Quyển 3 - Chương 28: Ác Ma suy nghĩ giống Ác Ma

Sứa mặt người lại nấc cục, lần này toàn trường bị bao phủ bởi một ngọn lửa to. Không có ai bị thương, chỉ có ong độc bị biến thành tro tàn. Sứa mặt người nhắm mắt, mấp mấy môi.
"Mọi người cẩn thận, sắp hát rồi!" Nanaimo hô to.


Con mắt sứa mặt người trợn to, biến thành hình bầu dục dẹp, đồng thời mặt nhìn phía trên, cất cao giọng hát: "Hài nhi không xương —— hài nhi chưa từng ra đời —— hai nhi không được chúc phúc —— an táng trong máu thịt của ta —— là thức ăn của giòi bọ ——" giọng của nó non nớt như là trẻ nhỏ, làn điệu cao vút lại chứa bi thương: "Máu thịt của ta ah —— tang lễ không người ——" một tiếng cười u ám vang lên trong không khí, ánh sáng hỗn loạn, mặt đất lay động.


Phu nhân Lyle Knott giả bộ như quay đầu lại nhìn tình hình, Icama lập tức cỡi lớp hoa trang, sáu cánh tay xuyên ra khỏi da của đại tỷ, chụp vào phu nhân Lyle Knott. Phu nhân Lyle Knott sớm có phòng bị, quay người chém rụng một cánh tay nó. Chỗ đứt toát ra khói đen, toàn thân Icama cũng bốc cháy, da đại tỷ bị đốt trọi, Ác Ma hiện thân. Nó lại tiếp tục biến hình, da mọc lên gai nhọn, miệng kéo rộng đến tai, bên trong là hàm răng sắc nhọn. Icama bổ nhào về phía trước, biến thành một mãnh thú như thằn lằn vồ phu nhân Lyle Knott. Phu nhân Lyle Knott vừa né vừa dùng thánh kiếm chống trả nhưng miệng vết thương tạo thành rất cạn. Song phương lâm vào thế giằng co.


Tiếng cười trẻ nhỏ tới gần Whitney cái gì, hắn sợ hãi, hai tay vung vẩy, nhưng không cách nào đuổi đi tiếng cười. Hắn hô to: "Không được qua đây!"


Sau một cơn chấn động, một khe hở không gian xuất hiện, thông qua nó có thể nhìn thấy vách tường, cùng cảnh tượng bên ngoài hành lang. Lys Na cõng Kee Marcello xuyên qua khe hở, xông ra khỏi phòng, trở lại hành lang có dán poster "Lui một bước trời cao biển rộng".


Sứa mặt người vẫn đang hát, sau đó rời khỏi mặt đất. Sứa mặt người đi dạo trong phòng, hút ánh sáng, vẫn ca hát: "Nhìn cái xẻng bên cảnh, chính nó giúp ta an táng —— lấy rễ cây làm quan tài, cây nấm là hoa tươi —— có ai đang thút thít nỉ non ah ——" vách tường vô hình bị sức mạnh của sứa mặt người sứa đánh vỡ, pháp thuật trọng lực biến mất, gian phòng sụp đổ, tất cả mọi người rơi xuống. Chuông cảnh báo Ác Ma vang lên.


available on google playdownload on app store


Bọn họ rơi vào một hầm trong phòng nối cáp. Quái ngư cũng mũi tên băng của Whitney cái gì cũng rơi xuống, không nghe được tiếng vọng lại.
Sick nhảy đến một tấm phản bay, lập tức phá bỏ giới hạn tốc độc. Nanaimo đứng trên mũi sứa mặt người bay trong hầm. Phu nhân Lyle Knott cùng Icama không biết đi nơi nào.


Whitney cái gì vỗ cánh, bay trên không trung. Cơ chân bị Sick cắt đứt đã lành hẳn rồi.


Sick thi triển pháp thuật, tay trái của hắn xuất hiện một con thằn lằn cao 50 cen-ti-mét, đuôi ngắn, đầu tam giác, dùng bốn cái chân ôm chặt cánh tay Sick, đầu hướng về phía đầu ngón tay Sick. Trên người nó nổi lên các cục bướu màu xanh lá, con mắt màu đỏ tươi, miệng không răng, là một khung xương, hàm răng lộ ra bên ngoài, trong miệng toát ra khói đen. Sick nhắm đầu thằn lằn ngay chỗ Whitney cái gì, miệng thằn lằn phun ra một trụ lửa.


Whitney cái gì sử dụng tường chắn cản lại, cũng quăng một lưỡi dao gió về phía Sick. Sick điều khiển phản bay né tránh công kích. Lưỡi Dao Gió không phải pháp thuật công kích vật lý, hình như là pháp thuật dựa vào trạng thái thân thể.


"Trang phục của ta là một cái túi —— cả người ta màu tím ——" sứa mặt người như đang bơi trong nước, chợt trái chợt phải. Nanaimo dậm chân, làm cho chính giữa sứa mặt người lõm xuống dưới, nhưng rất nhanh nó lại khôi phục nguyên trạng. Nanaimo nói: "Đánh tên kia nửa ch.ết nửa sống là được." Sứa mặt người nghe vậy nở nụ cười, thoạt nhìn khá âm trầm.


"Không biết tự lượng sức mình." Whitney cái gì nói xong, hai tay đan chéo bắt đầu thi triển một pháp thuật. Tính cả cánh trên lưng hắn, ngoại trừ bản thân không hợp, toàn bộ tư thái đều giống như tín đồ một tôn giáo thần thánh nào đó.


Trong không khí xuất hiện những tiếng keng keng nhỏ bé không ngừng, phạm vi cực lớn. Người ngoài nghề cũng biết tình thế không sông. Sick, Nanaimo cùng sứa mặt người dùng tất cả thủ đoạn công kích Whitney cái gì, nhưng làm sao cũng đánh không thủng được tường chắn. Năng lượng pháp thuật vẫn đang tụ về phía Whitney cái gì, chiếu theo quy mô này xem ra, ma tín Aidonatello chỉ sợ sẽ bị san thành bình địa.


"Trực tiếp đụng vào!" Nanaimo hạ lệnh cho sứa mặt người
Trước khi sứa mặt người thi hành mệnh lệnh, tiếng phản bay đột nhiên nổi lên khắp nơi. Hơn trăm vị pháp sư mặc pháp bào đen viền vàng cưỡi phản bay lao tới, bao vây Whitney cái gì. Bọn họ là bộ đội pháp sư ngành tình báo số một!


Bọn họ đã lắp đặt ổn thỏa các cọc khống chế năng lượng pháp thuật, ngăn cản pháp thuật của Whitney cái gì. Whitney cái gì kinh ngạc nhìn quanh, phát hiện dù hắn chạy đi đâu cũng đụng phải bộ đội.


Một pháp sư cầm loa phóng thanh nói với Whitney cái gì: "Whitney Huogaimukai Farel đại nhân, ngành tình báo pháp sư số một yêu cầu ngài lập tức dừng tay, đi theo chúng ta. Chúng ta đã được cấp trên đồng ý, điều tr.a nghi án ngài giết người, giết người chưa thành, cùng với ngài thông đồng với Piccolo, bao che cho hắn!"


Whitney cái gì rống to: "Icama, tới!"


Phương xa có một thân ảnh trên tường, kéo theo một làn khói đen hướng lại đây. Đó là Phu nhân Lyle Knott. Bà cưỡi lên ngọn lửa, duy trì một chân trước, một chân quỳ, kiếm cắm vào mặt tường, Vách tường đang bay tới gần. Càng tới gần, Sick nhìn càng rõ, Icama biến thành mãnh thú đang xông về phía trước, Phu nhân Lyle Knott trên lưng hắn, thanh kiếm cắm trên người hắn.


Icama lưng cõng Phu nhân Lyle Knott xong ra vòng vây pháp sư. Biến trở về hình người đồng thời cũng vứt bỏ phu nhân Lyle Knott. Phu nhân Lyle Knott kéo dài thánh kiếm cắm vào mặt tường,búng thân về phía phản bay của Sick. Nang thở dốc, quần áo cũng bị đốt trọi rồi, có mấy vết thương đang chảy máu.


Ác Ma Icama giương cánh bay bên cạnh Whitney cái gì. Khắp người nó đều là miệng vết thương. Sáu cánh tay chỉ còn lại có một, núm ɖú thiếu đi hai, con mắt thiếu đi một, đầu cũng thiếu một.
"Giết hết những kẻ này!" Whitney cái gì hạ lệnh. Một pháp sư chụp lại cảnh này làm chứng nhận.


"Ngươi là ngu ngốc sao? ngươi là ngu ngốc a! Ta ngăn cản Piccolo giúp ngươi ở tiệm cơm, cứu được ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi có thể dùng não một chút được không?" Icama dùng con mắt còn lại trừng Whitney cái gì, nói: "Ngươi là an nhàn quá lâu quên cảm giác nguy hiểm tánh mạng là như thế nào sao?" Mình phu nhân Lyle Knott đã khó giải quyết rồi, còn muốn hắn đối phó thêm một đống pháp sư chiến đấu!


"Này là trách nhiệm của ngươi! Ta không thể ch.ết!" Whitney cái gì gào lên với Icama.
Icama không hề đáp lại Whitney cái g, hắn duỗi ra cánh tay còn lại, xuyên qua ngực Whitney cái gì, lúc thu tay lại còn kèm theo một trái tim.


Quyền Trượng Ánh Sáng cấm thay thuần Agathion, bởi vì Agathion mạnh hơn chủ nhân rất nguy hiểm. Người dựa vào ngoại lực lấy được Agathion đều thiếu hiểu biết sơ đẳng, cũng không biết Agathion của mình là giống gì, có đặc tính gì. Ác Ma hay nói dối, khuyếch đại sự thật.Lưỡi bọn chúng không có xương, lại am hiểu nịnh bợ, thường kích động chủ nhân làm những chuyện ngu ngốc. Whitney cái gì không biết chuyện này, hoặc là không quan tâm, mới bị Agathion của mình giết ch.ết.


Giao dịch kiểu này giữa Agathion cùng chủ nhân không có tin tưởng hoặc tôn trộng, rất nhiều Agathion thậm chí không thừa nhận chủ nhân có tư cách hạ lệnh cho mình, chỉ dựa vào lực lượng khế ước, cưỡng chế Agathion. Nhưng trên cái thế giới này không có pháp thuật hoàn mỹ, khống chế Agathion là một môn học vấn, còn quan hệ nhân phẩm của chủ nhân, tính cách của Agathion, những người dựa vào giao dịch lấy được Agathion cho tới bây giờ cũng không hiểu những sự tình này.


Chỉ cần chủ nhân ch.ết đi, khế ước sẽ mất đi hiệu lực. Cho nên rất nhiều người đều bị Agathion của mình giết ch.ết, Whitney cái gì cũng trở thành một trong số đó.


Whitney cái gì chững lại hai giây, phẫn nộ trên mặt theo tánh mạng nhạt nhòa chuyển thành mờ mịt. Cánh hắn gãy lìa, lông vũ nổ tung biến mất. Thân thể xuống rơi, rơi vào trong bóng tối.


Icama nhét trái tim Whitney cái gì vào miệng, thừa dịp bộ đội pháp sư do dự có nên lao xuống cứu Whitney cái gì hay không, lại vỗ cánh xông lên. Bộ đội pháp sư tranh thủ thời gian buộc chặc lưới, chỉ kịp ôm mắt cá chân của hắn. Icama chặt đứt đầu gối, tiếp tục xông lên, quẹo vào một tầng hầm khác.


Hai nhân viên điện thoại nhìn thấy nó đều thét lên tránh ra. Chỉ có một cô gái cầm roi da đỏ đứng ở nơi đó, không trốn không né.


"Dám mắng người ta là mấy thứ bẩn thỉu, nói cái đuôi lộ ở bên ngoài rất khó coi, nói người ta phải đem cái đuôi dấu đi, nhưng mình lại nuôi một Ác Ma càng không giống người. Nam nhân nha, quả nhiên ngoài miệng nói buồn nôn, kỳ thật chính là rất muốn á." Lys Na đứng trong hầm, hai chân đong đưa, cái đuôi màu đen quấn trên mắt cá chân. Nàng duỗi tay ra, roi da hất lên, khoảnh khắc Icama lướt qua nàng, roi đã cuốn lấy cổ Icama. Lys Na bước lên một bước ổn định thân hình, kéo căng roi da, làm cho Icama lập tức dừng lại, mới tiếp tục đi tới.


Chỉ một chút là đủ. Sick điều khiển phản bay toàn lực, dùng vận tốc trăm km chở phu nhân Lyle Knott chạy đến. Phu nhân Lyle Knott rút ra thánh kiếm, thánh kiếm kéo dài. Gia tốc hai tầng đưa nàng lên lưng Icama. Tiếp đến nàng lập tức thu kiếm, lại phóng đại kích thước, vung kiếm chém bay đầu Icama.


Phu nhân Lyle Knott thu hồi thánh kiếm, dùng sức đạp thân thể Icama, ôm Lys Na nhảy về sau, dựa theo quán tính đẩy xa cự ly với thi thể Icama.
Thân thể Icama nổ tung trong hầm, hóa thành một đốm lửa.


Sick mất không chế với phản bay, bị nó lật ngã. Hắn lăn lông lốc vài vòng trên đất, cảm thấy cả người đâu nhất, ngẫng đầu liền thấy đầu Ác Ma Icama ngay trước mắt hắn.
Nó còn sống. Nó dùng con mắt màu đỏ còn lại nhìn Sick chăm chú.


"Ta yêu ngươi." (e: định để là e iu a mà chuối không thể tả) Icama nói. Giọng rất nhỏ mà khàn khàn, bởi vì yết hầu đã đứt nên tràn ngập âm thanh Híz-khà zz Hí-zzz.


Một mùa đông nhiều năm trước, Sick mười lăm tuổi. Hắn đứng trên một tòa tháp cổ trong học viên Đông Phương, mắt nhìn xa xa. Lúc ấy là ban ngày, sinh viên năm 3 hoặc năm tư đều đang ngủ, chỉ có một ít học sinh cấp thấp đi sưu tập tài liệu pháp thuật. Elaine Taylor tản bộ đến chỗ Sick. Hôm nay hồi tưởng, nàng hẳn là đặc biệt đến gặp Sick đấy.


Khi đó tuyết bay tán loạn, Sick nhìn cảnh ngoài học viện, rừng rậm bao vây cái chỗ này đã biến thành một màu trắng bạc, chỉ lộ ra một chút ánh xanh ít ỏi. Cánh rừng này cũng như ngục giam các học sinh. Trừ phi lên làm giáo viên, nếu không ai cũng không ra được.


Người đã vào chỗ này, chỉ có thể dốc sức liều mạng phục vụ giáo đoàn.


"Ta tuyên thệ, ta nguyện đem tất cả những gì ta có hiến cho Hắc Dạ Vương Giả. Niềm vui của thần là niềm vui của ta, thần hận cũng là ta hận." Sick cầm một bông hoa tuyết, trong lòng nhớ lại lời thề lúc thành tứ thủ. Với thành tích của Sick, hắn chắc chắn sẽ lên năm bảy rồi, chính là một trong những người có tư cách tranh đoạt vị trí giảng viên. Mà, hắn cũng có khả năng sẽ trở thành tứ thủ, giống như Elaine Taylor. Đến lúc đó hắn cũng sẽ đọc lên lời thề như vậy.


Hắn đã là một quân cờ có giá trị trong tay Hắc Dạ Vương Giả, cho nên hắn không cần sợ hãi Elaine Taylor.


Sick mặc áo choàng liền mũ, áo lót da lông. Tuyết bám trên vai của hắn, trên mũ, trên mũi. Sick rời nhà trong tuyết, bởi vậy mỗi khi hắn thấy tuyết, lúc tuyết trắng ngợp trời, hắn sẽ tự hỏi phải chăng bên kia chính là thôn trang nhà hắn.


Elaine Taylor không sợ lạnh, có thể là đám ác ma đã sửi ấm nàng. Nàng chỉ mặc một cái váy liền thân thấp ngực mỏng màu xanh lá, làn váy rủ xuống phủ ở mắt cá chân. Vạt áo tung bay trong gió, vẽ ra dáng người thiếu nữ hai mươi. nàng chậm rãi đến bên cạnh Sick, Sick có thể nhìn rõ cảnh giữa hai chân nàng. Nàng vuốt mấy sợi tóc mai phía sau.


"Ngươi luôn đứng ở chỗ này, nhìn cái gì?" Elaine Taylor hỏi: "Ngươi muốn rời đi?"
"Nếu như không muốn rời đi, Gela sao phải ch.ết?" Sick nhếch miệng. Gela là kẻ ngăn cản hắn. Sick hạ độc trong bữa sáng làm cho tên kia ch.ết trước mặt tất cả học sinh khác. Sick nói: "Ai không muốn làm giáo viên?"


"Không phải chỉ lên làm giáo viên, rời khỏi học viện Đông Phương. Ngươi muốn rời giáo đoàn Hắc Dạ." Elaine Taylor dừng trên người Sick, nụ cười khiêu khích thường thấy lại không xuất hiện. Miệng của nàng nhấp nhẹ, lại không có dùng lực; ánh mắt của nàng hơi mở, lại không có mở lớn; nàng có chút cúi đầu.


Sick không biết đây phải chăng là ảo giác của mình, hắn cảm giác ngay lúc này, trông thấy một Elaine Taylor khác. Hắn nhìn thấy, cặp mắt luôn nhìn quyền lực cùng địa vị kia, giờ chỉ còn có Sick.


Toàn bộ nhân loại, chỉ có Sick. Nhìn thẳng, chuyên chú, tỉ mỉ tiếp thu mỗi một cử chỉ nhỏ nhất của Sick, hai mắt nàng lần đầu tiên toát lên nhân tính.


Elaine Taylor vốn không phải màu đỏ đấy. Nhưng vì nàng thường sống với Ác Ma nên làm mắt đổi màu. Màu sắc ban đầu, Sick đã nhớ không được. Có lẽ, Elaine Taylor cũng nhớ không được.


"Nơi này có gì không tốt? Tại sao ngươi muốn đi?" Elaine Taylor hỏi. Trong giọng nàng có chút ai oán. Sick mơ hồ minh bạch chuyện gì có thể cho một người hô phong hoán vũ như nàng cảm thấy oán hận, nhưng hắn không muốn nói ra. Elaine Taylor tiếp tục: "Ở đây cái gì cũng có. Lực lượng, tiền tài, địa vị! Chỉ cần ngươi nguyện ý, đều là của ngươi."


Đây là lần thứ hai Elaine Taylor bày tỏ với Sick, Sick cảm giác có lẽ đây cũng là lần cuối. Sick nói: "Với ta, ở đây cái gì cũng không có." Sick nói: "Mọi thứ đều ở ngoài kia." Sick không sợ Elaine Taylor đem lời hắn nói thuật lại ra ngoài, hắn biết rõ nàng sẽ không nói. Mà, dùng địa vị hai người hôm nay, lên án lẫn nhau đã không có ý nghĩa. Y theo Sick lựa chọn, thời khắc bọn họ chỉ có thể dùng bản lĩnh thật sự quyết thắng thua, hiện tại có lẽ đã không xa."Ở chỗ này ta không có gì cả." Sick lại nói một lần.


Elaine Taylor đã không nhớ rõ trước khi tới đây, mình như thế nào, thế nhưng mà Sick còn nhớ rõ. Đây chính là khác biệt, cũng là tính khác biệt mấu chốt.
Elaine Taylor hỏi: "Mặc kệ lý do gì, ngươi cũng sẽ không lưu lại?"


"Mặc kệ lý do gì, ta muốn làm giáo viên, ly khai nơi đây." Sick kéo chủ đề về bình thường, mỉm cười với Elaine Taylor.
Elaine Taylor chỉ là sững sờ, ngẩn người nhìn hắn, giống như muốn lưu lại nụ cười Sick vĩnh viễn.
Giữ Sick mãi mãi, cùng nàng.
Miệng của nàng giật giật, nhưng không nói gì.


Khác biệt quá lớn, dù có nói gì cũng vậy. Ở trên đời này có một số việc là tuyệt đối không có khả năng đấy, đây cũng là một.
Cho dù có thiệt tình, cho dù có khẩn cầu, cũng chẳng thể cứu vãn, chân thật không cách nào cải biến.
Không yêu chính là không yêu.


Sau đó, tân học sinh Luomerino đi vào học viện Đông Phương. Lại sau đó, học viện Đông Phương hủy diệt.
"Ta yêu ngươi." Icama nói với Sick hai mươi tuổi: "Lời kia một nửa của ta không nói được, vẫn chôn trong lòng ta."
Icama hóa thành một đốm lửa. Lys Na chạy tới, kéo Sick đi.


Bởi vì bị kéo, cuốn tiểu thuyết hắn đọc dở lòi ra, may là hắn chụp lại được.
Sau đó, bộ đội pháp sư chạy tới chạy lui, thảo luận các loại sự tình, như là: "Kee Marcello đã đến bệnh viện, không có trở ngại, thầy thuốc nói miệng vết thương cũng có thể tái sinh." "Thật tốt quá."


"Thi thể Whitney Huogaimukai Farel cùng xác một con cá dập nát cùng một chỗ, chỉ sợ không có biện pháp tách ra hoàn toàn, hay là đưa cả hai đi khám nghiệm?" "Hoả táng đại khái cũng phải đốt chung ah."


"Cấp trên vừa gọi qua, yêu cầu lập tức khôi phục miễn cước phí gọi tới đơn vị Quyền Trượng Ánh Sáng, nếu không sẽ dẹp ma tín Aidonatello." "Chúng ta chấp hành sao?" "Thỉnh không nên tưởng thiệt. Bất quá miễn phí khôi phục chắc rồi."


"Sứa mặt người không thể hủy bỏ triệu hồi, bây giờ còn đang ca hát." "Hay đổi luôn biểu tượng công ty a?" "Không nên chạy ra là tốt rồi, nhanh sửa pháp trận đi!"
"Ngoài sảnh có một đống người tụ tập vì tang lễ Piccolo, hay là thỉnh bọn họ về, đợi tang lễ Whitney Huogaimukai Farel lại đến?"


Sick ngồi ở một bên, dựa lưng vào vách tường đọc tiểu thuyết. Tiểu thuyết hắn nhặt được ngày đầu tới đây, cuối cùng sắp xem xong rồi.


Trang cuối tiểu thuyết viết: "Tôi đi ra khỏi phòng, nó đã bị đốt chỉ còn khung xương cháy đen. Tôi không cách nào phân biệt chỗ đen ta giẫm lên là gì. Ngoài phòng có một đoàn người đang nhìn, bọn họ thấy tôi xông ra, đều kinh ngạc nhìn lại.


"Tôi không cách nào nói cho bọn họ biết tôi đến từ đâu, nơi tôi từng qua giống như không cùng một thế giới với bọn họ. Tôi biết rõ, chuyện của tôi nếu ghi vào tiểu thuyết thì còn có thể, nhưng muốn nói cho người khác biết những điều này đều là thật, ai sẽ tin? Tôi biến mình thành một quái vật, chỉ có thể viết sách, lại không thể hiện thân trong sinh hoạt thường ngày.


"Tôi nhìn đám người, ở trong đó thấy được hắn. Hắn nhìn tôi, sau đó rời đi..."
Sự tình cứ tưởng đã xong, nhưng người vẫn còn, trên mặt còn có vết bỏng của nhân vật chính, sau đó biến mất. Đó là một thủ pháp kinh điển.


Sick đưa mắt chung quanh, đầu Ác Ma Icama đã tắt lửa, chỗ kia bị bộ đội pháp sư dùng thòng lọng kéo đi.
May mắn, lần này sẽ không giống như tiểu thuyết rồi.






Truyện liên quan