Chương 69: Cố chủ
Toàn bộ sự chú ý của Âu Thiển Thiển đều bị Thừa Vũ hấp dẫn, cô muốn biết ngay lập tức, tại sao hắn lại biết thân phận của cô? Là ai nói cho hắn biết ? Hắn còn biết được bao nhiêu nữa?
"Được, tôi nói chuyện với anh trước!" cô không quay đầu mà trực tiếp tránh khỏi tay Hàn Đông Liệt, hoàn toàn quên lãng hắn ta.
Hàn Đông Liệt căm tức nhìn hai người từ từ cách xa tầm mắt của hắn, hắn tức giận bước đi muốn đuổi theo, nhưng Tuyết Nhi vội vàng bắt lấy cánh tay của hắn nói, "anh Đông liệt, bây giờ phải cắt bánh, anh đi cùng em có được không?"
"Cùng em cắt bánh đi, em cũng có chuyện muốn nói với anh, chuyện rất quan trọng, đi thôi, đi rồi. . . . . ." Tuyết Nhi lôi hắn, kéo hắn đi một hướng khác.
. . . . . .
Âu Thiển Thiển đi theo Thừa Vũ vào một phòng ở lầu hai, trong không gian chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người. Âu Thiển Thiển nhịn không được lòng hiếu kỳ, đánh vỡ sự yên lặng nói, " Tại sao anh lại biết những điều này, là ai nói cho anh biết !"
Trên mặt Thừa Vũ mang nụ cười tinh nghịch, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ nhàng nói, "Tài liệu về các thành viên Thiên Chi Quốc là cơ mật, ngoại trừ người của Thiên Chi Quốc thì không ai có thể biết được, nhưng cũng có một vài người có thể biết được những thông tin này, không phải em cũng biết đó là ai ư?"
Âu Thiển Thiển cau chặt mày, cô không hiểu lời nói của hắn, có người có thể biết được? Là có ý gì?
"Anh cứ nói thẳng ra, tôi không thích quanh co lòng vòng!" dáng vẻ cô bị đông cứng lại, cảnh giác cao độ.
Nếu như lý do hắn ta biết thân phận của cô không hợp lý, vậy thì cô cần phải trừ khử hắn, mặc dù nhiệm vụ của cô không phải là giết người, nhưng trong trường hợp cần thiết, cô nhất định phải ra tay, bởi vì tài liệu cơ mật của Thiên Chi Quốc không cho phép được tiết lộ ra ngoài, cho dù là nguy hiểm tính mạng, cũng không thể tiết lộ bất cứ một tin tức nào.
Thừa Vũ nhìn thấy cô cảnh giác, theo thói quen hơi nheo mắt lại, cười tà ma một tiếng, sau đó đi vào bên trong quầy ba, rót một ly Coktai, đẩy ly rượu tới mép quầy ba nói, "Làm gì mà nghiêm túc vậy, thả lỏng uống chút rượi đi, tôi không phải là người xấu!"
Âu Thiển Thiển đi tới trước mặt hắn, cầm chặt ly rượu, chợt, cô nhanh chóng đập bể ly rượu, cầm miếng thủy tinh bén nhọn chỉa vào cổ họng của hắn, ép hỏi, "Nói, anh rốt cuộc làm sao mà biết, nếu như anh nói thêm một câu vô nghĩa nữa, tôi sẽ giết anh ngay lập tức!"
"Ồ ồ ồ ô. . . . . ." gương mặt Thừa Vũ thong dong, hắn cười châm biếm nói, "Không ngờ cô Âu cũng có lúc đáng sợ như vậy, thật sự là đã cho tôi mở rộng tầm mắt rồi, nhưng, cô nghĩ là cô có thể hạ thủ giết tôi sao?"
"Anh cho rằng tôi không dám?" Âu Thiển Thiển đem thủy tinh phiến để ở cổ họng của hắn, máu đỏ tươi từ trên cổ hắn rỉ ra.
Thừa Vũ không kinh hoảng, mà là tà ma cười nói, "cô Âu, cô như vậy là đang gây nguy hiểm cho cố chủ, như vậy tôi có thể nói lại với boss của cô, nói rằng đang cô làm việc bất lợi cho tôi không?"
"Cố chủ? Anh nói Anh là. . . . . ." Âu Thiển Thiển kinh ngạc nhìn hắn, vội vàng thu tay về.
Từ trong túi âu phục Thừa vũ lấy khăn tay ra, lau vết máu rỉ ra trên cổ, cười nói, "Không sai, tôi là người bỏ ra mười tỉ thuê Thiên Sứ thợ săn đến gần Hàn Đông Liệt, sinh con cho hắn, chỉ là. . . . . . Tôi không nghĩ Thiên Sứ thợ săn lại là một mỹ nhân, tôi cũng có điểm hối hận. . . . . ."