Chương 72: Gọi một lần nữa
Âu Thiển Thiển ngửa đầu nhìn hắn, nói "Tôi đi ăn cơm cùng Thừa Vũ, ăn cơm xong sẽ trực tiếp về nhà, anh hãy ở nơi này chăm sóc Tuyết Nhi tiểu thư tốt một chút nha!"
"Thừa Vũ?" Sắc mặt Hàn Đông Liệt càng thêm tức giận. Từ khi nào thì cô bắt đầu gọi hắn thân mật như vậy, gọi người đàn ông khác bằng tên? Trong khi hắn đã nhiều lần cảnh cáo cô phải gọi hắn là Liệt, nhưng cô lại luôn trốn tránh.
Cô gái đáng ch.ết, nghĩ như vậy sẽ làm cho hắn tức giận sao?
Trên mặt Âu Thiển Thiển hiện lên vẻ lạnh lùng, một lần nữa mở to miệng nói "Tôi sẽ về sớm, bái bai!"
Nói xong, cô cũng không để ý hắn nữa, cứ đi về hướng cửa chính. Còn Hàn Đông Liệt đứng tại chỗ, đôi tay nắm chặt thành quả đấm, hắn quay đầu nhìn bóng dáng của cô càng lúc càng xa, sự tức giận trong lòng hắn đã đạt đến cực điểm.
Không cho đi, không thể đi, cô gái ch.ết tiệt, ngoại trừ đi bên cạnh tôi, những người còn lại thì không thể được!
Trong lòng hắn hung hăng hầm hừ, đột nhiên hắn nâng đùi phải lên, dùng sức giẫm đạp cuống đất, một lúc sau thì cảm giác nhoi nhói ở vết thương vừa mới khép miệng tràn đến, trong nháy mắt trán của hắn liền rịn ra từng chuỗi mồ hôi lạnh.
Cảm giác đau đớn đến nỗi hắn không thể đứng nỗi, "Rầm ——" một tiếng té lăn trên đất, hắn cố gắng cắn chặt hàm răng, nhịn tất cả đau đớn, cả đời cũng không nói, hơn nữa trên bờ môi hơi lộ ra nụ cười hả hê.
Hắn biết, cô nhất định sẽ quay lại, nhất định sẽ trở lại bên cạnh hắn.
"Trời ạ, Hàn tổng người làm sao vậy?" Một loạt âm thanh ầm ĩ thanh âm vang lên, mọi người đã đứng quây quanh hắn, hốt hoảng hỏi thăm.
Mà Tuyết Nhi càng thêm kinh ngạc kêu thành tiếng, "Anh Đông Liệt, anh làm sao vậy? Anh đừng làm em sợ nha, gọi bác sĩ mau lên, mau lên đi. . . . . ."
Âu Thiển Thiển mới vừa đi tới cửa, nghe được âm thanh sau lưng, cô lại một lần nữa dừng bước.
Xoay người, cô nhìn thấy những người ở đó đứng thành một vòng, rốt cuộc thế nào? Tên đại ngốc Hàn Đông Liệt đó lại làm chuyện gì ngu xuẩn rồi sao?
Không kịp nghĩ nhiều, cô lập tức xông tới, đẩy những người vây quanh kia, cô chen vào. Thấy Hàn Đông Liệt té xuống đất, ôm đùi phải, trán đầy mồ hôi, cô hoảng hốt ngồi xổm xuống, cầm tay của hắn, nói "Liệt, anh làm sao vậy? Chân lại đau sao? Em đã nói để cho anh ngồi xe lăn, anh lại không muốn, cái người đần độn này, đồ ngốc!"
Cái chân kia là bị xe đụng gãy, tối thiểu cũng phải nằm trên giường một trăm ngày mới được, hắn thì chưa hết một tháng liền gỡ bỏ thạch cao, còn đứng lâu như vậy. Người đàn ông này, bị thương nặng như vậy còn muốn đùa giỡn, điên rồi sao?
Đột nhiên Hàn Đông Liệt vươn tay, vuốt mặt của cô, ẩn nhẫn nói, "Em mới vừa. . . . . . Gọi tôi là gì?"
Khi cô ở dưới tình thế nguy hiểm như thế gọi tên của hắn, như vậy có phải đã nói lên, ở sâu trong nội tâm của cô vẫn nhớ những chuyện lúc còn nhỏ, hơn nữa thật ra cô cũng khát vọng được gọi như vậy hắn?
"Hàn Đông Liệt, anh đừng làm loạn!" Âu Thiển Thiển hất tay của hắn ra, sau đó từ từ đỡ nhắn dậy, cô vừa sốt ruột vừa lo lắng nhìn hắn.
Hai mắt Hàn Đông Liệt vẫn nhìn vào mặt của cô chằm chằm, sự đau đớn cũng đã bay ra ngoài chín tầng mây từ lâu, khóe miệng ấy, nụ cười ấy là chính là hạnh phúc. Không nhịn được, hắn ở trước mặt nhiều người, hôn lên môi của cô, hơn nữa còn vừa hôn vừa nói nhỏ, "Gọi tôi liệt. . . . . . Gọi một lần nữa. . . . . . Gọi một lần nữa. . . . . ."