Chương 97: Liễu gia
Nhận thức được lời nói của mình không đúng nhưng Vân Nhược Hân không có ý gì là muốn rút lại lời nói, chỉ đỏ mặt rồi cúi đầu xuống xem như hối lỗi, trong lòng còn thầm nghĩ: Vũ Dung về chung một nhà...cũng được đấy chứ? Hiển nhiên Vũ Dung không nghe được lời này, bằng không đã sớm nổi đóa vì bằng hữu của mình đã bán đứng bản thân cho tên lưu manh trước mắt này.
Vốn ý của Vân Nhược Hân là sau này nàng làm thê tử của Nguyên Du thì Vũ Dung thân làm bằng hữu tốt nhất của nàng thì cũng sẽ thường xuyên tới nhà, nên xem như người nhà cũng không có gì quá đáng. Cơ mà lời nói đó có chút không đúng, nhất là khi nghĩ theo chiều hướng Vũ Dung không tới nhà với thân phận là bằng hữu mà là dưới thân phận tiểu thiếp của Nguyên Du. Nguyên Du cái gì từ chối chứ cái này thì không, mĩ nhân tới mà không húp thì thật đúng là có lỗi với "thằng em".
"Thôi nào... thôi nào, xem như ta nói sai, được chưa?" Vân Nhược Hân lại giải thích. Bầu không khí vì chuyện này mà trở nên dễ thở hơn một chút, vốn là có chút trầm thấp do Nguyên Du nhưng bây giờ đã trở nên không quá khó chịu.
"Được rồi. Giới thiệu lại, ta là Liễu Vũ Dung, là tỷ muội tốt với Vân Nhược Hân. Hôm nay ta đến là muốn dẫn nàng đi! Để nàng bên cạnh ngươi sớm muộn cũng sẽ có ngày bị người ta chém ch.ết thôi!" Liễu Vũ Dung vô cùng chắc chắn cùng quyết tâm nói. Nghe nàng nói, nụ cười của mọi người lại một lần nữa cứng lại trên mặt, cô hai, ngươi có biết vì sao Vân Gia diệt không? Đừng có động tới nữ nhân của hắn a!
"Ồ? Vậy cơ à? Làm sao ngươi chắc chắn nàng đi theo ngươi sẽ sống tốt hơn mà không phải là tệ hơn?" Nguyên Du có chút nghiền ngẫm nhìn nữ nhân trước mắt, giọng nói có chút hứng thú. Mọi người nghe thấy giọng nói đó da gà da vịt không tự chủ được mà nổi lên khắp người, trong lòng còn không ngừng khẩn nguyện Nguyên Du đừng có giận cá chém thớt lây sang bọn hắn là được, còn nữ nhân kia ra sao thì mặc kệ cô ta đi, dù sao cũng không quen biết.
Nhìn thấy đôi mắt không chút hảo ý đó Vũ Dung khong tư chủ được mà hơi rụt lại nhưng vẫn cố gắng cứng rắn nói:
"Ta là thiếu chủ của Liễu Gia, ta nói được thì làm được!" Đám người Lâm Vũ Thần không biết Liễu Gia là gia tộc nào nên cũng không quan tâm lắm nhưng Cơ Thanh Huyền thì khác, nàng biết đó là cái gì. Nếu nàng nhớ không lầm thì năm đó ở Trung Châu có bát đại gia tộc gồm: Triệu Gia, Vũ Gia, Cơ Gia, Liễu Gia, Bạch Gia, Huyền Gia, Lạc Gia, Xích Gia. Điều đặc biệt là trên bảng xếp hạng Liễu Gia chỉ cách Cơ Gia một chút, hiện tại hẳn là đã vượt qua, mà năm đó Cơ Gia có thể hoành hành không sợ một ai trừ hai gia tộc phía trên, thậm chí giết người cướp của thì người ta cũng chỉ biết cười mếu cho qua mà không dám phản kháng. Đệ tử trong gia tộc không dưới một vạn, tinh anh trên năm ngàn, nòng cốt cũng là con số một trăm, có thể thấy thế lực Cơ Gia lớn thế nào mà Liễu Gia cũng chỉ cách một chút, tuyệt đối không thể khinh thường gia tộc này.
Nguyên Du nghe, nụ cười trên mặt vẫn vậy, hắn biết Liễu Gia mạnh thế nào, hiện tại hắn mà đánh thì chỉ có ch.ết, nếu nhớ không sai thì ở trong đó có không dưới năm cái Chiến Tôn cảnh và một cái Chiến Tôn cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu đó không phải là thứ hiện tại hắn có thể so. Nguyên Du tuy biết vậy nhưng cũng không quá hoang mang, bởi chính sự hiện diện của Liễu Vũ Dung đã đập nát những huyễn tưởng nàng vạch ra. Cứ cho là nàng là thiếu chủ Liễu Gia nhưng hẳn cũng không quá coi trọng, việc nàng phải đi đến đây đã biểu hiện ra điều đó. Ngoài ra, việc nàng không xuất hiện hôm qua cũng đã chứng minh rằng người đi theo bảo vệ nàng không muốn dính đến rắc rối nên mới nhốt nàng ở đâu đó, cũng như thực lực của họ không cao nên mới làm vậy. Nghĩ tới đây, Nguyên Du cười nhẹ, hắn không nhớ trong nguyên tác có nhắc đến nhân vật Liễu Vũ Dung, chỉ nhắc đến: Liễu Gia năm đó chèn ép một vị thiếu chủ, nàng vốn không xem đó là chuyện to tát, nhưng một ngày bọn hắn giết ch.ết người bằng hữu tốt nhất của nàng. Dưới cơn điên cuồng nàng đã tàn sát gần như toàn bộ Liễu gia, trong cái đêm đó toàn bộ cao tầng của Liễu Gia đều bị nàng chém ch.ết hơn nửa, thậm chí lão tổ cũng bị đánh cho mất nửa người. Nhưng cuối cùng song quyền nan địch tứ thủ, sau khi đánh bảy ngày bảy đêm rốt cuộc nàng đã ngã xuống, bị Liễu Gia lấy bí pháp rút hết toàn bộ tu vi biến nàng trở thành phàm nhân, sau đó bị phanh thây, chặt đầu thị chúng. Liễu Gia sau đó đã đóng cửa bế môn không tiếp khách muốn khôi phục nguyên khí nhưng do tổn thất quá nhiều, Liễu Gia dù qua gần một trăm năm không nhưng không khôi phục được mà ngược lại còn đi xuống, đến mức trở thành một gia tộc ai muốn giết thì giết, âu cũng là quả báo bọn hắn đáng nhận được.
Nghĩ đến đây Nguyên Du liền hiểu người nữ nhân bị nhắc đến ở trong câu chuyện đó là ai, hắn cười, cười cho cái số phận bi thảm đó của nàng. Một đời không tranh không đấu nhưng vẫn bị người hãm hại, tuy vậy nàng vẫn không oán hận ai, chỉ xem đó là thứ bản thân phải chấp nhận. Nàng hẳn là sẽ có cuộc đời đậm mùi u ám như vậy nếu không gặp được người bằng hữu cũng có hoàn cảnh như nàng, hai người sau khi bày tỏ đã xem nhau là tỷ muội. Nhưng cuộc đời lại thích trêu người, người bằng hữu đó lại bị chính gia tộc của mình giết ch.ết, sự việc đó như một giọt nước tràn đê, nó đã đánh vỡ mọi hi vọng, đánh vỡ mọi mộng tưởng về cuộc đời, và hơn hết nó đã đánh vỡ toàn bộ niềm tin khiến cho thứ duy nhất còn sót lại trong lòng nàng chỉ là sự hận thù, căm hận đến ngập trời, gọi trời không nghe, gọi đất không thấu thì nàng chỉ đành tự mình giết hết. Một đường một người một tiên, thần cản diệt thần, ma cản tru ma, không gì ngăn lại. Tất cả là vì báo thù, xả hết đi những thứ nàng đã kìm nén. Ngày đó mưa rơi nhiều như những nỗi lòng của nàng, nước mắt hòa với nước mưa khiến không ai có thể nhận ra nàng cũng chỉ là một cô nương, máu hòa với nước mưa khiến mọi người chú ý nàng là một cái ma quỷ. Những thứ ấy đã buộc nàng vào con đường trả thù vô tận.
"Nếu ta nói, nàng đi theo ngươi thì cả hai đều sẽ ch.ết, tin không?" Nguyên Du ánh mắt có chút thương cảm nhìn Liễu Vũ Dung. Nhìn đi nhìn lại nàng cũng chỉ là một cô nương mà thôi, tuy vậy nàng đã phải chịu quá nhiều, từ tủi nhục đến thù hận, cả cuộc đời nàng chỉ gói trong lăng kính màu xám xịt.
"Xong, kèo này là hết cứu." Đó là suy nghĩ chung của hầu như tất cả mọi người trừ Cơ Thanh Huyền, nàng vội vã kéo tay Nguyên Du muốn khuyên hắn thế lực của Liễu Gia lớn thế nào nhưng Nguyên Du đã chặn họng:
"Yên tâm, ta biết Liễu Gia lớn thế nào cũng như ta biết bản thân đang làm gì." Hắn nở một nụ cười cho Cơ Thanh Huyền yên tâm. Hiển nhiên mọi người đã hiểu nhầm câu nói của hắn, tưởng rằng nếu Vân Nhược Hân bị đưa đi thì hắn sẽ ra tay giết ch.ết cả hai. Vân Nhược Hân nghe được lời hắn nửa hạnh phúc còn nửa thì lạnh lẽo, nàng dù sao cũng là nữ nhân của hắn, hắn thật sự cam tâm ra tay giết nàng chứ không để nàng lọt vào tay người khác sao?
Liễu Vũ Dung nghe hắn nói mặt liền tức đến đỏ bừng, nàng dù không được sủng ái nhưng ít nhất vẫn có chút thực quyền, không đến mức bị một tên vô danh như Nguyên Du hắt hủi, nàng lập tức nói:
"Chỉ bằng ngươi mà muốn giết ta sao!" Nguyên Du nhẹ nhàng lắc đầu, hờ hững nói:
"Không phải ta, ta không có tâm trạng làm mấy thứ rỗi hơi như vậy. Vả lại tự tay giết ch.ết nữ nhân của mình, cảm giác này không dễ chịu tí nào đâu." Chỉ bằng Liễu Vũ Dung cũng đáng để hắn ra tay thì thật sự hắn quá mức rẻ rúng rồi. Đúng là nữ nhân này là thiếu chủ của Liễu Gia nhưng cũng không có mấy thực quyền, chỉ hơn mấy cái chấp sự một tí mà thôi, để hắn ra tay thì đúng là quá mức mất thân phận. Vả lại giết một mỹ nữ hắn cũng rât đau lòng a.
Vân Nhược Hân và Cơ Thanh Huyền trong lòng có chút hạnh phúc, hóa ra trong lòng của hắn vẫn là có hai nàng nhưng nghe điệu bộ đó tựa như hắn đã từng làm như vậy, cái này khiến hai người vô cùng tò mò thứ gì đã mài giũa ra một nam nhân thế này. Liễu Vũ Dung nghe điệu bộ của hắn cũng tự hiểu nàng không xứng để hắn tự mình ra tay, cái này khiến nàng càng tức nhưng lại không làm gì được bởi hắn là người đang nắm thế chủ động cũng như nếu nàng ch.ết thì cũng chưa chắc có người thay nàng báo thù vậy nên cũng không dám làm việc quá mức thiếu suy nghĩ. Nhưng thứ khiến nàng nghi hoặc hơn là vì sao hắn lại biết rõ hai người sẽ ch.ết? Dựa theo điệu bộ đó thì hắn vô cùng chắc chắn vào lời nói của mình, vậy thì dựa vào đâu mà hắn tự tin như vậy?
"Không cần nghi hoặc, chỉ cần biết ngươi sau này chắc chắn sẽ ch.ết là được." Nguyên Du cười với Liễu Vũ Dung, nụ cười tràn ngập khẳng định. Nhưng trong mắt của nàng nụ cười này chẳng khác gì nụ cười của tử thần sắp đón thêm một nạn nhân mới, nàng không tự giác được mà nuốt nước bọt, trong lòng càng tin tưởng hắn hơn. Đám người xung quanh nghe được điệu bộ của hắn cũng nuốt nước bọt theo, trong lòng chợt lạnh lẽo hơn. Đây chính là tác dụng của tự tin, thậm chí dù đây là một lời nói dối thì mọi người cũng sẽ tin, bí quyết duy nhất đó chính là chính bản thân cũng tin vào lời nói dối đó và sau đó kể cho người khác nghe bằng sự chân thật, thậm chí cảnh giới cao nhất còn có thể nói dối không chớp mắt, mặt không đỏ, tim không đập, mắt không nháy.
"Làm sao mà ngươi chắc chắn như vậy!" Bấu víu vào một chút hi vọng cuối cùng, Liễu Vũ Dung nói. Nguyên Du nụ cười không giảm, nói:
"Vậy chúng ta cùng cược, thế nào?" Nguyên Du tự tin nói ra, trong một ngày có thể kéo hai nữ nhân xinh đẹp về, giờ hắn mới hiểu tại sao khi quay thưởng toàn xịt thôi.
"Cược cái gì?" Liễu Vũ Dung nghi hoặc.
"Nếu ngươi không ch.ết, ta tùy ý ngươi dắt Vân Nhược Hân đi, ngược lại, nếu không ngươi trở thành người của ta? Không tệ chứ?" Nguyên Du cười.