Chương 67: Nguyên Du Thu Đồ
Một chút nữa... Chỉ một chút nữa thôi, Vân Nhu Linh trong lòng khẩn nguyện, chỉ cần một chút nữa thôi là hắn tuyệt đối không thể tránh khỏi thế công của nàng.
Nguyên Du quan sát nhất cử nhất động của nàng, hắn nhìn nàng với cặp mắt thâm ý vô cùng, giống như có thể nhìn thấu tâm can. Thấy cặp mắt đó Vân Nhu Linh không biết vì sao mà có chút nổi da gà, hơi lạnh lẽo cùng một chút sợ hãi, giống như trước mặt hắn nàng hoàn toàn là khỏa thân vậy, hoàn toàn không che giấu được bất cứ điều gì. Nguyên Du nở một nụ cười nhạt nhẽo, để miệng sát gần tai nàng, chậm rãi nói:
"Nghe tên tiểu tử kia nói.. Ngươi rất gan dạ đúng...." Chưa để Nguyên Du nói hết câu, Vân Nhu Linh đã lôi con dao ra dù nàng có nguy cơ bị nó rạch trúng. Sau đó không chút chần đâm lên, nàng dù chưa từng giết người nhưng vẫn biết muốn giết người một cách nhanh chóng thì tốt nhất nên nhắm vào đầu chứ không phải tim. Ngay cả một con gà mờ như nàng cũng biết điều đó thì Nguyên Du có thể không biết sao?
"Ngu xuẩn." Lâm Vũ Thần liếc mắt nhìn bên kia, thấy Vân Nhu Linh vậy mà dám tấn công lão đại của hắn liền khinh thường nói nhỏ, thiếu nữ này đích thực là tìm ch.ết. Hắn nhớ Nguyên Du đã từng nói lần đầu thì không giết nữ nhân, nhưng lần thứ hai thì không cần kiêng nể gì cả, Vân Nhu Linh này lão đại hắn mới gặp lần đầu vậy nên tỉ lệ sống cũng không tính thấp, nhưng mà một chút hành hạ thân xác hẳn không thể thiếu đi. Lâm Vũ Thần cầu nguyện cho Vân Nhu Linh một câu, sau đó tiếp tục trở lại nhập định, kết quả cuộc chiến này hắn không cần xem hết cũng biết rõ phần thắng thuộc về ai.
Đúng như Lâm Vũ Thần đoán, Nguyên Du dù bị tấn công bất ngờ nhưng vẫn vô cùng ung dung né đòn bằng một cú nghiêng người, thần thái giống như đã biết trước mọi chuyện sẽ diễn ra thế nào. Hắn rất đơn giản chụp lấy cánh tay cầm dao của Vân Nhu Linh, sau đó kéo nàng về phía mình, tay kia ôm vào phần eo nhỏ nhắn, mặt hắn kề sát mặt nàng dù con dao vẫn còn ở ngay sau gáy hắn.
Nguyên Du áp sát mặt mình, hít một hơi thật sâu lấy hương vị của tiểu cô nương này, sau đó nở một nụ cười không có ý nghĩa nói:
"Đòn đánh rất chính xác, tiếc là ngươi không thể che giấu sát ý của mình đến phút chót." Nguyên Du tặc lưỡi, tiếc thay dùm nàng. Vân Nhu Linh bị hắn đánh úp như vậy mặt liền đỏ mới mang tai, nàng dù sao vẫn còn là một tiểu cô nương chưa trải sự đời, làm sao chịu nổi đòn này của Nguyên Du. Ngay lập tức con dao sau gáy hắn bị nàng vung loạn xạ hòng thoát khỏi cái thể này, nhưng tất cả đều là không có ý nghĩa. Nguyên Du trông thì chỉ ôm hờ, nhưng chỉ người trong cuộc mới biết hắn ôm nàng chặt thế nào.
Nguyên Du kề sát môi mình lại gần đôi môi mỏng cánh đào của Vân Nhu Linh khiến hai mắt nàng lập tức nổ đom đóm, nhất thời không dám cử động dù chỉ một inch. Nguyên Du thấy nàng như vậy, cười nhẹ một cái, sau đó buông tay ra, Vân Nhu Linh do bị bất ngờ, ngay lập tức mất thăng bằng ngồi bệch xuống nền cỏ. Cơn đau từ cú ngã ngay lập tức đánh thức Vân Nhu Linh dậy khỏi sự bối rối đến cực độ này, nàng chĩa mũi dao về phía hắn, nhưng ngay lập tức nhận ra con dao trên tay mình đã biến mất từ lúc nào.
Nguyên Du ngồi xổm trước mặt Vân Nhu Linh, một tay cầm lấy mũi dao, phe phẩy trước mặt nàng, trêu ghẹo hỏi:
"Tìm thứ này sao?" Nói cho có lệ, hắn vô cùng nhẹ nhàng ném con dao lên, sau đó nó vô cùng tinh chuẩn cắm ngay bên cạnh Vân Nhu Linh. Vũ khí đã về tay, Vân Nhu Linh vô cùng nhanh chóng cầm nó lên, sau đó lại chĩa mũi dao về phía Nguyên Du một cách bất lực. Chỉ riêng việc ngay cả khi hắn đứng gần sát nàng vẫn có thể né đòn một cách nhanh chóng thì nàng thật không biết làm thế nào mới có thể giết được hắn. Nguyên Du thấy Vân Nhu Linh vẫn có gắng bấu víu lấy một tia hi vọng mỏng manh liền thở dài nói:
"Đừng có gắng làm gì... Với trình độ của ta thì ngươi còn lâu mới đánh trúng được, chưa kể đến kinh nghiệm bao nhiêu năm của ta. Nếu ta thật sự bị một con nhóc như ngươi giết ch.ết thì ta thật sự chẳng dám nhìn mặt sư phụ ở dưới suối vàng." Nguyên Du có chút nhớ nhung nói nhưng không bao lâu giọng điệu nhanh chóng trở lại như thường ngày. Nguyên Du nhìn lấy thiếu nữ trước mắt, tay vươn ra, chụp lấy cổ tay đang cầm dao của nàng, hắn thở dài nói:
"Nếu như ngươi muốn ám sát ai đó, trước hết cần phải biết cách biệt giữa ngươi và kẻ đó. Thứ hai là sự kiên nhẫn. Thứ ba là quyết tâm. Thứ tư là nên làm mọi thứ trong im lặng. Thứ năm, tuyệt đối không được lưỡng lự. Cuối cùng mới là tốc độ và sức mạnh. Một điều nữa, đối với một sát thủ, khi ám sát thất bại, nhất định phải ngay lập tức trốn ngay. Trong trường hợp trốn không thoát, bắt buộc phải tự sát trước khi lộ ra bất cứ thông tin nào, kể cả có là thông tin nhỏ nhất." Nguyên Du vô cùng nghiêm túc nói, giống như chính bản thân hắn cũng đã từng trải qua vậy.
Vân Nhu Linh nghe hắn nói liền ngơ ngác một chút, tên này có ý gì đây? Khi không lại hướng dẫn nàng đi vào con đường sát thủ, còn kể cho nàng nghe mấy quy tắc đó. Nguyên Du không quan tâm ý nghĩ của Vân Nhu Linh, hắn vẫn rất nhập tâm nói:
"Dĩ nhiên, mấy quy tắc này mỗi nơi mỗi khác, nhưng ở chỗ đó thì đây là luật bất thành văn mà ai cũng phải tự ghi nhớ." Nguyên Du khi nhắc về nơi đó, cảm xúc liền có chút không khống chế được. Thở dài một hơi trấn áp lại sự giận dữ, hắn tiếp tục nói:
"Để ta ví dụ cho ngươi thấy..." Câu nói chưa dứt Nguyên Du đã biết mất tại chỗ, sau đó một giọng nói vang lên sau lưng Vân Nhu Linh kèm cảm giác mát lạnh ở cổ, dao trên tay nàng không biết từ khi nào đã bị Nguyên Du lấy đi mất. Giọng nói hờ hững kia vang lên:
"Nếu ngươi là đối tượng bị ám sát thì nhiệm vụ này đã gần hoàn thành rồi." Nguyên Du nhấc con dao ra khỏi cổ Vân Nhu Linh nhưng do lúc nãy tâm tình có chút không ổn nên đè hơi mạnh tay, thành ra trên cổ nàng hiện tại có một vệt cắt nông.
"Đó là mấy quy tắc khi làm sát thủ, dĩ nhiên, để ám sát thì còn vài thứ cần phải tuân thủ nữa." Nguyên Du cười nói, đồng thời ném con dao trở lại chỗ Vân Nhu Linh. Vân Nhu Linh không vội nhặt lên con dao, mà vô cùng cảnh giác nói:
"Ngươi nói với ta mấy thứ này làm gì?" Nàng tuyệt đối không tin con ác ma này chỉ nói cho vui mà hẳn phải có một âm mưu sâu xa nào đấy.
"Không cần căng thẳng, ta nói mấy thứ này, chẳng qua là để thu ngươi làm đệ tử mà thôi." Nguyên Du vô cùng hờ hững nói. Hắn từ trên Vân Nhu Linh thấy được một cậu nhóc, dù cho thế giới đó có chà đạp, lăng mạ, nhục nhã cậu thế nào thì cậu vẫn luôn đứng dậy, nở một nụ cười đồng thời giơ ngón tay giữa với đời xem như an ủi bản thân. Hắn thấy một cậu nhóc bất khuất, để bảo vệ thứ cậu cho là đúng liền mạng cũng đều có thể hiến đi.
"Thu ta làm đệ tử? Ngươi bệnh sao!" Vân Nhu Linh nhặt lên con dao, cảnh giác nói. Nàng nghĩ mãi cũng không hiểu tại sao Nguyên Du lại muốn thu nàng làm đệ tử. Nàng rõ ràng là muốn giết hắn, thu nàng làm đệ tử thì chẳng khác nào nuôi dã thú, một lúc nào đấy có thể bị cắn lại.
"Ừm. Thu ngươi làm đệ tử. Chẳng phải ngươi muốn giết ta sao? Nếu như chỉ sống như lũ nhóc đằng kia thì ngươi chỉ có thể giết được ta khi nào ta già yếu sắp ch.ết mà thôi." Nguyên Du vừa nói vừa chỉ ngón tay về phía đám nhóc. Vân Nhu Linh nghe hắn nói, lòng cảnh giác tăng cao đến cực hạn, gần như chỉ cần Nguyên Du sơ sẩy một giây là giây sau tuyệt đối sẽ có người ch.ết.
"Nhưng chỉ dạy một kẻ muốn giết mình, trên đời này chẳng ai làm vậy cả, ngươi cho rằng ta là con ngốc sao?" Vân Nhu Linh chậm rãi tụ tập linh khí trên mũi dao, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nguyên Du nghe nàng nói, nở một nụ cười hoài niệm, nói:
"Đúng vậy, gần như chả ai làm vậy cả, ta cũng nghĩ như ngươi cho đến khi gặp một người. Cô ta thật sự truyền dạy cho kẻ đó toàn bộ chân truyền của bản thân mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, thậm chí còn cổ vũ cho tên đó ráng học cho hết toàn bộ chân truyền để giết cô ta." Nguyên Du hoài niệm nói.
"Tại sao cô ta lại làm vậy?" Vân Nhu Linh hiếu kì hỏi. Thông thường, chỉ dạy toàn bộ chân truyền cho người khác cũng đồng nghĩa lật ra gần như toàn bộ con bài sấp của bản thân, chỉ cần người kia khai ra thì lập tức kẻ chỉ dạy sẽ trở nên bị động vô cùng. Vậy nên ở đây, khi nói về chân truyền thường sẽ không có mấy ai dám truyền thụ tất cả chứ đừng nói là mấy con bài sấp.
"Chịu thôi. Tính cách cô ta quái gở lắm, sáng nắng chiều mưa thất thường. Nhưng trong một lần nhậu say, cô ta có nói với ta rằng quan sát đệ tử mình lớn lên cũng là một thú vui tao nhã, dù rằng nó trưởng thành để giết mình cũng không khiến niềm vui khi đệ tử trưởng thành mất đi. Ta đoán tất cả những gì cô ta muốn là sự trưởng thành của đệ tử mà thôi." Nguyên Du nhún vai nói, trong giọng nói còn che giấu một chút hoài niệm, nhớ nhung.
"Vậy kết cục cô ta thế nào?" Vân Nhu Linh hỏi đến câu mấu chốt nhất. Đã là sư phụ và đồ nhi với nhau, hẳn phải có chút tình cảm, không đến mức làm quá tuyệt chứ?
"Còn làm sao nữa? Dĩ nhiên là bị tên nhóc kia giết ch.ết rồi. Chính cô ta gây nghiệp thì cô ta cũng phải trả nghiệp thôi." Nguyên Du nhún vai, tỏ vẻ không có gì cả. Vân Nhu Linh nghe thấy câu trả lời trong lòng liền lạnh lẽo. Ngay cả một con súc vật cũng biết nhớ ơn trả ơn, nhưng tên kia lại có thể nhẫn tâm ra tay giết hại cả người đã cho hắn cơ hội sống thì đích thực còn không bằng súc sinh.
"Vậy quyết định của ngươi thế nào? Nếu ngươi đồng ý, ta sẽ dạy cho ngươi đến khi ngươi đủ mạnh để giết ch.ết ta, đổi lại ngươi sẽ là đệ tử thứ nhất của ta. Thế nào?" Nguyên Du cười nói, đồng thời xòe ra một bàn tay, nếu đối phương đồng ý thì sẽ bắt tay hắn, còn không đồng ý thì thôi. Vân Nhu Linh bị hắn mời gọi liền có chút khó xử, nếu nàng đồng ý, sau này thật sự giết hắn nàng chắc chắn sẽ mang xú danh khi sư diệt tổ người người hô đánh, còn không bắt tay thì đây là cơ hội duy nhất, không biết bao giờ mới có thể gặp lại.
"Yên tâm đi, ngươi không nói, ta không nói thì chẳng ai biết chúng ta là sư đồ cả. Ngươi cũng chẳng cần có áp lực tâm lí, xem như ta nuôi một con thú xem nó có thể trưởng thành tới đâu đi." Nguyên Du nhún vai nói. Vân Nhu Linh nghe hắn nói liền cắn răng, bắt lấy tay hắn, xem như sau này có bị mang danh khi sư diệt tổ cũng phải giết hắn để báo thù vậy.