơ Thanh Huyền, nhìn lấy tên đang bị Ảnh Mâu của mình đinh chặt như tượng, Nguyên Du tay xuất hiện Long Nha Đao, đối với tên kia nói:
"Đã có dũng khí động vào nữ nhân của ta vậy ngươi hẳn cũng có dũng khí đối mặt với sự trả thù của ta..." Nguyên Du giọng băng lãnh vang lên, tuy chỉ là một câu nói vô cùng hời hợt nhưng ai cũng không tự giác mà rùng mình một cái, giống như nghe thấy tử thần phán quyết. Tên kia nghe Nguyên Du nói, khó khăn lắm cử động được miệng của mình, chuẩn bị thanh minh thì "xoẹt", hàm dưới của hắn đã không thể cử động được nữa, máu không chút chần chờ trào ra ngoài, bắn hết lên nền đất. Tên kia cảm thấy đau xót ở nửa miệng dưới, la lên những lời la vô nghĩa, không có chút trật tự nào.
"Ồn ào." Giọng nói băng lãnh của Nguyên Du lại vang lên, một cước trực tiếp đá ra, đá nát cuống họng của tên kia, nhưng lại có thể giữ hắn tiếp tục sống sót. Đến lúc này tên kia vãn có thể tạo ra một chút tiếng động nhưng nó lại vô cùng nhỏ, giống như tiếng muỗi kêu. Nước mắt hắn chậm rãi trào ra, hoảng sợ tột bậc nhìn vào Nguyên Du, kẻ có thể tùy tiện kết thúc sinh mạng của hắn. Nguyên Du vô cảm nhìn vào đôi mắt hoảng sợ đến mức rơi lệ kia, đúng là một tên yếu đuối, Nguyên Du trong lòng đánh giá. Nguyên Du nâng lên Long Nha Đao, lấy mũi đao chỉ vào hung khí của tên kia, băng lãnh hỏi:
"Lúc nãy cứng lắm cơ mà, sao bây giờ lại thụt rồi. Cưỡng bức một nữ nhân yếu đuối tay không tấc sắt vui lắm sao." Tên kia nghe hắn hỏi, cái đầu nhanh chóng lắc mạnh, Nguyên Du thấy hình dạng chật vật của hắn, trong lòng lại càng khinh bỉ, một đao chém xuống, chặt đứt một cây xúc xích và hai quả trứng của tên kia.
Tên kia đau đến mức khóc lên, nước mắt tràn mi. Ánh mắt khẩn cầu nhìn vào Nguyên Du. Nguyên Du đối với ánh mắt kia quá quen thuộc, mặt không chút biểu tình, đao trong tay lại giơ cao lên, vô cùng nhanh chóng lột một lớp da tay của tên kia, máu nhanh chóng trào ra bọc cả cảnh tay của hắn. Tên kia cơn đau này chưa dứt cơn đau khác lại đến, ngửa đầu thét dài. Nguyên Du nhìn lấy bộ dạng đó của hắn, kích hoạt nội tại của Long Nha Đao, Xuất Huyết, Cơn đau vô tận và Ăn mòn. Tất cả đều dùng để cản trở đối thủ khôi phục và giảm tinh thần chiến đấu của đối phương.
Nguyên Du nhìn lấy hắn, Long Nha Đao trong tay lại không chút dừng lại, tiếp tục lột từng mảng da của tên kia. Chưa tới mười phút, một huyêt nhân đã xuất hiện trước mặt hắn. Tên kia cả người phủ đầy máu, từng thớ cơ trên người hắn chốc chốc lại co giật một cái, hắn giương ánh mắt khẩn cầu về phía Nguyên Du, ánh măt này không phải là tha cho hắn mà là hãy giết hắn đi, giải thoát hắn khỏi nỗi thống khổ này. Nguyên Du nhìn thấy, cười lạnh, hắn hiện tại đang điên trong người, dễ gì tha cho tên kia, lập tức một đao chém ngang bụng, Nguyên Du tay không chút chần chờ thọc vào, lôi ra gần như toàn bộ cơ quan trong cơ thể tên kia.
Không để ý đến những gì tên kia sắp làm, Nguyên Du nhanh chóng bế lên Cơ Thanh Huyền, đặt nàng ngồi tựa vào vách, một góc "tuyệt đẹp" để chứng kiến địa ngục, sau khi làm xong Nguyên Du thờ ơ quay đầu lại, đối mặt với "khán giả" của mình, hắn nở một nụ cười, một nụ cười tràn đầy sự hồn nhiên, vui vẻ nhưng trong măt tất cả mọi người, đây mới đích thực là nụ cười của ác quỷ. Bọn hắn đã chứng kiến từ đầu đến cuối màn tr.a tấn đầy máu me của Nguyên Du, trong lòng của bọn hắn đã sớm sợ hãi đến mức không dám động đậy dù chỉ một chút, một số tên tâm lí yếu sau khi thấy cảnh Nguyên Du tr.a tấn đều không nhị được mà ói ra, thậm chí một số tên còn bĩnh ra quần, ngay cả Lâm Vũ Thần lần đầu thấy cảnh này cũng không nhịn được mà nôn mửa tại chỗ.
Nguyên Du nụ cười dần tắt, thay vào đó là khuôn mặt băng lãnh như băng lúc nãy, hắn đi từng bước chậm rãi tới tên gần mình nhất, tên kia thấy hắn đang đi tới chỗ mình, tuyệt vọng cầu xin:
"Đừng tới đây... xin ngươi... đừng tới đây....." Nguyên Du như bỏ ngoài tai lời cầu xin ấy, vẫn một tốc độ cũ đi tới bên cạnh tên kia. Tên kia thấy cầu xin là vô dụng liền vận hết sức bình sinh bỏ chạy, thậm chí hận cha mẹ sinh thiếu thêm vài cái chân. Nguyên Du nhìn lấy con mồi đang bỏ chạy thục mạng kia, chỉ chậm rãi nâng lên bàn tay, nắm lại, tức thì từ bốn phương tám hướng hàng ngàn ngọn mâu từ vách tường bất chợt xuất hiện đâm xuyên khắp cả cơ thể tên kia. Nguyên Du thấy "con mồi" đã bị không chế liền chậm rãi bước tới, một tay đặt lên đầu tên kia, lập tức cuồn cuộn lực lượng trào vào người hắn còn tên kia người chậm rãi héo lại, giống như bị rút nước. Lâm Vũ Thần thấy cảnh này chỗ nào còn không biết Nguyên Du đang hấp thụ lực lượng của tên kia. Chưa tới một phút, tên kia đã bị hút thành xác khô, Nguyên Du như vứt một cục rác, vứt qua một bên, nhìn lấy những con mồi còn lại, từ sâu trong tim hắn chợt cảm thấy có chút hưng phấn.
Nguyên Du lặp lại quá trình, chậm rãi đi tới từng tên, hấp thụ lực lượng của chúng, nhưng không phải ai cũng để yên cho hắn làm vậy, không ít người đã phản kháng, thậm chí có người vì để tự do liền không chút do dự kéo đứt chân, tay của mình khi chúng bị đinh lại, nhưng tất cả đều vô nghĩa, dưới sức mạnh tuyệt đối không gì có thể chống lại. Trong hang động nhất thời vang lên từng tiếng từng tiếng hét thảm, Từng tên, từng tên chậm rãi bị hắn hút thành xác khô. Nguyên Du nhìn lấy một tên cuối cùng đang cố gắng nép mình vào một góc hòng trốn tránh sự truy bắt của hắn. Nguyên Du chậm rãi đi đến bên cạnh tên kia, hắn cũng như những tên khác, tuyệt vọng trốn chạy. Nguyên Du lần này không sử dụng Ảnh Mâu để bắt lại, Long Nha Đao lại xuất hiện trong tay, lập tức vung lên bốn lần, lập tức tứ chi của tên kia bị cắt ra.
Nguyên Du chậm rãi đi đến bên cạnh tên kia, nắm lấy tóc, kéo hắn đến bên chân Lâm Vũ Thần, Nguyên Du băng lãnh nói:
"Ngươi dù sao cũng là người có chút lực lượng, tập làm quen với mùi máu đi..." Nói xong hắn đã quay lưng đi vào bên trong, chuẩn bị xử nốt tên kia. Lâm Vũ Thần bị hắn vứt cho một câu như vậy liền nghệch mặt ra, nhìn lấy tên kia khẩn cầu tha mạng, Lâm Vũ Thần lúc này thật không biết lam sao mới tốt. Nguyên Du đi vào trong, tên kia đã máu đã sớm chảy hết, nằm bệt dưới đất, Nguyên Du nhìn lấy hắn, một tay nắm lấy tóc hắn, để mắt hắn nhìn thẳng vào mắt mình. Đôi mắt kia sớm đã không còn chút thần thái nào, Nguyên Du nhìn vào nó, Ảo Ảnh lập tức được sử dụng, tên kia từ nay về sau sẽ chỉ sống trong một thế giới nơi hắn sẽ tiếp tục ch.ết và tái sinh. Nguyên Du sau khi làm xong liền bắt đầu hấp thụ lực lượng của hắn.