Chương 85
Bốn tên sát thủ nghe Nguyên Du nói nụ cười trên mặt chợt cứng lại, làm gì có ai bị chửi là chó mà vẫn có thể tươi cười đâu? Tên cầm đầu tuy rất khó chịu nhưng vẫn mặt mày rạng rỡ cười nói:
"Công tử quá lời rồi, nhà ta không phải là thiếu người, mà chỉ là do lão gia không nhắc nhở nên ít người nhớ tới..." Nguyên Du nghe xong cũng chỉ nở nụ cười mỉm. Tự nhận là chó, xong rồi lấy đó đạp đối phương xuống, hàm ý đối phương chỉ có chó mới đi tìm, không những vậy còn cố tình hay cố ý cho thấy thân phận đối phương không đáng quan tâm. Không thể không nói, lời này đúng là có chút chọc người nổi máu a.
Nguyên Du nở nụ cười ấm áp, sau đó đứng dậy, vươn vai, hỏi Túy Lão:
"Túy Lão, nãy giờ không biết ta uống của lão mấy vò rồi?" Túy Lão nghe Nguyên Du hỏi, trong nháy mắt hiểu được hắn muốn làm gì liền sang sảng cười đáp:
"A...Để ta xem nào...1, ,3..4 vò, mỗi vò một ngàn linh thạch nhưng xem ở giao tình, ta chỉ lấy mỗi vò tám trăm, tổng lại là ba ngàn hai trăm linh thạch. Ngươi muốn trả linh thạch hay trả vật?" Túy Lão cười, lộ ra mấy cái răng vàng ố do uống rượu, khuôn mặt có chút hèn mọn xoa xoa hai tay. Nguyên Du đạt được kết quả, trong lòng cười thầm, đối với bốn tên sát thủ nói:
"Nghe rõ chứ? Trả tiền đi, bản công tử hôm nay ra ngoài quên đem tiền rồi...." Nói xong hắn lại ngồi thụp xuống, tiếp tục cầm lên vò rượu đang uống dở ngửa cổ uống liền một hơi dài. Bốn tên sát thủ nghe Nguyên Du nói mặt liền nghệch ra, bốn mắt nhìn nhau, nguyên bản kế hoạch của bọn hắn là dựa vào cái thân phận này cưỡng ép đem Nguyên Du đi cũng không ai nói gì bởi đây là chuyện gia đình người ta, nhưng chưa kịp để bọn hắn cưỡng ép đem đi thì đã bị Nguyên Du làm cho một vố ba ngàn hai trăm linh thạch.
Bọn hắn tuy biết Túy Lão đang độn giá nhưng lại không dám không trả, dựa vào cấp độ của bọn hắn đã sớm nghe thấy danh tiếng của Túy Lão, cũng biết thực lực của lão hơn hẳn bất kì ai ở đây. Bọn hắn đối đầu với một mình Nguyên Du đã mệt mỏi lắm rồi, bây giờ lại còn bồi thêm một cái Túy Lão nữa thì nguy cơ diệt đoàn rất cao, vậy nên tất cả chỉ có thể cắn răng mỗi người đưa ra tám trăm linh thạch.
Túy Lão tiền tới tay liền cười híp mắt, kì thực lão cũng là thấy bốn người nên mới lấy bốn vò chứ Nguyên Du từ khi vào chỉ mới uống chưa hết được một vò chứ đừng nói bốn. Lão lấy mỗi vò tám trăm cũng là có nguyên do của nó, trong lời nói của lão nói được giảm xuống tám trăm là nhờ giao tình của lão với Nguyên Du, nó cũng đồng thời cảnh cáo bốn người kia rằng nếu Nguyên Du có chuyện lão sẽ kiếm bốn người nói chuyện đầu tiên.
Thấy khuôn mặt đau ví của bốn người Nguyên Du cảm thấy có chút thỏa mãn, tuy hiện tại chỉ có thể cho bọn hắn ăn một cái quả đắng nhỏ không đáng vào đâu nhưng miễn là hắn cảm thấy thoải mái là được. Ba người sau khi giao tiền bốn cặp mắt liền không tự chủ được liếc về phía Nguyên Du, trong cặp mắt chất đầy sự thù hận, vốn tưởng đây là một nhiệm vụ đơn giản nhưng ai biết được bị tên này cho hửi khói đã không nói bây giờ lại phải mỗi người đau ví một trận trả cho cái món rượu mà chả ai biết vị nó ra sao.
"Sao? Có gì bất mãn à?" Nguyên Du cười như không cười nhìn bốn người.
"Không dám, không dám, chúng ta thân làm nô tài sao dám đôi co với cái thiếu gia như ngài." Tên cầm đầu tuy khó chịu nhưng hiện tại không thể làm gì khác hơn là tạm thời chấp nhận sự sỉ nhục này. Không thấy bọn hắn lại nói gì, Nguyên Du nhàm chán lên tiếng:
"Được rồi, nếu đã không còn gì nữa thì các ngươi đi trước đi, ta còn đi chơi một lát..." Hắn phất phất tay ra hiệu bọn hắn đi trước. Bốn tên đó nghe vậy mặt xạm lại, vẫn là tên cầm đầu tiếp tục đại diện nói:
"Không được, lão gia giao cho chúng ta đi tìm ngài, bây giờ tìm thấy mà lại không đưa ngài về thì chúng ta làm sao ăn nói với lão gia a? Vả lại..." Nói tới đây, hắn chợt cúi người, nói thầm vào tai Nguyên Du:
"Ngài cũng nên tự biết thân biết phận một chút....Đừng để chúng ta mang tiếng lấy mạnh hϊế͙p͙ yếu." Nói xong hắn lui lại một bước, nở một nụ cười nhẹ nhìn Nguyên Du, chậm rãi đợi câu trả lời từ hắn. Nguyên Du bị một nam nhân áp sát như vậy da gà không tự giác mà nổi lên khắp người, hắn ghét bỏ nhìn tên cầm đầu kia, thầm than mị lực bản thân quả nhiên ai thấy cũng không khống chế được a. Túy Lão một mực ngồi xem màn kịch này, lão dù biết chân tướng nhưng cũng không có ý định nhúng tay vào bây giờ, dù sao thân phận cũng có chút bất tiện. Nếu lúc này lão mà ra tay thì chẳng khác nào tuyên bố cạch mặt với Phủ Thành Chủ, tuy hai bên không ưa nhau nhưng dưới phương diện lợi ích hai bên vẫn là có một chút lợi lộc nên vẫn chưa hoàn toàn trở mặt thành địch.
Nguyên Du liếc nhìn Túy Lão, thấy lão vẫn chỉ một bộ xem kịch vui liền thở dài, mấy con người này quả thật là sống vì lợi ích mà. Lấy ra một mẩu giấy nắm trong tay, Nguyên Du trong đầu nói với hệ thống:
"Giúp ta ghi mấy chữ..." Mọi việc tới quá đột nhiên nên hắn vẫn chưa kịp chuẩn bị chu toàn, bây giờ chỉ có thể bắt đầu lại từ đầu vậy. Hệ thống được lệnh của ký chủ rất nhanh chóng làm theo mà không hề hỏi đến nguyên do. Không tới mấy giây mẩu giấy trong tay hắn đã được viết lên vài chữ, nhìn kiểu chữ hoàn toàn giống với Nguyên Du không hề khác một tí nào. Làm xong mọi việc Nguyên Du mới thở dài, trong tay lại xuất hiện thêm vài trăm viên linh thạch nữa, nhét mẩu giấy vào trong sau đó đặt lên bàn. Xong xuôi mọi việc hắn mới đứng dậy đi theo bốn người, trước khi hoàn toàn rời đi, hắn liếc về phía Túy Lão thâm ý vô cùng.
Túy Lão nhìn thấy con mắt kia chợt cảm thấy có chút không lành, đôi tay gầy gò lục lọi trong mớ linh thạch Nguyên Du vừa đưa. May mà cũng không nhiều lắm, chưa tới mấy giây lão đã tìm thấy mẩu giấy của hắn để lại. Mở ra mẩu giấy chỉ vỏn vẹn vài chữ: Hồi phục, tăng tiến, đi theo, lợi ích. Tuy chỉ là tám chữ không đầu không đuôi nhưng trong nháy mắt Túy Lão chợt nhận ra rất nhiều thứ, nhưng nhận ra rồi mồ hôi của lão chợt chảy dọc theo sống lưng. Bị thương vốn là bí mật lớn nhất của lão nhưng bây giờ lại bị một cái tiểu tử nói ra, không những vậy còn có cách chữa trị. Tuy rất có thể là đoán mò nhưng người đã vào đường cùng thì cách gì cũng có thể làm, nghĩ đến đây Túy Lão cắn răng, cầm lấy cây gậy trúc chạy theo Nguyên Du.
Nguyên Du lúc này bị bốn tên kèm bốn phía không một kẻ hở, lựa chọn duy nhất ở hiện tại chính là đi theo bọn hắn bằng không cái kết khó nói. Tuy trong tình cảnh như vậy nhưng Nguyên Du không tỏ ra sợ hãi chút nào, ngược lại tâm trạng còn rất thoải mái giống như đi dã ngoại vậy, tất cả là vì hắn tin chắc vào cái phương án giữ mạng của bản thân sẽ có hiệu quả. Hắn là người đã đọc qua nguyên tác vậy nên mọi chuyên thế giới này sẽ đi theo chiều hướng thế nào hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cũng vì vậy hắn có thể đi trước đối thủ vài bước thậm chí bóp ch.ết cái kế hoạch của đối phương ngay từ trong trứng nước.
Bây giờ cũng vậy, hắn đã nắm thóp được Túy Lão, sau khi đánh qua một lần hắn đã xác định được Túy Lão thật sự có trọng thương trong người bằng không hắn đã không trốn dễ dàng như vậy. Không những nắm được thóp hắn cũng có thể từ đó lợi dụng Túy Lão cứu mình lần này, hắn dám chắc chắn Túy Lão sẽ tới là vì lão đã trọng thương được vài năm rồi mà trong vài năm này thực lực của lão liên tục giảm sút đến mức chỉ còn Chiến Linh cảnh, lão sợ một ngày nào đó bản thân sẽ thật sự thành phế nhân, sẽ không bảo vệ được thứ lão cho là gia đình như khi lão còn trẻ vậy nên lão không tiếc bất cứ thủ đoạn nào để khôi phục được thực lực khi ở đỉnh phong, mà vừa hay Nguyên Du lại nắm trong tay phương pháp đó, khá chắc lão sẽ tới.
Tổ hợp năm người liên tục di chuyển một canh giờ đồng hồ, do di chuyển với tốc độ cao nên rất nhanh tất cả đã đi sâu vào một cánh rừng. Đi vào trong, Nguyên Du vẫn một mực trấn tĩnh, cười nói:
"Đêm nay trăng thanh, gió mát, cây cối rợp bóng, tiếng thú với tiếng chim kêu lên như đoạn nhạc đưa tiễn, thật đúng là một chỗ phù hợp để táng thân, đúng không?" Tất cả thấy Nguyên Du vẫn trấn định như vậy trong lòng liền có một cỗ dự cảm không lành. Bốn người đúng là định đem Nguyên Du giết ở trong đây, còn phần phi tang thì bọn thú hoang sẽ lo vậy nên bốn người cũng không cần quan tâm nhiều lắm. Tuy nhiên, khi thấy được vẻ trấn định kia mỗi người lại không tự chủ được mà rụt cổ lại, một tên tuy có chút sợ nhưng vẫn giả vờ trấn định nói:
"Hừ! Đây là chỗ táng thân của ngươi, vậy nên đừng có gấp, trước sau gì ngươi cũng sẽ ch.ết thôi." Nguyên Du nghe tới từ ch.ết chỉ cười xòa, không chút ý nghĩa đáp:
"ch.ết? Ta vốn là kẻ nên ch.ết từ sáu năm trước rồi, hiện tại vẫn còn sống chẳng qua chỉ là bấu víu vào một cái hi vọng mờ ảo mà thôi..." Nguyên Du có chút cô tịch nói, bốn người nghe hắn nói tuy có chút nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nhiều, dù sao tên này cũng đã sắp ch.ết, có để hắn nói cũng chẳng có lợi lộc gì. Nguyên Du sau khi có chút cô tịch lai ngay lập tức tươi tắn trở lại, tiếp tục cười nói:
"Lại nói.... Đây đúng là nơi tốt để an nghỉ nhưng tiếc quá, người phải nằm xuống là các ngươi chứ không phải ta..." Lời Nguyên Du vừa dứt, ngay lập tức từ dưới chân bốn người chợt xuất hiện lít nha lít nhít trường mâu đâm thẳng lên. Bốn người hiển nhiên đã có phòng bị với chiêu này, rất nhanh chóng nhảy lên cao thu hẹp cái bóng của mình lại. Nhưng đáng tiếc, ban đêm trong rừng chính là lãnh địa của Nguyên Du, từ mấy cái bóng trên thân cây lại xuất hiện hằng hà sa số trường mâu chỉa ra ngoài. Bốn người bọn chúng tuy bị tấn công bất ngờ nhưng nhờ kinh nghiệm nên chỉ lãnh một chút vết thương nhẹ. Thấy không có ai bị hạ Nguyên Du cũng không bất ngờ lắm, chỉ là vặn vặn cổ tay, sau đó nói:
"Được rồi, ta cũng nên đáp lễ các ngươi rồi nhỉ?" Nói xong Long Nha Đao lại xuất hiện. Đôi mắt Nguyên Du nhìn chằm chằm về một hướng, ở đó hắn cảm thấy có một người đang quan sát mọi chuyện diễn ra ở đây, đoán được là ai Nguyên Du liền nở nụ cười của kẻ chiến thắng, khiêu khích ngoắc tay bốn người.