Chương 16

Dante bước ra khỏi sòng bài, nheo mắt trước ánh nắng chói chang. Y đã ngồi trên chiếu bạc đến tận những giờ ít ỏi của rạng đông, liên tục thua tiền. Người y ám mùi của rượu và khói thuốc lá, ánh mặt trời như chích vào đôi mắt đỏ ngầu của y. Tất cả những gì y muốn là quên đi cơn buồn ngủ. Nhưng y không có khả năng chợp mắt từ sáng hôm trước. Chuyến ghé thăm của Lucien ám ảnh y.


Ai mà biết bạn y sẽ cưới đứa con gái đó? Rồi cô ta giữ lá thư và thực sự đã đưa cho cậu ta?
Tội lỗi trí mạng từ những hành động xa xưa đè nặng y, khiến y phải chật vật mới thở nổi. Lucien đã từng là bạn thân nhất của y.


Người duy nhất từng chấp nhận y không cần suy nghĩ. Và y đã phản bội cậu ta.


Y trượt chân trên con đường đông đúc, điên cuồng gạt đám đông để lấy lối đi khi cố trốn chạy khỏi những cảm xúc của bản thân. Hai mắt giàn giụa. Vì ánh nắng, y nghĩ. Ánh nắng ch.ết tiệt luôn khiến đôi mắt nhức nhối sau một đêm chơi bời.


Khi y đến được góc đường, chiếc xe ngựa màu đen bóng loáng, che kín rèm, thắng lại trước mặt. Tấm gia huy trên cánh cửa đã bị che lại. Nhưng y biết loại phù hiệu nào ẩn sau đó.
Cánh cửa bật mở. "Vào đi."
Y biết giọng nói đó, chắc chắn sẽ nghe được nó. Nặng nhọc nuốt khan, y kéo bản thân vào


Cánh cửa đóng sập, chiếc xe bắt đầu lắc lư tiến lên. Dante cảnh giác, đầu y quay cuồng vì thiếu ngủ và uống quá nhiều rượu, cố ép bản thân nhìn vào đôi mắt xanh dương híp lại của hành khách còn lại trên xe. "Dạ thưa, tôi..."
"Im lặng."
Y bặm môi phục tùng ngay lập tức.


available on google playdownload on app store


"Ta rất phật lòng bởi những sự kiện gần đây, Dante ạ. Anh nói với ta Lucien đã ch.ết."
Dante gượng nở một nụ cười nhợt nhạt. "Tôi cũng nghĩ thế. Tôi chắc chắn toán cướp đã khử cậu ta."
"Ta trả tiền ám sát, chứ không phải bắt cóc đơn thuần."


"Chúng ta bị lừa", y nói, cố gắng nhét sự căm phẫn vào trong giọng nói của mình.
"Vậy sao?" Hai từ ẩn chứa sự đe dọa khiến Dante muốn lẩn tránh và ước sao bản thân không bị mắc kẹt trong chiếc xe ngựa này.
"Đ... đương nhiên rồi."
"Vậy tại sao ta không tin anh?"


Y cố gắng nặn ra một nụ cười đầy sức thuyết phục. "Sao tôi lại phản bội chứ? Chúng ta có thỏa thuận rồi mà."
"Đúng vậy. Quyền gia nhập giới thượng lưu cho anh, Lucien phải ch.ết cho ta. Nhưng Lucien không ch.ết."
"Một sai lầm nhỏ."
"Sai lầm ta định s
"C... cái gì?"


"Ta sẽ tự tay giải quyết vấn đề này." Đối tác của y mỉm cười. "Bởi rõ ràng anh không có bụng dạ giết hắn, ta sẽ thuê ai đó khác đảm bảo việc này được thi hành."
"Ai?"


Một bên lông mày nhướn cao trên đôi mắt xanh dương ánh lên nghi ngờ. "Ta không ngu đến mức nói với anh. Nhưng ta có nhiệm vụ này cho anh." Kẻ phát ngôn cúi người, mái tóc vàng sáng lập lòe bên trong không gian mờ tối của chiếc xe ngựa. "Nếu anh thất bại, bước tiếp theo của ta là phái sát thủ theo sau anh."


Dante nuốt xuống và gật đầu. "Đã hiểu."
"Tốt." Sự thỏa mãn dằn trong câu chữ. "Tối nay sẽ diễn ra một bữa tiệc ở nhà ta, ta mong anh sẽ tham dự. Còn bây giờ, đây là điều anh sẽ làm..."
♥♥♥


Aveline bước vào trong tòa lâu đài của Công tước Huntley ở Luân Đôn với chút bối rối. Mặc trên mình chiếc váy dạ hội hở vai táo bạo bằng lụa màu ngà thêu chỉ vàng cực kì quyến rũ, cô biết trông mình đã có phần giống phu nhân của một người đàn ông giàu có, đặc biệt cùng những hạt kim cương lấp ánh trên tai và cổ. Thế nhưng cô vẫn có cảm giác mình giống một con bướm thơ thẩn rồi mắc vào chiếc mạng nhện nhiều hơn.


Chỉ khi có Lucien bên cạnh mới khiến cô ngẩng cao đầu và nở được nụ cười thường trực trên môi. Sự hòa hợp của họ trong khu vườn chiều hôm trước đã dấy lên trong cô hy vọng vẫn có thể tìm được vài dàn xếp với cuộc hôn nhân của họ. Đêm nay gã trông cực kỳ quyến rũ trong bộ lễ phục đen đơn giản với một chiếc ghim gắn ruby đỏ đậm như màu máu gài trên cổ áo. Cùng nhau, họ tạo thành một cặp đôi ấn tượng và cô tự hào khi được sánh vai bên gã.


Khi tên họ được loan báo trong phòng khách, cô chú ý vị Công tước cũng m truyền thống, nhưng vẻ đẹp trai với mái tóc vàng của cậu ta bị lu mờ khi đem so sánh với nét gợi cảm và bộ tóc đen của Lucien. Trong hai người đàn ông, Lucien trông quyền lực hơn, nguy hiểm hơn. Robert vẫn gây ấn tượng với cô như một cậu bé đang chơi trò đóng giả làm người lớn.


Robert tiến lên chào đón họ theo đúng nghi thức lịch thiệp, giống mẹ cậu ta. Nữ Công tước mặc chiếc váy dạ hội với cổ áo thậm chí còn thấp hơn cả Aveline, không hiểu bằng cách nào, chiếc váy trông vừa táo tợn lại vừa thanh lịch. Bà ta khoác tay một quý ông ưu tú và lớn tuổi được giới thiệu là quý ngài Adminton.


"Chúng ta chỉ tổ chức bữa tiệc nho nhỏ", bà ta thông báo cho Lucien với nụ cười giả tạo. "Chỉ có hai mươi tư người.Ta tin anh quen tất cả."


"Phải." Đôi mắt Lucien thu hẹp khi gã chú tâm vào một điểm phía bên kia căn phòng. Theo sau ánh mắt của gã, Aveline không nhìn thấy gì đủ khiêu khích có thể khiến Lucien nhìn chằm chằm như thế, chỉ có Dante đứng gần lò sưởi đang chuyện trò với một người phụ nữ tóc đen xinh đẹp trạc tuổi Lucien. "Tôi quả thực quen hết thảy bọn họ."


"Wexford đi với tôi", Adminton cộc lốc. Ông ta có một bộ ria mép rậm rạp co quắp mỗi lần mở miệng nói. "Ta biết cả hai anh thân thiết như phường đạo tặc. Nên nghĩ có thể anh muốn cậu ta ở đây."
"Quả thế." Lucien mỉm cười lịch sự. "Thật chu đáo, thưa ngài."


"Chúng ta sẽ dùng bữa trong ít phút nữa", Nữ Công tước lên tiếng, "giờ các vị khách danh dự cuối cùng cũng đã đến". Bà ta bước đi với vị Bá tước, bỏ mặc họ lại với Robert.
"Không cần đế ý đến mẹ tôi", vị Công tước trẻ nói. "Bà là người khắt khe với giờ giấc."


"Đã biết", Lucien đáp với cái nhăn nhó.
"Có lẽ anh muốn giới thiệu cô dâu của mình với mọi người", Robert tiếp tục. Cậu ta cho anh trai cùng cha khác mẹ một nụ cười thiếu tin cậy. "Tôi mừng vì anh đã đến


Lucien đáp lại đứa em bằng ánh mắt châm biếm. "Sao tôi lại không đến dự bữa tiệc tổ chức vì mình cho được?"


Vị Công tước trẻ gần như nao núng. "Dù thế, tôi mừng vì anh đã đến. Làm ơn thứ lỗi cho tôi trong khi tôi phải tiếp các vị khách khác." Cậu ta băng qua căn phòng để tham gia cuộc nói chuyện với một cặp đôi lớn tuổi và cô con gái trẻ xinh đẹp của họ.


"Em nghĩ cậu ta thực sự có ý ấy", Aveline rì rầm. "Mặc cho mối quan hệ tệ hại cỡ nào tổn tại giữa hai người, em nghĩ cậu ta thực sự muốn được thứ lỗi."
Lucien cười ha hả. "Hãy coi đây là bài học đầu tiên của em. Không bao giờ được tin giới thượng lưu, em thân yêu ạ. Đặc biệt với người nhà Huntley."


"Em tin anh." Cô nở nụ cười trước vẻ ngạc nhiên rõ ràng của gã. "Ít nhất em cũng tin anh giúp em vượt qua cuộc hội họp này. Em phải công nhận mình đang cảm thấy bị hăm dọa."


"Đừng sợ." Gã nâng bàn tay đặt lên môi gã, phớt một nụ hôn qua những ngón tay cô. "Em là con gái của một Nam tước và là cô dâu của một trong những kẻ giàu nhất Luân Đôn. Không ai xứng đáng thuộc về nơi đây hơn em."
Cô bật cười lo lắng. "Chỉ cần anh đứng bên em thôi."


Những ngón tay gã siết chặt quanh bàn tay cô và gã đặt tay cô khoác lên tay mình. "Anh hứa."
♥♥♥


Lucien hộ tống Aveline thong thả dạo quanh căn phòng và giới thiệu cô với những vị khách khác. Gã hy vọng bữa tối hôm nay sẽ được tuyên bố bắt đầu trước khi họ đến chỗ Dante và kẻ đi cùng y, nhưng may mắn không đồng hành với gã. Mặc cho sự rề rà có chủ ý, gã cũng sớm nhận ra bản thân đang đứng trước mặt bọn họ.


"Luce! Cậu đây rồi, anh bạn già." Dante trông như thể ngâm cả đêm trong hũ rượu, nhưng y nhe nhởn cười với Lucien, rõ ràng hy vọng cả hai đã lãng quên cuộc chạm trán sáng hôm trước.
Lucien gật đầu, đáp lại với sự lịch thiệp tối thiếu. "Dante."


Nụ cười của Dante héo rũ và Lucien có thể cảm nhận được ánh nhìn thắc mắc của Aveline với gã. Gã lờ cả hai đi và quay sang bạn Dante. "Buổi tối tốt lành, phu nhân Turnbottom. Cho phép tôi giới thiệu vợ tôi, Aveline DuFeron."
Ánh mắt choáng váng của người đàn bà tóc đen chĩa về phía Aveline. "Rất vui được gặp cô."


"Tôi lấy làm hãnh diện khi được làm quen với cô, phu nhân Turnbottom", Aveline nhã nhặn đáp.
Leticia, phu nhân Turnbottom, nhanh chóng cắm đôi mắt đen mơ màng trở lại Lucien. "Đã lâu lắm rồi, Lucien. Em mừng khi nghe tin anh đội mồ sống dậy."


Cô ta uốn lưỡi âm "r" trong câu như thể tiếng rên gừ gừ của một con mèo. Trong quá khứ, gã từng nghe thấy giọng khàn khàn của cô ta - và cả cơ thể cân đối của cô ta - thật khiêu gợi. Nhưng giờ gã chỉ thấy chúng quá phô trương.


Dante đỏm dáng cười và gã cảm giác Aveline đông cứng bên cạnh khi sự hứng thú của Leticia với gã trở nên rõ ràng ngay cả với người vợ đến từ vùng quê của gã. "Quả thực đã rất lâu rồi. Ngài Turnbottom khỏe chứ?"


"ch.ết rồi," Cô ta trao cho gã nụ cười từ tốn, thân thiết như thể Aveline và Dante không tồn tại. "Giờ em là góa phụ."
"Chia buồn vì mất mát của cô."
Cô ta cười khúc khích. "Không đâu."


Dante khoái trá ra mặt há hốc miệng trước vẻ không chút đau buồn rõ ràng của người đàn bà trước cái ch.ết của chồng mình và Lucien đồng ý với nỗi ghê rợn không lời của cô. Trước kia, hẳn gã cũng sẽ thấy thích thú với lời bình luận của cô ta. Nhưng ngay lúc này, khi bản thân đã là một người chồng, gã hy vọng Aveline sẽ không bao giờ nói về cái ch.ết của gã với vẻ nhẫn tâm như thế. Cái thực tế gã đã từng cười đùa cùng Dante và phu nhân Turnbottom khiến gã hổ thẹn.


Gã quay sang Aveline và chỉ nhìn vào đôi mắt xanh lá xinh đẹp của cô, sự chân thành sáng lên trong chúng, mới khiến gã cảm thấy đỡ hơn. Gã không phải là tên đàn ông đã từng là gã.


Ngày hôm qua hoặc rất nhiều ngày trước, điều đó khiến gã lo lắng. Lúc này gã lại nhận ra con người mình đang trở thành là ai đó gã yêu thích nhiều hơn cả.


"Nếu hai người thứ lỗi", gã nói, "tôi muốn giới thiệu vợ tôi cho các vị khách còn lại trước khi bữa tối được tuyên bố". Gã trao cho Leticia một trong những cái cúi chào nhanh gọn nhất trước khi dẫn Aveline xa khỏi bọn họ.
"Anh và Dante cãi nhau à?" Cô khẽ hỏi khi họ tiến đến nhóm người tiếp theo. "Anh trông có vẻ giận anh ta."


"Giận" khó là từ miêu tả thứ cảm xúc phản bội đang quẫy đạp bên trong gã. "Bọn anh có bất đồng."
"Dường như còn hơn thế."
Gã lóe lên ánh nhìn mất kiên nhẫn về phía cô. "Không phải bây giờ, Aveline."


"Được thôi." Cô nâng cằm theo cách bướng bỉnh như thường lệ và lườm gã đầy ẩn ý. "Nhưng anh và em sẽ bàn đến chuyện này sau."
"Có lẽ." Gã nuốt trở vào tiếng cười hả hê khi thấy vẻ bực bội xẹt qua mặt cô, rồi đưa cô đi chào nhửng người khác.


Bữa tiệc tối như chẳng bao giờ có thể kết thúc.


Aveline ngồi chéo Lucien ở bữa tối và bị ép buộc phải nhìn phu nhân Turnbottom, kẻ ngồi bên cạnh gã, đong đưa gã sốt cả đêm. Người đàn bà tóc đen rõ ràng là kiểu phụ nữ Lucien về cơ bản thường xuyên hò hẹn, một góa phụ vô cảm, thậm chí không buồn giả vờ, ngoài vẻ lịch thiệp đơn giản, để tiếc thương cho cái ch.ết của người chồng.


Thay vào đó, cô ta thầm thì với Lucien và ném cho gã những ánh nhìn mời chài. Hướng cơ thể theo cách cám dỗ gã với bộ ngực lồ lộ phì nhiêu của cô ta nhờ chiếc váy khoét sâu táo bạo. Dựa sát vào người gã và vạch những ngón tay dọc theo bàn tay gã khi cô ta nghĩ không có ai chú ý.


Aveline thấy hết. Và cảnh tượng trước mắt khiến cô muốn dùng nĩa xiên vào cô ta.


Bị sốc trước phản ứng hung tợn của mình, Aveline rời sự chú ý khỏi sự tán tỉnh công khai đó. Sau cùng, cô đã từ chối chia sẻ chiếc giường với Lucien. Mọi thành viên trong giới thượng lưu sẽ hoàn toàn thông cảm với chồng cô và tha thứ cho bất cứ mối quan hệ nào gã chọn. Cô thực sự không có quyền ghen tuông trước sự đong đưa của gã với một người đàn bà khác khi chính cô đã tước bỏ quyền làm chồng của gã.


Tuy thế, gã nên tự trọng để không đặt những mối quan hệ của bản thân ngay dưới mũi cô.


Cuối cùng thì bữa ăn thịnh soạn được chuẩn bị công phu, kéo dài lê thê cũng kết thúc và Aveline tạ ơn khi được đứng dậy cùng với các quý phu nhân khác. Những người đàn ông nán lại để uống rượu và hút xì gà. Lucien ném cho cô ánh nhìn thăm hỏi, nhưng cô vờ không nhìn thấy nó khi theo chân Nữ Công tước vào phòng khách.


Cô ước có thể được ở một mình, nhưng với tư cách là một trong những vị khách danh dự hôm nay, tất cả mọi người đều muốn nói chuyện với cô. Đa số các quý phu nhân đều tỏ thái độ rất ân cần khi họ nói chuyện, nhưng cô nhận thức rất rõ phu nhân Turnbottom đang quan sát từ phía bên kia căn phòng, một nụ cười tự mãn cong trên đôi môi bĩu ra của cô Công tước lại gần cô. "Ta hy vọng chị thích thú, cô gái thân mến."


Sự nhã nhặn của người phụ nữ ngay lập tức đặt Aveline vào thế phòng thủ. "Đương nhiên rồi, thưa Lệnh bà. Bà thật quá sức hào phóng khi làm chủ nhà của chúng tôi đêm nay."


"Thực thế. Cho phép ta có đôi lời với chị được chứ?" Một ánh nhìn ngạo mạn được gửi đến các phu nhân tập trung xung quanh khiến họ nhanh chóng di chuyển sang chỗ khác trong phòng.
"Đương nhiên rồi." Aveline tập trung vào thái độ của bản thân chứ không phải mối lo âu đang thắt lại nơi bụng cô.


Nữ Công tước dẫn cô đến một góc khuất của căn phòng. Các phu nhân còn lại đứng ngoài tầm nghe nhằm tôn trọng vị chủ nhà của họ. Uy quyền mà Nữ Công tước tác động lên những người khác khiến Aveline ngạc nhiên, nhưng cùng một lúc, cô ngưỡng mộ điều đó. Nữ Công tước Huntley là một người phụ nữ khá ghê gớm.


Nhưng Aveline DuFeron cũng vậy, dù có là chú chuột đồng đi chăng nữa.
"Cô gái thân mến, ta không thể nào ngừng chú ý đến nỗi muộn phiền của cô ở bữa tối." Clarissa vỗ về bàn tay rõ ràng đang cố tỏ ra thân thiết của một người mẹ. "Ta biết mẹ cô đã mất cách đây vài năm."


"Thưa vâng." Cô vật lộn với thôi thúc giật tay ra khỏi sự đụng chạm lạnh lẽo của Clarissa.
"Vậy cô phải cho phép tôi hướng dẫn cô trong vấn đề này." Bà ta hạ giọng đầy bí ẩn. "Đàn ông đôi khi hệt như những con thú thô lỗ."
Aveline thẳng người. "Thứ lỗi cho tôi?"


"Ta không thể ngừng chú ý tới sự tán tỉnh của chồng cô với phu nhân Turnbottom. Đương nhiên cô ta là một người bạn thân thiết của gia đình, nhưng cô ta cũng là một góa phụ trẻ trung, xinh đẹp. Loại phụ nữ vẫn thường thu hút


"Tôi chắc chắn Lucien chỉ đang tỏ ra tử tế." Đức Chúa lòng lành hẳn sẽ trừng phạt cô cho đến ch.ết vì lời nói dối như thế, nhưng cô thà cạo đầu trọc lốc còn hơn thừa nhận với người đàn bà này rằng hành vi của Lucien đã tổn thương cô đến chừng nào.


Nữ Công tước lại ra vẻ kẻ cả vỗ về tay cô. "Thôi nào, cô gái, đàn ông luôn là đàn ông. Và chồng cô, nếu ta nói táo tợn hơn một chút, rất nổi tiếng với thiện chí dành cho phái đẹp của anh ta. Tất cả những gì một cô vợ dòng dõi và dịu dàng có thể làm trong trường hợp như thế này là nhìn sang hướng khác." Bà ta buông tiếng thở dài buồn bã. "Đương nhiên, anh ta có thể chờ khi lễ cưới với cô qua hai tuần lễ trước khi tìm kiếm chốn khác. Nhưng thế này là cung cách của một tay phóng đãng, ta e là thế?"


"Cảm ơn vì lời khuyên của bà", Aveline cứng nhắc nói. "Nếu bà thứ lỗi cho tôi, thưa Lệnh bà, tôi muốn đi sửa sang lại một chút."
Nữ Công tước gật đầu. "Đương nhiên là được, cô gái thân mến. Chỉ cần yêu cầu người hầu chỉ lối cho cô thôi."


"Cảm ơn bà." Cô vội vã thoát khỏi căn phòng, vẫn nhận thức rõ nụ cười điệu đà thỏa mãn của Clarissa sau lưng.


Người hầu gái chỉ cho cô đến một phòng khách nơi có thể chăm sóc cho các nhu cầu cá nhân, rồi lại rời đi khi Aveline đảm bảo có thể tìm được đường về. Ngay khi người hầu biến mât, Aveline sụp xuống chiếc ghế trước bàn trang điểm và nhìn chằm chằm vào gương mặt xanh xao của mình trong tấm gương.


Cô đã biết chuyện này có thể xảy ra, thậm chí còn dự liệu về nó. Lucien là một người đàn ông của những ham muốn mạnh mẽ và sẽ không chịu đựng cô đơn quá lâu. Nhưng rồi, cô đã hy vọng gã quan tâm cuộc hôn nhân của bọn họ hơn những sự thỏa mãn của thân thể. Cô đã hy vọng gã có thể muốn tìm cách giải quyết các bất đồng của họ, dù chỉ vì lợi ích của Chloe.


Những giọt nước mắt làm cay xè đôi mắt cô. Quỷ tha ma bắt gã đi. Cô đã hy vọng gã có thể quan tâm đến mình dù chỉ một chút, rằng gã có thể muốn có một cuộc hôn nhân và một gia đình thực sự. Phải, cô là kẻ đã chia cách bọn họ. Nhưng giá như gã chỉ cần rủ chút lòng thương với nỗi ám ảnh trả thù, giá như gã chỉ cần thỏa hiệp với cô, thì có thể đã còn cơ hội cho cả hai người.


Nhưng chẳng còn gì hết nếu gã cứ quấn quýt theo sau từng người đàn bà hấp dẫn cố tình lọt vào trong tầm mắt.


Cô đẩy người khỏi bàn trang điểm và đi lại trong phòng, cảm xúc hỗn loạn cho đến khi cảm giác bản thân sắp bùng nổ đến nơi. Gã với người đàn bà đó ve vãn nhau đã đủ tệ rồi, đã thế còn trước mặt gia đinh hợm hĩnh và khinh người của gã... cho họ có cơ hội cười vào mặt cô... đã vượt quá mức độ cho phép chịu đựng.


Cô và Lucien sẽ phải nói chuyện đêm nay. Nếu gã về nhà với cô, thế đấy.


Cửa sổ trên cao để mở và ngọn gió mát lành thổi vào trong căn phòng. Bị hương đêm quyến rũ, Aveline kéo rèm sang một bên và nhìn xuống khu vườn bên dưới. Công tước Huntley đủ giàu có để sở hữu cơ ngơi riêng ở Luân Đôn, một tòa lâu đài uy nghi có thể tìm thấy bất kỳ trong khu vực Mayfair xa hoa. Ngôi nhà bao gồm một cụm các khu vườn đáng yêu, hương hoa hồng dâng lên ngào ngạt đến tận chỗ cô, hòa vào trong những mùi hương ít hấp dẫn hơn của thành phố. Tuy vậy, bầu không khí buổi đêm vẫn xoa dịu những dây thần kinh đang căng thẳng cực độ của cô. Mặt trăng tròn vành vạnh treo trên cao như một đồng xu La Mã, cho phép cô nhìn xuống khu vườn. Những chiếc ghế và tượng đá như dát bạc trong đêm tối, vây quanh bởi những cái bóng hắt xuống từ những bụi hồng.


Đột ngột có chuyển động phía dưới, hai người đàn ông đang đi trên một trong những con đường dưới khu vườn xuất hiện trong tầm mắt cô. Gần đến một cái cây thì họ ngừng lại, có vẻ để tranh cãi. Aveline náu mình sau những tấm rèm nên không bị nhìn thấy, nhưng cô vẫn tiếp tục theo dõi được cảnh tượng dưới kia.


Sau vài phút một trong hai người đàn ông quay đi, ánh trăng rọi sáng khuôn mặt hắn nên cô có thể vạch lên rõ ràng những đường nét của Công tước Huntley khi cậu ta thả bước trở lại ngôi nhà. Cô chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng, gay gắt đó trên mặt cậu ta trước đây. Trông gần như thể cậu ta có hai nhân cách, giữa một vị Công tước trẻ con và mặt khác đen tối hơn. Phải chăng cậu ta đã phô mặt trái cho cả thế giới, trong khi bên dưới vẻ trẻ trung thiếu tin cậy đang ẩn náu một cá nhân đầy toan tính? Vì sao cậu ta lại làm một việc


Người đàn ông thứ hai chậm chạp hơn khi bước theo sau và khi hắn, cũng lướt qua vệt trăng sáng mờ, Aveline nhận ra Dante.


Cô thụt lùi khỏi cửa sổ, trán nhăn lại lo lắng. Vì sao hai người bọn họ lại lén lút trong vườn cùng nhau? Cô để ý họ chưa bao giờ nói chuyện, không gì hơn ngoài những lời chào hỏi lịch sự bắt buộc, cô cho rằng với ý thức của Công tước về tầm quan trọng của bản thân hẳn sẽ cảm thấy bị xúc phạm trước sự hiện diện của một tay ham mê cờ bạc không gia đình trong nhà cậu ta. Dẫu thế Dante là bạn của Lucien và có vẻ đã được Bá tước Adminton, một người bạn của Nữ Công tước che chở, điều lý giải vì sao y được mời tới đây đêm nay. Khả năng Dante đã buông lối nhận xét giễu cợt và xúc phạm Robert hoàn toàn có thể xảy ra, nhưng cô cho rằng Dante thông minh hơn thế nhiều. Cũng như sự hoài nghi cô dành cho bạn thân nhất của Lucien, cô phải thừa nhận một người đàn ông như thế sẽ không thể tiến quá xa trong giới thượng lưu lịch thiệp trừ khi y cực kỳ thông minh. Và một kẻ thông minh sẽ không khiến một Công tước phật ý trong chính ngôi nhà của vị Công tước đó.


Cảm tạ vấn đề nan giải này đã mang tâm trí cô khỏi những rối rắm chồng cô mang lại, Aveline cứ xoay vần thắc mắc trong đầu khi quay trở lại phòng khách.


Các quý ông đã gia nhập cùng các quý bà lúc cô quay lại và ngay khi vừa đặt chân vào phòng, Lucien lập tức tiến đến bên cô. Sự xuất hiện của gã ồ ạt kéo theo tất cả những cảm xúc phiền muộn mà cô đã cố gắng kiếm soát, không dám ngước lên nhìn. Mùi nước hoa của người đàn bà kia bám trên người gã và cô biết rằng nếu mở miệng, cô sẽ bắt đầu thuyết giảng như một người vợ chua ngoa.


Cô khoác tay gã chỉ vì cần thiết - đơn giản chạm những đầu ngón tay lên tay áo - và lưu lại bên cạnh để trao đổi những câu pha trò với các vị khách đang tiến tới chúc mừng bọn họ. Cùng lúc đó, cô quan sát những kẻ khác trong phòng.


Phu nhân Turnbottom rình rập Lucien như một kẻ đói khát trước bàn tiệc thịnh soạn. Nữ Công tước trông có vẻ lấy làm thích thú, vẻ độc ác sắc lẹm ẩn trong đôi mắt xanh lạnh giá. Robert trông hờ hững, nhưng thi thoảng cô lại bắt gặp những ánh mắt cậu ta ném thẳng về phía Dante. Dante chuyện trò thoải mái với Bá tước Adminton, trông như không hề nhớ đến những xung động cảm xúc sôi sục quanh


Và Lucien không nói với Dante một lời. Đầu cô quay cuồng. Aveline đếm từng phút cho đến khi họ có thể ra về.
Có điều gì đó đang làm Aveline khó chịu.


Khi cánh cửa đóng lại sau lưng người hầu phòng của gã, Lucien liếc mắt về phía phòng Aveline. Cô hầu như không nói năng gì với gã cả tối và khi họ về nhà, cô chỉ đơn thuần lịch sự chúc gã ngủ ngon và biến mất vào phòng ngủ của mình.


Gã căm ghét mỗi khi cô tỏ ra lịch sự. Aveline có thể thuyết giảng, lên lớp và quyến rũ gã. Song cô chưa bao giờ cố tỏ ra lịch sự trừ khi phật ý.
Có gì đó dứt khoát không ổn.


Vẫn mặc nguyên chiếc áo sơ mi và quần lễ phục, gã đợi cho đến khi nghe thấy cô hầu gái ra khỏi phòng. Rồi bước đến mở cánh cửa ngách.
Bị khóa.


Gã trợn trừng nhìn chốt cửa, cơn tức giận cuộn trào bên trong như ngọn lửa bén bùi nhùi khô. Làm sao cô dám khóa cửa! Không phải gã rất tôn trọng những nguyện vọng của cô sao? Không phải gã đã hành động như một quý ông và không chiếm lấy những gì luật pháp quy định thuộc về gã sao? Không phải gã đã cố gắng dụ dỗ cô một cách dịu dàng hơn việc khăng khăng đòi quyền lợi làm chồng sao? Và đổi lại, cô khóa cửa để gã bên ngoài ư?


Đầu tiên là sự phản bội của Dante và giờ là chuyện này. Làm sao một người đàn ông bình thường có thể chịu đựng được tất cả chỉ trong một ngày?


Trong phút giây điên cuồng, gã phải kháng cự lại ham muốn thôi thúc đá bay cánh cửa. Nếu Aveline nghĩ cô có thể nhốt gã bên ngoài, cô sẽ phải suy nghĩ lại! Nhưng rồi tiếng ồn sẽ khiến người hầu chạy đến, rõ ràng sự hung dữ này đơn giản càng đẩy Aveline ra xa khỏi gã.


Cô chắc chắn cũng đã khóa cánh cửa hành lang khi người hầu gái ra ngoài. Nhưngường khác.


Mở cửa sổ, gã trèo ra ngoài bệ cửa sổ hẹp. Từ nơi gã đứng chỉ cách hơn nửa mét so với những tấm rèm phất phơ trong gió trên khung cửa sổ để mở cửa phòng cô. Gã chính xác chỉ cần nhảy từ bệ cửa bên này đến bệ bên kia, rồi đu người vào trong.


Khi chân gã chạm đất, Aveline há hốc miệng quay ngoắt lại từ chiếc gương trang điểm, vẻ ch.ết lặng vì ngạc nhiên trên gương mặt cô khiến gã cười nhăn nhở, cùng lúc, những đường cong quyến rũ bó sát vào chiếc váy ngủ lụa mỏng đã khuấy động, làm thức tỉnh cơ thể gã ngay lập tức. "Buổi tối tốt lành, em thân yêu."


"Anh đang làm cái gì ở đây vậy?" Cô nhìn quanh, chộp lấy một tấm áo choàng và nhét vội hai cánh tay vào. "Đi ra, Lucien."
"Nào, nào, đây là cách em nói với người chồng tận tụy của mình đấy à?"
"Tận tụy?" Cô giễu cợt.


"Em trông có vẻ phật ý với anh, bé cưng." Gã thản nhiên đi đến một cái ghế và ngồi xuống, duỗi cặp chân dài trước mặt, một nụ cười thông cảm nở trên môi. "Anh đã gây lỗi lầm gì vậy?"


Cô chỉ muốn xỉ vả vào mặt gã, nhưng không hiểu sao không làm được, chỉ buông một âm thanh trầm mất kiên nhẫn. "Em mệt, Lucien. Em muốn đi ngủ."


"Cứ lên nằm giữa những tấm mền nếu em muốn", gã hất đầu về phía giường. "Nhưng phải biết rằng anh sẽ không đi cho đến khi em nói chuyện gì khiến em buồn bực. Và vì sao em khóa cánh cửa đó."
Câu cuối cùng phát ra gần như một tiếng quát và cô chớp mắt ngây thơ. "Gì cơ? Em không nhớ."


Vậy là cô muốn chơi đùa với gã, phải không? Gã đứng dậy khỏi ghế, thỏa mãn khi phát hiện hành động nuốt xuống bồn chồn của cô trước khi lấy lại vẻ lịch sự trên gương mặt xinh đẹp. Cô chẳng lẽ không hề nhận ra gã là kẻ cầm trịch trong loại trò chơi này hay sao


"Em đang bước trên khu vực nguy hiểm đấy, em thân yêu. Chẳng lẽ anh không phải là một người chồng tốt, dù cho em từ chối chung giường với anh? Chẳng lẽ anh không chu cấp đủ nơi ăn chốn ở cũng như quần áo đẹp cho cả em và con gái chúng ta?"
"Không phải vì thế."


""Vậy thì anh là kẻ thất bại trong việc tìm hiểu vì sao em tức giận với anh rồi."
"Em không tức giận. Em chỉ mệt thôi. Anh đi đi, xin anh đấy Lucien, để em ngủ."


"Quá cứng đầu." Gã chậm rãi tiến về phía cô, thích thú trước cách cô rụt lùi khỏi mình. "Không còn chỗ nào để đi đâu, vợ yêu quý. Chính em đã tự khóa những cánh cửa." Gã cười khùng khục trước ánh mắt giật nảy của cô.


Cô ngừng lại trên đường tháo chạy và đứng yên, ngay cả khi gã đến trước mặt, từ bỏ vẻ mặt ngây thơ vờ vịt của mình. "Những ổ khóa dường như không cản được anh."


"Không có gì trên trái đất này có thể tách anh ra khỏi em, Aveline ngọt ngào ạ." Gã vạch ngón tay dọc xuống khe ngực cô. "Ngoại trừ bất cứ bí mật nào giấu trong trái tim bướng bỉnh này của em."
Cô gạt tay gã ra. "Chúng ta đã nói đến chuyện này rồi, Lucien."


"Có vẻ vẫn chưa đủ." Gã cúi người sát lại, hít vào mùi hương từ mái tóc cô. "Nói cho anh biết mình đã làm gì khiến em bị tổn thương, tình yêu của anh."


"Tình yêu của anh?" Cô dùng cả hai tay đẩy mạnh ngực gã. Vì quá bất ngờ, gã trượt hẳn ra sau. "Sao anh dám gọi tôi như thế sau khi anh cho phép... ả ta bám lên người anh cả tối nay?"
"Cái quái gì... em đang nói đến Leticia."


"Phải, tôi đang nói đến Leticia đấy", cô nhại lại. "Tôi đã ngồi đó cả buổi tối để quan sát hai người. Thật đáng kinh tởm. Nếu anh muốn quan hệ với loại đàn bà đó, làm ơn đừng làm vấy bẩn mắt tôi!"
"Em sao có thể nghĩ anh đang khuyến khích cô ta được?"


"Tất cả mọi người đều nghĩ thế", cô nghiến răng nói. "Ngay cả Nữ Công tước cũng phê phán chuyện đó."
"Anh xin lỗi nếu anh khiến em trở thành chủ đề cho người ta đàm tiếu", gã đáp, rõ ràng rất lấy làm sửng sốt. "Anh chưa bao giờ khuyến khích Leticia."
"Anh cũng chưa bao giờ ngăn cản cô ta."


"Có lẽ không. Nhưng anh là đàn ông, Aveline, một người đàn ông với người vợ xinh đẹp anh không thể chạm vào. Em không thể trông đợi anh giả mù và điếc trước sự hứng thú của những người đàn bà khác đơn giản chỉ vì em sẽ không tiếp nhận anh."


"Tôi không trông đợi bất cứ điều gì như thế", cô nói, giọng lạnh lẽo. "Tôi đơn giản chỉ yêu cầu anh đừng giương những hành động lăng nhăng của mình trước mặt tôi. Tôi yêu cầu điều đó bởi tôi đáng được tôn trọng khi là vợ anh."


"Tức là anh có thể duy trì sự tán tỉnh - thậm chí những mối quan hệ của anh - nếu không có sự hiện diện của em ư?"
Cô gật đầu cụt lủn. "Đúng vậy."


"Anh đã hiểu." Cô có thể đâm một thanh sắt nóng qua ngực gã, nhưng thế vẫn còn ít đau đớn hơn nhiều. Gã nghĩ bọn họ đã có tiến triển. Gã đã quá tự tin rằng cô muốn mình và những vết sẹo không sao chịu đựng nổi.


Bị chấn động bởi sự từ chối của cô, vẫn còn bị giằng xé từ sự phản bội của Dante, gã chỉ còn trông vào một điều duy nhất làm khỏa lòng tự tôn bị tổn thương của mình. Gã lôi cô vào vòng tay và hôn.


Cô vùng vẫy. Gã lờ những cú đập tội lỗi trên vai mình, những tiếng phản đối nức nở thoát ra từ cổ họng cô và siết chặt vòng ôm. Cô là vợ gã, lạy Chúa, gã không chấp nhận bị tống cổ khỏi phòng ngủ của cô như một con cún hư đốn.


Mùi oải hương khiến gã quay cuồng vì ham muốn. Gã ép những đường cong của cô lên cơ thể đói khát của mình, bàn tay vươn ngang, ôm chặt bờ hông hấp dẫn đầy nữ tính. Một lát sau, mọi cố gắng thoát ra của cô ch.ết dần. Cánh tay cô vươn lên ôm lấy cổ gã. Miệng hé mở dưới khuôn miệng và hôn lại gã.


Trí não gã tắt ngấm khi đam mê bốc cao. Gã trượt hai bàn tay dọc theo lưng, nâng niu và vuốt ve phần da thịt tươi mát và mềm mại qua tấm áo choàng cùng chiếc váy ngủ mỏng manh của cô. Lớp lụa mỏng nhuốm hơi ấm từ cơ thể cô dường như không hề tồn tại giữa họ.


Gã dứt miệng khỏi cô trong chốc lát, thở dồn dập, nhưng rồi cô ghì đầu gã giữa hai bàn tay và mang trở lại trong một nụ hôn khác đầy nóng bỏng và mãnh liệt.


Ngay lúc này, những âm thanh rầm rì thoát ra từ cổ họng cô, tiếng thút thít đòi hỏi, vì nỗi khao khát được cộng hưởng với những những âm thanh nồng nhiệt của gã. Cô dụi mình lên gã, lùa những ngón tay vào mái tóc, len chân cô đầy thân mật vào nơi đã căng cứng như đá.


Gã sục vào cổ, hôn lên bờ vai và vùi gương mặt vào giữa bầu ngực cô.
"Lạy Chúa, vâng", cô thì thào. "Chạm vào em đi, Lucien."


Tên gã trên môi cô đã đánh tan hết chút kiềm chế nào còn sót lại của gã. Đôi nhũ hoa tỉnh giấc gần như đâm qua lớp lụa và gã ghé miệng đón lấy ngay qua chiếc váy, siết bên còn lại trong lòng bàn tay gã. Cô ngửa đầu ra sau trong một tiếng rên trầm, tha thiết, đôi bàn tay cố định đầu gã, lặng thầm cổ vũ.


Dưới ham muốn cuồng nhiệt của gã, lớp áo lụa ướt đẫm và gần như trong suốt. Nhưng ngay cả thử thách cuối cùng đó cũng là rào cản quá lớn giữa gã và làn da cô. Đôi tay run rẩy với hao khát gần như tê tiệt khi gã gạt rơi chiếc áo choàng khỏi hai cánh tay cô, rồi hướng sự chú ý đến chiếc váy ngủ.


Aveline hăm hở với tay tới áo sơ mi của gã, kéo nó ra khỏi cạp quần.


Những vết sẹo của gã. Dù nguyền rủa chúng, nhưng gã không muốn cô lại cảm thấy kinh tởm. Gã hoàn thành việc cởi váy ngủ, để nó rơi thành một đống quanh chân và để mặc cô trần trụi trước mặt gã. Rồi gã nắm lấy đôi bàn tay nhỏ xinh của cô trong tay khi chúng thám hiểm bên dưới áo sơ mi nhằm tìm kiếm phần da thịt trên ngực gã.


Cô ngước lên nhìn, đôi mắt đầy hoài nghi, nhưng gã không muốn trả lời. Tất cả những gì gã muốn là cô. Biết rằng giữa họ vẫn tồn tại sự lôi cuốn đến kỳ lạ. Rằng vẫn còn chút hy vọng cho cuộc hôn nhân bỗng chốc biến thành trò đùa này.


Gã bế cô lên trong tay và mang về phía giường. Gã nhìn thấy sự cảnh giác lóe qua gương mặt cô, liền cúi xuống hôn trước khi cô có thể nhớ ra những nguyên tắc của mình. Trước khi cô nhớ ra mình đã thề sẽ không nằm chung với gã.


Cô dần dần thả lỏng cơ thể trên những chiếc gối khi gã hôn bằng tất cả kỹ năng gã sở hữu, vuốt ve đôi bàn tay trên làn da mềm mại, thơm ngát của cô. Cơ thể cô trở nên hoàn mỹ sau khi sinh, trưởng thành hơn với những đường cong tròn trịa đầy nữ tính trên hông và ngực. Những đường rạn màu bạc trải dọc ngang bụng cho biết cô đã từng mang thai. Đứa con của gã. Đột nhiên, gã xiết bao mong muốn được quan sát cơ thể cô thay đổi, quan sát cô dần chín mọng và xinh đẹp trong thời gian ở cữ.


Gã cúi mình và trải đôi môi dọc theo những đường rạn nhợt nhạt, khiến cô thở gấp. Cô nâng hông lên trong mời gọi âm thầm. Nhưng thay vào đó gã hướng miệng lên trên, thêm một lần nữa tập trung vào đôi gò bồng đào của cô.


Hai nụ hoa đã vươn cao đầy mời gọi, gã dùng răng và lưỡi trêu chọc những nụ hồng nhạy cảm. Cô rên lên tên gã, ưỡn lưng, thậm chí còn nguyền rủa, nhất là khi gã cứ khăng khăng dành thời gian để tôn thờ vòng một của cô. Cuối cùng, khi cô gần như giật hết tóc khỏi da đầu gã, gã mới chuyển đến môi cô.


Gã nhấn nha hôn cô, không quá vội vã, mặc đập rộn vì sự kìm nén bức bối. Dần dần gã khiến nụ hôn trở nên sâu hơn, mơn trớn hơn, chạm lưỡi vào lưỡi cô, rồi rút lui. Cắn vào môi dưới của cô. Ôm đầu cô trong hai tay và giữ thật yên để gã có thể tước đoạt miệng cô như gã muốn.


Mồ hôi thấm ấm làn da. Hơn một lần cô giật mạnh áo gã, như thể liều lĩnh muốn xé toạc thứ đó khỏi cơ thể gã. Đó là khi gã khiến cô xao lãng - bằng những nụ hôn ướt đẫm thổi lên hai nụ hoa, hay nhấm nháp phần da nhạy cảm trên cổ cô. Rồi khi đôi tay buông rơi khỏi nhiệm vụ lúc khoái cảm khiến đôi mắt cô chấp chới.


Gã lùa bàn tay vào giữa hai đùi cô. Cô rất ấm áp và ẩm ướt - chỉ đang chờ đợi gã. Cô khẽ kêu lên khi gã chạm vào nếp gấp mong manh, đôi chân sõng soài mở ra chờ đợi. Gã vuốt ve cô bằng những ngón tay tài tình, rải rác những nụ hôn lên bụng, tay hoặc miệng cô. Bất cứ nơi nào gã yêu thích.


Cuối cùng, gã chuyển hướng và trao cô nụ hôn cả hai đều ao ước.


Cô khóc thét lên ngay cái chạm đầu tiên của miệng gã, đôi bàn tay mò mẫm và tìm thấy đầu gã nơi trung tâm cô khi gã thân mật mang đê mê đến. Những ngón tay cô bện vào tóc gã như thể cần bấu víu với một thứ gì đó. Bất cứ thứ gì.


Gã ôm mông cô trong tay và nâng lên để có thể dễ dàng vươn tới mục tiêu của mình. Với những lần chuyển động của chiếc lưỡi, cô run rẩy, thốt lên những âm thanh êm ái đầy ham muốn. Sự khuấy động đã mang cô đến đỉnh điểm của khoái cảm. Cô gần như thét lên, ghì siết những ngón tay vào mái tóc gã. Rồi cô héo rũ.


Gã quỳ thẳng dậy. Giờ gã có thể chiếm được cô mà không sợ bị từ chối. Da thịt nữ tính, ngọt ngào của cô đang vẫy gọi, cả cơ thể gã đáp lời, chỉ một ý nghĩ trượt vào nơi ấm áp đang chào đón đó cũng khiến thắt lưng gã co giật. Cô sẽ không nói không đêm nay. Nhưng ngày mai cô sẽ nói gì?


Không có gì chắc chắn. Gã biết thế. Nhưng ít nhất cũng biết được cô vẫn muốn gã. Đam mê vẫn còn đó, nếu có khi nào họ giải quyết được những bất đồng giữa hai người.


Gã khẽ khàng đứng dậy. Ham muốn tuôn qua những mạch máu và kéo căng từng thớ thịt khiến gã như nhức nhối. Nhưng gã sẽ không để cô cáo buộc gã đã cưỡng ép cô. Đây là việc khó khăn nhất gã từng làm, nhưng gã đã quay lưng lại với tất cả những gì căng mọng, tràn trề đầy nữ tính ấy.


Cô chống khuỷu tay nghiêng mình ngẩng dậy khi gã mở khóa cánh cửa thông hai phòng, tiếng mở chốt to đến kinh ngạc trong căn phòng im lặng. "Lucien? Anh đang đi đâu vậy?"
"Đi ngủ." Thậm chí một cái liếc nhìn cô gã cũng không dám, nếu không gã sẽ đánh mất toàn bộ quyết tâm. "Chúc em ngon giấc."


Gã bước qua cánh cửa và khóa trái, nhẫn nhịn một đêm đầy những cơn mơ chua chát và tự thỏa mãn lấy bản thân.






Truyện liên quan