Chương 90: Tạm Thời Giảng Hòa Bạch Vô Thiên
Một đêm sóng ngầm dữ dội cứ như vậy trôi qua trong sự vô tâm của Nguyên Du, hắn không biết những gì đã xảy ra mà dù có biết hắn cũng sẽ không để chúng trong lòng, dẫu sao người muốn giết hắn rất nhiều nhưng có thể giết được hắn thì chỉ có một mà người đó cũng đã ch.ết rồi. Vậy nên đối với mấy chuyện như này hắn luôn có đối sách dù không biết đối thủ là ai, nhiều lần bị phản bội đã rèn cho hắn khả năng ứng đối với mọi tình huống phát sinh và cả sự nhanh nhẹn trong việc tìm kiếm lối thoát thân.
Trong Không Gian Hồn Thể lúc này chợt xảy ra liên tiếp vài vụ nổ lớn, khói bụi mịt mù che lấp trời xanh, nhìn đâu đâu cũng chỉ thấy một màu nâu đất tung bay trong gió, tầm nhìn không tới vài mét. Tuy trong tình trạng như vậy nhưng lại có một đôi nam nữ đang giằng co ở chính giữa. Nam bình thường không có gì nổi bật, ngược lại người nữ lại vô cùng diễm lệ tựa hoa tươi thành thục, khí chất tôn quý không ai dám xâm phạm. Mỗi một lần hai người giao thủ, mái tóc trắng của nàng lại tung bay trong gió khiến nàng trông như một vị tiên nữ giáng trần khiến ai cũng cảm thấy mê mẩn vì vẻ đẹp kia. Người nam tuy không có gì đặc biệt nhưng trên người luôn vô ý thức tạo ra một loại áp lức chèn ép người đối diện khiến người ta cảm thấy luôn bị hắn nhìn thấu nội tâm.
Cơ thể hắn tuy nhìn gầy gò cũng như chỉ là bộ dáng thư sinh nhưng thứ vũ khí hắn sử dụng lại trái ngược hoàn toàn. Khi thì một cây đại đao, khi thì đoản đao, khi trọng kiếm, khi lại là một sợi xích dài có gắn lưỡi hái ở một đầu... Nói chung lại chỉ trong vài tiếng đồng hồ hắn đã liên tục sử dụng hàng chục loại vũ khí khác nhau, mỗi loại tuy không nói đến đăng phong tạo cực nhưng ít nhất cũng đến mức độ không ai dám khinh thường. Mỗi một lần hắn ra chiêu là mỗi một lần tử thần ghé đến bên cạnh người nữ, từng đòn tấn công của hắn tuy nhìn vô dụng nhưng thực chất nó lại vô cùng nguy hiểm, đến mức ngay cả một cái Chiến Thành như nàng cũng không dám ngạnh kháng.
"Hừ! Không ngờ bản lĩnh ngươi cũng không thấp!" Người nữ lên tiếng cảm thán giọng nói trong như tiếng chim sơn ca, nhưng thái độ cũng không có bao nhiêu bội phục, nhiều mà không tinh còn không bằng ít mà đến đăng phong tạo cực. Người nam chỉ là cười xòa, xoay thương một vòng sau đó dắt sau lưng, tùy ý đáp:
"Nàng quá khen rồi, kì thực ta trước giờ vẫn chưa tìm được vũ khí hợp tay nên mỗi loại cũng am hiểu chút ít. Tuy không đến nhất đại tông sư nhưng ít nhất đối phó với mấy kẻ bất nhập lưu vẫn là dư sức." Người nữ nghe hắn nói chỉ khinh thường, nhìn ngươi trẻ như vậy thì có thể hiểu được bao nhiêu binh khí? Vậy nên đối với lời nói của hắn nàng cũng chỉ bỏ ngoài tai không quan tâm.
Nguyên Du biết nàng không quan tâm cũng chỉ biết nhún vai mặc kệ. Nghĩ lại chuyện hồi sáng hắn vẫn là sợ đến mồ hôi túa ra, hắn đang say sưa ngon giấc dù bản thân vẫn có đề phòng với xung quanh nhưng tốc độ của nàng lại quá nhanh thành ra hắn cũng chỉ miễn cưỡng phản ứng được, kết quả là mất một cánh tay. May mà ở đây mọi thứ đều chỉ là hồn thể nên mất đi vài bộ phận cũng không có gì đáng ngại bằng không trong trận chiến này hắn đã sớm mất mạng rồi. Nguyên Du tuy nhìn nhàn nhã nhưng kì thực lại rất kiêng kị thực lực của Bạch Vô Thiên, cho dù bản thân chỉ là hồn thể nhưng lại có thể đánh cho hắn không ngừng thay đổi chiến thuật, vài lần thậm chí còn xém chút đem hắn chẻ đôi, mà tất cả nàng chỉ sử dụng một thanh kiếm ngưng tụ từ hồn lực của nàng. Chỉ mới là hồn thể đã như này, Nguyên Du thật sự không dám nghĩ đến khi ở thời kì đỉnh cao nàng còn mạnh đến mức nào nữa? Trận chiến lúc nãy hắn cũng phải vận dụng sức mạng của không gian này chứ không thì còn lâu mới có chuyện hắn trụ được lâu đến vậy. Tuy bị áp chế đủ đường như sức mạnh của nàng vẫn khiến hắn phải dè chừng.
Ngay lúc hắn đang nghĩ vẩn vơ, một kiếm của nàng lại bất chợt đâm đến, Nguyên Du hoảng hốt vội vàng ngửa người ra sau. Nhưng khi hắn ngửa người, Bạch Vô Thiên giống như đạt được ý nguyện, nở một nụ cười tuyệt đẹp, lưỡi kiếm chợt thay đổi quỹ tích lập tức chém thẳng xuống đầu Nguyên Du. Bị nàng đánh lén, khuôn mặt của hắn không dễ nhìn nhưng khi thấy một lưỡi kiếm đang hướng đầu mình bổ đôi thì Nguyên Du cũng không dám suy nghĩ vẩn vơ nữa. Thương sau lưng biến mất, thay vào đó là hai cây chủy thủ xuất hiện ngay tay, Nguyên Du vô cùng vội vàng lấy chúng lên đỡ lại một kiếm.
Keng!
Một tiếng vang lớn, mồ hôi Nguyên Du chảy ròng, khuôn mặt tỏ ra vô cùng miễn cưỡng trong khi người bên kia chiến tuyến lại trông vô cùng bình thản như không. Đỡ được một kiếm nhưng tay hắn cũng tê rần, không dám tiếp tục dây dưa, tâm niệm hắn vừa động ngay lập tức tầm nhìn của hắn đã thay đổi. Trước mặt hắn là một mái tóc trắng đang tùy ý bay theo làn gió, mùi thơm thoang thoảng tựa cỏ cây chợt xuất hiện trong lỗ mũi khiến hắn không nhịn được mà hít thêm vài cái. Gạt qua mái tóc đó chính là cái gáy ngọc của Bạch Vô Thiên, trên đó cũng xuất hiện một mùi thơm như có như không khiến Nguyên Du rất không thoải mái. Nhìn xuống phía dưới chính là cái eo thon gọn cùng với bờ mông bốc lửa của nàng như ẩn như hiện đằng sau lớp y phục màu trắng kia. Nguyên Du như bị nghiện mùi thơm cơ thể nàng, gần không quan tâm đến ngoại giới. Tuy chỉ là một khoảnh khắc rất ngắn nhưng kì thực hắn đã mất đi khống chế.
Nhìn bóng lưng mỹ nhân trước mặt Nguyên Du ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ mép lập tức tiến lên ôm lấy cái eo nhỏ, tay còn lại ngay lập tức khống chế tay cầm kiếm của nàng. Bạch Vô Thiên bị tấn công bất ngờ khuôn mặt có chút đỏ lên, nàng lúc nãy đã dồn được Nguyên Du vào thế bí chuẩn bị kết liễu hắn nhưng hắn lại bất chợt biến mất và đằng sau nàng lại có người ôm. Khỏi nghĩ cũng biết đó là ai, nàng ngay lập tức gắt giọng:
"Thả ta ra!" Nguyên Du nghe nàng nói không những không bỏ, ngược lại còn ôm chặt hơn, tay kia đánh gãy thanh kiếm trong tay nàng. Sau khi chắc chắn nàng không thể gây hại cho mình, Nguyên Du cười nhẹ, một tay không chút kiêng nể gì nắm khuôn mặt tinh xảo của nàng để nàng mặt đối mặt với hắn.
"Thả! Ta! Ra!" Bạch Vô Thiên gằn từng chữ, nàng hiện tại trong lòng chất chứa vô hạn lửa giận. Bị hắn bắt vào đây sống không bằng ch.ết chưa nói, bây giờ lại bị hắn phi lễ như vậy hỏi sao nàng không giận? Nguyên Du nghe nàng gắt gỏng không những không thả, ngược lại còn cười mỉm, đánh liều một lần, hắn ngay lập tức hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia. Lần này hắn đã triệt để chọc giận Bạch Vô Thiên nhưng cơ thể đó tựa như không còn là của nàng nữa, tùy ý để hắn ngấu nghiến đôi môi.
Nguyên Du vừa vào cũng không dám quá mức nghịch ngợm, chỉ là hôn một cái cũng không sử dụng lưỡi mình. Hai người hôn cũng không dài, chỉ khoảng một hai phút sau đó hắn mới chủ động rời khỏi môi nàng, đôi mắt mê li nói:
"Ngươi đẹp quá." Bạch Vô Thiên thân làm một cái Chiến Thánh cảnh nghe được lời khen như thế này cũng không ít lần nhưng mỗi lần nàng đều chỉ nhàm chán bỏ qua. Nhưng lần này không biết vì cái gì mà tim nàng lại bất chợt đập mạnh hơn, bên trong có chút rạo rực cùng với tâm trạng chợt có chút vui vẻ bất thường. Nguyên Du thấy vệt hồng trên khuôn mặt nàng tim cũng hắn cũng chợt lạc một nhịp, ôm một tuyệt thế mỹ nhân thế này hắn ngay cả dục niệm cũng không có, không phải hắn yếu sinh lí mà là do chỉ cần một chút dục niệm cũng là khinh nhờn nàng. Ôm nàng trong ngực, tất cả cảm xúc hắn có chỉ là toàn tâm toàn ý bảo vệ người con gái này đến muôn vạn kiếp, đem đến thế gian hạnh phúc nhất cho nàng, cùng nàng vượt qua kiếp sống trăm năm. Tuy nhiên, nghĩ với làm là hai chuyện không quá giống nhau, hắn đúng là có ý nghĩ đó nhưng người hắn muốn đi đến cuối cuộc đời lại không phải nàng.
Vén mái tóc trắng ra sau tai, để lộ khuôn mặt tuyệt mỹ như tạc, ngũ quan tinh xảo, môi căng, mũi cao, mắt tròn, lông mi dài cùng với con ngươi đỏ tươi yêu dị. Để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ như vậy nhưng một chút dục niệm với nàng Nguyên Du cũng không có, chỉ là ôm chặt nàng hơn, một tay xoa nhẹ gò má nàng, yêu thương nói:
"Nàng hãy nhớ, nếu thế gian này xem nàng là địch nhân, vậy thì ta sẽ thay nàng đồ diệt thiên hạ, huyết nhuộm thương khung." Nói xong, đôi mắt của Nguyên Du lại chợt mê mang, lời nói này giống như hắn đã nói một lần nhưng cuối cùng thứ hắn có thể làm được chỉ là mang theo vài người bồi táng cho người đó. Nhưng hiện tại thì khác, hắn đã có trong tay sức mạnh, còn có hệ thống, lời hứa này không chừng có thể thực hiện được.
Bạch Vô Thiên bình thường tuy rất chán ghét Nguyên Du nhưng khi nghe hắn nói như vậy trái tim lạnh như băng của nàng chợt mềm nhũn ra, đôi mắt tràn ngập chờ mong vào tương lai do hắn vẽ ra, Bạch Vô Thiên nhẹ nhàng gật đầu xem như chấp nhận. Nguyên Du nhìn bộ dạng động lòng người của nàng, muốn hôn thêm một cái nữa thì một tiếng "ting" máy móc dập tắt toàn bộ cảm xúc trong hắn:
"Thông báo! Đã sửa chữa xong thân thể!" Nguyên Du nghe thấy nội dung khuôn mặt nhất thời đen lại, muốn thông báo cũng nên lựa thời cơ một chút được không, đừng canh lúc người ta đang lên đỉnh lại vào phá thế chứ! Mặc kệ hệ thống, nhìn tới giai nhân trước mặt, Nguyên Du lại chuẩn bị hôn nàng một cái thật nồng thắm nhưng đáng tiếc Bạch Vô Thiên đã tỉnh lại từ sự mê hoặc của hắn. Nàng đẩy hắn ra, thoát khỏi vòng tay sau đó nhảy ra trước vài bước, phẫn nộ quay đầu nhìn hắn. Tuy nàng nhìn có vẻ đang giận nhưng khuôn mặt đỏ chót như quả cà chua thế kia lại chỉ khiến Nguyên Du càng cảm thấy yêu thương nàng hơn chứ tuyệt không có chút sợ sệt nào cả. Mồi tới miệng lại mất, Nguyên Du trong lòng thầm rủa hệ thống, ngoài mặt tươi cười, vẫy tay với nàng:
"Vậy ta đi đây! Nàng sẽ có lại thân thể sớm thôi, ta hứa đấy!" Nhìn theo bóng lưng của Nguyên Du, thần sắc của Bạch Vô Thiên có chút phức tạp, hắn hiện đang để lộ ra cái lưng với không chút phòng bị, nếu nàng muốn hoàn toàn có thể giết hắn nhưng không biết vì cái gì nàng lại hạ thủ không được, Nếu là lúc trước nàng chắc chắn sẽ chớp lấy cơ hội này nhưng hiện tại trong lòng nàng lại có một loại cảm xúc khó hiểu đang liên tục quấy rối.