Chương 92: Muốn thế nào
Bên trong xe BMW
Âu Thiển Thiển nắm chặt cổ áo khoác trên người, lúc này cô không hề chảy nước mắt nữa, những hai mắt vô thần ngồi ở ghế cạnh tài xế.
Thỉnh thoảng Three quay đầu liếc nhìn cô một cái, muốn mở miệng an ủi, những cũng không biết nói gì, cho nên chỉ có thể trầm mặc, vẫn trầm mặc!
Đột nhiên, Âu thiển thiển nhẹ giọng mở miệng, "Three, có thể ghé vào tiệm bán quần áo một lúc không? Tôi muốn mua bộ quần áo!"
Nếu như cứ như vậy đi về, để cho Hàn Đông Liệt thấy được hắn nhất định sẽ giận. Hơn nữa cô không muốn để cho hắn thấy bộ dạng này của cô, dù sao bây giờ cô cũng là vợ của hắn.
"Được!" Three dùng sức nắm chặt tay lái, trong lòng có loại khổ sở bắt đầu lan tràn!
hiện hắn suy nghĩ có nên lái xe đưa cô tới chỗ người đàn ông kia không, hắn muốn bảo vệ cô gái này, nhưng rồi lại vô lực, bởi vì người cô muốn được bảo vệ. . . . . . Cũng không phải là hắn!
Trở lại biệt thự Hàn gia
Âu Thiển Thiển mặc quần áo mới, vốn định đi vào phòng của mình để đổi bộ quần áo khác, nhưng khi vừa mở cửa ra, lại thấy Hàn Đông Liệt ngồi ở trên giường, hơn nữa hai mắt hắn lạnh như băng vẫn nhìn về một hướng, vẻ mặt sắc bén, còn mang theo tâm tình tức giận.
"Trở lại!" Thanh âm hắn cứng rắn, hiển nhiên là đã nhẫn nại tới cực điểm.
"Dạ!" Âu Thiển Thiển có chút thấp thỏm đi về phía trước mấy bước, sau đó quay đầu hướng cửa phòng tắm đi, hốt hoảng nói, "Tôi đi tắm!"
"Đợi một chút!" Hàn Đông Liệt gọi cô lại, cau mày hỏi, "Y phục của em,sao không giống lúc sáng?"
"Ách. . . . . . Bởi vì buổi trưa tham gia một yến tiệc, không có thời gian về đổi, cho nên mua một bộ y phục bên ngoài!" cô đưa lưng về phía hắn, hoảng hốt nói dối
Sắc mặt Hàn Đông Liệt càng ngày càng khó coi, gầm nhẹ nói, "Quay lại đây, nhìn tôi!"
Âu Thiển Thiển chần chờ từ từ xoay người, nhìn hắn, trong nháy mắt mặt nở nụ cười, cố gắng che dấu bất an.
"Tới đây!" hắn ra lệnh.
Âu Thiển Thiển từ từ từng bước từng bước tới gần hắn, mới vừa đi tới mép giường, Hàn Đông Liệt lại đột nhiên đưa tay, một tay ôm cô vào trong ngực, một tay dùng sức mở cổ áo, thấy trên cổ in vết hôn đỏ tươi, có thể thấy rất rõ ràng là mới có.
"Đây là cái gì? Em cùng người đàn ông kia đã làm gì?" hắn tức giận hầm hừ, dùng sức nắm bả vai của cô. hắn tin tưởng cô như vậy, khổ sở chờ cô trở lại, chẳng lẽ là sai lầm rồi sao?
"Tôi cùng hắn không làm gì, chẳng qua là xảy ra tranh chấp nhỏ nhỏ mà thôi, tôi biết tôi nói như vậy anh nhất định sẽ không tin tưởng, nhưng mà. . . . . . Xin anh tin tưởng tôi, thật không có phát sinh bất cứ chuyện gì!" Âu Thiển Thiển vừa nói, vừa hơi run rẩy, nhớ tới chuyện đã xảy ra ở khách sạn, cô vẫn còn có chút sợ.
Hàn Đông Liệt dùng sức ôm chặt cô, mặc dù hắn rất muốn tin tưởng cô, nhưng là mấy ... vết hôn làm cho đầu của hắn không ngừng suy nghĩ lung tung, hắn không khống chế được tư tưởng của mình, không khống chế được sự tức giận mình.
"Xú nha đầu, rốt cuộc muốn tôi phải làm như thế nào, em mới có thể ngoan ngoãn là ở lại bên cạnh tôi? Rốt cuộc muốn như thế nào, mới có thể làm cho em chỉ thuộc về một mình tôi. Tiếp tục như vậy nữa, em sẽ ép điên tôi!"