Chương 88: Hôn môi gián tiếp

một ly cà phê bốc hơi nóng được đặt trên làm việc, Âu Thiển Thiển lịch sự cúi đầu nói "Lôi Tổng, cà phê của anh!"
Lôi Minh cúi đầu làm việc nghiêm túc, đưa tay cầm ly cà phê, theo thói quen uống một hớp lớn.
"Anh uống chậm một chút, rất nóng!" cô hoảng hốt nắm lấy tay đang cầm cà phê của hắn.


Lôi Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói "không có, tôi không cảm thấy nóng!"
"Làm sao lại không nóng?" cô dùng sức giành lấy ly cà phê, dùng miệng thử một chút, mặc dù không quá nóng, nhưng hắn lại uống một ngụm lớn, sẽ rất nóng đó.


Nhíu mày, cô oán trách nói "Đầu lưỡi của anh không có cảm giác sao? không ai uống cà phê như anh uống, phải uống từ từ mới đúng, cuộc sống của hắn trải qua như thế nào đây ? không phải cuộc sống thường ngày của hắn đều do cô lo liệu sao?"


Cuộc sống của người đàn ông này luôn luôn rối tinh rối mù, từ ngày bắt đầu biết hắn thì hắn đã như vậy rồi, tùy tiện quá mức, cho nên Thiên quốc gia có phụ tá để phụ giúp công việc, cũng chỉ có phụ tá của hắn là chuyên nghiệp thôi, chỉ để ý đến cuộc sống của hắn, nhưng không can thiệp vào công việc của hắn.


Lôi Minh di chuyển thân thể, tựa vào sau ghế, thong thả nói, "Tôi từ em."
"Tại sao?"


Lôi Minh giương mắt nhìn cô, cười gian nói "Tại sao em lại quan tâm tôi như vậy? Nếu như là nghĩ báo đáp ân tìng, vậy thì gả cho tôi, những cách báo đáp khác tôi đều không chấp nhận, còn nữa, lần thứ nhất tôi cảnh cáo em, bây giờ là thời gian làm việc, công việc của em chính là nghe theo sự sắp xếp của tôi, những chuyện khác không nên hỏi nhiều, biết chưa?"


available on google playdownload on app store


Lần đầu tiên nhìn thấy hắn lạnh lùng đối với mình như vậy, Âu Thiển Thiển có chút kinh ngạc, đôi mắt rũ xuống, lúng túng nói "Tôi. . . . . . Biết!"
"đi ra ngoài đi!" hắn ngửa đầu, bá đạo ra lệnh.


"Vâng!" Âu Thiển Thiển không giải thích được mà nhìn hắn, xoay người đi ra khỏi phòng. thật kỳ lạ, tại sao hôm nay hắn lại đối xử với cô như vậy? thật sự người đó là Lôi Minh sao?
Chỉ là, kỳ lạ hơn chính là. . . . . . Vừa nãy cô không cảm thấy sợ hãi. . . . . .


Mà Lôi Minh đang ngồi trong bàn làm việc, mắt nhìn thẳng vào ly cà phê kia, phía trên còn lưu lại dấu son môi màu hồng nhạt của cô. . . . . . hắn không tự chủ lộ ra một nụ cười vui vẻ. . . . . .
Đây có thể xem như là hôm môi gián tiếp!
6 giờ chiều,


Lôi Minh từ phòng làm việc đi ra, mà vừa đúng lúc Âu Thiển Thiển đứng trước mặt của hắn, hai người cùng bày vẻ mặt nghiêm túc, dùng ánh mắt sắc bén nhìn nhau.
"Bây giờ có thể cùng tôi nói một chút không, Lôi tiên sinh!" Âu Thiển Thiển sửa lại cách gọi, không hề sợ hãi nhìn hắn.


"Được, muốn cùng tôi nói chuyện, hãy đi theo tôi!" Lôi Minh bỏ lại những lời này, liền đi về phía cửa thang máy.
Âu Thiển Thiển đi theo phía sau, lo lắng suy đoán tâm tư của hắn. . . . . .
Biệt thự nhà họ Hàn


Cả ngày nay tâm tình của Hàn Đông Liệt cực kì không tốt, hắn nhìn chằm chằm cây kim đồng hồ, vừa đúng sáu giờ, hắn lập tức bấm số điện thoại của Âu Thiển Thiển, tuy nhiên lại không người nghe máy.


Dùng sức nắm chặt tay thành quả đấm, lộ ra vẻ mặt tức giận, bấm số một lần nữa, sau đó đặt ở bên tai, nóng nảy nói "Minh Húc, cô ấy đâu?"
cô ấy? Người nào vậy? Giang Minh Húc giả bộ không biết.
"Cậu muốn ch.ết sao?"


Aiz. . . . . . Giọng điệu của Giang Minh Húc thật nặng nề, sau đó chậm rãi nói “Thư ký Âu, cô ấy. . . . . . mới vừa đi cùng Lôi Minh.






Truyện liên quan