Chương 30
Edit: Mèo Mũm Mĩm
Đội trưởng của đội cảnh sát vũ trang cầm loa ghé vào cửa sổ lớn tiếng nói: “Các anh đã bị bao vây, hiện tại mau khoanh tay đầu hàng thì còn có thể..."
Vương Thắng lập tức cầm súng bắn lên phía lầu trên.
Đội trưởng lập tức né tránh, viên đạn trúng vào khung cửa sổ inox, hiện lên một dấu vết rất rõ.
"Đừng có nói nhảm nữa, mau chuẩn bị xe!" Vương Thắng đã là chó chạy cùng đường. Hắn tự biết tội ác của mình có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch, cho nên nếu như bị bắt thì nhất định sẽ bị bắn ch.ết.
Hai bên giằng co một hồi, cuối cùng đội trưởng chấp nhận thỏa hiệp.
Một lát sau, có một chiếc xe từ từ tiến vào bãi đất trống phía dưới.
Vương Thắng bắn một phát súng vào đùi con tin: “Con mẹ nó, định đùa với tao à? Bảo người của mày quay đầu xe ra phía ngoài bãi đất trống đi!" Sau khi hắn nói xong thì mấy tên còn lại kèm hai bên con tin từ trong nhà lui ra ngoài.
Đội trưởng vội vàng la to ra lệnh cho các cảnh sát khác bám theo bọn bắt cóc.
Bất thình lình, trên lầu bốn truyền đến một giọng nữ có chút the thé: “Mấy người là ai, sao lại đứng trên mái hiên nhà tôi? Có ai không, có ai không..."
Mấy cảnh sát vọt tới cửa sổ một lần nữa, ngẩng đầu nhìn lên phía trên thì thoáng thấy có hai bóng người đang đứng ở trên mái che lầu bốn, lúc này hai người đang vịn vào khung điều hòa leo lên tầng năm. Đội trưởng quát lớn: “Tách ra hành động, số ba, số bốn lên phía trên, những người còn lại theo tôi xuống phía dưới!"
Thanh Hà ôm chặt lấy Nhất Ngạn, cô cảm thấy thân thể mình đang lơ lửng giữa không trung, hơn nữa còn đang lắc lư. Lúc này Nhất Ngạn giẫm lên cái nắp điều hòa trèo vào khe hở giữa hai căn nhà. Hai căn nhà kiểu cũ này cách nhau khoảng nửa mét, Nhất Ngạn dùng hai chân để cố định thân thể. Nơi này cách mặt đất khoảng mười mét, Thanh Hà cảm thấy bọn họ có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Nhất Ngạn sờ mặt cô: “Ngoan một chút, đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng đừng nhìn xuống phía dưới." Sau khi nói xong, Nhất Ngạn bám vào ống nước tụt xuống dưới khiến Thanh Hà suýt chút nữa hét lên thành tiếng.
Lúc này đã xuống mặt đất nhưng Thanh Hà vẫn không cảm thấy chân thật.
Nhất Ngạn kéo cô ra khỏi ngõ nhỏ, chạy đến chợ nhỏ bên ngoài. Lúc này là lúc chợ đang náo nhiệt, tiếng người huyên náo ồn ào át hết tất cả các tiếng động khác. Nhất Ngạn trực tiếp đá văng một người đàn ông sau đó cướp lấy chiếc xe gắn máy của anh ta chở cô lao ra khỏi đám người. Cũng vào đúng lúc này, hai cảnh sát chạy ở phía sau cũng nhảy lên mô tô đuổi theo bọn họ.
"Nhường đường, nhường đường!"
Đám người trong chợ càng lúc càng ầm ĩ, thỉnh thoảng có vài quầy hàng ven đường bị ngã đổ. Rõ ràng hai người cảnh sát này vẫn là lính mới nên ngay sau đó đã bị cản lại. Mấy bà bác lập tức đuổi theo bọn họ đòi tiền khiến hai người xấu hổ đỏ mặt tía tai, nói không thành lời. Lúc ngoảnh đầu nhìn lại thì Nhất Ngạn đã sớm ra khỏi chợ, sau khi bẻ cua thật ngọt thì vẫy vẫy tay với họ rồi giẫm mạnh chân ga phóng đi mất.
Bọn họ phóng nhanh trên đường như một tia chớp, Thanh Hà ôm chặt lấy eo Nhất Ngạn vì cô sợ chỉ cần sơ ý là sẽ bị ngã xuống.
Bọn họ không nói với nhau lời nào, không khí giữa hai người rất kì quái. Trong rừng cây bên ngoài thị trấn có một cái miếu đổ nát, chung quanh nhiều cây cỏ nên khó bị phát hiện. Nhất Ngạn thấy vậy nên dẫn Thanh Hà đi tới chỗ này.
Vào ban đêm, sắc trời tối đến mức không thấy rõ ánh sao ở phía xa.
Vầng trăng cũng biến mất ở trong đám mây.
Nhất Ngạn không nhóm lửa. Cả người Thanh Hà đều lạnh như băng nhưng cô không muốn mở miệng cầu xin cậu. Hai người cứ im lặng một cách kì lạ như vậy, đến khi cô cảm nhận được sức nặng trên vai, quay đầu nhìn sang thì thấy cậu đã phủ áo khoác của mình cho cô. Nhất Ngạn chỉ mặc một chiếc áo T- shirt, lúc này cậu ta đang cầm cành cây vẽ gì đó trên mặt đất.
Thanh Hà cởi áo khoác ra trả lại cho cậu ta.
"Làm gì vậy, muốn phân rõ giới hạn với em sao?" Nhất Ngạn nhận lại áo khoác nhưng không mặc vào, giọng nói có chút giễu cợt: “Nếu như thật sự muốn phân rõ giới hạn với em thì vừa rồi làm gì ôm chặt em như vậy? Cô có thể đi một mình mà."
"Cậu cho rằng tôi muốn đi với cậu lắm sao?"
Nhất Ngạn cười nhưng không hề có độ ấm: “Cô có thể tự trở về sao?"
Chỉ một câu nói đã đánh trúng điểm yếu của Thanh Hà, cô nhổ một cây cỏ dại giữa hai chân rồi kéo cho tới khi nó đứt.
"Nếu cô có thể thì tự trở về đi, còn nếu không thể thì hãy ngoan ngoãn nghe lời." Nhất Ngạn ôm cô vào trong ngực, sờ mặt cô, cổ cô sau đó cắn vành tai cô: “Em chính là một tên cặn bã độc ác đang đói bụng, lát nữa chúng ta còn cần phải đi tìm những kẻ bắt cóc xấu xa mà cô ghét đó, em nghĩ cô nên biết điều đó, vì vậy cô nên nghe lời thì tốt hơn, tránh cho ch.ết ở đâu cũng không biết."
Thanh Hà vùng vẫy vài cái nhưng không thể thoát khỏi lồng ngực của Nhất Ngạn. Cô cắn vào cánh tay cậu, cắn rất mạnh nhưng Nhất Ngạn không hề phản ứng lại khiến cô không khỏi có chút nản lòng.
Đêm đã khuya, Thanh Hà cũng mệt nên từ từ ngủ thiếp đi. Nhất Ngạn bế cô lên trên đùi, nhìn thói quen phồng hai má khi ngủ của cô, trong lòng đột nhiên có chút ấm áp nhưng cũng hơi đau xót. Loại tình cảm này rất phức tạp, Nhất Ngạn cũng không biết diễn tả nó như thế nào. Cậu vốn không phải là người miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo, dù có lúc ác độc nhưng vẫn rất bình tĩnh. Có điều từ sau khi gặp cô, cậu trở nên có chút kỳ quái. Có một số chuyện, một số lời nói chính cậu cũng không thể quyết định, kiểm soát được.
Thật ra có đôi khi cậu cũng không muốn như vậy nhưng ngay cả một chút cơ hội cô cũng không cho cậu, đối với người tâm cao khí ngạo như cậu thì thật sự rất khó cúi đầu cầu xin cô.
Hơn nữa giữa bọn họ luôn có một Khương Biệt chắn ngang. Ngày nào anh ta không ch.ết thì cậu không thể yên tâm được.
Lúc Thanh Hà tỉnh lại thì đã là buổi sáng hôm sau. Sau khi Nhất Ngạn dẫn cô ra khỏi cánh rừng rậm này đến đường quốc lộ thì bọn họ tiếp tục đi nhờ xe một lần nữa.
Bảng chỉ đường toàn xiêu xiêu vẹo vẹo, cùng lắm cũng chỉ có một dấu mũi tên chỉ phương hướng nên khó khăn lắm hai người mới tìm được một thị trấn nhỏ rồi dùng điện thoại công cộng liên hệ với đám người bên kia. Sau khi xong chuyện, Nhất Ngạn dẫn Thanh Hà đi vào sâu trong thị trấn nhỏ.
Đường ở đây cứ kéo dài mãi về phía trước, mặt đường từ từ thấp xuống. Trên đường có mấy đứa bé ăn xin, quần áo rách tả tơi nằm ở đầu đường, tuổi không lớn lắm, phần lớn đều là mấy đứa nhỏ choai choai, co rúm trong những chiếc thảm cũ kỹ, tay cầm chén bể. Sắc trời đã không còn sớm nữa, ánh trời chiều còn sót lại chiếu xuống khu phố nhỏ hẹp này làm cho bức tường loang lổ và những con đường quanh co ở đây nhuộm một màu vàng kim nhợt nhạt.
Thanh Hà muốn móc tiền ra nhưng Nhất Ngạn đã ngăn cô lại.
"Cậu làm gì vậy, ngay cả việc tôi tiêu tiền cậu cũng muốn quản lý sao?"
"Đến bao giờ chỉ số thông minh của cô mới có thể tăng lên một chút đây?" Ánh mắt của Nhất Ngạn tỏ vẻ giễu cợt sau đó dùng ánh mắt ra hiệu cho cô nhìn sang bên cạnh. Thanh Hà nhìn theo thì thấy mấy đứa bé kia đã đứng dậy, cầm cái chén bể chạy tới đầu đường. Ở đó có một tên ăn xin lớn hơn đang đếm tiền trong chén bọn nhỏ, nếu thấy ít tiền thì sẽ dùng gậy trong tay đánh bọn nhỏ vài cái.
Thanh Hà có chút tức giận nhưng Nhất Ngạn đã ngăn lại, không cho cô qua đó: “Mỗi người, mỗi nơi đều có cách sinh tồn riêng, cô đi qua đó cũng không thể giúp được gì. Cô có thể giúp bọn nó lúc này nhưng cô có thể nuôi bọn nó không?"
“Tôi sẽ đưa bọn trẻ đến cô nhi viện."
"Cô cảm thấy những đứa trẻ này tới từ đâu?" Nhất Ngạn hỏi ngược lại cô.
Vẻ mặt Thanh Hà hoàn toàn không tin: “Cậu lừa tôi, chuyện này... chuyện này làm sao có thể xảy ra được?"
"Cô đã đi được bao nhiêu nơi, gặp được bao nhiêu chuyện? Chuyện cô không biết vẫn còn nhiều lắm." Nhất Ngạn không cười nhạo cô nhưng Thanh Hà lại cúi đầu. Khí thế cô yếu đi rất nhiều, không hề mở miệng nói chuyện với cậu nữa.
Nhất Ngạn đi vào sâu trong hẻm nhỏ. Địa hình trong này thấp hơn bên ngoài rất nhiều, hai bên đường là một loạt ga ra tầng ngầm liên tục với tòa nhà bên trong. Nhất Ngạn tìm được điện thoại trong ga ra sau đó đi vào hành lang rồi gõ cửa hông ở bên trong vài cái. Lúc này mới có người mở cửa một cách cảnh giác.
Tòa nhà này đã bị bỏ hoang rất lâu, tất cả các hộ gia đình ở đây đều đã chuyển đi nơi khác. Nghe nói trước đây người ta định dỡ bỏ nơi này để xây một khu trung tâm mua sắm nhưng mới làm được một nửa thì bị ngừng do ông chủ công ty phá sản. Cộng thêm gần đây là một khu du lịch rất lớn, thu hút nhiều người nên khu vực này dần dần vắng vẻ, cuối cùng không ai tới đây nữa.
Hành lang phía dưới tòa nhà này nối liền với năm ga ra, hai ga ra phía Tây đã có người thuê, đổi thành cửa hàng tạp hóa. Vương Thắng đã bảo đàn em trói ông chủ cửa hàng tạp hóa lại sau đó đóng cửa cả năm ga ra, làm chỗ ở tạm thời cho bọn hắn. Như vậy bọn hắn không cần phải lo lắng về nơi ở và đồ ăn nữa. Ngoại trừ đồ ăn trong quán thì đằng sau ga ra còn có mấy nhà vệ sinh cũng đã được ông chủ này thuê đổi thành kho chứa hàng. Nơi này vốn vắng vẻ nên ông ta thuê để giảm bớt thời gian nhập hàng, thuận tiện cho mình một chút, nào ngờ lúc này lại làm dễ cho bọn bắt cóc.
Bọn bắt cóc ch.ết rất nhiều người, trên đường chạy trốn lại lạc mất không ít nên hiện tại bên Vương Thắng chỉ còn lại sáu người, lúc này bọn chúng đang ngồi trong ga ra nấu đồ ăn. Ăn xong, Vương Thắng nói với Nhất Ngạn: “Cậu tới rất đúng lúc."
Nhất Ngạn vờ như không nghe thấy hàm ý trong lời nói của hắn ta: “Nếu trễ thì làm sao theo kịp các anh?"
Vương Thắng ném cái chén xuống, mở chốt an toàn sau đó chĩa họng súng đen ngòm vào đầu Nhất Ngạn: “Rốt cuộc mày là ai?"
Nhất Ngạn vẫn tỏ vẻ không có việc gì, vẫn ôm Thanh Hà ăn uống như cũ.
"Anh nghi ngờ tôi?" Sau khi ăn được một ít Nhất Ngạn mới mở miệng nói.
Ánh mắt Vương Thắng chuyển qua người Thanh Hà: “Mày dẫn ả này theo lâu rồi, sao không thấy mày chạm vào ả? Bên anh Hùng tao chưa từng nghe nhắc tới người nào giống mày. Thân thủ như vậy không thể không có người nào biết được, đúng không?"
"Anh tới Đài Bắc mấy lần rồi? Tôi trời sinh là người không thích chạy trối ch.ết trong khi làm việc, muốn chơi gái cũng phải tìm chỗ yên tĩnh. Ngay cả chuyện này mà anh cũng muốn quản lý hả?"
Vương Thắng cười lạnh: “Sợ rằng tất cả đều là cái cớ của mày thôi."
"Cớ? Cớ gì?"
Vương Thắng híp mắt: “Nếu mày không thích ả đàn bà này thì đưa cho tụi tao. Dựa theo tình huống hiện tại thì bọn tao không thể mang theo ả mãi được, chơi xong rồi giết là xong."
Mắt của mấy tên đàn em xung quanh lập tức lóe sáng, vội vàng đứng dậy.
Thanh Hà sợ hãi nắm chặt lấy tay Nhất Ngạn, đôi môi tái nhợt.
Khuôn mặt Nhất Ngạn vẫn không có cảm xúc gì, sau một hồi lâu cậu mới cười nói: “Làm vậy sao được? Tôi rất thích cô gái này, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi còn muốn dẫn cô ấy đến chỗ của anh Triệu ở Myanmar. Nếu các anh giết cô ấy chẳng phải suốt dọc đường đi tôi sẽ cô đơn chiếc bóng sao, quá thê thảm rồi."
Vương Thắng cười to một cách dữ tợn: “Vậy cũng được, nhân bây giờ có cơ hội, mày chơi cô ta trước mặt bọn tao thì bọn tao sẽ tin tưởng mày cùng một hội với bọn tao. Nếu không thì trong lòng tao thật sự không thấy an tâm đâu đấy."
"Các anh nhiều người như vậy, cứ nhìn chằm chằm tôi thì làm sao tôi cởi quần được?" Nhất Ngạn ngẩng đầu liếc nhìn bọn chúng lười biếng ngáp một cái.
"Thằng nhãi ch.ết tiệt, rõ ràng là mày đang cố gắng từ chối, nếu mày không muốn thì đưa cho bọn tao! Cô em này mềm mềm, thơm thơm, chơi nhất định rất tuyệt!" Một gã đàn ông khoảng ba mươi tuổi nói.
Ánh mắt Vương Thắng lóe sáng, sau một lúc lâu mới cùng đám đàn em ra ngoài.
Bên ngoài cửa là một hành lang rất dài, có cửa chớp kéo xuống. Sau khi ra ngoài mấy kẻ bắt cóc vội vàng nằm sấp xuống nhìn lén, tên này đẩy tên kia.
Nhất Ngạn sờ cằm cô, Thanh Hà lập tức hất tay Nhất Ngạn ra, ngồi dậy sau đó lui vào trong góc tường: “Cậu định làm gì? Nhất Ngạn, cậu điên rồi sao?"
"Không điên, em chỉ muốn làm việc mà chúng ta chưa làm xong thôi." Sau khi nói xong thì Nhất Ngạn tắt đèn, trong nháy mắt bên trong phòng lập tức tối om om.
Mấy tên bắt cóc bên ngoài thì tức giận chửi um lên.
Một lúc sau bên trong truyền đến tiếng phụ nữ thét chói tai.