Chương 61: Không khí ngột ngạt

Thấy Lâm Vũ Thần đã đi, Nguyên Du lấy một cái ghế, ngồi ở góc tường, cách Vân Nhược Hân và Cơ Thanh Huyền khoảng 2 3m. Hiện tại ân tượng của hai người đối với hắn đã xấu lắm rồi, hắn không muốn chọc thêm để họ cạch mặt hắn đâu. Ba người cứ thế nhìn nhau, không ai nói câu nào, Nguyên Du áy náy nhìn nữ nhân của mình trong khi họ lại sử dụng một ánh mắt nghi ngờ, cảnh giác nhìn hắn. Không khí trong ngôi nhà này chợt trở nên ngột ngạt vô cùng.


Nếu thở dài càng nhiều thì lại càng già đi, thì Nguyên Du đoán chừng đã đến mức gần đất xa trời. Cứ hai nhịp thở bình thường hắn lại thở dài một cái. Nguyên Du lúc này lại càng ân hận cái sự bồng bột của mình, nếu thời khắc đó hắn không bị lòng tham dắt mũi thì moi chuyện đã không tệ thế này.


"Vậy rốt cuộc, mục đích ngươi dắt chúng ta về đây là gì? Chỉ để nhìn sáu mắt nhìn nhau thế này thôi sao?" Sau một khoảng thời gian dài gần cả thế kỉ thì rốt cuộc cũng có người mở miệng bắt đầu câu chuyện. Nguyên Du thở dài trút hết gánh nặng, hắn không ngờ người mở đầu lại là người luôn có ý kiến với hắn - Cơ Thanh Huyền.


"Một nửa." Nguyên Du nở một nụ cười nhẹ đáp. Đó chỉ là một nụ cười vô cùng bình thường nhưng vào trong mắt của Cơ Thanh Huyền nó lại như nụ cười của ma quỷ vậy. Mỗi một lần nụ cười này hiện lên thì y như rằng sẽ có người ch.ết, lúc ở Vân Gia là ví dụ rõ ràng nhất, Nguyên Du luôn giữ một nụ cười nhẹ nhìn bọn chúng chém giết lẫn nhau, kể cả khi hắn tr.a tấn Vân gia chủ cũng là một nụ cười như vậy. Điều này khiến Cơ Thanh Huyền lẫn Vân Nhược Hân nghi ngờ tâm lí của hắn có bình thường hay không, bởi chẳng có ai nhìn thấy chém giêt mà có thể nở nụ cười cả.


"Không cần nhìn ta với con mắt như vậy, ta cam đoan với các nàng tâm lí ta hoàn toàn bình thường..." Nguyên Du vô cùng khẳng định nói, hắn là một con người có tâm lí ổn định, không mắc chứng ái tử thi, bạo ɖâʍ hay khổ ɖâʍ gì cả, nếu nói về điểm không ổn duy nhất của hắn đó là dễ phản ứng thái quá với một số việc.


Hai người nghe Nguyên Du nói, khuôn mặt hiện lên vẻ không tin, trong đầu còn nghĩ: tin ngươi mới lạ. Cái này cũng dễ hiểu, một tên sát nhân hàng loạt nói hắn không có vấn đề về tâm lí thì ai tin trừ bản thân hắn? Nguyên Du thấy vẻ mặt không tin tưởng của hai người cũng không lên tiếng thanh minh, càng cố giải thích với người giữ khư khư quan điểm của mình thì chẳng khác nào cố gắng nói chuyện với cục đá, vô ích.


available on google playdownload on app store


Bầu không khí ngột ngạt quay trở lại, lần này còn đè nén hơn lần trước nhiều. Nguyên Du vẫn hai mắt nhu hòa nhìn bọn họ, trong lòng liên tục cầu khẩn họ cho hắn cơ hội để giải thích, bởi đợi đến khi họ tự tìm hiểu được nguyên do lúc đó thì hai người chắc cũng đã một chồng hai con rồi. Nguyên Du hai mắt liên tục đảo xung quanh nhằm che giấu sự bối rối và gấp gáp của bản thân, Vân Nhược Hân một mực im lặng quan sát từng biểu cảm, từng hành động của hắn từ đầu đến cuối, nàng hiện tại có chút nghi ngờ việc hắn tấn công nàng và Cơ Thanh Huyền có phải là do hắn cố ý hay không.


Bởi nếu nghĩ kĩ một chút, nếu hắn thực sự muốn giết hai người thì đó là một việc hết sức dễ dàng đối với hắn, ngay cả Vân Gia cũng bị hắn rất đơn giản hủy đi. Nếu chỉ đơn giản là ép hai người trở thành nữ nhân của hắn, vậy có cần thiết phải tấn công hai người? Hắn muốn tạo uy sao? Nhưng diệt Vân Gia đã đủ lắm rồi, vậy nên việc lập uy với hai người là không cần thiết. Vậy còn việc sử dụng vũ lực thì sao? Cũng không quá mức cần thiết, dựa vào thủ đoạn của hắn thì còn thiếu cách để hai người không dám trốn sao? Thậm chí nếu hắn muốn thì cả hai đều không thể thoát khỏi tay hắn, sử dụng vũ lực là quá thừa thãi. Nếu là lúc trước thì nàng không chắc, nhưng hiện tại nàng khẳng định quyền quyết định nằm trong tay hai người, bằng chứng rõ ràng nhất đó chính là hắn là người dẫn đầu đoàn người, hàm ý rằng nếu muốn âm thầm rời đoàn hắn cũng không ngăn cản, một điều nữa, lúc còn ở Vân gia hắn cũng đã cho hai người lựa chọn, hoặc là rời đi, hoặc là ở lại bên cạnh hắn dù cuộc sống không hạnh phúc.


Vân Nhược Hân vô ý thức tẩy trắng cho Nguyên Du mà bản thân nàng cũng không hề hay biết, thậm chí nàng còn không nhận ra rằng nàng đã đặt hắn vào thế nạn nhân chứ không phải các nàng. Ngay cả người không mấy thiện cảm với Nguyên Du, Cơ Thanh Huyền cũng chốc chốc lại hiện lên mấy suy nghxi để tẩy trắng cho hắn, thậm chí đặt hắn vào vai nạn nhân, còn hai người mới chính là kẻ có lỗi.


Không khí càng lúc càng đè nén đến mức khó thở. Nguyên Du đoán không khí thế này chỉ kém không khí khi thi đại học mà thôi. Khoảng thời gian này Nguyên Du cũng không ngồi không, hắn cũng không có tâm trạng để ngắm nhìn vẻ quyến rũ của hai mỹ nhân trước mắt, mà là tìm lí do để khiến hai người tạm thời vớt vát chút hảo cảm đối với hắn. Nguyên Du không chối bỏ việc mình đã tấn công hai người bọn họ, hắn không phải loại làm được nhưng không nhận được. nhưng làm là một chuyện, còn làm thế nào để khiến người khác không cảm thấy phản cảm lại là chuyện khác. Nguyên Du cũng không trách hệ thống đã tự tiện quyết định, nếu lúc đó nó không làm vậy, thì hiện tại hắn đã không thể ngồi đi suy nghĩ vớ vẩn thế này, nhưng hắn lại trách hệ thống một chuyện, việc là nó làm, nhưng hậu quả là hắn chịu, giống như con chó hàng xóm sang nhà xả một bãi và hắn phải dọn vậy, nó là vừa tức vừa khó chịu nhưng lại không làm được gì tên hàng xóm đó bởi tên đó nắm thóp kinh tế nhà hắn.


Nguyên Du lại thở dài một lần nữa, hắn thật sự không biết chuyện này phải giải quyết thế nào, nếu nói bản thân là vô ý thì ai mà tin trong khi mấy cây Ảnh Mâu đó vô cùng tinh chuẩn cắm vào tứ chi bọn họ, thậm chí hắn còn ép buộc họ phải thay hắn luyện hóa lực lượng. Đúng lúc hắn đang đau đầu thế này thì tiếng "ting" của hệ thống vang lên:


"Nhận thấy kí chủ đang rơi vào tình thế không thể giải quyết, hệ thống kiến nghị sử dụng vũ lực cưỡng ép họ quên đi mảnh kí ức lúc đó." Hệ thống vô cùng nhanh chóng nói.


"Hệ thống, ngươi có biết cái gì gọi là choc người nổi điên không?" Nguyên Du hỏi một câu kìm nén vô cùng, hắn lúc này thực sự tự hỏi bản thân nhận được cái hệ thống này là phúc hay là họa, nếu là họa thì cũng không phải, bởi nhờ tới nó hắn mới có bây giờ. Là phúc thì lại càng không, bởi nếu không có nó cũng chẳng có tình huống như bây giờ, và một số tình huống có thể xảy ra vào tương lai. Hệ thống biết Nguyên Du đang kìm nén rất nhiều, cũng không nói thêm câu nào, nó thật sự không muốn chọc điên tên này, hiện tại hắn còn nhỏ yếu thì còn tốt, sau này lên được cảnh giới cao hơn thì không có gì đảm bảo hắn không lôi nó ra xả giận cả.


Trong lúc Nguyên Du đôi co với hệ thống thì Vân Nhược Hân và Cơ Thanh Huyền hội ý với nhau. Vân Nhược Hân đầu tiên mở miệng nói:


"Tỷ, ngươi nghĩ chúng ta có nên nghe hắn giải thích hay không?" Vân Nhược Hân vô cùng tự nhiên gọi Cơ Thanh Huyền là tỷ, giống như hai người từ lâu đã là tỷ muội tốt chứ không phải là tình địch với nhau. Cơ Thanh Huyền nghe Vân Nhược Hân nói cũng rất tự nhiên nhận một tiếng tỷ này, nàng hơi đăm chiêu một chút, sau đó nói:


"Ngươi nghĩ tại sao chúng ta phải nghe hắn giải thích?" Vân Nhược Hân bị hỏi ngược, lập tưc đưa ra lập luận của bản thân. Cơ Thanh Huyền nghe Vân Nhược Hân phân tích, chốc chốc lại gật đầu, không thể không nói nhưng Vân Nhược Hân phân tích khá có lí, một số giống nàng đến ngạc nhiên. Sau khi nói một lúc, Vân Nhược Hân mới kết thúc lập luận của mình:


"...Đó là tất cả những thứ ta có thể nghĩ tới." Cơ Thanh Huyền nghe xong, gật đầu một cái, sau đó hỏi lại:
"Vậy ngươi nghĩ vì sao lúc đó hắn lại tấn công chúng ta?" Vân Nhược Hân hiển nhiên đã sớm chuẩn bị cho câu hỏi này, lập tức nói:


"Tỷ, ngươi không nhận ra bản thân mình có gì khác biệt sao?" Cơ Thanh Huyền xem xét bản thân một chút, sau đó lắc đầu, chờ đợi Vân Nhược Hân nói tiếp.


"Tu vi của tỷ không phải không phải có chút tăng trưởng sao? Bản thân ta cũng vậy, đã đến được Võ Hồn cảnh đỉnh phong! Ngay cả tên tiểu tử hay đi sau hắn cũng đã có thể gọi ra Chiến Hồn, vậy thì vì sao chúng ta không nghĩ rằng hắn đang giúp chúng ta?" Cơ Thanh Huyền mấy câu đầu nghe còn thuận tai, mấy câu sau mặt liền hơi nghệch ra. Vân Nhược Hân không đợi nàng hỏi lại liền đã lên tiếng giải thích.


"Như ta nói lúc nãy, nếu hắn muốn giết chúng ta, đó là việc vô cùng đơn giản nhưng hắn đã không làm như vậy. Thay vì một kích đâm ch.ết chúng ta, hắn lại chọn khóa cứng tứ chi, sau đó ép buộc chúng ta phải tiếp nhận mớ linh khí khổng lồ kia..."


"Khoan đã, nếu nói hắn giúp chúng ta cũng không đúng, bởi sau khi cho chúng ta tiếp nhận chưa để chúng ta luyện hóa hắn lại rút ra, sau đó lại dồn một tốp khác vào, như vậy thì giúp chúng ta cái gì?"


"Tại sao tỷ lại không nghĩ sâu xa hơn? Nếu hắn để chúng ta luyện hóa hết đám lực lượng đó thì tỷ nghĩ bản thân sẽ bạo thể trước hay luyện hóa xong trước?" Vân Nhược Hân hỏi vặn lại. Cơ Thanh Huyền nghe xong chỉ biết đỏ mặt xấu hổ, nàng thật sự không nghĩ sâu xa đến mức bản thân có bạo thể hay không.


"Mà tỷ nghĩ không có hắn, tỷ sẽ có tu vi như hiện tại sao? Hắn đã cược chính mạng sống của mình để thu thập hết linh khí vào trong cơ thể, sau đó từng chút từng chút một thả ra cho chúng ta luyện hóa, sau đấy phản hồi một ít về cho tiểu tử kia. Nhìn bề ngoài hắn đang hại chúng ta, nhưng thực chất hắn lại đang cược mạng sống của mình để giúp chúng ta mạnh lên, đó cũng là lí do vì sao chúng ta đột phá mây đại cảnh giới liền trong khi hắn vẫn dậm chân tại chỗ, bởi gần như toàn bộ linh khí hắn đều nhường cho chúng ta và tiểu tử kia. Ta mạnh dạn đoán lúc đó hắn tấn công chúng ta là vì trong giây phút gần như ch.ết đi đó, hắn buộc phải làm vậy, bằng không mọi thứ đều thành công cốc." Vân Nhược Hân vô cùng chắc chắn nói.


Cơ Thanh Huyền nghe xong cũng cảm thấy khá có li, nàng cũng không hiểu tại sao bản thân hắn chứa nhiều linh khí như vậy nhưng lại chỉ tăng thêm có vài tiểu cảnh giới nhỏ nhoi, trong khi ba người ai cũng đạt được tăng tiến vô cùng rõ rệt.


Thời khắc Nguyên Du đôi co với hệ thống xong cũng là lúc hai người thảo luận xong, Nguyên Du lúc này nhìn về đôi mắt của họ, hai người nhìn hắn với một con mắt rất khác, không còn là là con mắt nghi ngờ hay cảnh giác mà là thông cảm và áy náy. Nguyên Du mặt lúc này nghệch ra, rốt cuộc trong lúc hắn và hệ thống đôi co hai người đó đã nói gì vậy. Nguyên Du cứ thế ngờ nghệch mà không biết rằng dưới một sự tác động nhỏ hắn cứ thế mà được rửa sạch tội trạng mà không tốn chút nước miếng nào.


Cùng lúc này, ở một không gian vô định, xung quanh không có tinh thần nhật nguyệt, không có ánh sáng thậm chí là hơi ấm cũng không, một tòa động phủ cứ thế lơ lửng giữa không gian tối tăm, tĩnh mịch kia. Trong động phủ, một nam nhân đang ngồi nhập định, hắn da trắng, tóc đen, môi đỏ, mũi cao, mi dài, khuôn mặt thanh tú kiêm vài phần nho nhã giống một học sĩ, cơ thể vận một bộ trường bào giống một vị nho sĩ, tạo cho ngươi khác cảm giác đây là một người vô cùng thanh nhã, lịch sự, hiểu lễ nghĩa.


Lúc này, một thân ảnh nhỏ nhắn bất chợt xuất hiện giữa căn phòng của hắn. Đó là một tiểu la lỵ vô cùng dễ thương, nàng mặc một bộ thanh sắc váy ngắn, chân đeo hài đỏ. Mái tóc dài xõa tùy ý, làn da trắng nõn, đôi măt to tròn, khuôn mặt xinh xắn, đôi môi hồng hào khiến bất cứ ai cũng thích, trên tay nàng còn ôm lấy không giữ gấu bông, nhìn sơ qua ai cũng sẽ nghĩ đây chỉ là một tiểu nữ tữ đơn thuần, nhưng chỉ những ai đã từng đối đầu mới biết nàng là một con quái vật đội lốt dễ thương. Nàng nhìn xung quanh phòng, sau đó một giọng nói vô cùng dễ nghe tựa chim hót vang lên:


"Nhị ca, vì sao ngươi lại giúp cho tên đó? Theo ta thấy chỉ riêng thứ ngươi cho hắn đã quá đủ rồi, cớ vì sao ngươi lại giúp hắn thoát khỏi hiềm nghi?" Tiểu la lỵ nghiêng đầu hỏi, bộ dáng vô cùng dễ thương,


"Tiểu Thập, ngươi lại vào phòng ta mà không gõ cửa," Người nam nhân kia không lập tức trả lời nàng, trước khiển trách một câu, nhưng trong giọng nói lại không chứa chút nào tức giận, thậm chí còn có chút yêu chiều. Tiểu la lỵ kia nghe xong, hiển nhiên không vừa ý, phùng má nói:


"Nhị ca, Đại ca đã nói ở đây ta không có nơi nào là không thể vào!" Nàng phùng má lên trông cực kì đáng yêu, nhưng những ai đã phải đối mặt với con quái vật này đều sẽ chỉ xem đó như điệu bộ ma quỷ dụ dỗ thông qua hình hài nhỏ bé kia.


"Ai... Hết cách với ngươi, đúng là lão đại nuông chiều ngươi quá rồi..." Nam nhân kia bày ra vẻ mặt hết cách, thở dài nói.
"Nhị ca, ngươi lảng tránh!" Tiểu Thập hiển nhiên không buông tha, tiếp tục dồn nhị ca của mình.


"Được rồi, nói ngươi biết cũng không sao, ta chỉ là có chút hứng thú với tiểu tử đó mà thôi." Tiểu thập hài lòng câu trả lời này mới lạ, nàng hiện đã muốn tiến lên đè tên nhị ca của mình ra hỏi cho rõ.


"Được rồi, không đùa với ngươi nữa, giúp ta đi bắt mấy con Bất Diệt Thần Quy đi, tốt nhất là trên vài nghìn tỷ năm, ta có chút việc cần xem xét." Tiểu thập tuy giận nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể hậm hực rời đi, Nhị ca của nàng bình thường trông yếu đuối thế thôi, chứ đánh thật thì hắn chính là một tên điên. Tiểu thập biến mất trong không khí, bỏ lại tên nhị ca kia, hắn lúc này tiếp tục tĩnh tọa, quan sát lấy vận mệnh trăm ngàn vạn giới.






Truyện liên quan